Chương 3: Quá khứ - Khởi đầu một năm
Giới thiệu một chút ( trước quên =))))
Bạch Lãm Khương có các tước vị và cách gọi: Thần Thời Không, Bạch Vệ Thần, U Tĩnh Dương hay Bạch Thần nhé
Hắc Thiết Quân có các tước vị và cách gọi: Thần Hủy Diệt, Hắc Vệ Thần, Chu Tức Minh hay Hắc Thần =)))
Lâm Minh Quang có các tước vị và cách gọi: Thần Sáng Tạo, Quang Vệ Thần, Tô Thường Vũ hay Quang Thần
CHÚC MN GIỮA TUẦN VUI VẺ
_________________________________
Giấc ngủ này của cô tưởng chừng như dài vô tận. Cô đã mơ một giấc mơ kì lạ, trong mơ cô đã gặp người mà cô tưởng rằng mình sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa khi đến thế giới này. Chính là cha cô, người mà cô kính trọng nhất. Giấc mơ này thật kì lạ vừa như thực vừa như ảo. Trong giấc mơ đó cha cô mặc một bộ cổ phục, nhìn giống cổ trang của người Hán lại giống bộ Hòa phục, cổ phục màu trắng muốt có 1 con rồng phương đông màu đen được thêu từ chân bộ cổ phục, con rồng uốn lượn mỗi chân đạp trên một đám mây đỏ như máu. Đầu rồng tựa ở trên vai trái bộ cổ phục, trong miệng con rồng là 1 viên ngọc màu đỏ thẫm như máu tận sâu trong viên ngọc đỏ lại phát ra những tia sáng vàng kim
Nhưng kì lạ rõ ràng là vải thêu thủ công mà cô lại có cảm giác con Hắc Long này như đang cử động, viên ngọc mà theo mắt nhìn lướt qua cũng không phân rõ thật giả. Điều khiến cô kinh ngạc hơn nữa là cha của cô lại rất trẻ, trông ông như mới ở tuổi 30. Diện lên bộ cổ phục này ông như 1 vị trích tiên hạ phàm với gương mặt giống đến 7-8 phần so với cô nhưng lại có phần anh tuần và mạnh mẽ hơn
Ông như thực như ảo hướng về cô mà chầm chậm bước đến. Cô thực bất ngờ vì không nghĩ rằng có thể gặp được ông lúc này nhưng lại thấy mái tóc của ông lại có màu bạch kim được búi lọm nhỏ trên đỉnh đầu phần tóc còn lại được thả phiêu dật trong không trung. Khiến cho cô có một suy nghĩ sao cha cô lại trông trẻ nhưng màu tóc này....và cũng thắc mắc rằng, tại sao khi cô đã qua thế giới này lại có thể gặp được cha chứ điều này quá vô lý khiến cô nảy sinh nhiều câu hỏi. Vị trích tiên ấy bước đến trước mặt cô, xoa đầu ôn nhu nói
"Con gái à, con đã trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều rồi", giọng nói tự hào xen lẫn chua xót, ông nhìn cô con gái gái của mình bằng ánh mắt của người cha đã xa con mình nhiều năm giờ tương ngộ trong đầu ông có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, muốn an ủi cô, muốn ôm cô thật chặt như lúc cô còn nhỏ hay chạy tới ôm ông
Quá khứ: Nhưng người con gái này của ông đã quá hiểu chuyện trưởng thành tới mức khiến người cha như ông phải đau lòng cô dần dần tạo ra những bức tường che chắn lại cảm xúc của mình từ năm cô 12 tuổi , đứa bé ấy đã đã không còn khóc lóc đòi ôm ông. Mà trở nên trầm ổn hơn bắt đầu đọc nhiều sách hay là học hỏi về y học, đứa bé ấy đã không còn làm nũng hay nhõng nhẽ với ông nữa, lúc nào cũng chỉ đọc sách hay ở phòng thí nghiệm trồng cây
Cứ như vậy trong suốt 2 năm trời, ngoài mặt thì ông rất ủng hộ cô luôn giúp cô trồng cây, mua sách và dọn dẹp giúp cô. Nhưng trong lòng ông cũng mong muốn cô quay lại làm cô con gái bé bỏng của ngày xưa. Ông chỉ muốn chiều chuộng, vui đùa với con gái bé bỏng lâu hơn chút nữa, nhưng ông còn rất nhiều việc, đến ngày mà gia đình nhỏ này tan vỡ, ông phải về nước. Trước cổng sân bay là một thiếu nữ xinh đẹp trong độ tuổi 15 nhưng bóng lưng cô độc và trưởng thành đang đứng tiễn người cha mà cô yêu thương nhất đi về nửa bán cầu bên kia, lần này đi không biết bao giờ cô mới có thể gặp lại ông, nhưng cô cố nén lại những giọt nước mắt thầm rơi trong lòng mà nói
"Cha đi cẩn thận, nhớ giữ gìn sức khỏe của mình", giọng nói run run nhưng không hề bị ngắt quãng ngược lại là hiện lên sự kiên định trong mắt phượng, ông biết cô là người lạnh nhạt ngoài mặt nhưng vẫn là đứa con gái bé bỏng của ông. Dù thế nào cô cũng không thể lạnh nhạt được với ông, điều đó là ông rất vui, ông xoa đầu cô và dặn dò
"Con phải biết giữ gìn sức khỏe đấy, nhớ ăn uống đầy đủ đừng lúc nào cũng đọc sách không như vậy, con phải ra ngoài tìm bạn nữa chứ". Ông hỏi thăm câu nào cô cũng chỉ nhàn nhạt đạp lại 1 tiếng "ừm". Không phải là cô không muốn trả lời vì cô biết rằng khi trả lời ông nhiều thêm một chữ hay chỉ đơn giản là câu "con biết rồi cảm ơn cha" thì cô sẽ bật khóc mà lao lên ôm ông mất, cô không muốn trước khi đi cha cô lại phải lo lắng cho cô thêm nữa, nên cô chỉ trả lời như vậy. Ông thấy cô im lặng cũng nói thêm
"Con nhớ nghe lời mẹ nữa đấy, bà ấy vụng về lắm, nên con thay ta chăm sóc cho mẹ nha", lời dặn này cô chỉ im lặng mà gật đầu tỏ ý chấp nhận, nhưng trong tâm cô đã thầm từ chối: Cha à, cha đối xử với bà ta như vậy thật ư. Sau mọi thứ bà ta làm với cha, cha có thể chấp nhận người phụ nữ như bà ta sao. Ngay cả khi cha về nước bà ta cũng đâu ra tiễn cha?, câu hỏi này cô chỉ thầm nói với chính mình. Cả 2 người nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì cũng đến giờ khởi hành, cô tiễn ông đến phút cuối. Ông quay đầu lại chào cô "Cha đi nha con gái"
Cô cũng nở một nụ cười đẹp tựa gió xuân, nụ cười thiên chân đúng với độ tuổi của thiếu nữ tròn 15, đây là nụ cười đẹp nhất trên môi cô con gái bé bỏng của ông trong suốt 2 năm nay. Ông quay lại chạy đến ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, ôm thật chặt cho đến khi được cô nhắc nhở là phải sắp bay rồi ông mới buông cô ra mà nở một nụ cười đầy ý mà nói
"Con phải thực hiện được lời hứa này khi nào hai cha con ta gặp lại nhau nha". Sau câu nói của ông gương mặt cô trở nên ngượng ngùng rồi khẩn trương câu nói tiếp theo cũng dần nghiêm túc
"Cha à, đến giờ rồi nên đi thôi", câu nói này của cô khiến cho cha cô cười tủm tỉm mà bước lên máy bay, còn cô thì quay lại xe của vệ sĩ riêng để trở về nhà
Kết thúc đoạn hồi tưởng ngắn của ông quay lại đối diện với cô con gái giờ đã trưởng thành và xinh đẹp quá rồi. Cô bất ngờ trong phút chốc cũng lấy lại sự bình tĩnh hướng thẳng vào mắt ông rồi hỏi
"Thật sự là cha sao?" Giọng nói cô mặc dù đã đè ép đi sự khẩn trương cũng như mong đợi và để độ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt. Nhưng là cha cô tại sao ông không nhận ra là con gái mình đang giả vờ chứ, ông nhẹ nhàng xoa đầu cô sủng nịnh cười nói
"Con gái à, lời hứa giữa hai cha con ta con chưa thực hiện được mà lại quên cha sao? Ta là Triệu Trung Nghĩa đây" nghe được giọng nói quen thuộc và câu nói này triệt để đánh đổ bức tường phòng thủ cảm xúc mà cô đã gây dựng suốt 10 năm qua. Cô nhào vào lòng ông định bụng sẽ dễ bày hết tâm sự tuổi nhục mà cô đã chịu đựng suốt 10 năm qua, nhưng cô không thể ôm ông được ông cứ như làn khói dần tan biến rồi lại hợp thành, cô ngạc nhiên hỏi
"Cha, vậy là sao", ông không nói gì hết chỉ im lặng, một lúc sau trong lời nói của ông nghẹn ngào nói với cô
"Đây chỉ là Linh thức của ta thân thể ta nằm ở một nơi rất xa xôi ngoài Thiên Hà kia", Ông vừa nói vừa biến ra một bộ bàn ghế từ sương mù rồi mời, cô ngồi xuống cô ngồi xuống thì cảm thấy cực kỳ êm mới thầm nghĩ: Có thể điều khiển được Tiên khí hay Nguyên lực cũng có thể lấy ra những thứ này từ hư vô sao. Cô mới bình tĩnh hỏi ông,"Tại sao vậy?" Ông cũng không giấu diếm mà nói hẳn
"Thân thể ta là một cỗ năng lượng khổng lồ vô tận những hành tinh khác nếu năng lượng không đủ ở cạnh ta sẽ bị hủy diệt ngay lập tức, cho nên chỗ ta ở là nơi tận cùng của vũ trụ này" ông thầm cười khổ vì con gái của ông quá yếu ớt và nhỏ bé giữa vũ trụ chỉ toàn kẻ dựa vào thực lực để nói chuyện như này. Ông hận chính mình rằng không thể bảo vệ được cô khi cô còn nhỏ, giờ cũng không thể bảo vệ cô khi thế cô còn yếu ở nơi này, có rất nhiều thứ nguy hiểm có thể đe dọa tính mạng con gái nhỏ của ông. Ông sực nhớ ra một chuyện và ông mới hỏi cô
"Con, là do ai đưa con tới đây vậy?" Khuôn mặt nghiêm túc kèm chút tức giận và khẩn trương của ông khiến cô thực buồn cười. Đang là đối với ông, dù cô có 30 tuổi hay hơn thế nữa cô vẫn là đứa bé gái vẫn hay làm nũng với người cha của mình, cô bật cười rồi thành thật trả lời
"Là Bạch Lãm Khương đưa con tới đây" nghe cô nói xong ông như sét đánh ngang tai, thầm mắng: Tên khốn đó, ăn cơm nhiều rồi thừa năng lượng đây, đi đâu chơi thì cũng đừng cuốn theo con gái của ta, thấy khuôn mặt ông biến sắc lúc đỏ lúc đen, cô cũng đoán được 7-8 phần là ông đang nghĩ cái gì nên vội nói
"Mặc dù cách đưa con đến nơi này có hơi kì quái" cô nhớ lại vụ tại nạn chẳng đáng kia lại tiếp tục nói "nhưng khi tới đây và được biết rằng có thể gặp lại cha, thì con đã chọn ở lại" ông rất cảm động với lời nói của cô. Ông không biết rằng đứa con gái của ông lại nhớ ông nhiều đến vậy, ông cứ nghĩ rằng đứa con gái nhỏ của ông phải rất hận ông vì đã bỏ cô trong 10 năm chứ. Hai cha con cứ thế trò chuyện một lúc lâu
Ở phía Bạch Lãm Khương, trong khi cô đang ngủ li bì (hay nói đúng hơn là: gặp cha trong mơ=)))) thì cuộc họp thượng đỉnh đang được chuẩn bị bắt đầu. Rất nhiều các vị nam thần và nữ thần đến từ các thiên tinh khác nhau tụ họp lại đây. Trong căn phòng to lớn và quyền lực tưởng chừng sẽ toát lên vẻ uy nghiêm lại vang vọng những tiếng nói tiếng cười của các nam, nữ thần. Họ tụ 3 tụ 5 lại mà hàn huyên về thiên tinh của mình. Nhưng khi cánh cửa lớn của căn phòng mở ra, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía của lớn. Dưới ánh mắt của vạn người có một vị tiên nữ xinh đẹp thoát tục, dáng đi yêu kiều bước ra từ cánh cửa
Vị tiên nữ này thu hút vô số ánh mắt của các nam nữ thần ở đây, không phải vì mê mẩn sắc đẹp hay đố kỵ với vẻ đẹp ấy, mà là chờ vị tiên nữ này nói. Làm thần hàng ngàn năm qua, bọn họ cũng đã quen thuộc với người phát ngôn của Tam Đại Chân Thần rồi, vì vậy theo theo lý thường thì vị tiên nữ này cũng phải được phong Thần và có chức cao hơn bọn họ. Tuy không phải là thần nhưng pháp lực và chức vị của nàng tiên nữ này đều cao hơn một bậc so với mỗi vị thần dưới đây. Muốn ủy thác hay cầu kiến đến các vị Chân Thần thì phải thông qua ngưòi phát ngôn. Không ai trong số những vị thần dưới đây biết được vị tiên nữ này xuất thân tại đâu bao nhiêu tuổi (trừ 1 người hiện đang ở trong đây). Thứ họ được biết là vị tiên nữ này do Thần Thời Không tiến cử và tên của nàng ta là Dạ Vũ, còn lại những thứ liên quan đến vị tiên này đều là một ẩn số, vị tiên nữ với ánh mắt đầy ẩn tình nhìn từ trên bậc thang xuống dưới toàn trường môi mỏng khẽ nhấp
"Tôt, Cảm ơn tất cả các vị đã tới tham gia cuộc họp này" vị tiên nữ ấy nghiêng mình cúi chào toàn trường rồi lại ngước lên nói tiếp
"Bây giờ xin các vị hãy đi đến chỗ ngồi của mình" mọi người chỉ thấy vị tiên nữ ấy đưa tay liên kết ấn, rồi từ dưới nền đất hiện lên một dãy bàn hình tam giác khổng lồ trong căn phòng hình tròn ấy, các vị thần cũng nhanh chóng di chuyển đến chỗ ngồi của mình, khi họ đi tới trước bàn ngồi xuống sẽ tự xuất hiện một cái ghế ở chỗ ngồi của mình. Khi mọi người đã an ổn tại vị trí thì nàng mới nói tiếp
"Vậy tiên chức xin giới thiệu những người chủ trì của cuộc họp" nói đoạn này nàng dừng lại nhìn toàn trường rồi lại nói tiếp
"Đầu tiên là Thần Hủy Diệt, những vị thần cai quản sự chết chóc của toàn Vũ Trụ" sau lời nói của vị tiên nữ là một thân ảnh cao to, Hắc Thiết Quân chỉ mặc một chiếc quần đen qua đầu gối và đi chân đất, trên của ông là một chiếc khăn choàng bùng cháy lửa đen của địa ngục. Nếu để ý có thể nghe vang vọng tiếng gào khóc của những vong linh, hai bên bắp tay ông có đeo vòng vàng, ông chầm chậm bước tới đỉnh tam giác phía bên trái ngồi xuống nghiêng mình tựa ra sau rôit bắt chéo chân, mọi người đã quá quen nên cũng không thèm để ý nữa. Thấy mọi người không nói gì nàng lại nói thêm
"Tiếp theo là Thần Sáng Tạo, vị thần tạo lập ra vạn vật trong vũ trụ này" giọng nói thanh lãnh vẫn vang vọng xung quanh căn phòng, sau giọng nói đó của nàng thì Lâm Minh Quang với dáng vẻ thư sinh diện một bộ bạch y hoa văn lá trúc trông rất tuấn lãng xuất hiện chậm rãi, phiêu dật đi về phía đỉnh bên phải của tam giác nho nhã ngồi xuống
Các nam, nữ thần khác lúc này mới thở phào một hơi, áp lực do hai người họ mang đến vẫn như trước nhưng cũng đủ chấn nhiếp một số các vị thần mới nhận chức, bọn họ cũng thả lỏng tâm tình ra một chút, một số khác các vị thần đã quay ra nói chuyện với nhau. Lúc này Lâm Minh Quang mới hướng tiên nữ gật đầu, nhận được cái gật đầu nàng mới nhẹ nở một nụ cười ẩn ý, một số vị thần khác nhìn thấy nụ cười này không khỏi áp lực thêm vài phần, vì trong suốt hàng ngàn năm họ đến đây họp trên khuôn mặt xuân sắc của thiếu nữ tựa đôi mươi này chưa hề có dấu hiệu thay đổi một biểu cảm, dù bọn họ có đàm phán, hồ nháo tới cỡ nào thì vị tien nữ ấy cũng chỉ dùng uy thế để chấn áp một chút, mà nay trên khuôn mặt lãnh diễn có một nụ cười mỉm, bọn họ có nhìn nhầm không vậy hay sắp có thảm họa gì. Thu lại nụ cười nàng lấy lại khuôn mặt lạnh và tăng cao giọng nói
"Cuối cùng là Thần Thời Không, đứng đầu Tam Đại Chân Thần cũng là vị thần cai quản thời gian của vạn vật trong vũ trụ này". Sau tràng giới thiệu là những tiếng nổ đùng, đùng trong đầu các lão thần kẻ thì sợ hãi mà tạo một tầng kết giới ẩn, kẻ thì ngơ ngác nhìn nhau. Trong khi hai vị thần ngồi ở hai phía trái phải nhìn toàn trường cục diện này mà không khỏi cười nhạt, hiếm khi hai người một ý nghĩ: Lũ tạp thần, chưa vững chân mà vẫn muốn đứng vào hàng ngũ trung, thượng thần sao
Bạch Lãm Khương ung dung bước ra mà không biết là vô tình hay cố ý, ông đã tạo ra một luồng y áp khủng khiếp xuống toàn diện những vị tân thần phía dưới, đứng trên bậc cao nhìn xuống dưới những vị thần khác đang khốn khổ ông ấy thu lại uy áp. Bạch Lãm Khương nay diện một bộ thanh y tóc dài đuôi lọm đỉnh đầu phần còn lại buông xõa, chậm rãi bước đến phần đỉnh còn lại của tam giác cũng là phần đỉnh chính giữa đối diện cửa lớn rồi lạnh nhạt nói một câu "bắt đầu"
Các vị tân thần khác nét mặt sợ hãi nhìn nhau, một số người ngồi trên ghế mà như ngồi trên bàn trông tay chân run rẩy, Các lão thần dù đã trải qua lại uy áp tựa thái sơn đè nặng này một, hai lần nhưng vẫn không thể thích ứng nổi cường độ của nó, vị thần trước mặt bọn họ ở một đẳng cấp khác đây là lần đầu tiên các tân thần trải nghiệm uy áp của người đứng đầu Tam Đại Chân Thần, trong những cuộc họp trước bọn họ càn quấy, hồ nháo đủ chuyện vì hai vị Chân Thần kia chỉ tản ra uy áp đủ để biết được họ mạnh hơn thôi chứ mỗi lần họp chỉ có người phát ngôn nói và thông qua ý kiến của hai vị kia để chấp thuận. Vì trong suốt cuộc họp này hai vị ngồi trên đài cao trái phải chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nên họ lầm tưởng cái danh Chân Thần cũng chỉ có vậy
Hôm nay, tại cái nơi họ từng hồ nháo đến loạn cả lên cuối cùng cũng đã lấy lại sự uy nghiêm nơi tề tụ của các vị thần, họ cũng đã chứng kiến được sức mạnh của Chân Thần so với uy áp của hai vị kia gộp lại những buổi họp còn chưa bằng ⅕ uy áp của vị thần đứng trước mặt họ ngày hôm nay. Họ cũng đã ý thức được cách biệt về sức mạnh của mình với cái gọi là Tam Đại Chân Thần
Trong khi cuộc họp đang diễn ra thì bên này, cuộc nói chuyện của hai cha con cô cũng sắp kết thúc, bây giờ chỉ còn lại những lời hỏi thăm dặn dò mà cha con hai người nói với nhau. Khi chuẩn bị biếnhieeuf chuyênnthuws n mất, cha cô có lấy từ trong tay áo một sợ dây chuyền mặt ngọc màu xanh và đưa cho cô rồi nói
"Sợi dây này sẽ bảo vệ con, còn nữa lời hứa giữa hai cha con ta, con nhất định phải thực hiện được đó, cha đợi không được lâu nữa đâu con gái à" cô nghe đến câu nói của cô nổi lên một số hiềm nghi nhưng chưa kịp hỏi thì linh thức của ông đã dần tan biến rồi mất hẳn, sau đó cô cũng quay lại thực tại
Sực tỉnh giấc trên chiếc giường không còn êm ái, cô mới biết rằng mình đã tới một lục địa mới và cũng nhớ đến giấc mơ ban nãy. Cô đã gặp cha cô thật ư? Nhìn xung quanh căn phòng, cô bỗng nhận ra rằng hiện tại mình đang ở một lục địa khác không còn ở địa cầu. Quay lại dòng suy nghĩ cố đưa tay lên trán lau đi lớp mồ hôi mỏng, nhưng sợi dây chuyền cha cô tặng trong giấc mơ lại nằm trong lòng bàn tay phải của cô lúc này
Cô hoang mang nhớ lại lời nói của cha cô trước khi tỉnh giấc "Cha không đợi được lâu nữa đâu con gái à" câu nói này nghĩa là gì chứ, cô cảm thấy bất an nắm chặt sợi dây chuyền suy nghĩ hồi lâu, chỉ khi có người gõ cửa phòng, cô mới hồi thần lại
"Chủ thần, đến lúc thức dậy rồi ạ" giọng nói trong trẻo xe lẫn chút tức giận quen thuộc vang lên bên ngoài cửa căn phòng của cô, cô biết chắc chắn đó là Túc Nguyệt nên cũng trả lời nàng một câu
"Được rồi, ngươi có thể vào" sau câu nói của cô là tiếng "cạch" mở cửa ra, Túc Nguyệt chắc đã nghe Bạch Lãm Khương dặn dò cũng không đem theo hạ nhân vào mà chỉ có một mình nàng giúp cô thay đổi y phục. Thay xong cô được Túc Nguyệt dẫn đến chính sảnh để dùng thiện. Trong bữa ăn cô có hỏi Túc Nguyệt
"Hiện tại đã là giờ nào rồi" cô điềm rĩnh ngừng ăn rồi mới hỏi
"Dạ thưa, hiện tại đã là giờ ngọ ba khắc rồi ạ", nàng thản nhiên trả lời không vấp chữ nào. Cô nghe xong thì bừng tỉnh nói
"Đã muộn vậy ư, sao cô không gọi tôi" cô cũng có tìm hiểu qua cách tính giờ trên thế giới bao gồm cả cách tính kiểu ngưòi xưa và biết được cách tình giời ở đây không khác so với cách tính giờ của người trái đất cụ thể là thời còn có vua chúa ở Việt Nam nên cô có thể hiểu, bất ngờ rằng cô chưa bao giờ dậy muộn vậy dù là cô có không ngủ ngày thì khi nghỉ ngơi cô cũng chỉ ngủ có năm tiếng. Còn nàng khi nghe cô hỏi vậy cũng chỉ nhẹ nhàng đáp
"Dạ thưa, Bạch Thần đã căn dặn tiên chức không được gọi ngài dậy, vì có lẽ ngài mệt nên cần nghỉ ngơi thêm" cô ậm ừ gặt đầu nhưng vẫn không hiểu vài chỗ, chưa kịp hỏi thì Túc Nguyệt phía sau cô lại lên tiếng nói
"Sau khi ăn xong, tiên chức sẽ dẫn ngài đi dạo quanh phủ" cô nghe xong thì cũng dừng ăn vì trước giờ cô cũng rất ít ăn sáng, cô hỏi mà cô thắc mắc có lẽ để Bạch Lãm Khương trả lời vậy, cô bảo Túc Nguyệt dọn dẹp rồi dẫn cô đi. Thực ra cũng do một phần vì cô khá tò mò là phủ của một vị Chân Thần sẽ ra sao, tại sao chỉ khi có người cần hầu hạ thì mới xuất hiện hạ nhân còn khi không lại vắng vẻ đến đáng sợ. Thực làm tò mò, cô và Túc Nguyệt đi dạo trong phủ thần và nói chuyện về những ngày sắp tới của cô
Phía bên kia trong khi cuộc họp của các vị thần sắp đến hồi kết thì lại có một vấn đề mới. Đó là "Thiên Ma hỗn Long Trận", đây là cuộc chiến của ngàn vạn bộ tộc, nên các vị thần đang xôn xao thảo luận vì có 3 mục tiêu hiện có khả năng sẽ bị nhắm đến trong trận đại chiến này, nên các vị thần rất cẩn thận trong việc gia cố lại các phong ấn của các hành tinh. Trong đó đáng lo nhất có lẽ là hành tinh ở vị trí trung tâm - Huyền Thiên Lục Địa do ba vị Chân Thần đã tạo ra
Phải biết là một tiểu thiên tinh do một trong ba Chân Thần tạo ra đã có nhiều năng lượng rồi. Đây ngược lại là cả ba Chân Thần chung tay tạo nên Thiên Tinh này. Thử hỏi xem, sau khi thức tỉnh con Hỗn Long đó thèm khát Thiên Tinh này đến mức nào chứ. Tuy cả Ba vị thần đều tạo ra các lớp bảo vệ nhưng họ cũng không chắc được nó có thể chịu được bao nhiêu lần côn kích của con Hỗn Long đó
Các vị tân nam nữ thần từ khi bàn đến vấn đề "Thiên Ma Hỗn Long Trận" và được nghe kể về sức mạnh của con rồng đấy. Thì mỗi người có một ỹ nghĩ khác nhau nhưng đa phần họ đều nghĩ: Nếu ba Chân Thần cùng hợp lực mà cũng chỉ ở thế cầm cự (đã họp từ trước =))) thì cho dù có hàng ngàn vạn các bộ tộc hay các trung, thượng thần trong khắp vũ trụ này cũng chỉ trở thành cỗ năng lượng di động cho con Hỗn Long đó thôi. Bởi vì họ đâu biết đến sự tồn tại của một vị thần Thượng Cổ, người đã chuyển thế vô số lần để ngăn chặn sự tái sinh của Hỗn Long, cũng như để đạt được sức mạnh tuyệt đối nên chuyển thế lần thứ 9 là chuyển thế cuối cùng, cũng như là chuyển thế mạnh nhất của Cổ Thần, người đó sẽ đứng lên lãnh đạo các vị thần va liên kết các chủng tộc lại để chống lại Ma Thế Hỗn Độn Thần Long. Cuối cùng những tiếng ồn ào cũng đã giảm bớt, bỗng có một vị thượng thần râu tóc trắng xóa ngồi im lặng phía bên tay phải Bạch Lãm Khương đứng dậy lên tiếng
"Nhưng thưa Bạch Thần, cỗ năng lượng của ngài ấy đã bị mất kiểm soát từ hàng trăm ngàn năm trước.....sẽ không tốt lắm khi chúng ta đến gần hành tinh đó, ngược lại là tự hại mình. Nếu không...." lão thượng thần chưa nói xong Bạch Lãm Khương đã ngắt lời ông
"Ta tự có tính toán" cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa Bạch Lãm Khương và lão Thượng thần khiến những vị thần khác mơ hồ không thể hiểu rõ. Nhưng chỉ có sáu người có thể hiểu rõ được sự nghiêm trọng của việc Ma Thế Hỗn Độn Thần Long đang dần thức tỉnh và vị Tân Chủ Thần còn quá non nớt hiện vẫn đang ở chỗ Bạch Lãm Khương. Cuộc họp kết thúc với câu nói lạnh lùng của Bạch Lãm Khương: "Tới đây thôi"
Các vị nam nữ thần còn đang mơ hồ với trận đại sắp tới và sức mạnh khó tin của các Chân Chần mà họ đã từng xem thường và muốn lật đổ, nay chỉ còn có sự sợ hãi và tôn sùng. Dã Vũ đi qua bọn họ với ánh mắt xem thường nhưng đã khéo léo dấu được, chỉ có những người chú ý tới nàng từ đầu mới thấy được sự đáng sợ và khinh miệt họ trong nụ cười đó. Dạ Vũ tiễn chân ba vị thần ra khỏi phòng nghị sự cũng bước lên bậc thang cao giọng lãnh đạm nói xuống nơi ồn ào kia
"Các vị nam nữ thần xin hãy dừng bước, hôm nay Bạch Thần đã tổ chức một buổi tiệc nhẹ cho các vị" nói xong, Dạ Vũ xắp sếp công việc chỉ đường cho những tiểu tiên rồi nhẹ mỉm cười quay gót rời khỏi phòng nghị sự. Để lại các vị thần ngơ ngác về nụ cười đầy ẩn ý của Dạ Vũ, sau khi Dạ Vũ đi được một lúc các tiểu tiên chia việc bắt đầu dẫn đường cho các vị thần đến sảnh
Ở phía bên phủ Chân Thần cô đi theo Túc Nguyệt dạo quanh phủ, xem qua một chút cô đoán chừng phủ này không quá to (chắc do ở biệt thự quen rồi nên thấy nhỏ chứ, phủ Chân Thần cỡ 500m² mà =)), Túc Nguyệt dẫn cô đến một số nơi đẹp trong phủ và cũng có những nơi cô không được phép bước vào
Cả hai người đi quanh phủ cũng đến giờ cơm tối, trong khi Bạch Lãm Khương cũng đang từ cuộc họp trở về. Hai người các cô đang ngồi tại bàn trà nhỏ nói chuyện phiếm đợi cho thức ăn dọn lên thì Bạch Lãm Khương cũng hồi Phủ. Bước vào trong chính sảnh ông nhìn một vòng rồi hướng cô bước tới mà hỏi
"Cô có ưng ý với chỗ ở hiện tại chứ" Bạch Lãm Khương hỏi và ung dung đi đến chiếc ghế đối diện trước mặt cô rồi ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà vẫn còn ấm, nhấp một ngụm trà sâu sắc cảm nhận rồi mới hướng ánh mắt đến cô chờ câu trả lời. Loạt hành động này của ông khiến cô có một cái nhìn khác, suy nghĩ trở về thực tại cô trả lời câu hỏi của ông bằng một nụ cười ẩn ý
"Câu hỏi này.....cần trả lời sao?" Tựa như trả lời, tựa như hỏi nụ cười ẩn ý với ánh mắt có con ngươi xám tím sâu thẳm thâm thúy nhìn ông. Nụ cười của cô đã cho ông biết câu trả lời cuối cùng, ông lại hỏi
"Túc Nguyệt có đưa cô đến xem chỗ tu luyện rồi chứ", cô gật đầu xem như trả lời
"Cô cứ nghỉ ngơi hết hôm nay đi, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tu luyện" hai người nói chuyện (thực ra chỉ có ông Bạch Thần tự huyên thuyên còn cô chỉ ngồi gật đầu) cho đến khi hạ nhân trong phủ đem thức ăn lên. Trong bữa ăn là một không gian tĩnh lặng khác hẳn lúc nói chuyện ở bàn trà không ai nói với ai câu nào, vì cô không thích nói chuyện trong bữa ăn và cả Bạch Lãm Khương cũng vậy
Sau khi ăn xong cô trở về phòng mình, trong lúc ngồi đợi nước tắm cô lấy từ trong ngực áo ra sợi dây chuyền mà cha cô đã đưa cho cô trong giấc mơ. Cô bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng với cha và lý do vì sao sợi dây chuyền này có thể ở đây được: Tại sao cha lại nói như vậy? Một câu hỏi không lời giải đáp được cất lên trong lúc vô thức. Cô hồi thần lại trong tiếng gọi của Túc Nguyệt, cô chuẩn bị y phục đi tắm rồi nằm lên giường ngủ với dòng suy nghĩ hỗn loạn trong giấc mơ. Không phải vì câu nói cuối cùng của cha cô trước khi cô tỉnh mộng
Mà là vì tại sao cha cô lại ở đây, trong hình dạng đó? Tại sao ông lại biết được cô sẽ đến đây? Tại sao ông không bất ngờ khi cô nói cô là chuyển thế của Cổ Thần? Và tại sao cha cô lại ở một hành tinh xa xôi cách biệt chứ? Ruốt cuộc dòng suy nghĩ này đã khiến cô không thể ngủ được, cũng do cô ngủ một mạch đến trưa nay nên cô không buồn ngủ, cô ra khỏi phòng và đi dạo quanh phủ cho thư dãn một chút. Cô đi không biết bao lâu thì lại đến hồ nước ngay sau phủ Chân Thần (tên khác là phủ Bạch Vệ)
Cô bước chậm bước chân rồi dừng hẳn ngay hành lang và nhìn ra phía hồ nước rồi nhìn lên trời có trăng, có mây, có gió. Cô lại nhìn về phía hồ nước phẳng lặng lâu lâu lại nổi lên gợn sóng vì có cá bơi qua. Nhớ về địa cầu, không phải cha cô cũng biến mất một thời gian sao, trong thời gian qua ông có thể làm gì chứ. Ông không chết, nếu vậy.....cô đang suy nghĩ thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cô hồi thần quay lại. Bạch Lãm Khương đã thấy cô đứng đấy một lúc khá lâu nhưng không di chuyển mới đến xem thử cô có sao không thì nhận được câu hỏi của cô
"Ông làm gì ở đây?" ông không đáp mà chỉ hỏi ngược lại
"Còn cô thì sao?" Bạch Lãm Khương khi mới chạm vào cô đã dùng tra xét ý thức và cũng biết được tâm trạng của cô lúc này, nhưng ông không nói chỉ chờ cô trả lời
"Tôi ngủ hơi nhiều không thấy buồn ngủ nên đi dạo một chút" sắc mặt Bạch Lãm Khương hơi biến đổi khi thấy cô nói dối nhưng cũng không tiện vạch trần, chỉ từ tốn hỏi lại
"Cô có tâm sự gì sao?" Từ lúc câu hỏi này được đặt ra thì cô cũng biết rằng ông cũng nhìn thấu một phần nào suy nghĩ hiện tại của mình, nên cô cũng không giấu nữa mà hỏi thẳng
"Ông biết cha tôi chứ?" Nhận được cái gật đầu của ông, cô cũng hiểu ra được một số thứ
Ông không biết quá khứ của cô đã trải qua những gì, nhưng đã từng vai lần nghe ngài ấy kể và ông cũng có một lần được gặp cô khi cô còn nhỏ, nhưng rõ ràng đứa bé ngày ấy khác hoàn toàn bây giờ. Kể từ khi ngài ấy quyết định quay lại lục địa này ông cũng đã không còn được gặp đứa bé ngày ấy nữa, để khi gặp lại đứa bé đó đã trưởng thành không những thế còn là người được chọn để lãnh đạo vạn tộc chống lại Ma Thần Long. Rõ ràng cô đã trưởng thành đến vậy, nhưng ông thấy cô vẫn còn thiếu thứ gì đó, một thứ gì đó có thể chữa lành và lấp đầy trái tim đã tổn thương của cô. Bầu không khí trở nên âm trầm cùng màn đêm đen sâu thẳm càng khiến tâm trạng cô nặng nề khi mà cả cô và ông đều chìm vào những suy nghĩ riêng của mình, ông là người lên tiếng phá vỡ khồn khí nặng nề này
"Cũng đã rất muộn rồi, cô nên về phòng đi, mai chúng ta bắt đầu tu luyện" cô cũng nghe theo ông mà trở về phòng. Còn ông thì ở lại với dòng suy nghĩ riêng của mình, ông không hề nhận ra sự nhạy bén của cô, từ khi nào và tại sao cô lại biết được ông dùng tra xét lên cô mà cản lại chứ, nụ cười ẩn ý hiện lên. Những người có thể phản lại tra xét của ông thì phải đủ tố chất của một vị thần, nhưng cô chưa phải thần (chính xác hơn là bán thần, vì chưa thức tỉnh và cũng đạt được thành tích để tự phong thần) ấy vậy mà tra xét của ông có thể không hoạt động khi lần thứ hai ông muốn sử dụng lên người cô, ông nhìn vào khoảng không xa xôi lần thứ hai ông nở nụ cười vì đã chọn đúng chủ nhân: Hỗn Lai Tự Bát, ngài là kẻ xuất sắc nhất Bạch Lãm Khương ta từng theo hầu, nhưng đến nay ngài lại chỉ thua đứa con gái của ngài, chỉ sợ từ đây náo loạn do hài tử của ngài tạo ra còn hơn ngài gấp bội đây. Đến cuối cùng kẻ vượt qua vị Đế Vương của các vị thần cũng chỉ là con của Đế Vương ấy! Câu cuối cùng ông có thể giám chắc, với cô thì điều đó có thể
_________________________________
LÔ MN, CÓ VẺ TUI HOÃN BỘ NÀY HƠI LÂU NHỈ =))))
MẤY THÁNG R =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro