
Trò đùa của hoa hồng
A Yên lại mua vé, xem phim một mình.
Lần này rạp phim không còn vắng tanh nữa, ở hàng giữa có một cặp đang ngồi, phía sau có 2 người ngồi đơn lẻ. A Yên ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trước mặt. Lần này cô không bỏ sót bất kỳ cảnh quay nào, khi cô châm điếu thuốc kia, dòng chữ phụ đề màu trắng hiện lên, nói rằng diễn viên chính là "Tinh Tinh", sau khi cô đang hét lớn về phía kênh đào, có một đoạn ngắn màn hình đen, trên đó viết đạo diễn "Hứa Tường Vi".
Sau đó ống kính bắt đầu lắc lư, máy quay được cố định trên chân máy trong quá trình ghi hình, A Yên nhớ rất rõ, sự lắc lư này là một loại kỹ thuật biểu đạt, bởi vì ai cũng biết ý tứ của nó.
A Yên không cảm thấy xấu hổ, cô chưa từng cảm thấy xấu hổ, hai chữ này không hề có trong từ điển của cô. Ngược lại, cô thậm chí càng thỏa mãn đến mức nhắm mắt, duỗi thẳng người trên ghế, giống như một đóa hoa dưới sương xuân, vui vẻ vươn từng cánh hoa.
Hứa Tường Vi.
A Yên ngồi lặng lẽ trên ghế, quang ảnh của bộ phim trình diễn trên người cô, đèn chùm có vẻ bị rung lắc. Cô chợt nhớ đến tờ giấy xếp hình trái tim có viết con số mà cô đã vứt từ lâu, phải, A Yên đã vứt tờ giấy đó, sợ rằng sẽ có ngày cô sẽ thật sự có cơ hiệi gọi cuộc điện thoại đó. Cho nên đã tự nói với mình rằng, sau này không đi xem phim nữa. Nhưng số phận lại dẫn cô vào rạp chiếu phim, trong nửa năm qua, A Yên chỉ đến một lần, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của mình trên màn ảnh.
Vứt đâu rồi?
Vứt chỗ nào rồi?
A Yên luôn cảm thấy gần đây trí nhớ của mình hơi có vấn đề, quên mất người đàn ông ngủ cùng tối qua là chàng trai 20 tuổi hay ông chú 40 tuổi, khi đi vào quán cafe ngồi rất lâu, đến khi phục vụ nhắc cô chưa gọi món, bài hát lặp lại nhiều lần trong tai nghe nhưng không nhớ rõ giai điệu.
Điều duy nhất không quên được là khuôn mặt cua Hứa Tường Vi, đó là một khuôn mặt đủ hấp dẫn, A Yên cảm thấy đáng tiếc khi khuôn mặt đó luôn ẩn sau ống kính. Tiếng cười càng càn rỡ, cơ thể nhanh nóng lên, âm thanh nhuốm màu ái tình. A Yên bật cười, cười cái đêm mùa hè ấy, đúng là cô chủ động dụ dỗ cô ấy, muốn cô ấy diễn với cô một vở hài kịch.
1 tiếng 17 phút, độ dài của bộ phim được ghi rõ trên vé xem phim.
Chỉ 1 tiếng 17 phút thôi, dù đặt ở đâu cũng chỉ là một khoảng thời gian thoáng qua, nhưng A Yên cảm thấy mình đã ngồi đây rất lâu, lâu đến mức A Yên vô thức lấy điện thoại ra, nhìn vào bàn phím bấm số một cách khó hiểu, phát hiện món nợ này không cách nào đòi được.
Nhưng may mắn luôn mỉm cười với cô, bộ phim chưa kết thúc, A Yên đã nhận được một tin nhắn mới.
"Khách sạn Như Gia, đường Sùng Hải, 1103."
Vị khách là một người đàn ông ngoài 40, có vẻ như xảy ra chuyện gì đó với ông ta, có biển báo "cấm hút thuốc" rõ ràng trong khách sạn, nhưng chưa từng có ai tuân thủ, trên bàn còn để gạt tàn khách sạn chuẩn bị sẵn, giờ nó đã đầy tàn thuốc, giống như một đội quân được huấn luyện bài bản.
A Yên bị sặc khói, ho khan vài tiếng, cố gắng nhịn, trước tiên nói: "Xin chào, ngài là ông Hồ?"
Người đàn ông không nói gì, hai ngón tay trông dày và cứng, đầu ngón tay có chút vàng và đen vì cầm thuốc lá. Đôi môi dày rít mạnh một hơi thuốc, nheo mắt như hưởng thụ khoảng khắc cao trào khi nicotine chi phối bộ não, hỏi trong làn khói thuốc lượn lờ: "Xưng hô thế nào?"
A Yên ngoan ngoãn đến mức không giống một người phụ nữ, mà là món hàng đã được mua mất quyền sở hữu. Cô cởi áo khoác, vứt túi xách lên giường, đặt giày cao gót ngay ngắn bên cạnh tường, đi chân trần đến, mỉm cười dễ thương: "Ngài gọi tôi.... Ngài có muốn đặt tên cho tôi không?"
"Vợ của tôi ngoại tình."
À, lời mở đầu trực tiếp như vậy thật khiến người ta đồng cảm. Cô rũ lông mi xuống, thể hiện sự im lặng vừa phải. Sau khi im lặng một lúc, cô chủ động nói: "Xin lỗi." - Biết những quy tắc ngầm sau giao dịch này.
"Cô cũng thấy có lỗi với tôi sao?"
"Tất nhiên, là tôi sai."
"Tất nhiên là mày sai rồi, Vương Giai Tuệ, con khốn không biến xấu hổ, tất nhiên là mày sai rồi!"
Một bàn tay bóp lấy cổ Vương Giai Tuệ, giống như vẻ ngoài, bàn tay của người đàn ông thô ráp cứng rắn, chạm vào làn da của Vương Giai Tuệ, giống như một tờ giấy nhám nhỏ cọ xát vào quả trứng vừa chín được 7 phần. Vừa đau vừa nóng, Giai Tuệ rơi vài giọt nước mắt đáng thương, muốn kêu cứu nhưng phải gánh chịu hậu quả vì lỗi lầm của mình, thật hả giận.
"Từ lúc kết hôn, mày đã thấy tao không xứng với mày, đúng không? Bình thường tao không dám về nhà mày, cha mẹ mày có khi nào nhìn tao chưa? Mày thì sao, đã từng nhìn tao chưa? Tao để mày chịu oan ức sao? Tao dốc lòng dốc sức lấy lòng cha mẹ mày, tao đổi lại được gì, tao.... Tao là một đứa vô dụng, tạo phải đánh mày một trận!"
Giai Tuệ nằm trên giường, nghe tiếng kêu cứu nức nở phát ra từ trong cổ họng mình, giống như một chất dẫn cháy.
Giai Tuệ không thích xem phim.
Có quá nhiều câu chuyện trên thế giới này, câu chuyện mang quá nhiều nội dung, một số ngắn như thơ ca và âm nhạc, một số chi tiết như phim ảnh và tiểu thuyết, một số còn khiến người ta lạc vào thế giới kỳ lạ như tối nay. Chẳng lẽ cô còn cần ngồi trong rạp, trải nghiệm cuộc sống của người khác thông qua việc nhập vai sao? Cô đã có quá nhiều cơ hội để trở thành người khác, chịu đau thay người khác, chia sẻ những vết sẹo.
Đây chính là gái điếm, chắc chắn không phải công việc dễ dàng.
Rất nhiều người nghĩ chẳng qua chỉ nằm đó kiếm tiền, đơn giản thôi mà, đơn giản đến mức bất kỳ người phụ nữ nào cũng làm được, mỉa mai và xem thường mang theo một chút ghen tị khó giải thích. Giai Tuệ không nhớ rõ tên mình, không ai quan tâm đến tên của cô, ví dụ như lúc này, cô tên Vương Giai Tuệ.
Giai Tuệ đang quỳ nằm úp sấp, sau gáy bị một bàn tay giữ chặt, khuôn mặt bị ép chôn sâu vào trong cái gối mềm mại, khiến cô khó thở. Trước mắt là một màu đen nặng nề, để thoát khỏi cảm xúc đau đớn và khó chịu trên người, phải để não vận động quá tải.
Không phải đang làm tốt công việc của mình sao?
Mọi người tôn thờ các siêu anh hùng trong vũ trụ song song của Marvel, nhưng cũng có những siêu anh hùng ít người biết đến ngoài đời thực, ví dụ như gái điếm. Nghĩ đến đây, Giai Tuệ suýt bật cười, vội vàng thốt ra những giai điệu phù hợp với hoàn cảnh. Sau khi ý cười lắng xuống, nâng ly trong lòng, chạm ly với một Giai Tuệ khác ở đâu đó trong thành phố, chúc cô ấy bình an khỏe mạnh.
Giai Tuệ không bị thương, chỉ là trên da có rất nhiều vết bầm tím đỏ.
Tất cả chúng đều đẹp một cách đáng ngạc nhiên, giống như một nhóm người man rợ tranh nhau ngầm để lại ký hiệu trên con mồi. Phải biết, phụ nữ đẹp chỉ thuộc về người đàn ông sau khi bị vấy bẩn, trừ lúc đó ra, cô thuộc về chính mìh.
Người đàn ông bình tĩnh lại còn biết xin lỗi, đây là niềm vui bất ngờ: "Xin lỗi, tôi biết quy cũ, cô ra giá đi."
Giọng nói của Giai Tuệ khàn đi, không còn sức để cò kè mặc cả: "Tiền lương 1 tháng có lẽ khoảng 10 vạn? Tùy vào năng lực của ngài, thật ra 1 tháng kiếm chưa tới 10 vạn, tôi chỉ hơi mệt thôi."
10 vạn nhanh chóng được chuyển vào tài khoản, Giai Tuệ vui vẻ cảm ơn. Thật ra tâm trạng cô rất tốt, sợ nhiều người sẽ nghĩ giao dịch này là ngược đãi tình dục. Nhưng Giai Tuệ không thô tục đến vậy, đối với cô chỉ là gia tăng độ khó của công việc, cô hoàn thành xuất sắc nhu cầu của khách, khách trả tiền đúng hạn. Điều này không đáng để mừng sao?
Thật sự phải nghỉ ngơi một thời gian.
Giai Tuệ, không, cô không thích cái tên này, cái tên này quá phổ biến, trong thành phố có vô số người tên Giai Tuệ. Một số người thức khuya ở trường để làm bài tập, có người chìm trong mộng đẹp trên cái giường êm ái, có người trăn trở vì mất ngủ, không biết có nên ăn khuya hay không.
Có người đang lang thang trong đêm, với áo khoác dài đến cổ chân, quấn lấy cơ thể vừa được hưởng dụng xong, khăn choàng dày che đi những vết đỏ trên cổ. Thời tiết có vẻ còn lạnh hơn so với mấy ngày trước, lớp kính của cửa hàng tiện lợi phủ một lớp nhiệt mỏng.
Cô lật giở cuốn từ điển trong đầu, chuẩn bị đặt cho mình cái tên mới.
Chợt nghĩ đến 3 chữ Hứa Tường Vi, cô cảm thấy cái tên này thật tinh tế. Lần đầu gặp cô ấy chợt nghĩ đến hoa tường vi, hoang dã hơn các loài hoa khác, dù có mưa có gió, cô ấy vẫn đứng đó với bộ rễ tươi tốt, mỉm cười.
Sao lại nhớ đến cô ấy?
Tường Vi, Tường Vi, thế là cô quyết định được cái tên cho khoảng thời này tiếp theo. Vừa giống một chú cáo nhỏ đang híp mắt cười, tùy tiện nhận mình là chị em sinh đôi của Tường Vi. Rồi lại nghĩ, Hứa Tường Vi sẽ không bao giờ biết, trong một ngày mùa đông vào 4g sáng, đột nhiên có thêm một người em gái, hai người chẳng có quan hệ huyết thống, có lẽ lúc này cô ấy đã ngủ rồi, ngày mai mở mắt ra, cô ấy sẽ có mối liên kết với một đóa hoa hồng.
Đây là một trò đùa của hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro