Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 :

------------------
Thấm thoát cũng đã được 15 ngày trôi qua từ khi nữ nhân kia rời đi .
Hồ Nguyệt lúc nào cũng nằm trên một mỏm đá mà lăn qua lăn lại .
Tâm trí bao giờ cũng nhớ về nhan sắc Diễm Mỹ Tuyệt Luân ( Xinh Đẹp Tuyệt Trần ) kia .
Bỗng thoáng chốc lại mong 2 năm trôi qua sớm một chút .
Hồ Nguyệt thừa biết cô đây là đang bị gì . Liền mệt mỏi mà thở dài .
Tồn tại trên cõi đời này cũng được 100 năm rồi . Nếu còn chẳng biết về cái này thì mama sẽ hối hận khi sinh cô ra mất .
Tuy biết nhưng lại chẳng dám thừa nhận . Cô chẳng bao giờ muốn người khác đem tâm tư của mình ra trêu đùa nữa . Cũng chẳng ngây thơ mà đem tâm tư của mình ra phơi bày cho người khác xem .
Cô sợ ! Đúng ! Cô vô cùng sợ hãi khi biết được cô đã động tâm với nữ nhân kia .
Một kẻ thuộc chủng tộc mà cô xem thường nhất . Lại là một kẻ mà cô đã gặp chưa được 1 năm . Chỉ mới 3 ngày đã liền động tâm .
Chỉ lại sợ hãi...
Cô đã từng thề với Thiên Lôi rằng cô sẽ chẳng bao giờ động tâm với ai nữa cả . Tâm tư của cô đã bị đem ra đùa giỡn một lần rồi . Và cô sẽ chẳng để điều ấy lặp lại một lần nào nữa .
Vướng vào lưới tình chỉ có phiền phức . Hồ Nguyệt cô đây quyết Bất cận nhân tình ( Không để ý đến quan hệ tình cảm ) .
Hồ Nguyệt nhớ về lúc trước , thần sắc bắt đầu lạnh đi .
Yêu Khí bất giác bùng lên mạnh mẽ .
Đôi lông mày nhíu lại , các ngón tay bấu chặt vào trong tảng đá .
Kêu thành từng tiếng " Grắc "
Agh ! Nghĩ tới lại càng phẫn nộ !
Hồ Nguyệt khó chịu mà nghĩ .
Việc không vui . Tốt nhất là quăng nó vào biển lửa !
Hồ Nguyệt lòng tuy tự nhủ như vậy nhưng thần sắc vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm lẫn sát khí .
Bỗng...
Một khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện trước mặt Hồ Nguyệt .
Giật mình ngã về phía sau .
Hồ Nguyệt ê ẩm đưa tay xoa lấy eo của mình miệng thì mắng :
- Tỷ định dọa chết muội sao ?!? Kỳ Âm ?
- Muội đang suy nghĩ điều gì mà lại khuôn mặt ảm đạm thế kia ? - Kỳ Âm mang khuôn mặt lạnh nhạt hỏi .
- Tâm tình có chút không ổn định . - Hồ Nguyệt nhún vai nói .
- Muội đã suy nghĩ gì thế ? - Kỳ Âm hỏi .
- Một số chuyện trong quá khứ . Nếu muốn thì lần sau muội sẽ kể . Bây giờ chưa phải lúc . - Hồ Nguyệt nở nụ cười nhạt nói .
- Hảo . Ta đã tu luyện xong . - Kỳ Âm mang khuôn mặt lãnh mạc mà nói .
- Hai người kia đâu ? - Hồ Nguyệt tò mò hỏi .
- Họ sẽ đến sau thôi . - Kỳ Âm nhún vai đáp .
Lặng lẽ ngồi lên tảng đá gần đấy . Tâm tình cũng vì thời tiết mà trở nên tốt hơn .
- Kỳ Âm . Tỷ sẽ nghĩ sao khi muội lại vướng vào tơ hồng nơi trần gian ? - Hồ Nguyệt mang khuôn mặt có chút mệt mỏi hỏi .
- Muội đã động tâm ? - Kỳ Âm nhướn mày hỏi .
- Muội đã động tâm . - Hồ Nguyệt nở nụ cười nhạt nói .
- Nụ cười của muội giờ này rất khó coi đấy . - Kỳ Âm nhăn mày nói .
Nụ cười của Hồ Nguyệt lúc này là cực kì khó coi . Rõ ràng là mệt mỏi vì sao lại cười ? Thật khiến cô cảm thấy chướng mắt .
- Muội nhận thức được . Chỉ là không phải cái gì cũng thể hiện ra bên ngoài được . Phàm là nữ nhân cũng nên giữ vài cái bí mật quanh mình . - Hồ Nguyệt vẫn nở nụ cười kia mà nói .
- Muội hỏi ta điều ấy . Là đang mong muốn ta trả lời thế nào ? - Kỳ Âm khuôn mặt lạnh nhạt nói .
- Nói thật lòng đi . - Hồ Nguyệt nhàn nhã mà nằm xuống tảng đá .
- Ta thật lòng cũng chẳng có câu trả lời cho muội được . Ta chỉ cảm thấy nếu như đã động tâm thì phải nắm lấy người đó . Ta và muội chẳng phải tiên tử . Đơn thuần chỉ là Yêu Thú nơi trần gian . Vì sao lại phải hà khắc bản thân mình để giống thần tiên ? - Kỳ Âm nhún nhẹ vai mà nói .
Bản thân nàng cảm thấy . Nếu như được chọn nàng thà chọn là Yêu Thú còn hơn làm thần tiên . Lúc nào cũng kiêng cử , thấy người không cứu vì cho là vi phạm ý trời . Nàng thà làm Yêu Thú còn hơn làm lũ thần tiên chẳng bằng cầm thú ấy .
( - Này ! Ta có cứu người !!! - Thiên Lôi ấm ức nói .
- Kệ đi . Ngươi nên nhớ ở đấy có môn phái tu luyện khá giống thần tiên . Xem ra con rắn kia là chưa biết phân biệt rõ đâu là thần tiên " Fake " đâu là thần tiên " Real " . - Hằng Nga nhún vai nói .
- Nhưng tự nhiên bị quy chụp thế này khiến ta có chút khó chịu . - Na Tra hậm hực nói .
- Con nhóc ấy sẽ giải thích thôi . Ta tin là nàng ta sẽ nói giúp chúng ta . - Phật Đà nói .
- Ta chờ ! - Thiên Lôi mang khuôn mặt khó chịu nói . )
- Thần tiên ? Đối với ta thần tiên là bạn . Bọn họ đối xử rất tốt với ta . Thiên Giới luôn có những điều tuyệt đối không được phạm vào . Ngươi thấy một kẻ bị nạn . Thần tiên không cứu . Không phải là vì họ không muốn cứu giúp . Họ là có nỗi khổ riêng . Chung quy thần tiên chẳng khác gì nhân loại cả . - Hồ Nguyệt nhún vai nói .
- Sao lại không cứu giúp ? Rõ ràng là thần tiên có khả năng cứu giúp . - Kỳ Âm khó hiểu mà nói .
- Mọi thứ đều có cái giá của nói . Ngươi hẳn là từng nghe đến câu " Gieo nhân nào gặt quả đấy " ? - Hồ Nguyệt nhìn Kỳ Âm mà nói .
- Ân . - Kỳ Âm gật đầu .
- Một khi nhân quả đã tới thì cả thần tiên cũng chả giúp được ngươi . Có thể ngươi thấy người đó đáng được cứu . Nhưng nếu nhìn vào những gì hắn đã làm . Như : Giết người , cưỡng dâm một cô gái , trộm cắp . Liệu ngươi có muốn cứu hắn ? - Hồ Nguyệt từ tốn mà nói .
Đó là đối với thần tiên . Còn đối với cô thì lại là một chuyện khác . Mạng người với cô chẳng khác gì một ngọn cỏ vậy .
Nếu thích cô sẽ cho nó phát triển . Không thích liền nhổ tận gốc . Kẻ nào phiền phức liền lập mưu khiến hắn rơi vào mức đường cùng .
Vốn dĩ sinh ra mang danh phận cao cao tại thượng . Vì sao cô lại khom mình uốn gối trước nhân loại ? Cô hoàn toàn có quyền quyết định sinh sát kẻ trước mặt mình .
- Ta chẳng rõ quá khứ của hắn như thế nào. Nhưng ta sẽ cứu hắn . Đó là vì ta muốn như vậy . - Kỳ Âm mang khuôn mặt không tí cảm xúc nói .
Nàng chẳng rõ người nàng muốn cứu đã gây ra những gì . Nhưng nếu muốn nàng vẫn cứu giúp . Vì đấy là điều nàng muốn làm .
- Hm~ Kỳ Âm ngươi biết không ? Ta vừa mới nhận thức ra được rằng . Thực ra ta với ngươi khá là giống nhau đấy . - Hồ Nguyệt nở nụ mỉm nói .
Quả là một câu trả lời ngoài dự kiến của cô . Thú vị~
- Ngươi đang làm ta sợ đấy . - Kỳ Âm nhăn mày nói .
Nụ cười cùng chất giọng kia thật khiến Kỳ Âm nổi gai óc . Rõ ràng là không có ý đồ xấu . Nhưng bản năng của nàng cho biết lời nói kia thập phần...nguy hiểm ?
- Ba người kia xem ra đã đến . Thực tốt a~ - Hồ Nguyệt vui vẻ nói .
Cô ngửi thấy mùi của ba người ấy .
Hơn nữa lại đang tiến về đây rất nhanh . Xem chừng chỉ vài phút nữa là tới .
Đúng như lời Hồ Nguyệt nói .
Không lâu sau đó liền đã thấy Hoàng Long từ trên cây phóng xuống .
Vừa nhìn thấy Hồ Nguyệt cùng Kỳ Âm liền nói :
- Huynh đến trễ ?
- Không . Kỳ Âm vừa mới đến thôi . - Hồ Nguyệt cười nói .
- Ngoại bào của huynh đâu ? - Hoàng Long khó hiểu mà hỏi .
Rõ ràng là Hồ Nguyệt vẫn đang mặc đống y phục mà những người kia đưa . Nhưng ngoại bào của hắn đâu ?
Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy .
- Do bị dính máu nên muội đốt rồi . - Hồ Nguyệt vui vẻ mà nói .
Sự thật thì không phải là như thế .
Cô đã mặc cho nữ nhân kia rồi . Sợ rằng bộ y phục kia quá mức hở hang . Đi đường dễ gặp kẻ xấu nên mới khoác cho nàng ta . Lại yếm lên đó ít Linh Lực thuần túy của mình . Kẻ yếu lại gần tự nhiên liền sẽ sợ hãi mà tránh xa .
- Đốt ? Sao lại dính máu ? - Hoàng Long thắc mắc hỏi .
- Giết người tự nhiên sẽ dính máu . - Hồ Nguyệt khuôn mặt thoải mái mà nói .
- Những kẻ đó là ai ? - Hoàng Long hỏi .
- Vô danh tiểu tốt . Chẳng đáng quan tâm . - Hồ Nguyệt nói xong liền lười biếng mà ngáp .
Hoàng Long thấy vậy cũng chẳng buồn nói tiếp . Nếu Hồ Nguyệt muốn thì sẽ tự nói chẳng cần hắn hỏi .
Liền ngồi xuống bên cạnh Kỳ Âm . Vô cùng ăn ý mà im lặng .
Lúc sau thì Thiên Ngạo cõng Bạch Phong nhảy xuống .
Hồ Nguyệt thấy vậy liền thắc mắc mà hỏi :
- Sao Thiên Ngạo lại cõng Bạch Phong ?
- Tiểu tử này di chuyển quá chậm . Ta đành cõng hắn cho nhanh . - Thiên Ngạo nhăn mặt nói .
Bạch Phong nghe vậy cũng liền xuống khỏi lưng của Thiên Ngạo .
Tiến về phía Hồ Nguyệt mà ngồi xuống . Bước đi có gì đó khó khăn và khập khiễng .
Hồ Nguyệt có chút buồn cười mà hỏi :
- Chuyện gì vậy ?
- Hắn nói dối . - Bạch Phong mang khuôn mặt không cảm xúc nói .
- Thiên Ngạo như vậy là sao ? - Hồ Nguyệt nheo mắt nhìn Thiên Ngạo .
- Ách ! Thì...ta lỡ tay làm chân hắn bị thương...- Thiên Ngạo gãi đầu nói .
- Tại sao lại bị thương ? - Hoàng Long hỏi .
- Thì...trong lúc giao chiến ta quên không kìm lực lại . Liền khiến chân hắn bị thương . - Thiên Ngạo nói .
Hắn thật sự không cố ý khiến Bạch Phong bị thương . Hôm ấy là do hắn mải mê nghĩ ngợi về đồ ăn . Liền không kiềm lực mà đá vào chân của Bạch Phong .
Không ngờ người kia liền bị gãy chân . Hắn chỉ mới băng bó lại thôi .
Liền đang định tính kế để nói nhờ Hồ Nguyệt chữa trị .
- Khá khen cho ngươi Thiên Ngạo . Dám làm Bạch Phong bị thương lại còn dám bịa chuyện . Ngươi xem ta nên xử ngươi thế nào đây ? - Hồ Nguyệt nở nụ cười nhạt nói .
- Ách ! Tiểu thư...ta đã biết lỗi . Người có thể tha cho ta được không ? - Thiên Ngạo vội vã nói .
- Công tư phân minh . Ngươi sẽ hầu hạ Bạch Phong cho đến khi chân của hắn lành lại . - Hồ Nguyệt lắc đầu nói .
-...Ta đã rõ . - Thiên Ngạo thở dài nói .
- Bạch Phong ngươi ở đây . Chút nữa ta sẽ giúp ngươi xem lại cái chỗ gãy kia . - Hồ Nguyệt phất áo đứng lên .
Nhảy xuống tảng đá . Sau đấy nhìn Kỳ Âm , Hoàng Long , Thiên Ngạo hếch nhẹ cằm . Ra hiệu khiêu khích .
Có lẽ cái này là ngôn ngữ cơ thể hiện đại . Nên ba người kia không hiểu liền ngơ mặt ra nhìn .
Hồ Nguyệt bật cười nói :
- Là kêu các ngươi lên đi . Để xem 30 ngày tu luyện kia có tác dụng hay không .
Ba người kia nghe vậy liền giật mình . Nhanh chóng vào tư thế giao chiến .
Có lẽ với tư cách là một thành viên trong Long tộc mà Hoàng Long đã bắt đầu trước .
Một quyền liền đánh về phía Hồ Nguyệt .
Chậc ! Tốc độ thật không thể xem thường . Vừa nghĩ Hồ Nguyệt liền lách người sang một bên . Hoàn toàn né tránh được cú đánh của Hoàng Long .
Khác xa với những gì Hồ Nguyệt dự tính . Hoàng Long chẳng biết tự lúc nào đã ở phía trước . Liền dùng khủy tay đánh hạ thẳng vào khuôn mặt kia .
Hồ Nguyệt có chút bất ngờ liền đưa tay lên đỡ lại .
Nhanh . Không hổ danh là Long tộc . Cách chiến đấu vô cùng linh hoạt .
Nhưng đừng quên cô đây đã giao chiến với bao nhiêu kẻ . Lại từng tham gia vào quân ngũ . Cô không dễ bị một vài đòn là bại trận .
Liền nắm chặt tay lại mà nhắm thẳng vào bụng của Hoàng Long đánh tới . Chưa chạm vào , cổ tay liền bị nắm chặt .
Liền nhảy lên xoay người hòng ra một cước vào khuôn mặt kia . Nhưng vì chiều cao và độ dài chân có hạn nên Hồ Nguyệt không thể đá tới .
Hoàng Long bị tốc độ ra đòn của Hồ Nguyệt dọa . Liền đẩy mạnh Hồ Nguyệt ra .
Hai người lập tức bị kéo dãn khoảng cách .
Hồ Nguyệt đứng đấy khuôn mặt có chút âm u .
Cô quên mất là bây giờ chiều cao của cô là vô cùng có hạn . Chẳng giống lúc trước là 1m7 mà cơ thể này xem chừng cũng chưa bằng 1m4 ấy .
Bi ai ! Cực kì bi ai !!!
Giờ mới nghĩ ra . Nếu như cứ mang cái thân hình tiểu loli này . Thì làm sao có thể quyến rũ được Nữ Chính với các Nữ Phụ đây ???
Trừ phi khẩu vị của bọn họ khá là mặn .
Ấm ức không thôi . Liền thấy Hoàng Long cao tận 1m8 liền sinh ra ganh tị . Giận cá chém thớt !
Liền lấy đà mà phóng nhanh về phía Hoàng Long . Nhằm vào khuôn mặt điển trai kia mà đấm .
Hoàng Long đột ngột chặn lấy nắm đấm của Hồ Nguyệt . Hắn dường như cảm thấy vài tia tức giận ở đây .
Liền lấy tay của Hoàng Long làm trụ . Dồn hết trọng lực của bản thân vào đấy mà xoay người đá một cước thật mạnh vào đầu của Hoàng Long .
Choáng váng liền đẩy Hồ Nguyệt ra lần nữa . Hoàng Long tay ôm lấy đầu của mình . Bàng hoàng nhận ra : Hồ Nguyệt không hề nương tay !!!
Hồ Nguyệt đứng đấy suy ngẫm một lúc lâu liền nói :
- Hoàng Long có lẽ sở trường của huynh không phải là sử dụng thân pháp .
- Ta cũng không rõ nữa . - Hoàng Long lắc đầu nói .
- Thân pháp rõ ràng là chứa đầy sơ hở . Nếu như là kẻ muốn giết huynh thì giờ này huynh đã đổ máu rồi . - Hồ Nguyệt không kiêng kị mà nói ra suy nghĩ của mình .
Thân pháp của Hoàng Long tuy linh hoạt . Thiên về tốc độ nhưng độ né tránh lại khá thấp . Thiết nghĩ loại hình sử dụng tay chân này không phù hợp với Hoàng Long .
Có lẽ nên tìm một loại vũ khí phù hợp với Hoàng Long . Dẫu sao trong chiến đấu cũng không cấm sử dụng vũ khí .
- Vậy ý muội thế nào ? - Hoàng Long hỏi .
- Huynh thử sử dụng thứ này xem . - Hồ Nguyệt nói .
Tay đưa vào vạt áo lấy ra một vải bọc màu đen mà vứt lên mặt đất .
Hoàng Long thấy vậy cũng chần chừ tiến lại . Cẩn thận mà tháo vải bọc đen ấy ra .
Liền có chút bất ngờ .
Là một thanh kiếm . Toàn thân đều chỉ duy nhất độc một màu đen . Tuy nhiên lại manh ánh đỏ . Chuôi kiếm dài , ở cuối lại khắc một hình gì đó kì lạ . Dọc theo thân kiếm là một đường rãnh . Dường như thanh kiếm này không có cán kiếm . Chỉ được khắc thành một hình dáng kì quái . Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên một màu đỏ giống máu .

Hoàng Long ngay lập tức khẳng định thứ này nhất định không hề tầm thường .
- Là trường kiếm . Huynh lấy sài thử xem . - Hồ Nguyệt nói .
- ...Ta đã rõ . - Hoàng Long ngập ngừng trả lời .
Sau đấy mới cẩn thận cầm thanh kiếm kia lên .
Có chút nặng . Tuy nhiên cảm giác cầm nắm cũng không tệ .
Vụng về mà vung thanh kiếm .
Liền phát hiện ra . Thanh kiếm này tuy nặng nhưng tốc độ lại không thể xem thường .
Lúc này mới nhận ra Hồ Nguyệt đã thủ thế .
Mới nhanh chóng áp sát Hồ Nguyệt . Sau đấy nhằm thẳng vào vùng yết hầu mà chém tới .
Hồ Nguyệt nhẹ nhàng mà tránh . Khuôn mặt tỏ vẻ hài lòng . Liền phất tay mà nói :
- Thế nào ?
- Cảm giác không tệ . Ra đòn nhanh hơn dùng tay rất nhiều . - Hoàng Long có chút vui vẻ nói .
- Thế thì cho huynh thanh kiếm luôn đấy . - Hồ Nguyệt hài lòng .
- Không được . Đây có vẻ là bảo kiếm . Huynh rất thích . Nhưng không được tùy tiện cho một kẻ không biết gì về kiếm như ta . - Hoàng Long lắc đầu nói .
Mặc dù hắn rất thích thanh kiếm này . Nhưng nó lại là bảo kiếm . Đưa nó cho hắn . Một kẻ hoàn toàn không biết gì về kiếm lẫn kiếm pháp . Thì thật sự rất khó nhận .
- Thế thì trở nên giỏi kiếm pháp đi . Lúc ấy muội sẽ cho huynh thanh kiếm này . Được không ? - Hồ Nguyệt cười nói .
Dẫu sao thanh kiếm này được tạo ra cũng khá là phiền phức .
Cô còn phải ăn trộm búa của Thiên Lôi để rèn nên thanh kiếm ấy . Còn ngâm trong máu của vài ba con Yêu Thú khó tìm . Sau đấy lại còn giấu cẩn thận cho mama không tìm thấy được .
Cô cũng không ngại cho Hoàng Long . Nhưng bây giờ hắn chưa đủ trình độ để lấy được nó . Nên để khi nào hắn trở nên mạnh hơn thì cho hắn cũng được .
- Được . - Hoàng Long gật đầu nói . Tay đưa thanh kiếm trả về cho Hồ Nguyệt .
- Trong 30 ngày qua huynh tiến bộ không tệ . Thân pháp có tiến triển rất tốt . Đã tu luyện đến đâu rồi ? - Hồ Nguyệt hỏi . Tay thì nhận thanh kiếm đưa vào trong hạp giới .
- Đã đến Yêu Thú Hoàng Tông Huyền Thập Ngũ . Còn về tu luyện Huyết Chiến thì đã đạt đến Thiên Tông Huyền Thập Nhất Sơ Cấp . - Hoàng Long trả lời .
- Không tệ . Xem ra không có Công Pháp nên mới chỉ Sơ Cấp . Tiếc thật . Muội không có Công Pháp . Huynh đợi đến lúc vào Thanh Nha Kĩ được không ? - Hồ Nguyệt thở dài nói .
- Được . - Hoàng Long gật nhẹ đầu .
- Tiếp theo đến ta . - Thiên Ngạo hưng phấn nói .
- Lên đi . - Hoàng Long nói . Cả người lui về phía sau .
Chưa để Hồ Nguyệt thủ thế thì Thiên Ngạo đã bất ngờ tấn công .
Giật mình đỡ lấy nắm đấm đang cách khuôn mặt một cách nguy hiểm . Ngay lập tức Hồ Nguyệt liền hiểu ra : Thiên Ngạo đang định đánh nhanh thẳng nhanh . Nở nụ cười nhàn nhạt .
Lập tức kéo mạnh tay của Thiên Ngạo về phía mình .
Dùng bàn tay đấm thẳng vào bụng của Thiên Ngạo . Sau đấy mạnh bạo mà đạp thẳng vào khủy chân của người kia .
Thiên Ngạo ngay lập tức bị cưỡng chế quỳ xuống . Chưa kịp thích ứng gì cả .
Thì Hồ Nguyệt nhanh chóng dùng khủy tay mà đập thẳng vào sau gáy của Thiên Ngạo .
Lập tức choáng váng . Thiên Ngạo chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị Hồ Nguyệt lên gối thẳng vào lồng ngực . Liền ngã xuống đất . Miệng rên rỉ vì đau .
Hồ Nguyệt đi đến phía trước mặt của Thiên Ngạo . Nụ cười nhàn nhạt vẫn còn .
- Tiểu...Thư...Khụ người ra tay mạnh quá . - Thiên Ngạo vừa ôm ngực mình vừa rên rỉ nói .
- Ta xưa nay vẫn vậy . Xem ra ngươi định đánh nhanh thắng nhanh nhỉ ? - Hồ Nguyệt nói .
- Ta thấy thời gian giao chiến càng lâu thì tiểu thư càng mạnh . Nên mới định đánh bất ngờ . Khiến người trở tay không kịp . - Thiên Ngạo gật đầu nói .
- Ta có lời khen đấy . Chỉ có điều lúc bị bất ngờ ta thường sẽ không kìm được lực đạo . Nên ra tay có chút mạnh . Xin lỗi ngươi . - Hồ Nguyệt nói .
- Ta không sao . Nhưng tiểu thư có thân pháp lạ thật . Ta chưa nhìn qua kiểu tấn công này bao giờ . Tiểu thư học ở đâu vậy ? - Thiên Ngạo thắc mắc .
Hắn chưa bao giờ nhìn qua kiểu đánh này . Cách tấn công vô cùng gọn gàng . Chẳng có một động tác nào . Hơn nữa lại nhằm vào yếu điểm mà đánh . Không tuân theo một môn pháp nào cả .
-...Do thường xuyên giao chiến với Phụ Thân nên ta tự nghĩ ra . Sau đó lại dùng trên người của vài kẻ xấu số . Nên toàn là nhằm vào yếu điểm mà đánh tới . - Hồ Nguyệt gãi tai nói .
Sự thật thì cũng chẳng phải như vậy . Cô không có thông minh đến vậy đâu .
Do cô thường xuyên xem phim hành động và võ thuật . Lại thường hay xem đấu vật với papa . Liền bắt chước theo .
Sau này nhập ngũ khoảng 3 năm đã được dạy vài thế võ . Sau đấy lại tự nguyện đăng kí thêm lớp Karatedo , Judo , Nhu Thuật , Happkido...
Lâu ngày liền vô thức đem đống đó rút gọn lại . Biến nó thành bản năng .
Bây giờ đánh nhau cũng chẳng biết đòn mình vừa ra thuộc môn võ nào nữa .
Thiên Lôi cũng càm ràm với cô về chuyện này . Hắn cho rằng cô là đang không coi trọng võ thuật .
Cô cũng đành gật đầu cho qua chuyện . Bản thân cô cũng nghĩ đúng là cô không xem trọng và tôn trọng võ thuật .
- Tiểu Thư thật giỏi ! - Thiên Ngạo ngưỡng mộ mà nói .
Hồ Nguyệt thấy vậy liền có chút hổ thẹn . Nếu để Thiên Ngạo biết được chân tướng . Thì mặt cô lúc đó nên giấu ở chốn nào ?
- Ta tu luyện đến Yêu Thú Hoàng Tông Huyền Thập Tam . Còn tu luyện Huyết Chiến thì đã đến Thiên Tông Huyền Thập Bát . - Thiên Ngạo vui vẻ nói .
- Có Bạch Phong chỉ dạy . Xem ra ngươi cũng có tiến bộ . - Hồ Nguyệt cười hài lòng nói .
- Đến lượt ta . - Kỳ Âm nói .
- Cố lên Kỳ Âm . - Thiên Ngạo cười nói .
- Ta sẽ cố . - Kỳ Âm gật nhẹ đầu .
Hồ Nguyệt bắt đầu thủ thế .
Kỳ Âm thấy vậy liền nói :
- Ngươi có vũ khí không ? Ta sử dụng vũ khí .
- Tỷ sử dụng cái gì ? Châm ? Kiếm ? Đoản đao ? Thương ? - Hồ Nguyệt hỏi . Tay cũng đã đưa vào hạp giới .
- Châm . - Kỳ Âm nói .
Nàng ta xưa giờ chỉ sử dụng những thứ nhỏ gọn . Kiếm với thương nàng ta thật sự không hợp .
Cũng từng nghĩ đến sử dụng đàn tranh . Nhưng lại thấy quá rắc rồi nên không tìm hiểu . Nàng cũng muốn tập sử dụng lắm . Nhưng lại không có đàn cho nàng tập .
Châm thì nhỏ gọn , lại khó thấy . Hơn nữa lại dễ sử dụng .
Hồ Nguyệt liền lấy ra một hộp màu đen .
Vì sợ Kỳ Âm không biết mở nên Hồ Nguyệt đã tốt bụng mà mở sẵn .
Bên trong là hàng ngàn cái châm bằng sắt .
Dài hơn kim may quần áo một chút . Cũng cứng hơn nhiều .
( Ta không tìm ra hình . Các ngươi cứ lấy tạm cây kim may quần áo ra mà tưởng tượng đi . )
Cái này là thành quả của việc phạt cô .
Chả là lúc trước cô rất nóng tính . Yêu Thần ngày nào cũng quăng ra cho cô vài trăm cục sắt . Hơn nữa lại là loại sắt thượng hạng . Cứng hơn sắt do nhân loại sản xuất nhiều . Sau đấy liền bắt cô mài thành kim .
Được 1 năm thì cô đã mài hơn 10 cái hộp giống vậy .
Nhớ lại càng muốn quên đi .
Kỳ Âm liền cầm thử một vài cây châm lên . Có chút hài lòng mà nói :
- Không tồi .
- Thế thì tốt . - Hồ Nguyệt nói xong liền đưa cái hộp cho Kỳ Âm .
Sao cô cứ có cảm giác như là mình đang bán hàng đa cấp ấy nhỉ ?
Kỳ Âm cũng nhanh chóng cầm vài cây châm .
Bất ngờ phóng ba cây về phía Hồ Nguyệt .
Lập tức né đi . Nhưng vạt áo đã bị một cây châm xuyên qua .
Hồ Nguyệt có chút bất ngờ . Nói mới nhớ cái loại vũ khí này cô chưa từng chạm phải .
Thôi tiêu rồi ! Mắt cô đã kém thì thôi đi . Lại gặp phải cái loại vũ khí này nữa . Xác định là khó khăn rồi đây .
Kỳ Âm tiếp tục phóng nhiều cây kim châm về phía Hồ Nguyệt hơn . Tất cả đều nhằm vào huyệt đạo và yếu điểm .
Hồ Nguyệt liên tục tránh đi . Nheo mắt lại mà chặn lại hơn mười cây bằng tay không . Bắt trúng được một cây thì Hồ Nguyệt vui ra mặt .
Não bộ nhanh chóng nghĩ ra cách . Liền bất ngờ phi nhanh về phía Kỳ Âm . Tốc độ cũng nhanh hơn .
Liền leo lên vai của Kỳ Âm . Tay cầm cây châm để gần cái cổ trắng nõn nà của Kỳ Âm .
Biết mình đã yếu thế . Kỳ Âm liền thở dài nói :
- Ta chịu thua .
Hồ Nguyệt thấy vậy cũng nhảy xuống vai của Kỳ Âm . Chỉnh lại y phục mà nói :
- Mấy cây châm ấy thật khó chịu . Ta không thể nhìn thấy chúng .
- Ta sẽ sử dụng mấy cây châm này . Muội còn nữa không ? - Kỳ Âm có vẻ hài lòng hỏi .
- Sử dụng ít thôi . Muội chỉ có vài hộp thôi . Nếu được thì tỷ sử dụng thêm đàn tranh được không ? - Hồ Nguyệt vừa nói tay vừa lấy thêm cho Kỳ Âm vài cái hộp .
Cô không phải mấy vị anh hùng trong phim kiếm hiệp . Không thể tùy tiện mà một lần quăng ra cả chục cây kim . Cũng chẳng sợ thiếu kim . Nên nhớ mấy cây kim này mà quy ra tiền thì hơi bị đắt tiền đấy .
Cứ có cảm giác mỗi lần Kỳ Âm ném ra cây nào là như quăng vàng ra .
- Được . Nhưng ta không biết đánh đàn với sử dụng để làm binh khí . - Kỳ Âm gật nhẹ đầu nói .
- Muội sẽ dạy . Mấy cây châm này đắt lắm . Tỷ chớ quăng bừa bãi . - Hồ Nguyệt nói xong .
Liền đi nhặt những cây châm mà Kỳ Âm đã ném đi .
Mỗi lần ném là lòng đau như cắt . Tiền ơi là tiền !
-...Ân . - Kỳ Âm có chút buồn cười nói .
Thì ra là vì tiếc tiền nên mới nói vậy . Khuôn mặt kia quả là buồn cười .
- Ngươi tu luyện tới đâu rồi ? - Hoàng Long đột nhiên từ phía sau đi đến hỏi .
- Đã đến Yêu Thú Hoàng Tông Huyền Thập Tứ . Còn về cái tu luyện Huyết Chiến thì đã đến Thiên Tông Huyền Bát . - Kỳ Âm vuốt những cây châm mà nói .
- Không tồi . Các ngươi từ giờ lấy nơi này làm nhà . Ta sẽ đích thân dạy bảo các ngươi . - Hồ Nguyệt vui vẻ nói .
- Bạch Phong thì sao ? - Thiên Ngạo đột nhiên hỏi .
- Ta cũng tập luyện cho hắn . Tất nhiên là ngươi sẽ là người chỉ dẫn và chăm sóc cho hắn . - Hồ Nguyệt phẩy tay nói .
Thiên Ngạo khuôn mặt biểu hiện có chút nhẹ nhõm .
Hồ Nguyệt liền cười thầm . Xem ra là đã động tâm rồi . Tiện tay thì đẩy hai người tới với nhau luôn vậy .
Đến bên cạnh Bạch Phong mà cầm chân lên .
Hồ Nguyệt nhắc nhở Bạch Phong :
- Sẽ đau lắm đấy . Ngươi hãy cố chịu .
Giờ chỉ có cách dùng Linh Lực mà để xương lại đúng vị trí thôi . Cô đã từng bị Bán Yêu làm qua . Cảm giác đau không thể tả .
Hồ Nguyệt chưa để Bạch Phong trả lời . Thì đã lập tức dùng Linh Lực mà nắn lại .
Bạch Phong ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh . Đôi lông mày nhăn lại . Đau !
Hồ Nguyệt thấy vậy thao tác cũng nhanh hơn . Lập tức liền nói :
- Xong .
Bạch Phong lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi . Đôi lông mày cũng giãn ra .
Thiên Ngạo thấy vậy cũng thở dài nhẹ nhõm . Hắn lo sợ Bạch Phong vì đau mà sẽ ngất đi nên đã đứng bên cạnh . Đồng thời lại có chút ái náy vì đã làm Bạch Phong bị gãy chân .
Hồ Nguyệt lập tức làm hai cái nẹp gỗ mà băng bó lại cho Bạch Phong . Nhẹ nhàng nói :
- Không nên vận động quá mạnh . Vài ngày là sẽ lành . Uống cái này vào .
Liền đưa cho Bạch Phong một viên thuốc trong suốt .
Ở với Hồ Nguyệt một thời gian dài Bạch Phong cơ hồ là đã quen với việc uống thuốc . ( Ý nói là Hồ Nguyệt cho ẻm cắn thuốc nhiều quá nên quen rồi )
Thấy Bạch Phong đã ngoan ngoãn uống thuốc .
Hồ Nguyệt liền quay sang Thiên Ngạo đang đứng mà nói :
- Đừng quên hình phạt của ngươi . Bạch Phong gãy chân không nhẹ . Ít nhất là 20 ngày nữa mới khỏi . Ngươi liệu mà chăm sóc Bạch Phong .
-....Ta đã rõ . - Thiên Ngạo thở dài nói .
Hắn cũng không có ý phản đối . Dẫu sao chính hắn đã làm Bạch Phong gãy chân . Cũng nên có tí trách nhiệm .
------------------
Góc tâm sự : Ta thề với các ngươi . Lần đầu tiên ta mới thấy đứa bị Nghiệp đeo bám nặng đến như vậy . Mà ta cũng bị Nghiệp của đứa đó lây .
Học Văn , 4 đề thì học hết 3 đề rồi .
Nó lên bốc thăm .
Bùm !!! 🙂 lại bốc ngay cái đề ta dell học . Vâng ! Là dell học qua một chữ nào luôn . Thơ cũng dell thuộc .
Lúc ấy khuôn mặt ta hồn nhiên đến lạ .
Nghiệp !!! Nghiệp quật là đây sao ? 🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro