Chương 49 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 13
Chương 49 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 13: Một mạng đổi một mạng
“Đại ca, huynh thật sự muốn làm hộ vệ sao?" Tô Niệm Khanh kéo nhẹ vạt áo, giọng nói nhỏ nhẹ.
Vương Bảo Xuyến nhìn thấy hành động thân mật của hai người, khóe môi khẽ mím lại, lộ rõ vẻ không vui.
"Xin lỗi, Tiết công tử, ta chỉ cần Tiểu Kỳ muội muội bảo vệ là đủ rồi. Dù sao võ công của muội ấy rất cao cường, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho ta."
Giọng nói mềm mại của Vương Bảo Xuyến tràn đầy lời khen ngợi.
Tô Niệm Khanh lập tức cảm thấy kiêu hãnh, đây quả là một lời tán thành rất lớn đối với nàng.
Nàng vỗ ngực tự hào: "Huynh yên tâm, muội sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt, huống hồ muội còn có cả trong tay bội kiếm nữa!"
Tiết Bình Quý lắc đầu bất lực, nhẹ nhàng gõ vào trán nàng: "Ngốc."
Điều mà hắn lo lắng thật sự là tam tiểu thư nhà Tướng phủ sao?
Không! Chính là tiểu muội của hắn đang đứng trước mặt này.
Nếu khinh địch như vậy thì sẽ hối hận không kịp.
“Đứng lại!” Những kẻ truy binh tay lăm lăm lưỡi kiếm sắc bén, thậm chí có người giương cung bắn về phía Lăng Tiêu và Đại Chiến, hoàn toàn không màng đến những người dân vô tội trên phố.
“Mẹ ơi!” Cô bé đang cầm cây kẹo hồ lô giữa đường bỗng bật khóc, giật mình làm rơi cây kẹo xuống đất.
Mũi tên sắc nhọn suýt chút nữa đã trúng vào cô bé, nhưng Tô Niệm Khanh nhanh nhẹn né tránh, chụp lấy mũi tên, lông mày nhíu chặt, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào nhóm người đang truy đuổi.
Tiết Bình Quý ánh mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng thấy Tô Niệm Khanh không bị thương thì mới bình tĩnh trở lại.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trình phó tướng, ngươi phải cho ta một lời giải thích rõ ràng!” Vương Bảo Xuyến nhìn thấy Trình phó tướng trong đám người, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nụ cười dịu dàng biến mất.
Trình phó tướng cúi đầu hành lễ với Vương Bảo Xuyến: “Thưa tam tiểu thư, chúng ta đang truy bắt phạm nhân.”
Nói rồi hắn ra hiệu cho những người khác bao vây Lăng Tiêu và Đại Chiến.
Đại Chiến hừ lạnh một tiếng, lời lẽ của hắn ta thật là trơ tráo. Nếu không phải Tô Niệm Khanh nhanh tay lẹ mắt thì cô bé kia đã chết rồi.
Lăng Tiêu kéo tay Đại Chiến, ra hiệu cho nàng nhanh chóng rời khỏi.
Tô Niệm Khanh lùi lại bên cạnh Vương Bảo Xuyến, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có hai người nghe thấy: "Bảo Xuyến tỷ tỷ, chính là hai người đó đã cứu muội và đại ca."
Vương Bảo Xuyến đưa tay ra phía sau, ra hiệu cho hai người cùng nhau rời đi, còn nàng sẽ ở lại để đối phó với Trình phó tướng.
Tô Niệm Khanh và Tiết Bình Quý liếc mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ rời đi.
Lần này, Trình phó tướng đã chuẩn bị kỹ càng, số lượng người đuổi theo Lăng Tiêu và Đại Chiến đông đến mức không đếm xuể.
Đứng trước hai ngã rẽ, cả hai đều dừng lại.
“Đại ca, huynh đi đường này nhé!" Tô Niệm Khanh đeo mặt nạ cho Tiết Bình Quý, từ sau lần trước, nàng đã rút ra bài học rằng khi cứu người không nên lộ mặt.
Tiết Bình Quý đặt tay lên vai nàng, dặn dò: "Tiểu muội, cẩn thận, đừng bị thương."
Tô Niệm Khanh nắm chặt thanh kiếm: "Huynh cứ yên tâm, muội sẽ không sao đâu."
Sau khi chia tay Tiết Bình Quý, Tô Niệm Khanh nhanh chóng đuổi kịp nhóm người đang truy đuổi.
Nàng rút những cây kim bạc ra, nhắm bắn về phía bọn chúng.
Một số tên ngã xuống, nhưng những kẻ còn lại cảnh giác nhìn quanh.
“Mọi người cẩn thận, có mai phục!”
Đại Chiến rút thanh đoản kiếm ra, lao vào giao chiến với đám người đang truy đuổi.
Trong lúc hỗn loạn, Tô Niệm Khanh kéo Đại Chiến ra, bịt mũi nàng lại rồi rắc mê dược, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Trong căn nhà hoang, vết thương trên vai Đại Chiến sâu hoắm, máu chảy ròng ròng, khuôn mặt tái nhợt.
Dáng vẻ yểu điệu của một thư sinh càng khiến nàng trông yếu ớt như một bệnh nhân.
“Sẽ hơi đau một chút, cắn cái này đi.” Tô Niệm Khanh nhét viên mức hoa quả vào miệng Đại Chiến, rồi lấy hộp thuốc mà Vương Bảo Xuyến đưa cho sơ cứu vết thương.
Nếu không nhanh thì Đại Chiến sẽ ngất xỉu mất.
Đại Chiến cắn chặt viên mức hoa quả, cơ thể run rẩy vì đau đớn.
Vết thương quá sâu khiến nàng đau đến mức tỉnh táo hẳn, chỉ có điều đầu óc choáng váng, khó chịu vô cùng.
Tô Niệm Khanh nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Đại Chiến, thậm chí còn cúi đầu khẽ hà hơi lên vết thương, mái tóc dài buông xuống trước ngực, đôi môi mím chặt lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Đại Chiến cố gắng giơ tay lên nhưng khi nhìn thấy được vào vệt máu trên ngón tay, rồi lại buông xuống. Nàng nở một nụ cười nhợt nhạt: “Cảm ơn muội, Tiết Kỳ cô nương.”
Tô Niệm Khanh thở phào nhẹ nhõm khi băng bó xong vết thương: “Không có gì, trước kia ngươi đã cứu ta, giờ đến lượt ta giúp ngươi.”
Tô Niệm Khanh đặt tay lên trán Đại Chiến, cảm nhận được nhiệt độ nóng ran, tim nàng thắt lại.
Có lẽ lưỡi kiếm đã tẩm độc.
“Ngươi cảm thấy trong người thế nào?”
Đại Chiến run rẩy, toàn thân lạnh buốt, co ro lại, giọng nói khàn khàn: “Ta...”
Ngay khi cất tiếng, nàng đã vô cùng ngạc nhiên vì giọng nói của mình đã thay đổi.
Tô Niệm Khanh đặt tay lên vai nàng, nghiêm túc nói: “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không sao đâu.”
..............................................................................................................................................................
“Khốn kiếp, ngươi không biết ơn ta sao? Ta đã cứu ngươi mà ngươi lại muốn giết ta!” Tiết Bình Quý đang bị Lăng Tiêu kề kiếm vào cổ, không dám nhúc nhích.
Lăng Tiêu khinh bỉ cười nhạt: “Ngươi lại có thể tốt bụng như vậy sao?”
Tiết Bình Quý kéo khóe miệng khô khốc, trong lòng thầm nghĩ, hắn làm sao có thể tốt bụng được, tất cả chỉ vì tiểu muội của hắn mà thôi.
Nếu không phải tiểu muội muốn cứu hai người này, hắn đã chẳng nhúng tay vào chuyện này.
Trước khi cứu người, hắn phải xem xét kỹ lưỡng xem có gây rắc rối cho gia đình hay không.
“Ta tốt bụng hay không thì sao? Đây gọi là một mạng đổi một mạng.” Tiết Bình Quý phản bác, ngón tay khẽ chạm vào lưỡi kiếm, giọng điệu thận trọng.
Lăng Tiêu cũng bị thương nặng, cuối cùng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đầy nghiêm túc. “Ngươi không biết ta là người Tây Lương sao?”
Tiết Bình Quý nhịn không được trợn tròn mắt: “Thì có sao? Dù sao ngươi và biểu muội của ngươi đã cứu ta và tiểu muội, ta không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần ngươi đã cứu ta, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Lăng Tiêu ngạc nhiên trước thái độ chân thành của Tiết Bình Quý, sau đó buông tay, lưỡi kiếm rơi xuống.
Tiết Bình Quý đỡ Lăng Tiêu ngồi xuống, xé rách áo của hắn, nhìn thấy vết thương sâu hoắm, không khỏi nhíu mày: “Ngươi bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sức nói chuyện, không đau sao?”
Lăng Tiêu mặt mày tái mét, nhưng vì sĩ diện mà cố nhịn không rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro