Thiên thứ hai mươi mốt
101.
Khoảng thời gian leo núi quả thực nhàm chán, núi này dài tựa vĩnh cửu mãi không thấy cuối, cảnh vật bốn phía cũng như lặp lại, lúc Triệu Gia Mẫn thỉnh thoảng dừng bước lại nghỉ ngơi, luôn có một loại ngẩn ngơ không rõ mình đang leo lên núi hay là đang dậm chân tại chỗ.
Tình trạng của người trên lưng mỗi lúc một xấu, có lúc thanh tỉnh còn có thể ngồi nói mấy câu, có lúc ngủ thiếp đi giống như đã chết.
Hai chân Triệu Gia Mẫn vì mệt nhọc mà không ngừng run rẩy, tựa như mất đi tri giác mà chỉ có thể máy móc lặp lại động tác, trên Côn Luân Sơn vĩnh hằng an tĩnh so với cái nghĩa địa có chút tương đồng, chỉ có tiếng nàng hồng hộc hít thở bị phóng đại vô hạn, rồi lại tiêu tán đi trong gió.
Nàng chỉ cảm thấy lưng mình đang cõng cả thế giới, đang từng bước từng bước, đi tới điểm kết thúc.
102.
"Triệu Gia Mẫn, chúng ta đã đi bao lâu rồi, mặt trời không phải xuống núi rồi chứ?"
"Chúng ta đã đi được một ngày, đại khái ngày mai là có thể tới đỉnh núi."
"Giọng ngươi nghe mệt mỏi quá, để ta xuống đây đi Triệu Gia Mẫn, ta muốn tự mình đi một chút."
Cúc Tịnh Y yếu ớt cầu khẩn nàng, người vẫn còn nằm trên lưng Triệu Gia Mẫn, tất nhiên biết nàng ra bao nhiêu mồ hôi, Côn Luân Sơn là bảo địa của tiên gia, Triệu Gia Mẫn sợ là đứng ở chỗ này cũng chịu vài phần áp bức.
"... Được."
Triệu Gia Mẫn thở hổn hển, từ từ đem người trên lưng thả xuống, đỡ nàng tựa vào trên người mình, lúc này mặt trời đã xuống, chứng minh thời gian đã dần dần hướng về đêm.
"Côn Luân Sơn, là cái hình dáng này sao."
Dựa ánh chiều tà, Cúc Tịnh Y xem được cảnh sắc xung quanh, vách đá thẳng đứng, cổ tùng quái dị, phong cảnh tất nhiên là vô cùng đẹp, nhưng không biết vì sao, luôn cảm giác không khí nơi này lại như địa ngục.
"Ừ, thế nào, ta cũng lần đầu tiên tới."
"Luôn cảm thấy, như ta nghĩ cũng không sai biệt lắm."
Cúc Tịnh Y thản nhiên nói, "Lý Nghệ Đồng dọc theo đường đi nói với ta rất nhiều, tóm lại là một ít chuyện kiếp trước đi, nghĩ đến ta đã từng ngàn năm ở loại địa phương này tồn tại, thật là đau lòng mình."
"Ngươi, không thích nơi này sao?"
Đối phương lắc đầu một cái, bước ra run run rẩy rẩy chân đạp lên bậc đá, "Một chút cũng không thích. Nơi này không chút sinh khí, đều là mùi vị tử khí."
Triệu Gia Mẫn im lặng, nàng cũng không thể cảm nhận được loại cảm giác mà Cúc Tịnh Y nói, có lẽ lúc này chỉ có Lý Nghệ Đồng mới có thể đáp lời. Không biết là trong lòng quấy phá hay là như thế nào, Triệu Gia Mẫn phát giác Cúc Tịnh Y bây giờ càng ngày càng giống Thanh Vy sư thúc trong miệng Lý Nghệ Đồng, mà không phải là tiểu hòa thượng mình đã từng gặp được ở hậu hoa viên.
"Làm sao vậy?"
Phát giác ra Triệu Gia Mẫn ngừng lại, Cúc Tịnh Y ngẩng đầu nhìn nàng, "Có phải quá mệt mỏi hay không ? Chúng ta nghỉ ngơi một lát chứ ?"
"Tiểu Cúc, " Triệu Gia Mẫn ngập ngừng mở miệng nói, thanh âm mang theo vẻ run rẩy, "Ngươi, còn từng nhớ lời ngươi đã đáp ứng ta?"
Đối phương sững sờ một chút, sau đó chậm rãi mở ra một nụ cười ấm áp.
"Đồ ngốc."
Cúc Tịnh Y mi mắt cong cong cười, mặc dù mặt tái nhợt cũng không tổn hại đến khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, "Ta đương nhiên nhớ."
"Ta sẽ không quên ngươi, Triệu Gia Mẫn, ta sẽ không."
Nàng nói như thể lời thề son sắt vậy, trong mắt như có đạo cầu vồng lóng lánh, Triệu Gia Mẫn thiếu chút nữa thì tin tưởng.
Thiếu chút nữa.
103.
'Ngươi là đom đóm gặp qua sẽ không quên được, là tọa thiền mười năm như một ngày.'
Nhưng mà dư quang óng ánh đó không cách nào chiếu sáng được sinh mạng rất dài kia của ngươi, ta có khổ tâm tu nghệ tọa thiền cũng không đuổi kịp thiên tư trác tuyệt tu hành năm đó.
Ta sẽ đi về phía kết thúc, từng bước một đi về phía, kết cục định trước.
104.
Đã quên mất đi bao nhiêu bước, Triệu Gia Mẫn mệt mỏi ngã trên thềm đá, ngước nhìn đường núi không biết điểm cuối, chỉ cảm thấy tứ chi đã không nghe sai khiến.
Cúc Tịnh Y nhìn người tựa vào trên đùi mình, nàng cả người chưa có trải qua như vậy bao giờ, mồ hôi thấm ướt một lớp lại một lớp, một ngày một đêm đi đường, ai cũng không chịu nổi.
"Triệu Gia Mẫn, quên đi."
Nàng nắm thật chặt tay Triệu Gia Mẫn, nước mắt không tự chủ chứa đầy viền mắt, "Cả đời người cũng chỉ có trăm năm, ngươi cần gì phải như vậy."
"Nhưng mà, ngươi chỉ có đời này."
"Cho nên ta sẽ không để cho ngươi chết, nhất định sẽ không."
Cúc Tịnh Y cúi thấp đầu, cắn chặt môi giống như đè nén khóc nức nở, nàng đưa tay che lại mắt Triệu Gia Mẫn, cúi đầu xuống, hôn lên môi đối phương.
Đồ ngốc.
Nàng nói thầm.
Ta thích ngươi.
105.
"Tiểu Cúc, ngươi đừng ngủ, chúng ta nói chuyện có được không."
" Được, ngươi nói."
"Dọc đường đi ngươi ở cùng Lý Nghệ Đồng nói những chuyện gì?"
"Chúng ta? Không trò chuyện cái gì hết, nàng có cùng ta nói trước kia ta là người như thế nào, còn có nàng trước kia là làm sao theo đuổi luôn bám theo sau mông ta."
"Xem ra các ngươi trước kia còn có một đoạn chuyện cũ nha~ "
"À nha, ghen sao gấu ngốc, quan hệ của chúng ta là rất trong sáng được không?"
"Được rồi, vậy ngươi nói một chút, ngươi trước kia là loại người như thế nào?"
"Hừ, ta trước kia thế nhưng thật là lợi hại đó, sống hơn bốn ngàn năm, có phải rất lợi hại không?"
"Ồ ồ ồ, nguyên lai ngươi cũng đã hơn bốn ngàn tuổi, chà chà."
"Triệu Gia Mẫn, ngươi có phải chê ta già không? Ngươi cho rằng ngươi hơn một ngàn tuổi còn là miếng thịt tươi sao? Ta bây giờ chỉ có 16 tuổi thôi, 16 tuổi!"
"Dạ dạ dạ, ngài trẻ tuổi, ngài chỉ có 16 tuổi. Nhưng chúng ta không phải đang nói chuyện ngài trước kia mà, vậy nàng có nói cho ngài ban đầu ngài tại sao phải đi làm phàm nhân hay không?"
"Nàng không có nói, mà này, ngươi nói có phải là ta trợt chân té xuống hay không ?"
"Ây da, như vậy thật đúng là tác phẩm của 'thần', đệ tử thân truyền Thiên Tôn Côn Luân Sơn lại trợt chân rơi xuống vách núi, nhất định chính là một chuyện buồn cười nhất trong thiên địa."
stylTf5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro