Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Câu ếch

"An này..."

"Dạ".

"Chúng ta sắp đến nơi chưa ?"

Đã đi gần hết bờ sông nhưng vẫn chưa câu được con ếch nào, Thương thấy sốt ruột quá. Chẳng biết An sẽ dẫn cô đi đâu, hỏi thì nó chỉ đáp vỏn vẹn : "Sắp tới rồi". Thương nghĩ, có khi ếch thì chưa câu được, mà chân cô đã gãy làm đôi.

"Sắp tới rồi. Chân cô mỏi hả, để em cõng cô nha".

Nói rồi, An ngồi thụp xuống, ra hiệu cho Thương trèo lên lưng mình. An đi bộ quen rồi, chịu mỏi tốt, có cõng thêm một người cũng chẳng sao.

"Thôi, mỏi gì mà mỏi. Mới đi có một đoạn đường, nhằm nhò gì, em cứ mặc cô".

"Dị hả". An mỉm cười. "Cô không mỏi là tốt rồi, đi tiếp thôi".

Bảo đi tiếp là đi tiếp, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, An quay lưng nhằm phía cuối bờ sông mà thẳng tiến, mặc cho Thương ở đằng sau hậm hực không nguôi. Thương nghĩ, trần đời không thấy ai vô tâm như An, chí ít cũng phải dỗ người ta vài câu chứ. Có lẽ cô vẫn mong chờ An sẽ quay lại và cõng cô đi, nhưng cô đã sớm phải từ bỏ.

"Chờ cô với, đi gì đi nhanh dữ vậy".

Đã sang sông rất nhiều lần, đường làng bên cô cũng đã quen nhưng Thương chưa đặt chân đến cuối bờ sông bao giờ. Vì đằng đó là cả một khu rừng rậm rạp, ao tù nước đọng, ít có ai dám vô. Thậm chí người ta còn đồn trong khu rừng có oán linh của một cô gái trẻ từ nhiều năm về trước, đi kiếm củi rồi bị lạc, trượt chân ngã vỡ đầu. Vì chết trẻ, lại không tìm được đường về nhà, nên linh hồn lang thang vất vưởng, trở thành oán linh. Bất cứ ai bén mảng vào rừng, đều sẽ bị cô ta vặn cho gãy cổ mà chết. Thương nghe câu chuyện rùng rợn đó ở đâu, từ An chứ ai. Còn ai kể cho An, cô cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng giờ đây, An đang dẫn cô đi vào khu rừng đó.

"An...An, đi đâu vậy?", Thương lo lắng.

"Mình đi câu ếch chứ đi đâu".

"Câu ếch sao đi vô trỏng làm chi vậy ?"

"Thì vô đó mới câu được ếch chớ"

Thương  người ra. Cô nghĩ kỹ rồi, giờ có cho thêm vàng cô cũng không bước vào khu rừng đó được. Cô sợ chết lắm.

"An ơi, phía trước là rừng đó, có ma đó, mình về nha An".

An lắc đầu, tỏ vẻ không bằng lòng:

"Nhưng đã đi đến đây rồi, bỏ về thì uổng lắm. Cô ráng đi thêm xíu nữa, về em làm ếch nướng cho cô ăn".

"Nhưng mà cô sợ An ơi. Dẫn Thương về nhanh không Thương sợ".

"Sợ cái gì mà sợ".

Một giọng nói ghê rợn vẳng qua tai Thương khiến cô rùng mình. Hoảng quá, cô nép chặt vào An, người cô run như cầy sấy. Thương lập cập, đưa mắt nhìn xung quanh. Hơi lạnh của khu rừng tỏa tứ phía, quẩn quanh người Thương. Cô có cảm giác ai đó, hay hàng ngàn cặp mắt đang dõi theo mình. Dù rất muốn kéo An bỏ chạy, nhưng một ma lực nào đó chôn chặt chân cô xuống đất. Nước mắt cô sắp trào ra. Cô sợ...

"Bớt giả thần giả quỷ hù người ta nha ông Thàn".

An cất tiếng, xóa tan đi bầu không khí u ám nãy giờ. Từ đằng sau vang lên tiếng loạt soạt, rồi một bóng đen nhảy ra khỏi bụi cây.

Là lão Thàn bợm rượu.

Nhận ra người đứng trước mặt không phải ma quỷ, Thương bớt đi phần nào lo lắng, nhưng cô vẫn bám chặt lấy áo An.

"Hê hê hê, bọn trẻ ranh chúng mày nhát như cáy, mới dọa có tý mà đã muốn vãi đái ra quần thế kia, sau này làm được trò trống gì. Hê, hê hê hê hê...".

Lão vừa kháy đểu, vừa cười khằng khặc. Lão là kẻ nghiện rượu nhất làng, trên người lão lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Có lẽ vì thế mà vợ lão bỏ lão mà đi.

"Ông hù như thế đến ông cố tôi đội mồ sống dậy cũng phải sợ. Thôi đi mau đi không quá trưa mất rồi". An lên tiếng.

"Cứ từ từ gượm đã nào. Chẹp chẹp, khàaa. Đi theo tao".

Nhìn bước chân loạng choạng của lão, ai cũng biết là lão say lắm rồi, vậy mà lão vẫn cứ uống. Lão nghêu ngao hát:

"Ghe chiếu Cà Mau

Anh đã cắm sào trên bờ kinh Ngã Bảy

Em bước ra chào

Ôi thương làm sao

Anh cầm tay em

Anh buông câu tỏ tình

Vì ông Tơ đã dẫn lối

Cho thuyền tình anh neo đậu bến em rồi".

Thương nãy giờ chỉ biết đi theo An. Cô không muốn đi vào rừng chút nào. Nhưng nơi họ sắp đến không phải rừng, mà là mảnh ruộng phía sau chòi vịt nhà lão Thàn, cách khu rừng một đoạn không xa. Đến lúc này Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tụi bây có mang theo mồi không ?"

"Có đây lão".

Từ trong túi vải, An lôi ra một cái giỏ con con, bên trong là những con giun còn sống nhăn, ngoe nguẩy, ghê hết cả người. Thương sợ mấy con ý lắm. Chẳng biết An lấy từ đâu ra nữa.

"Tốt, tốt. Lại đây tao chỉ cho".

Đến lúc này, Thương mới biết lão Thàn bắt ếch siêu giỏi. Lão chỉ cho hai đứa cách móc giun vào cần câu sao cho không bị ếch đớp mất, uổng. Lão dạy cách phân biệt hang chuột với hang ếch trên cánh đồng, nếu thấy hang chuột thì bỏ đi, vì hiện tại chuột bé lắm, ăn không bõ dính răng. Rồi còn cách chụp ếch sao cho trúng. Nhiều lắm. Nhưng phần nhiều là An nghe và An thực hành, Thương chỉ việc đứng bên cạnh cầm cái lồng tre, thấy ếch nhảy ra thì chụp bắt lấy.

"Kìa cô út, ếch kìa, bắt nó lại". An hét toáng lên khi để một con sổng mất.

Thương lóng ngóng, tay cầm cái lồng mà ngơ ngác nhìn. Ếch ở đâu ? Cô cũng chẳng biết.

"Kia kìa cô út, bắt nó lại nhanh lên!!!"

Đây rồi, nó đang nhảy chồm chồm trước mặt Thương. Nhưng cô đang đứng trên bờ, bước xuống ruộng thì bùn dính chân, bẩn lắm...

"Nhanh lên cô ơi, nó chạy mất rồi"

Thấy An thúc, cô chẳng còn cách nào khác, đành phải...

"Oạch"

Thương nhảy, ngã luôn xuống ruộng. Chẳng biết ếch đã bắt được chưa nhưng người cô thì lấm lem bùn đất.

" Hú hồn, cô có sao không, để em đỡ cô".

"Không... không sao..."

Thương ngơ ngác.

"Bắt được nó chưa ?"

"Khà khà, được rồi. Con này to lắm, bữa nay hời to rồi".

Lão Thàn thò tay vào lồng, lôi ra con ếch to tướng còn sống nhăn, đang giãy giụa đòi trốn. Thương nhìn thành quả của mình, bất giác cô mỉm cười.

"Hôm nay đến đây là đủ rồi. Cô giỏi quá.Em đưa cô đi tắm rửa, rồi mình ăn nha".

"Được".

Thương hí hửng. Đây là lần đầu tiên cô đi bắt ếch, mà bắt được con to như vậy, cô tự thấy hãnh diện.

"Tóc cô rối rồi, lại đây em búi lại cho mà đi tắm".

" A "

Gần... gần quá. Chẳng hiểu vì sao, Thương bỗng đỏ mặt khi An lại gần búi tóc cho cô. Lần trước cũng vậy. Lạ thiệt nha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro