Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 4

Chương 40 Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến 4: Thay đổi cốt truyện, Vương Bảo Xuyến lại lần nữa bị cứu

Liên tiếp mấy ngày qua, Tô Niệm Khanh vẫn ở đây canh chừng, sợ rằng nếu làm hỏng cốt truyện, Vương Bảo Xuyến—người thường dỗ dành nàng bằng những cây kẹo hồ lô—sẽ bị tổn thương.

“Ôi!” Tô Niệm Khanh bỗng giật mình, một tay vỗ vào đùi, “Sao mình không nghĩ ngay đến việc đi tìm tỷ ấy ở phủ Thừa tướng chứ!”

“Muội đang lẩm bẩm gì vậy?” Tiết Bình Quý ném quả dại vừa rửa sạch về phía nàng.

Tô Niệm Khanh đứng dậy, khéo léo bắt lấy quả đỏ tươi, “Đại ca, sao huynh lại đến đây? Cha không bảo huynh ở nhà luyện công sao?”

Tiết Bình Quý bất đắc dĩ từ trong lòng lấy ra một gói mứt và đưa cho nàng “Chẳng phải đến để mang mứt cho muội sao? Cha đã rất không hài lòng với hành động này của muội rồi!”

Tô Niệm Khanh cầm mứt trong tay, cho vào miệng và nhắm mắt lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ tận hưởng.

“Đại ca, chúng ta đi đến phủ Thừa tướng nhé?”

Tiết Bình Quý nhíu mày, nắm chặt gói mứt trong tay, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt đầy nghi hoặc, “Muội lại muốn đi tìm tam tiểu thư nhà Thừa tướng sao?”

Kể từ khi tiểu muội cứu tam tiểu thư nhà Thừa tướng, muội ấy luôn quấn lấy hắn để tìm Vương Bảo Xuyến.

Hắn thực sự trở thành người vô hình!!!

“Đúng vậy, đã khá lâu không gặp Bảo Xuyến tỷ tỷ rồi. Lần trước, trước khi cùng cha đi đưa tiêu, muội có hứa sẽ mời tỷ ấy ăn cơm khi trở về.”

Tô Niệm Khanh ánh mắt lấp lánh, như thể đang tính toán điều gì, “Đại ca, cho muội mượn một chút tiền nhé! Tiền lần đưa tiêu sau muội sẽ trả cho huynh.”

Tiết Bình Quý bất đắc dĩ, bàn tay thon dài đặt lên hông, cân nhắc số tiền, không chút do dự, trực tiếp nhét vào tay tiểu muội, giọng nói nhẹ nhàng, “Có gì mà mượn với không mượn, chúng ta là huynh muội ruột thịt với nhau mà, muội cứ cầm đi.”

Tô Niệm Khanh nhìn số tiền trong tay, lòng không khỏi cảm động, xem ra những năm qua không phải là vô ích khi ở bên Tiết Bình Quý.

Nhưng giữa huynh muội ruột thịt vẫn cần phải rõ ràng về tiền bạc.

“Đại ca, huynh yên tâm, muội sẽ trả lại tiền cho huynh.”

Tiết Bình Quý khẽ nhếch môi, “À, số tiền này là huynh kiếm được từ việc bán cá nướng, phần lớn vẫn phải nhờ vào bí phương của muội đấy.”

Tô Niệm Khanh chớp mắt, bỗng cảm thấy nặng lòng, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, “Nếu vậy, muội sẽ không khách sáo đâu!”

Khi Tiết Bình Quý và Tô Niệm Khanh đến phủ Thừa tướng, họ thấy Tiểu Liên đang đi ra.

Khi biết Vương Bảo Xuyến không có ở nhà, Tô Niệm Khanh lập tức hoảng hốt, nhìn về phía một con ngựa không xa, vội vàng rút tiền ném qua, “Con ngựa này bán cho ta!”

Tiết Bình Quý ngạc nhiên nhìn theo bóng ddáng tiểu muội rời đi, “Tiểu muội!”

May mắn là nàng đến kịp thời, Tô Niệm Khanh đã ném ra những mũi ám khí, khiến mấy tên mặc đồ đen ngã xuống đất.

Trong tay Vương Bảo Xuyến cầm một con dao găm, lưỡi dao lạnh lẽo còn dính máu.

Khi ánh mắt nàng dừng lại trên Tô Niệm Khanh, tay bỗng lỏng ra, con dao rơi thẳng xuống đất với một tiếng "cạch".

“Tiểu Kỳ muội muội, cuối cùng muội cũng đến, tỷ thật sự rất sợ!” Vương Bảo Xuyến vội vàng ôm chầm lấy Tô Niệm Khanh, chôn mặt vào trong ngực nàng, cơ thể không tự chủ mà run rẩy.

Tô Niệm Khanh cảm thấy lòng mình phức tạp, nhưng đôi mắt đen của nàng lại lấp lánh một chút thương xót, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Vương Bảo Xuyến.

Không thể không nói, Vương Bảo Xuyến xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải ngẩn ngơ.

Gương mặt thanh thoát, dáng vẻ trang nhã, quả thật xứng đáng là nữ nhi được nuôi dưỡng trong phủ Thừa tướng.

Khuôn mặt tuyệt đẹp, cử chỉ thanh lịch.

“Bảo xuyến tỷ tỷ, đừng sợ, họ đã trúng phi tiêu của muội rồi.” Tô Niệm Khanh nhìn về phía tên mặc đồ đen gần nhất.

Tên đó đã bị thương, máu chảy từ bụng ra, rõ ràng tương ứng với vết thương do dao găm gây ra.

“Tiểu Kỳ, may mà muội đã nhắc nhở tỷ trước đó, nếu không tỷ đã không mang theo dao găm bên mình.” Vương Bảo Xuyến che mặt, khẽ nức nở, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay để che đi đôi môi hơi cong lên của mình.

Đôi mắt sắc lạnh của nàng nhìn về phía bóng tối, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.

“Bảo Xuyến tỷ tỷ, nơi này không an toàn, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”

Tô Niệm Khanh cúi người, nhanh chóng rút phi tiêu ra, liên tục chê bai trong lòng, lau sạch vết máu trên người những tên mặc đồ đen.

Không thể lãng phí, đây là thứ mà cha đã bỏ ra rất nhiều tiền mua về.

Không thể tùy tiện vứt đi, lần sau còn có thể dùng!

Nhưng về nhà thì vẫn nên dùng rượu để sát trùng thôi!

Trên khuôn mặt trắng như sứ của Tô Niệm Khanh không hề che giấu sự ghê tởm.

Vương Bảo Xuyến không nhịn được mà bật cười.

Hai má Tô Niệm Khanh hơi ửng đỏ, nàng vô thức quay đi ánh mắt.

Đẹp quá, sợ rằng không thể kìm lòng mà tiến lại gần.

“Khụ…” Tô Niệm Khanh nhẹ nhàng ho một tiếng, ôm chặt vòng eo thon gọn của Vương Bảo Xuyến, “Xin lỗi Bảo Xuyến tỷ tỷ!”

Nàng nhanh chóng nhảy lên ngựa, kéo theo cả Vương Bảo Xuyến cùng lên.

Ngón tay Tô Niệm Khanh nhanh chóng rời khỏi vòng eo của Vương Bảo Xuyến, cảm giác mềm mại ấy khiến nàng khó lòng kìm chế được sự kích động trong lòng.

Mũi nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể tỷ ấy, tiếng chuông nhỏ trên búi tóc lắc lư theo nhịp chuyển động của ngựa phát ra âm thanh trong trẻo.

....................................................................................................................................................................

Khi trở lại đường phố, ánh mắt của Tiết Bình Quý vô thức sáng lên khi nhìn thấy tiểu muội trở về.

“Tiểu muội…” Nhưng ngay khi ánh mắt dừng lại trên người Vương Bảo Xuyến, hắn bỗng cảm thấy khó chịu!

Chẳng lẽ tiểu muội là vì Vương Bảo Xuyến mà đã đưa một lượng bạc cho người bán ngựa?

Nếu không có hắn bên cạnh, số tiền này có thể đã tiêu tán rồi!

“Tiểu muội, mau trả ngựa lại cho người ta!” Tiết Bình Quý tiến lại gần Tô Niệm Khanh, âm thầm thu hút sự chú ý của nàng, tay cầm số tiền lắc lư trước mặt nàng.

“Huynh vừa nói với chủ quán rồi, muội chỉ thuê ngựa thôi, tiền huynh đã ứng cho muội, đừng tiêu xài bừa bãi nhé.”

Tô Niệm Khanh mỉm cười, sau khi trả ngựa lại cho chủ quán, nàng xin lỗi và giải thích tình huống.

Thật không thể phủ nhận!

Tiết Bình Quý quả là một người đại ca tốt!

Trên đường trở về, nàng vẫn nghĩ rằng một lượng bạc kia thật đáng tiếc, không ngờ số tiền lại quay trở lại tay mình.

“Đại ca, thật may là có huynh!” Tô Niệm Khanh nắm chặt số tiền trong tay, vui vẻ nói, “Bảo Xuyến tỷ tỷ, để muội đãi tỷ ăn nhé!”

Nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh, ngây thơ và chân thành của Tô Niệm Khanh, Vương Bảo Xuyến mỉm cười, thái độ nhàn nhã “Tỷ không thể để muội đãi được, muội là ân nhân của tỷ mà.”

Tô Niệm Khanh lắc đầu như chiếc trống bỏi, miệng nghiêm túc, “Lần trước muội đã hứa với tỷ sẽ đãi tỷ ăn sau khi đưa tiêu về mà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro