Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 11

Chương 47 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 11: Vương Bảo Xuyến tiểu tâm tư

Tin tức điều tra thế nào rồi? ” Ngụy Hổ nắm chặt chiếc ly đến nỗi vỡ tan, ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.

Trình phó tướng khẽ cúi đầu: “Bẩm tướng quân, đã tra ra được. Đó là một đôi nam nữ, đều là gián điệp của Tây Lương.”

Ngụy Hổ hừ lạnh, dùng khăn tay lau sạch những mảnh vỡ trên tay: “Trình phó tướng nếu bắt được gián điệp Tây Lương thì sẽ được thăng quan tiến chức, tiền đồ rộng mở.”

Trình phó tướng nhướng mày: “Vâng, thuộc hạ xin ghi nhớ.”

Ở một nơi khác.

Tô Niệm Khanh ngáp một cái, vội vã rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo lại.

Quả nhiên, đổi nơi ở khiến nàng cảm thấy hơi lạ lẫm.

Buộc gọn mái tóc xõa, nàng đến thẳng viện của Vương Bảo Xuyến.

Cửa phòng đóng kín, nàng khẽ gõ: “Tiểu thư, đã xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi.” Tiểu Liên vội vàng đáp lại. Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng nàng cũng cài chiếc trâm lên mái tóc của tiểu thư, bông hoa mai điểm trên trán càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Tô Niệm Khanh khẽ chớp mắt, bị vẻ đẹp trước mắt làm cho ngẩn ngơ.

Vương Bảo Xuyến khoác lên mình chiếc váy dài màu xanh nhạt, đôi môi đỏ thắm càng tôn lên làn da trắng sứ.

Vệt hoa mai điểm trên trán khiến nàng thêm phần quyến rũ.

“Thật đẹp.”

Tô Niệm Khanh không kìm được lời khen, rồi chợt nhận ra mình đã lỡ lời nên đứng sang một bên.

Vương Bảo Xuyến cảm thấy vô cùng hài lòng khi nghe lời khen của Tô Niệm Khanh, quả không uổng công nàng đã thức dậy từ sớm.

“Tiểu Kỳ muội muội, bây giờ muội đã là hộ vệ của tỷ rồi, nên có vũ khí phòng thân. Thanh kiếm này là tỷ đã xin cha ban cho.”

Vương Bảo Xuyến mỉm cười dịu dàng, nhận lấy thanh kiếm từ tay Tiểu Liên rồi đưa cho Tô Niệm Khanh.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng thực ra thanh kiếm này rất bền, thậm chí có thể cắt sắt như cắt bùn, và kiếm tuệ còn được chính tay nàng thêu hôm qua.

Tô Niệm Khanh cầm lấy thanh kiếm, ngắm nhìn kiếm tuệ tinh xảo mà không khỏi cảm động: “Bảo Xuyến tỷ tỷ, kiếm tuệ này thật đẹp.”

Vương Bảo Xuyến thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng rạng rỡ: “Muội thích là được rồi.”

Tiểu Liên hưởng ứng theo chủ nhân, ánh mắt trêu chọc: “Kiếm tuệ này là do tiểu thư thức đêm thêu tặng cho muội đấy, rất kỳ công.”

Tô Niệm Khanh sửng sốt, lòng tràn đầy cảm xúc.

Mím chặt môi, Tô Niệm Khanh nói: "Bảo Xuyến tỷ tỷ đối tốt với muội quá, muội sẽ giữ gìn kiếm tuệ này thật cẩn thận."

Ba người vừa ra khỏi phủ thì gặp Trình phó tướng.

Vương Bảo Xuyến để ý thấy điều gì đó, ánh mắt nàng dừng lại ở bóng dáng của một người đang ẩn mình trong bóng tối.

Ám vệ hiểu ý, lặng lẽ theo sau Trình phó tướng.

“Bảo Xuyến tỷ tỷ, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"

Mặc dù là hộ vệ của Vương Bảo Xuyến nhưng Tô Niệm Khanh lại rất tự do.

Bởi vì Vương Bảo Xuyến luôn xem nàng như muội muội ruột.

"Tất nhiên là đi mua sắm quần áo cho muội rồi, dù sao muội cũng là hộ vệ của tỷ, không thể để muội phải chịu khổ." Vương Bảo Xuyến vuốt nhẹ chiếc trâm cài trên tóc, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cửa hàng vải gần đó.

"Tỷ không cần phải tốn kém như vậy đâu, một tháng năm lượng bạc tỷ trả cho muội là đã rất nhiều rồi."

Tô Niệm Khanh cảm thấy Vương Bảo Xuyến đối xử với mình quá tốt, chẳng lẽ là vì mình đã cứu nàng?

Suy nghĩ miên man, không biết chừng nào đó Vương Bảo Xuyến đã để ý đến Tiết Bình Quý?

Vương Bảo Xuyến cùng Tiểu Liên lựa chọn vải vóc: "Lão bản, có loại vải nào tốt hơn không?"

Thấy là tiểu thư nhà họ Vương, lão bản cười nịnh nọt: "Dạ có ạ, tamtiểu thư cứ tự nhiên lựa chọn."

Lão bản cúi người, lấy ra một tấm vải đẹp nhất rồi đặt trước mặt Vương Bảo Xuyến, giới thiệu: “Tam tiểu thư, đây là loại vải tốt nhất của cửa hàng chúng tôi.”

Thấy tình hình không ổn, Tô Niệm Khanh vội kéo nhẹ áo của Vương Bảo Xuyến, rồi khẽ thì thầm bên tai nàng với vẻ mặt lo lắng: “Bảo Xuyến tỷ tỷ, mua tạm vậy thôi cũng được rồi, muội vốn là người luyện võ, không cần dùng vải tốt như vậy đâu.”

Lúc này, trong mắt Tô Niệm Khanh, Vương Bảo Xuyến giống như một người tiêu tiền hoang phí vậy.

Chẳng lẽ Vương Bảo Xuyến đã phải lòng Tiết Bình Quý nên mới đối xử tốt với nàng đến vậy?

Vương Bảo Xuyến nghiêng đầu, đôi môi chạm nhẹ vào tai Tô Niệm Khanh .

Đôi mắt Tô Niệm Khanh mở to, cảm giác ẩm ướt khiến tim nàng loạn nhịp.

Tô Niệm Khanh vội vàng tránh ra, ho khan để xua tan sự ngượng ngùng.

Không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng, Tô Niệm Khanh không dám lên tiếng.

Tiểu Liên quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Tiểu thư, Tiết Kỳ cô nương, các người thích cái nào?”

Vương Bảo Xuyến khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Tiểu Liên, mua hết tất cả đi.”

Tô Niệm Khanh: “!”

Ôi trời! Đại tiểu thư, xin được bao dưỡng!

Nếu không phải thời đại này không cho phép, Tô Niệm Khanh chắc chắn đã lao tới ôm lấy chân nàng ta rồi.

Nhưng nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, vẻ mặt đau lòng.

Những bộ y phục này có thể đổi lấy tiền công của nàng trong vài tháng, đúng là tiểu thư nhà giàu có khác!

Nàng lặng lẽ rơi nước mắt vì nghèo.

“Bảo Xuyến tỷ tỷ, muội…”

Vương Bảo Xuyến khẽ nghiêng người, đặt ngón tay lên môi Tô Niệm Khanh: “Thôi nào, Tiểu Kỳ, tất cả là tỷ mua cho muội, nếu muội không thích thì cứ vứt đi.”

“…” Tô Niệm Khanh thực sự chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

Tiểu Liên cũng tỏ ra ngưỡng mộ Tô Niệm Khanh, bởi vì chưa bao giờ thấy tiểu thư đối tốt với ai như vậy.

........................................................................................................................................................

Tiểu Liên đưa mảnh giấy cho Vương Bảo Xuyến, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ngây thơ như thường lệ.

Vương Bảo Xuyến nghiêng người, ánh mắt tập trung vào dòng chữ trên giấy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, bàn tay siết chặt.

“Đại ca! Đại ca!” Tô Niệm Khanh chen qua đám đông, cuối cùng cũng đến được chỗ xảy ra chuyện.

Tiết Bình Quý bị đè lên bàn, mực dính đầy mặt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt không cam lòng.

“Có gì mà không cam lòng hả, tiểu tử thúi? Biết không, đôi giày này của ta tốn rất nhiều tiền, chỉ vì mực của ngươi mà giờ thành ra thế này.”

Gã công tử ăn mặc sang trọng, gương mặt tuấn tú nhưng lại lộ rõ vẻ khinh thường, dùng sức bẻ tay Tiết Bình Quý.

“Đại ca! Chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Niệm Khanh đứng đó, ánh mắt sắc bén lóe lên tia giận dữ.

Hừ, trước giờ Tiết Bình Quý dù có đánh nhau với nàng cũng chưa từng thảm hại như vậy, vậy mà lại bị người khác bắt nạt!

Gã công tử ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Khanh: “Ngươi là muội muội hắn? Trông cũng khá xinh đấy, nếu làm nha hoàn hầu hạ ta, ta sẽ tha cho hắn, thế nào?”

Tiết Bình Quý tức giận vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế.

Gã công tử cười nhạt: “Vùng vẫy làm gì? Muội muội ngươi được ta sủng ái là phúc phần của nàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro