Trường Khúc Mộ Cung Khuynh
Ta kể nàng nghe một chuyện tình
Thế gian truyền lại chuyện Cung Khuynh
Đệ nhất mỹ nhân Dung quận chúa
Vũ Ca danh tự tựa dạ minh.
Mặc kệ người đời có cười khinh
Thầm yêu Vệ hậu một mối tình
Nàng bèn kết duyên cùng thái tử
Lấy cớ cận kề rất quang minh
Ái nhân tâm lạnh có màng đâu
Vũ Ca ngơ ngẩn dạ buồn rầu
Nghịch luân chi luyến ai hiểu thấu
Nên nỗi tâm nàng đắm biển sâu
Minh Khê Minh Khê hãy động tâm
Vũ Ca yêu mến đã âm thầm
Từ năm lên bảy liền nhất kiến
Một dạ một lòng nặng tình thâm
Giang Nam hữu ái một khúc ngâm
Vệ Chỉ gảy lên khúc tuyệt cầm
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn Dung công tử
Tâm đã động rồi nỗi tương tư
Thế gian không có chữ nếu như
Họa tai ập tới đến mịt mù
Cửu hoàng đột nhiên đòi phế hậu
Đành tâm hạ dược bỏ hiếu nhu
Mẫu thân tức giận nổi phong ba
Đan tâm lạnh lẽo hại người nhà
Vì một Minh Khê con có đáng?
Bỏ tình cốt nhục? Bỏ Cao gia?
Phụ tẫn thiên hà chẳng phụ ta
Vũ Ca thoáng chốc chẳng còn nhà
Mẫu thân từ mặt không nhìn nhận
Minh Khê vĩnh viễn nợ Vũ Ca
Cuộc vui nhanh tàn thoáng đã qua
Yêu đương cũng đã đến đậm đà
Ngờ đâu người đành gieo ai oán
Dâng bồi nhi tử dạ xót xa
Viên phòng thái tử chửa trách than
Hay tin long chủng mới ngỡ ngàng
Minh Khê ấy vậy tâm cẩn mật
Tính toán bước này thật trái ngang
Hạ sinh hài tử mới vừa xong
Uất hận chua cay đến xé lòng
Nàng đi từ đó không về nữa
Bảy năm đằng đẵng mộng hư không
Minh Khê nhớ nàng có biết không
Đớn đau hối hận giấu trong lòng
Dụng tâm nuôi dạy nàng nhi tử
Mộ Ca tưởng nhớ bóng hư không
Thế gian ghi nhớ chuyện Cung Khuynh
Vệ Chỉ - Vũ Ca một mối tình
Thiên hạ Tuyệt Ca nàng chỉ một
Thanh khê minh nhược một nàng thôi
Nhân sinh như một kiếp bèo trôi
Đắng cay mấy bận, khóc nhiều rồi
Vũ Ca tìm về người xưa cũ
Một ly túy tửu mộng giao bôi
Người xưa vẫn nhắc mãi không thôi
Ta nghe không khỏi dạ bồi hồi
Cung Khuynh, Cung Khuynh chi hữu ái
Chuyện xưa khép lại ở đây thôi.
•••••
***St: Đông Bách Hàn***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro