#37 Nữ quan - Minh Dã p3
Trữ Dĩ Tầm đột nhiên bị Niên Hữu Ngư ôm lấy, hơi sửng sờ, nàng cảm giác rất quái dị, Niên Hữu Ngư dựa vào chính mình không chỉ có thân thể của nàng, thậm chí tâm hồn cùng nhân sinh đều đang hướng về mình, nàng kỳ thực muốn nói cho Niên Hữu Ngư rằng cuộc sống của mỗi một người nên tự bản thân làm chủ, mà không phải đem sức nặng đặt trên người người khác, đây là biểu hiện mềm yếu. Nhưng dưới tình huống này thấy Niên Hữu Ngư khổ sở như vậy, Trữ Dĩ Tầm quyết định không muốn kích thích Niên Hữu Ngư, miễn cho khóc thêm rối tinh rối mù.
"Ngươi không phải cùng hồ yêu màu xanh kia phong lưu khoái hoạt sao, làm sao tới đây?" Niên Hữu Ngư tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, nàng mới vừa đi không bao lâu, Trữ Dĩ Tầm đã tới tìm chính mình, nói rõ cùng hồ yêu màu xanh kia không có triền miên sao, khoảng thời gian mình đi với Trữ Dĩ Tầm tới, quan trọng là vừa so sánh liền biết, nghĩ đến, Niên Hữu Ngư có chút vui vẻ.
Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi còn là quỷ khóc một trận nước mắt nước mũi, bây giờ một bộ dạng tiểu nhân đắc chí hèn mọn, mức nước chênh lệch của dòng sông so với mặt biển khoảng cách quá lớn đi, thực sự một chút khí phách cũng không có, còn là sư diệt yêu, quả thực chê cười. Trữ Dĩ Tầm đương nhiên sẽ không nói cho Niên Hữu Ngư, chính mình đối với đụng chạm của nàng có cảm giác, nếu không.... Niên Hữu Ngư đắc ý thành cái dạng gì, Trữ Dĩ Tầm cũng cảm thấy khó tin nổi, Niên Hữu Ngư muốn mạo không có mạo, nói về công pháp lại không giỏi, nếu nói kinh nghiệm đương nhiên càng không sánh được nhóm hồ yêu, ngoại trừ thân lò, Trữ Dĩ Tầm thực sự tìm không ra Niên Hữu Ngư có đặc điểm gì, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của chính mình có thể tiếp nhận Niên Hữu Ngư. Nhớ tới triền miên lần trước, Trữ Dĩ Tầm cảm giác thân thể chính mình có cảm giác đó, đêm bái nguyệt làm cho nàng có ý nghĩ này, thân thể thay đổi động tình...
"Ta không muốn tới, nhưng thấy ngươi sắp bị người giết chết, không thể không đến." Trữ Dĩ Tầm thản nhiên nói, nàng cho Niên Hữu Ngư cái chuông đến nay vẫn chưa gỡ xuống, lúc Niên Hữu Ngư gặp phải nguy hiểm, Trữ Dĩ Tầm có thể nghe được thanh âm chuông, Trữ Dĩ Tầm sau khi rời khỏi Thanh Bí, nghe được thanh âm chuông, nhanh chóng đi đến.
Niên Hữu Ngư vừa nghe xong, quả nhiên, khuôn mặt xụ xuống, nàng tin Trữ Dĩ Tầm, lần trước chính mình gặp phải xà yêu, Trữ Dĩ Tầm đến đúng lúc, Niên Hữu Ngư xem chuông trên cổ tay mình, trong lòng thực sự vui buồn lẫn lộn, vui chính là về sau gặp phải nguy hiểm Trữ Dĩ Tầm đều sẽ tới cứu mình, bi thương chính là Trữ Dĩ Tầm tìm đến mình không phải bởi vì mình so với Thanh Bí ở giường làm chuyện vui vẻ hơn. Bất quá Niên Hữu Ngư không quản nhiều như vậy, đối với Trữ Dĩ Tầm dễ dàng thay đổi Niên Hữu Ngư không có biện pháp, nàng đợi Trữ Dĩ Tầm toàn tâm toàn ý, đương nhiên cũng hy vọng Trữ Dĩ Tầm đợi chính mình toàn tâm toàn ý, thế nhưng nàng hiểu hồ yêu, ngươi tình ta nguyện thì tốt, luật lệ thế gian căn bản không áp dụng trên người các nàng, Trữ Dĩ Tầm đối với nàng căn bản không có tình cảm ràng buộc, nàng có thể khiến cho Trữ Dĩ Tầm chú ý bất quá là thân lò. Niên Hữu Ngư cảm giác mình vốn không suy nghĩ nhiều, quá khứ nàng đều sống qua ngày hay ngày đó, chỉ đối với Trữ Dĩ Tầm không tự chủ được suy nghĩ nhiều, Niên Hữu Ngư lúc này không muốn nghĩ nhiều nữa, hôm nay có rượu hôm nay say, sự tình từ nay về sau, sau này hãy nói.
Niên Hữu Ngư nghĩ đến mình và Trữ Dĩ Tầm bị nhốt ở chỗ này, cảm thấy có chút hài lòng, nàng không biết thân thể Trữ Dĩ Tầm theo ánh trăng trên bầu trời biến hóa vi diệu, nàng chỉ biết hiện tại chính mình đặc biệt tưởng nhớ đem Trữ Dĩ Tầm áp dưới thân thể muốn làm gì làm.
Niên Hữu Ngư ngồi trên đùi Trữ Dĩ Tầm, nàng ôm chặt cổ Trữ Dĩ Tầm, nàng hôn lên môi Trữ Dĩ Tầm, tựa như núi lửa động tình tột cùng, hầu như muốn đem Trữ Dĩ Tầm cùng mình bốc cháy.
Trữ Dĩ Tầm không có cự tuyệt Niên Hữu Ngư chủ động yêu thương, cùng môi lưỡi Niên Hữu Ngư triền miên làm cho thân thể của nàng rất nhanh thức tỉnh. Thân thể của nàng từng ở vô số đêm bái nguyệt nhận hết dày vò cùng dằn vặt, mà một đêm bái nguyệt đêm này như những hồ yêu khác hoàn toàn phóng túng khát vọng thân thể mình, nhưng giờ này khắc này, trong lòng nàng lại có chút nhàn nhạt cảm giác mất mác. Nhưng thân thể của nàng càng khát vọng được vuốt ve, khát vọng được lấp đầy giống như dục vọng ồn ào náo động đi qua đi lại đối với chủ nhân đang kiềm nén.
Ngón tay của Niên Hữu Ngư cách y phục màu trắng Trữ Dĩ Tầm vuốt ve, sau đó chậm rãi đi xuống, đến vạt áo, nhẹ nhàng kéo ra vạt áo lỏng lẻo, Niên Hữu Ngư bắt đầu cởi y phục trên người Trữ Dĩ Tầm từ từ chảy xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, sau đó đường nét xương quai xanh rõ ràng, hai vai, bộ ngực đầy ắp trắng nõn mềm mại, thẳng đến y phục rốt cục bị Niên Hữu Ngư lột xuống bên hông. Môi Niên Hữu Ngư vẫn quấn quít lấy Trữ Dĩ Tầm, đầu lưỡi chơi đùa triền miên, thẳng đến thở không thông mới không thể không buông ra, bất quá môi Niên Hữu Ngư cũng không nhàn rỗi, nàng hôn tai Trữ Dĩ Tầm sau đó đi xuống, tay nàng vuốt ve lưng Trữ Dĩ Tầm, nàng thậm chí nhìn Trữ Dĩ Tầm nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ mặc cho nàng hôn cùng vuốt ve, khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng đổi thành quyến rũ làm cho trong lòng Niên Hữu Ngư ngứa ngáy, để cho nàng muốn làm càng nhiều chuyện quá phận với Trữ Dĩ Tầm.
Trữ Dĩ Tầm cảm giác thân thể của chính mình bị Niên Hữu Ngư vuốt ve bắt đầu run rẩy, mỗi một tấc da thịt được Niên Hữu Ngư sờ qua đều muốn thiêu đốt, khát vọng âu yếm càng nhiều hơn, nàng nhắm mắt lại, dể cho xúc cảm càng thêm mẫn cảm, nàng có thể cảm giác được Niên Hữu Ngư như thế nào vuốt ve thân thể mình, thậm chí nàng cảm giác được rõ ràng Niên Hữu Ngư dùng ngón tay trỏ từ xương phần lưng chậm rãi đi xuống đến ngay giữa xương cụt mang tới cảm giác tê dại run rẩy.
Niên Hữu Ngư ôm eo Trữ Dĩ Tầm, đầu của nàng chôn vào nơi đầy đặn mềm mại của Trữ Dĩ Tầm, cảm thụ bên trong hương thơm cùng mềm mại, dùng cọ xát vài cái, sau đó miệng ngậm đầu vú béo mập, dùng sức mút vào, bởi vì quá mức dùng sức, làm cho Trữ Dĩ Tầm thấy đau, thế nhưng vừa đau vừa mang theo tê dại, làm cho Trữ Dĩ Tầm không khỏi lên tiếng rên rỉ, thanh âm động tình Niên Hữu Ngư nghe thấy so vơi cái gì đều dễ nghe.
Niên Hữu Ngư ngậm đầu vú, sau đó nhẹ nhàng kéo hướng ra phía ngoài, buông ra, liếm láp, lại hút lại, lôi kéo, như vậy lặp đi lặp lại đùa vài lần cố gắng làm đầu vú dựng đứng, bên còn lại cũng không vắng vẻ, dùng ngón tay vuốt ve, kẹp lấy, nhẹ nhàng lôi kéo, xoa lấy...
Trữ Dĩ Tầm cảm giác thân thể mình tê dại, động tình khó nhịn, bụng dưới dòng nước ấm nóng rực xông thẳng ra giữa hai chân, giữa hai chân một mảnh trơn trợt, cảm giác giữa hai chân có chút ngứa, trống rỗng khó nhịn, Niên Hữu Ngư thuận thế đem Trữ Dĩ Tầm áp trên bụi cỏ.
"Ngươi nói, chúng ta cái này có tính dã hợp không? Hồ yêu các ngươi thật đúng là thiên tính dâm đãng, ta tới nơi này hơn một tháng, thấy qua không biết bao nhiêu màn dã hợp, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn triền miên có phải cảm giác đặc biệt hay không?" Niên Hữu Ngư dán tại bên tai Trữ Dĩ Tầm mập mờ nói, đầu gối của nàng cọ vào giữa hai chân Trữ Dĩ Tầm, cảm giác được giữa hai chân nàng đã sớm ướt đẫm, Niên Hữu Ngư càm thấy thân thể bây giờ của Trữ Dĩ Tầm so với lần trước dễ dàng động tình hơn rất nhiều.
Ánh trăng vô tình biến hóa trở nên càng tròn, ánh trăng tỏa sáng một vùng đất, chiếu vào trên da thịt trần trụi Trữ Dĩ Tầm, da thịt trắng noãn dưới ánh trăng tựa hồ hiện lên một loại ánh sáng thánh khiết, làm cho Niên Hữu Ngư muốn tôn thờ, tôn thờ mỗi tấc da thịt Trữ Dĩ Tầm, tóc dài đen bóng nhu thuận tản ra một bên, xúc cảm nhẵn nhụi trơn mềm, đường cong mê người dưới ánh trăng mỹ lệ đến cực điểm, giờ này khắc này, giữa trời đất, trong mắt Niên Hữu Ngư chỉ nhìn thấy Trữ Dĩ Tầm.
Ánh trăng đối với hồ tộc tác dụng kích tình tuyệt không thể tả, Trữ Dĩ Tầm dưới ánh trăng nhìn mặt của Niên Hữu Ngư, cảm giác thân thể bị Niên Hữu Ngư vuốt ve rất vui sướng, thủy triều ấm áp tràn lan từ giữa hai chân chảy xuống trên bụi cỏ, linh lực tinh tuý rất nhanh thì bị cỏ tiên hấp thu, dáng vẻ càng thêm xanh tươi.
Niên Hữu Ngư đem chân Trữ Dĩ Tầm mở ra, đem hai chân Trữ Dĩ Tầm để trên vai chính mình, làm cho mình thấy rõ ràng xuân sắc giữa hai chân, ở dưới ánh trăng hoa tâm dịch thể trơn trợt óng ánh trong suốt, cánh hoa màu hồng thoạt nhìn cực kỳ mỹ lệ, làm cho Niên Hữu Ngư không hề nghĩ ngợi chui vào trong đó, mút vào, liếm láp. Niên Hữu Ngư biết cái này đối với nàng là vật đại bổ, nuốt vào, thân thể quả nhiên như lần trước, có một dòng nước ấm chảy vào, thân thể của nàng cảm thấy cực kỳ thư thái, nhưng đồng thời dòng nước ấm chảy tán loạn, Niên Hữu Ngư thân thể bắt đầu động tình, càng phát ra khát vọng.
Trữ Dĩ Tầm ngẩng đầu nhìn thấy động tác Niên Hữu Ngư đối với mình, tư thế dâm mỹ như vậy làm cho thân thể Trữ Dĩ Tầm càng thêm động tình, nàng cảm giác được hoa đế của mình bị ngón tay của Niên Hữu Ngư xoa lấy, hoa huyệt cũng đang bị đầu lưỡi Niên Hữu Ngư chui vào bên trong, nhất cử nhất động Niên Hữu Ngư thân thể của nàng như như sóng triều vậy cảm giác thoải mái vọt lên, thanh âm dâm mị thở gấp của Trữ Dĩ Tầm không ngừng phát ra, trên thân thể trắng nõn đã ửng đỏ.
Niên Hữu Ngư nổi lên tư tâm, lúc trước Trữ Dĩ Tầm không có phá thân thể của chính mình, làm cho Niên Hữu Ngư cũng không dám phá thân thể Trữ Dĩ Tầm, thế nhưng lúc này trong lòng Niên Hữu Ngư có tâm tư đố kị chiếm giữ, nàng muốn hung hăng giữ lấy Trữ Dĩ Tầm, làm cho Trữ Dĩ Tầm thuộc về mình.
Trữ Dĩ Tầm thân thể sa vào Niên Hữu Ngư tạo từ đợt cao trào, vừa lúc Trữ Dĩ Tầm không phòng bị chút nào, Niên Hữu Ngư ngón tay bồi hồi ở cửa hoa huyệt cắm sâu đi vào.
Lúc Niên Hữu Ngư tiến vào, Trữ Dĩ Tầm đang vô cùng thoải mái thì thân thể bị dị vật đâm vào, một trận đau đớn, nàng bản năng nhíu mày, nàng biết cái này ngoài ý muốn chính mình giữ tấm thân xử nữ nghìn năm đã bị phá, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời vừa sáng vừa tròn nở nụ cười, nụ cười kia đau thương như thế, điều này làm cho trong lòng Niên Hữu Ngư đâm một cái, cảm giác có chút bất an, nàng đem Trữ Dĩ Tầm ôm thật chặt, nàng biết tâm Trữ Dĩ Tầm cách cực xa, xa tới nổi Niên Hữu Ngư cả đời mình đều không thể tới gần. Nếu như không thể tới gần Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư liền muốn thân thể Trữ Dĩ Tầm, vì vậy ngón tay không có rút ra, ngược lại tại nơi non mềm bắt đầu di chuyển ra vào.
Vô luận Trữ Dĩ Tầm bây giờ có tâm tình gì, chí ít thân thể Trữ Dĩ Tầm so với trong tưởng tượng Niên Hữu Ngư dễ tiếp nhận chính mình hơn, tiểu huyệt chặt chẽ rất nhanh thì thích ứng ngón tay Niên Hữu Ngư, thịt non bên trong bắt đầu gắt gao hút ngón tay, hơn nữa bên trong trở nên càng thêm ấm áp. Ấm áp mềm mại bao vây lấy ngón tay của Niên Hữu Ngư, làm cho ngón tay của Niên Hữu Ngư cử động có chút trắc trở, thế nhưng mỗi lần động một cái, Trữ Dĩ Tầm sẽ khắc chế không nổi thở gấp, Niên Hữu Ngư biết thân thể của nàng tiếp thu chính mình, cùng hưởng thụ.
Niên Hữu Ngư nhìn biểu tình Trữ Dĩ Tầm càng xinh đẹp, thanh âm dâm mị phát ra tựa như tiếng một con mèo, làm cho trong lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn, tốc độ ngón tay ra vào nhanh hơn, nàng thậm chí cảm giác muốn đem Trữ Dĩ Tầm bạo ngược dưới người mình. Niên Hữu Ngư tiến công dồn dập hoa huyệt, thậm chí mỗi một lần cử động đều mang theo tiếng nước lẫn vào tiếng thở gấp của Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư nghe vào trong tai như xuân dược, Niên Hữu Ngư cảm giác mình khô miệng khô lưỡi, nàng biết mình cũng muốn, nàng kẹp chặt đùi.
Làm hồ yêu, thân thể của chính mình quả nhiên dâm đãng, Trữ Dĩ Tầm tự giễu nghĩ đến, nàng cảm thấy thân thể mình tựa hồ không theo ý mình, thân thể vô cùng hưởng thụ giao hoan như vậy, thậm chí đối với đụng chạm của Niên Hữu Ngư cực kỳ thích, mà thôi, thân thể thích, mặc kệ thôi, Trữ Dĩ Tầm buông tha ý thức thanh minh, thật sự chuyện đã hỏng thì mặc kệ nó vậy, mặc cho ý chí vỡ thành mảnh vụn.
Khi nàng buông tha lý trí, chín cái đuôi của nàng xuất hiện ở sau mông, chín cái đuôi có ý thức của mình, dây dưa thân thể Niên Hữu Ngư, một đuôi phía sau phất lên trên người Niên Hữu Ngư, làm cho Niên Hữu Ngư run rẩy, một đuôi khác phất trước ngực Niên Hữu Ngư, làm đầu vú Niên Hữu Ngư cứng như đá, còn một đuôi khác xâm nhập trên đùi Niên Hữu Ngư, như có như không vỗ về chơi đùa giữa hai chân, thậm chí phất qua đài hoa, mấy cái đuôi chiếm cứ bộ vị mẫn cảm nhất ở thân thể nàng, Niên Hữu Ngư như quân lính tan rã.
Trong núi xuân sắc của hồ ly ở khắp nơi như cờ bay phất phới, tiếng thở gấp làm người ta mặt đỏ tới mang tai, cùng ánh trăng hòa vào dục vọng nguyên thủy nhất.
Mà ở phía trên tòa thánh điện hồ tộc, Trữ Thiên Tuyết hóa thành cửu vĩ hồ, ngồi trên nóc nhà thần điện, cô độc nhìn bầu trời. Hồ yêu sống mấy ngàn năm, Trữ Thiên Tuyết muốn đè xuống dục vọng thân thể mình không phải khó. Từ khi bắt đầu, vô luận đổi qua bao nhiêu tình nhân, đều không thể có nửa điểm an ủi, trong lòng thật giống như có một lỗ thủng lớn, làm sao cũng không lấp đầy được, hơn nữa vết thủng càng lúc càng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro