
Chương 8: Về Quê Thăm Nội
Tin bà nội đổ bệnh đến vào buổi trưa muộn, khi Lâm Hạ đang ngồi sửa lại một đoạn kịch bản dang dở. Điện thoại từ người hàng xóm gọi đến, giọng hốt hoảng và dồn dập. Cô không kịp suy nghĩ, chỉ kịp gói ghém vài món đồ cần thiết rồi chạy ra bến xe.
Ngọc Yến khi nghe tin cũng hoảng hốt không kém. Cô nhất quyết đòi đi cùng, không nói nhiều, chỉ là một câu duy nhất:
“Chị không thể đi một mình.”
Suốt chuyến xe về quê, Lâm Hạ im lặng. Gió đồng quê phả qua khung cửa kính, mang theo mùi cỏ dại và đất ẩm. Ánh chiều chập choạng phủ màu vàng nhạt lên khuôn mặt cô, khiến Ngọc Yến nhìn mà thấy tim mình chùng xuống.
Về đến nơi, bà nội đã được đưa đi bệnh viện huyện. Hàng xóm bảo bà chỉ kiệt sức, không ăn uống mấy ngày vì mệt
Lâm Hạ ôm lấy bà, giấu đi giọt nước mắt sau sống mũi đỏ hoe. Ngọc Yến đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Đêm xuống, họ ngủ lại căn nhà cấp bốn dù đã không ít lần được Lâm Hạ tân trang nhưng vẫn không tránh đi được cũ kỹ của bà. Gió thổi qua mái tôn nghe lách cách, ánh trăng rọi qua khe cửa sổ hắt lên những mảng sáng mờ. Trong căn phòng nhỏ, Lâm Hạ lần đầu mở lòng.
“Những năm đại học, khi không còn ai ở bên cạnh, chị thường về đây,...”
Ngọc Yến im lặng nghe. Không hỏi, không chen vào, chỉ để Lâm Hạ nói tiếp.
“Mẹ chị bỏ đi sau một cuộc cãi vã với ba. Ba thì bắt đầu uống rượu đánh chị và khi họ cãi nhau ngoài đường và cuối cùng bị xe tông trúng qua đời”
Cô giơ tay lên, để lộ vết sẹo mảnh nơi đốt thứ ba. Ngọc Yến nhìn, đau lòng không nói nên lời.
“Có lúc chị nghĩ, nếu mình biến mất, chắc cũng chẳng ai để ý. Nhưng bà nội mỗi ngày đều nấu cơm, đều hỏi ‘nay cháu có vui không?’… Thế là chị chọn ở lại”
Ngọc Yến siết chặt tay cô hơn. Gió ngoài hiên vẫn thổi, nhưng trong lòng họ dường như đang ấm dần lên.
“Em xin lỗi vì không biết sớm hơn,”
Ngọc Yến nói, nhẹ như gió thoảng.
“Không sao. Bây giờ em biết rồi. Là đủ rồi.”
Sáng hôm sau, bà nội tỉnh lại. Gương mặt gầy guộc nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn sáng và dịu dàng như xưa. Lâm Hạ vội vàng ghé vào bên giường, tay nắm tay bà, giọng run run:
“Bà thấy trong người sao rồi ạ? Có đau ở đâu không?”
Bà khẽ lắc đầu, mỉm cười yếu ớt.
“Thấy cháu về là khỏe rồi.”
Ngọc Yến đứng bên cạnh, cúi chào lễ phép. Lâm Hạ nhìn sang, cười nhẹ, rồi quay lại phía bà:
“Bà ơi… đây là Yến. Người yêu của con.”
Bà nội nhìn Ngọc Yến, ánh mắt trìu mến pha chút ngỡ ngàng, rồi mỉm cười như thể điều đó bà đã chờ đợi từ lâu. Lâm Hạ đứng dậy nói nhỏ:
“Con ra chợ mua cháo và ít đồ ăn sáng. Bà và Yến nói chuyện với nhau nhé.”
Khi tiếng dép của Lâm Hạ xa dần ngoài hiên, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại bà và Ngọc Yến. Bà nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt nheo lại như đang đối diện một bí mật cũ được sống dậy.
Rồi bà khẽ nói, giọng trầm và chậm:
“Thì ra… cháu là cô bé đó.”
Ngọc Yến ngẩn người.
“Cháu… là cô bé nào ạ?”
Bà không trả lời ngay, chỉ chậm rãi quay người, mở ngăn tủ đầu giường. Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bà lấy ra, mở nắp. Bên trong là những bức thư cũ, ngả vàng theo thời gian, xếp ngay ngắn, trên mỗi bì thư đều ghi: Gửi Ngọc Yến (nhưng không biết gửi đâu).
Ngọc Yến sững sờ. Tay cô run khi cầm lấy một bức, đọc vội vài dòng nét chữ quen thuộc:
“Yến à, hôm nay trời mưa… chị nhớ em lắm. Không biết em có còn nhớ đến chị không...”
Bà nói, mắt nhìn xa xăm:
“Con bé viết gần trăm bức thư. Không gửi đi đâu được, nhưng vẫn cứ viết. Như thể viết để níu lại chính mình…”
Ngọc Yến cắn môi. Trái tim quặn thắt.
Bà khẽ khàng kể, như gió lướt qua những ký ức mà ai cũng muốn giấu đi:
“Hôm đó, nó uống cả vốc thuốc. Bà về kịp. Đưa đi viện, la cho một trận. Rồi bà nói: Nếu con chết… thì cô bé Yến đó, ai sẽ bảo vệ? Ai sẽ yêu thương cô bé đó như con đã từng nói?”
Giọng bà run, mắt hoe đỏ.
“Lúc ấy nó chỉ im lặng, nhưng từ hôm sau sống khác hẳn. Bắt đầu làm lại từ đầu. Chỉ vì một lời hứa… rằng sẽ sống để một ngày nào đó được gặp lại cháu.”
Ngọc Yến không thể cầm lòng. Nước mắt rơi từng giọt lên những bức thư chưa từng gửi đi. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng tình yêu của Lâm Hạ dành cho mình chưa từng phai nhạt, mà chỉ càng sâu hơn qua từng nỗi đau, từng lần suýt đánh mất bản thân.
Cô siết chặt hộp thư vào lòng, khẽ nói:
“Cháu sẽ bảo vệ chị ấy… từ bây giờ, và mãi mãi.”
Cửa khép hờ, tiếng bước chân Lâm Hạ vang nhẹ trên nền xi măng cũ. Cô vừa về đến, tay xách theo túi cháo nóng và vài món bánh quà quê. Đặt đồ ăn lên bàn, Lâm Hạ quay người thì chợt sững lại.
Ngọc Yến đang ngồi bên giường, tay ôm chặt chiếc hộp thư, đôi vai nhỏ run lên từng nhịp. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống gò má, rơi trên từng phong thư ngả màu thời gian.
“Yến… sao thế em?”
Lâm Hạ hốt hoảng lao đến, ngồi sụp xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô.
“Có chuyện gì vậy? Em bị làm sao à?”
Giọng cô run lên, bàn tay vội vã lau nước mắt cho Ngọc Yến.
Ngọc Yến chẳng thể nói gì, chỉ nhào vào lòng cô, dụi đầu như một đứa trẻ. Hơi thở nghẹn ngào.
“Chị ngốc lắm… sao không nói gì với em… nếu lúc đó chị…”
Cô không thể nói hết câu, cổ họng nghẹn lại.
Lâm Hạ ôm chặt hơn, một tay vuốt tóc, một tay giữ lưng cô.
“Chị xin lỗi. Chị không muốn em đau lòng. Nhưng bây giờ chị còn sống, là vì vẫn mong một ngày được ôm em như thế này…”
Ngọc Yến nấc nhẹ, vùi sâu vào lòng Lâm Hạ, như thể nơi đó là cả thế giới.
Bà nội nằm tựa vào gối, lặng lẽ chứng kiến hết thảy. Gương mặt bà dịu dàng như ánh nắng sớm mai, ánh mắt đầy yên bình.
Bà mỉm cười, nói khẽ:
“Thấy cháu hạnh phúc vậy… bà mãn nguyện rồi.”
Lâm Hạ ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ nhưng ánh lên một nụ cười. Cô siết chặt vòng tay hơn nữa, như muốn nói với bà, và cả thế giới, rằng cô sẽ không bao giờ buông tay người con gái này lần nào nữa.
Đêm ấy, gió thổi qua hiên nhà, đưa mùi rơm rạ từ đồng xa về, thoảng nhẹ và thân quen.
Trước hiên, có bóng dáng hai người con gái một người ngồi trong lòng người kia, Lâm Hạ ngồi phía sau, vòng tay ôm trọn lấy Ngọc Yến đang ngồi gọn trong lòng cô. Đầu Ngọc Yến tựa lên ngực Lâm Hạ, mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đều nhưng vẫn còn chút run nhẹ nơi bờ vai mảnh mai.
Ánh trăng xiên qua tán cây, rọi lên hai bóng người hòa vào nhau như một.
Ngọc Yến không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Tay cô bám lấy vạt áo của Lâm Hạ, như một cách để chắc chắn người ấy vẫn còn ở đây vẫn đang sống, đang thở, và đang yêu cô.
“Xin lỗi…”
Lâm Hạ khẽ thì thầm, giọng nghèn nghẹn
“Vì chị đã từng dại dột như vậy… vì đã để em phải khóc…”
Ngọc Yến lắc đầu nhẹ, không nói, chỉ dúi người sâu hơn vào lòng cô, như muốn xóa đi khoảng trống trong 2 năm cả hai không có nhau. Cô không cần lời giải thích, chỉ cần biết hiện tại chị vẫn còn ở đây và trái tim ấy vẫn đang đập vì mình.
Lâm Hạ siết vòng tay lại, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm.
Trái tim họ, giữa tiếng gió đêm, giữa mùi quê hương và ánh trăng bạc, khẽ khàng hòa làm một.
Không cần lời hứa, không cần thề nguyện, chỉ có sự bình yên bao bọc cả hai trong khoảnh khắc hiếm hoi của lặng im nhưng lại nói lên tất cả.
Sáng hôm sau, bà đã tỉnh táo và khỏe hơn. Sau bữa sáng đơn giản với cháo trắng và củ cải muối, ba người cùng ngồi bên hiên nhà, nơi gió vẫn thổi nhè nhẹ qua những tán cau già.
Lâm Hạ và Ngọc Yến ngồi bên nhau, tay nắm tay, như thể chưa từng có phút giây nào rời xa. Bà nội nhìn hai đứa, ánh mắt đầy trìu mến và yên tâm.
“Bà khỏe rồi, hai đứa về thành phố đi. Lo cho công việc, cho tương lai… Bà ở đây quen rồi, có hàng xóm, có con Mực canh cửa, không sợ cô đơn đâu.”
Lâm Hạ rưng rưng, còn Ngọc Yến thì nắm tay bà thật chặt, dặn bà nhớ uống thuốc, ăn đúng bữa. Bà cười khẽ, rồi chống gậy đi vào phòng trong. Một lúc sau, bà trở ra với một chiếc hộp gỗ nhỏ đã sậm màu theo năm tháng.
“Bà có cái này… cất đã 50 năm. Giờ đến lúc trao lại rồi.”
Bên trong là hai sợi dây chuyền bạc và một cặp nhẫn nhỏ xinh. Mỗi chiếc nhẫn có một nửa hình trái tim, ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh. Đơn sơ, cũ kỹ, nhưng đẹp một cách lặng lẽ và thiêng liêng.
“Cặp nhẫn này… là quà cưới ngày xưa của bà với ông. Nhưng ông mất sớm. Bà giữ đến giờ, chẳng có dịp dùng lại. Giờ thấy hai đứa như vậy… bà vui lắm.”
Bà run run cầm một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út cho Lâm Hạ. Bàn tay già nua, làn da nhăn nheo nhưng ấm áp biết bao.
“Còn cái này, cháu đeo cho Yến đi.”
Lâm Hạ cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, tay cũng run như bà. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Ngọc Yến, đưa chiếc nhẫn vào ngón tay cô như một lời hứa thầm lặng: Dù sau này ra sao, em là người chị chọn để đi cùng đến cuối đời.
Ngọc Yến không nói, chỉ gật đầu, khóe môi cong lên trong ánh nắng đầu ngày.
Hai sợi dây chuyền được bà đeo lên cổ họ, lặng lẽ như một nghi lễ không cần tuyên thệ, nhưng thiêng liêng hơn mọi giấy tờ, mọi buổi lễ sang trọng nào khác.
“Cứ yêu nhau. Cứ sống cho ra sống. Mà cũng đừng để khổ. Thế là bà yên tâm rồi.”
Cả hai ôm bà thật chặt lần cuối. Rồi tạm biệt, lên xe rời làng quê, mang theo tình yêu, ký ức… và lời chúc phúc lặng lẽ từ người bà già nua nhưng hiểu hết lòng người.
Trở lại thành phố sau những ngày quê yên ả, Ngọc Yến như được tiếp thêm nguồn năng lượng mới. Đêm đầu tiên trong căn hộ nhỏ của cô với Lâm Hạ, cô ngồi trước cây đàn piano, lòng đầy những cảm xúc không tên là ánh trăng quê nhà, là vòng tay của Lâm Hạ, là giọng bà nội khẽ khàng như gió thoảng.
Chỉ trong một ngày, ca khúc “Hãy Để Tôi Soi Sáng Đêm Mùa Hạ” ra đời. Giai điệu dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt, như một ngọn lửa âm ỉ cháy giữa đêm dài, thắp lên hy vọng và yêu thương.
Lời hát là những câu chuyện chưa kể về một cô gái đã từng muốn biến mất khỏi thế giới này, và một người khác đến kịp lúc, soi sáng cho nhau qua những ngày tối nhất.
Ca khúc được đăng trên kênh Dâu Tây Ngọt Ngào. Chỉ sau một đêm, bài hát lan truyền với tốc độ chóng mặt. Phần đông khán giả chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng bài hát ấy khiến họ rơi nước mắt, khiến tim họ run rẩy.
-Hết Chương 8-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro