Chương 25 Tam Sinh Tam Tam Thế Thập Lý Đào Hoa 25
Chương 25 Tam Sinh Tam Tam Thế Thập Lý Đào Hoa 25: Đẩy rớt hôn ước, say rượu sau cùng Tô Niệm Khanh đối chiêu
Ngón tay thon dài của Tô Niệm Khanh khẽ siết lấy chiếc chén sứ trắng, rồi đẩy về phía trước, ánh mắt phức tạp, “Vậy... ngươi và Dạ Hoa...”
Bạch Thiển cầm lấy chén trà, hương trà thanh nhã từ từ len lỏi vào khứu giác. Đôi mắt đen lạnh lẽo, không chút cảm xúc, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo vài phần buông xuôi, “Giải trừ hôn ước.”
“Nhưng hai người...” Tô Niệm Khanh bấu chặt lấy góc áo, khuôn mặt hiện lên vẻ không tự nhiên.
Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng trong trí nhớ của nàng, Dạ Hoa và Bạch Thiển đâu có hủy bỏ hôn ước? Bây giờ Bạch Thiển đã biết A Ly là con của mình, sao lại có thể thờ ơ như thế?
Bạch Thiển khẽ bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười chế nhạo, “Lúc ta còn là phàm nhân Tố Tố, Thái tử Thiên tộc cũng không bảo vệ nổi ta. Nếu họ xem hôn ước chỉ là trò đùa, thì cũng chẳng cần lưu giữ chút tình cảm nào nữa.”
Cả người Bạch Thiển tỏa ra khí lạnh, đôi mắt đen vô cảm giờ đây lại dấy lên sóng gió, nàng giận dữ siết chặt Ngọc Thanh Côn Luân Phiến trong tay.
Sau đó, nàng cúi nhẹ đầu, nhìn A Ly đang ôm chặt lấy chân mình, “Ngươi thích phụ thân hay mẫu thân hơn?”
A Ly nghe xong, nhất thời rơi vào khó xử.
A Ly ngẩng khuôn mặt trắng mịn như ngọc lên, đôi mắt long lanh, "Không thể chọn cả hai sao?"
Bạch Thiển khẽ nhíu đôi mày thanh tú, lòng thầm thở dài, "Không thể."
A Ly lúng túng, khó xử, một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân.
Một lúc sau, hắn ôm chặt lấy chân Bạch Thiển, giọng nói mềm mại vang lên, "Thích mẫu thân."
Dù sao thì ngày nào A Ly cũng có thể gặp phụ thân, còn mẫu thân, hắn đã phải khao khát mong đợi bao lâu nay.
Thiên Cung.
Bạch Thiển siết chặt Ngọc Thanh Côn Luân Phiến, không chút do dự xông thẳng vào đại điện.
Nàng muốn đòi lại tất cả những uất ức mà mình đã phải chịu đựng ở Thiên Cung.
Tô Niệm Khanh căng thẳng nuốt khan, nắm chặt tay A Ly, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Nàng sốt ruột gọi hệ thống trong đầu, hy vọng nhận được chỉ dẫn để đối phó với tình thế nguy hiểm này.
Sau khi nhận được câu trả lời từ hệ thống, Tô Niệm Khanh mới thực sự buông lỏng, hoàn toàn thả tay và bước đi một cách nhẹ nhàng, thoải mái.
Nhìn những thiên binh đau đớn nằm trên mặt đất, nàng chỉ thoáng đồng cảm vài giây.
"Thiên Quân, người còn nhận ra ta chứ?" Bạch Thiển cầm trong tay Ngọc Thanh Côn Luân Phiến, biến nó thành một thanh kiếm dài, ánh mắt lạnh lùng toát ra sát khí.
Thiên Quân vừa nhìn thấy Ngọc Thanh Côn Luân Phiến đã biết ngay người trước mặt chính là Thập Thất đệ tử của Mặc Uyên, Tư Âm.
Nhưng diện mạo của nàng lại giống hệt với phàm nhân mẫu thân đã khuất của A Ly.
"Ngươi là..." Thiên Quân siết chặt ngón tay, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự ngờ vực.
Bạch Thiển khẽ nhếch môi, cười lạnh lùng, "Ta chính là phàm nhân Tố Tố mà ngươi đã hại. Chỉ là một kiếp nạn ta phải trải qua trên con đường trở thành thượng thần, vậy mà các ngươi lại dám ức hiếp ta. Hôm nay, ta sẽ chấm dứt hôn ước với Thiên Tộc."
Bạch Thiển vung thanh kiếm trong tay lên, nhưng đã bị ai đó dùng một tay giữ lại.
"Thiển Thiển..." Dạ Hoa kịp thời xuất hiện, căng thẳng như dây cung kéo chặt giờ mới có chút lơi lỏng.
Bạch Thiển dùng sức giằng mạnh thanh kiếm, chẳng chút do dự.
Máu chảy từ bàn tay to rộng của Dạ Hoa, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống nền điện, thế nhưng đôi mày lạnh lùng của hắn vẫn không hề chau lại dù chỉ một chút.
Bạch Thiển khó chịu nhướng mày, giọng nói trong trẻo vang lên, không hề mang theo chút cảm xúc nào, "Buông ra."
Dạ Hoa lắc đầu nhẹ nhàng, nắm chặt thanh kiếm hơn nữa, máu theo từng kẽ ngón tay nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
Tô Niệm Khanh từ lâu đã che mắt A Ly lại, nhưng...
“Cô cô, ta có thể ngửi thấy, đó là mùi máu.” A Ly nói một câu làm Tô Niệm Khanh đứng chết trân tại chỗ, ngượng ngùng không biết nói sao.
Bạch Thiển vung một chưởng đánh vào người Dạ Hoa, lấy từ trong ngực ra hôn thư, lạnh nhạt nói, "Ta và Dạ Hoa chính thức giải trừ hôn ước, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn nợ nần gì nhau."
Dạ Hoa đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn hôn thư, hoàn toàn không màng đến vết thương đang rỉ máu, lòng ngập tràn ức nghẹn, không kìm nén nổi mà phun ra ngụm máu tươi.
Ngón tay run rẩy, hắn từng chút một cố vươn tay về phía hôn thư, máu đỏ thấm dần trên giấy, giọng nói khàn khàn đầy uất ức, "Thiển Thiển, đừng mà."
Thiên Quân giận tím mặt, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn về phía Bạch Thiển.
Nhưng Bạch Thiển chẳng thèm liếc mắt, chỉ nghiêng người tránh đi bàn tay của Dạ Hoa đang muốn với lấy hôn thư.
"A Ly, ngươi chọn phụ thân ngươi, hay là ta?" Bạch Thiển tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, trên khuôn mặt vẫn còn vương đầy sát khí, nhưng giọng nói lại trở nên dịu dàng hẳn.
A Ly nhìn phụ thân mình đang bị thương, gương mặt nhỏ nhắn như bánh bao nhăn nhó đầy khó xử.
Dù không rõ phụ thân và mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn, phụ thân vẫn luôn đối xử với mình rất tốt.
Bạch Thiển thấy A Ly không đáp, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn. Nàng khẽ đặt tay lên vai A Ly, giọng nói trầm xuống, “A Ly, sau này ngươi sẽ phải thừa kế vị trí của phụ thân ngươi.”
Nói xong, nàng không quay đầu lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tô Niệm Khanh, rồi dứt khoát bước đi, để lại phía sau một không gian ngập tràn bi thương và hỗn loạn
..................................................................................
Trở về Thanh Khâu, Bạch Thiển từ chối mọi cuộc viếng thăm từ Thiên tộc.
“Ngũ tỷ, tỷ thật sự có thể buông bỏ A Ly sao?” Tô Niệm Khanh nhìn Bạch Thiển đang uống rượu một cách u uất, giọng nói không tự chủ cao lên, tay cầm chén trà cũng cảm thấy không thoải mái.
“Phanh…” Một tiếng.
Bình rượu rơi xuống bàn đá, Bạch Thiển nhẹ nhàng nâng cằm lên, “A Ly đã chọn, ta tôn trọng quyết định của nó. Dù sao, Dạ Hoa từ nhỏ đã chăm sóc nó, ta đã thiếu thốn nhiều thời gian bên cạnh nó.”
“Có gì mà không buông bỏ được? A Ly có Dạ Hoa, sống cũng rất tốt, với địa vị cao quý, sinh ra với thìa vàng.”
Bạch Thiển búng tay một cái, những cánh hoa đào xung quanh theo gió bay đến gần.
Tô Niệm Khanh đành rút kiếm ra khỏi thắt lưng và bắt đầu luyện tập cùng Bạch Thiển.
Bạch Thiển có thói quen khi say rượu, đó là thích đấu kiếm.
Ngón chân của Tô Niệm Khanh chạm nhẹ vào cánh hoa, tay cầm kiếm chuyển động nhanh nhẹn.
Bạch Thiển dễ dàng chống đỡ, thậm chí còn không quên nhấp một ngụm rượu.
“Xì.” Bạch Thiển ném bình rượu đi, bước chân nhẹ nhàng, tay nắm lấy eo mảnh khảnh của Tô Niệm Khanh. Vật liệu của chiếc váy đỏ thật tốt, cảm giác dưới ngón tay mượt mà.
“Ngũ tỷ, tỷ…”
Tô Niệm Khanh có vẻ muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn về phía Mặc Uyên đang đứng không xa.
Mặc Uyên mặc một bộ trường bào đen, tóc được cột cao và cài một chiếc trâm ngọc trắng, khí chất lạnh lùng hòa quyện với cảnh sắc Thanh Khâu.
“Mặc Uyên Thượng Thần.” Những từ này rơi vào lòng Bạch Thiển như tiếng chuông cảnh báo.
Ánh mắt Bạch Thiển dần trở nên tỉnh táo, cùng với Tô Niệm Khanh từ từ hạ xuống mặt đất, rồi tiếc nuối rút tay về.
“Sư phụ.”
Bạch Thiển cúi đầu chào Mặc Uyên một cách trang trọng, không hề có vẻ nghịch ngợm như trước.
Mặc Uyên nhìn Tô Niệm Khanh với ánh mắt sâu xa, cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc khác biệt từ Thập Thất “Thập Thất, khi ngươi lên làm Thượng Thần, ta không chuẩn bị quà gì cho ngươi.”
Mặc Uyên nâng tay, lộ ra những ngón tay dài và mảnh khảnh, trong lòng bàn tay mở ra là một chiếc nhẫn màu đen.
“Không cần đâu, sư phụ. Thập Thất đã lớn rồi…” Bạch Thiển có vẻ muốn từ chối.
Nhưng Mặc Uyên tỏ ra kiên quyết, trước khi nàng kịp nói hết, đã bổ sung, “Ngươi là đệ tử của ta, những gì họ có, ngươi cũng phải có.”
Bạch Thiển chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy. Chiếc nhẫn màu đen khi đặt vào lòng bàn tay lập tức hòa quyện với Ngọc Thanh Côn Luân Phiến mà Bạch Thiển đang cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro