Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Ánh mắt thấu hiểu.


Út Trân cúi mặt, ngẫm nghĩ những lời chị dâu nói. Dường như một người từng trải đang truyền tải kinh nghiệm lại cho người đi sau vậy. Út Trân nào giờ đúng là chưa bao giờ phải lo lắng chuyện bạc tiền hay cái ăn cái mặc. Cô cũng nghĩ đến cái cảnh tương lai nếu bị cha má phản đối hay bắt cô phải lấy người cô không thương. Chừng đó nếu không còn sự bảo bọc của cha má cô có thể làm gì để nuôi em Sen đây. Lời yêu của cô không thể nói suôn như vậy được. Biểu sao Sen lại không tin tưởng cô như vậy. Chị dâu quả thật nói rất đúng.

-- Chị ..

Út Trân khẽ gọi ảnh mắt khẩn cầu. Hoài An cũng dịu dàng đáp lời:

-- Chị nghe ..

-- Chị giúp em được không?

Út Trân tha thiết nói:

-- Giúp em việc gì?

Hoài An đối với việc này quả thật không thể tuỳ tiện hứa với út Trân được. Tuy rằng cô cũng thương út Trân nhưng chỉ dám khuyên nhủ vậy thôi. Chứ cô làm sao biết được ý tứ của má chồng cô. Lỡ xảy ra chuyện gì cô thật sự sẽ trở thành tội đồ.

-- Em muốn mang Sen theo lên Sài Gòn.. 

Hoài An khẽ cau mày.

-- Chuyện này .. em phải hỏi ý của em ấy. Chứ sao chị giúp được.

-- Sen là người ở nhà chị mang theo về mà.. chị đồng ý thì em ấy phải chịu thôi.

Út Trân bày mưu nói khiến cho Hoài An hơi phân vân, quả thật chuyện này cũng không khó nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút. Út Trân hiểu được cái lo của chị dâu nên cô nói:

-- Em biết chị sợ má .. phần má để em nói cho. Không liên quan gì đến chị đâu. Chị giúp em đi mà .. em thương em ấy thật lòng mà.

Hoài An bị mấy lời khẩn cầu của út Trân thì cũng mềm lòng. Cô nhớ lại mình của mấy năm trước cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Tha thiết muốn ở bên cạnh người mình thương như vậy mà không được, cảm giác ấy khổ sở biết nhường nào. Hoài An cũng không muốn có người lại rơi vào hoàn cảnh giống mình. Với lại nếu Sen được út Trân thương xem ra cũng là phước phần của em ấy. Út Trân hiếm khi quyết liệt như vậy. Cô cũng hy vọng hai đứa nhỏ được toại nguyện ở bên nhau. Cuộc đời này có bao lâu, cứ hạnh phúc được lúc nào thì hay lúc đó. Khoảnh khắc ấy sự bất mãn của mấy năm trước lại như bộc phát. Hoài An muốn bật lại thứ nghịch cảnh khắc nghiệt này. Cô quyết định sẽ nói giúp cho út Trân một chút. Cũng như gỡ nútt hắt trong lòng bất lâu nay. Hoài An không muốn hoàn cảnh của mình một lần nữa lại ập lên người út Trân.

-- Em cũng không thể đem Sen vào trường nội trú được. Phải có tính toán đàng hoàng mới mang con người ta đi được.. em không thể mang con bỏ chợ đâu út à.

Út Trân trình bày kế hoạch:

-- Em sẽ nói với má thuê phố ở ngoài, muốn mang Sen theo để lo cơm nước. Má thương em chắc chắn sẽ chịu mà. Chỉ nhờ chị nói với Sen một chút để em ấy đồng ý đi theo em thôi.  Em hứa sẽ chăm sóc cho Sen thật tốt chị yên tâm nha.

Hoài An bị lời hứa chắc nịch của út Trân làm cho tin tưởng. Cô gật đầu nói:

-- Ừm vậy chị sẽ mói chuyện với Sen nhưng mà nếu em ấy không muốn đi thì em cũng không được miễn cưỡng đâu đó.

Út Trân lập tức gật đầu đáp:

-- Em biết mà ..

-- Vậy bây giờ chịu ăn uống gì chưa?

Hoài An vừa nói vừa đưa đĩa nho đến trước mặt út Trân. Út Trân cười tươi, khôi phục lại cái nét tươi sáng mọi khi. Cô bứt một nắm cho vào miệng.

-- Giờ mới cảm thấy đói .. chỉ có chị là thương em thôi.

-- Đang nịnh chị sao?

Út Trân dịu dàng nhìn cô em chồng. Út Trân lúc vui vẻ vẫn đẹp hơn lúc ủ rũ nhiều.

-- Đói thì xuống bếp chị nấu gì cho ăn .. ăn nho không đủ no đâu.

Út Trân không muốn làm phiền chị dâu nên nói:

-- Em ăn nho được rồi.. tối ăn nhiều mập lắm.

-- Nhìn em như cây sậy mà còn sợ mập sao.

Hoài An không đồng tình nói.

-- Chị cũng có nhiều thịt hơn em đâu.

Út Trân cậy được chị cưng nên cãi lại. Hoài An cứng họng, cô thật tức chết với nhỏ em này.

-- Thôi chị nghĩ ngơi sớm đi .. em làm phiền chị quá.

-- Phiền gì chứ.. em vui là chị mừng rồi.

-- Sẵn em trả chị mấy cuốn tiểu thuyết.. chị mang xuống dùm em luôn nha.

-- Ừm ..

Út Trân đứng dậy đi lấy mấy cuốn tiểu thuyết đã mượn của Hoài An. Trong đó có cuốn "Cô Nhàn cô Kim". Nhận lấy sách từ tay út Trân thấy cuốn sách ấy thì Hoài An hơi khựng người. Hơi giật mình khi nghĩ đến út Trân đã đọc nội dung của cuốn tiểu thuyết này. Cô cũng không nhớ đến tấm ảnh được kẹp bên trong. Đó là do Cẩm Vân kẹp vào nên cô không biết.

Út Trân thấy biểu cảm của chị dâu như vậy thì khẽ cười. Xem ra cô đoán đúng đến chính mươi phần trăm rồi. Út Trân lại vui trong lòng, ít ra cô cũng có người đồng minh. Chị dâu của cô đúng là có mối quan hệ không bình thường với người con gái trong ảnh rồi. Nhưng nếu như vậy thì thật sự tội cho anh trai mình, cũng thật đáng thương cho chị ấy. Út Trân cũng sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ giống như chị dâu. Bị cha má ép gả cho một người nào đó khôn quen không biết. Cả đời chỉ có thể chung chăn gối với người mình không thương. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có mỗi một mình em Sen mà thôi. Nên cái ý nghĩ kia thật sự quá kinh hãi. Phải nghĩ cách làm sao để tránh không thể đi lên vết xe đỗ của chị dâu mới được.

Út Trân nhìn Hoài An bằng ánh mắt đồng cảm. Khiến cho cô có cảm giác như tâm tư sâu kín kia của mình bị nhìn thấu, có chút không tự nhiên. Khoảnh khắc hai người chị dâu em chồng nhìn nhau dường như đều thấu hiểu suy nghĩ của đối phương. Hoài An ái ngại nói.

-- Vậy chị về phòng đây. Em ngủ sớm đi.

-- Cám ơn chị ..

Út Trân mở cửa tiễn Hoài An ra, cô không quên dặn Hoài An nhớ nói giúp mình. Lòng cô nhẹ nhõm hơn lúc chiều rất nhiều. Út Trân thuộc kiểu người không dễ dàng gì chịu bỏ cuộc. Cô thích Sen thì nhất định phải cố gắng vì em ấy. Cô không sợ ánh mắt của người đời, cũng không sợ bị cha má ngăn cản, lại càng không sợ bị nghèo đói. Cô chỉ sợ Sen không thương cô, không muốn cùng cô đối diện với những sóng gió ngoài kia mà thôi.
Út Trân cũng cảm thấy bản thân nợ chị dâu một ân tình, nếu thật sự cô với Sen có thể ở bên nhau thì ơn của chị ấy là lớn nhất. Nhất định có cơ hội sẽ đền đáp cho chị ấy.

Tác giả: Buổi tối vui vẻ. 🖤  cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro