Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thiên thứ hai mươi


96.

"Lại đi mấy ngày thì đã tiến vào phạm vi Côn Luân Sơn, " Lý Nghệ Đồng chỉ vào dãy núi xa xa liên miên chập chùng, "Sư thúc, người có khỏe không?"

"Ta không có sao..."

Cúc Tịnh Y tỏ vẻ không sao dựa vào trên người Triệu Gia Mẫn, một khuôn mặt tinh xảo không có huyết sắc tái nhợt, liên tiếp đã mấy ngày, nàng chỉ cảm thấy trên người không có một tia khí lực, dựa vào Triệu Gia Mẫn thấy buồn ngủ, từ đầu đến chân uể oải, luôn cả giọng nói cũng nhẹ giống như từ xa xa bay tới.

Cả người Triệu Gia Mẫn chống đỡ giống như động vật thên mềm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hầu như không còn sinh khí, mặt mày u buồn càng ngày càng nặng nề hơn.

Độc mê hương sợ là đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, trước mắt ngoại trừ Côn Luân Sơn ra, đã không còn biện pháp khác.

Cúc Tịnh Y đã sớm phát hiện trạng huống thân thể mình không tốt, nhưng lại không biết rốt cuộc là làm sao, nàng lôi thật mạnh tay áo Triệu Gia Mẫn, mặt muốn khóc hỏi nàng: "Triệu Gia Mẫn, ta có phải sắp chết không?"

Một câu nói ngắn ngủn, nhưng thiếu chút nữa làm cho Triệu Gia Mẫn không khắc chế được cảm xúc.

Nàng cắn răng thật chặt, nỗ lực khẽ động khóe miệng, làm thế nào cũng nặn không ra thành hình một nụ cười, mỗi một lần hô hấp yếu ớt của người trong ngực cũng làm cho tim nàng đau nhói.

"Sẽ không, sẽ không, ta sẽ không để cho ngươi rời ta đi..."

Nàng ôm chặt lấy đối phương, thanh âm nơi cổ họng đã vỡ vụn không chịu nổi nỉ non.

Cúc Tịnh Y cảm nhận được trong giọng nói gần như một người điên tuyệt vọng, nàng cảm thấy trong thân thể Triệu Gia Mẫn dường như ẩn dấu một hố đen bi thương vậy, không ngừng cắn nuốt cái thân thể kỳ thực cũng không cao lớn bao nhiêu.

" Được, ta tin ngươi."

Nàng giống như dụ dỗ đứa trẻ vỗ về sau lưng Triệu Gia Mẫn, trên mặt là vẻ ôn nhu không phù hợp với tuổi của nàng.

97.

Thêm một ngày lộ trình, ba người ước chừng đi đã được ba ngày.

Cúc Tịnh Y đã sớm không thể tự đi đứng, dựa vào Triệu Gia Mẫn dìu đỡ, đi vài trăm mét lại cần nghỉ ngơi, còn vì gấp rút lên đường, lúc tối mấy người cũng không có nghỉ ngơi, Triệu Gia Mẫn và Lý Nghệ Đồng hai người thay nhau cõng nàng từng bước một hướng về chân núi Côn Luân Sơn đi tới.

Đối với Triệu Gia Mẫn mà nói, nàng là yêu, càng đến gần Côn Luân Sơn thừa nhận linh áp(*) đè ép càng lớn, bản thân nàng còn cần cố gắng chống đỡ mình, huống chi còn phải gánh trên lưng một người phàm.

"Hay là để cho ta đi."

Lý Nghệ Đồng nhìn trên trán Triệu Gia Mẫn đổ mồ hôi, biết thể lực nàng đã đến điểm giới hạn, nơi này tiên khí quá nồng, đối với đạo hạnh của nàng còn thấp như vậy lại là yêu quái mà nói, gánh không nổi.

"Cảm ơn ngươi."

Triệu Gia Mẫn nhìn Lý Nghệ Đồng ung dung cõng Cúc Tịnh Y, từng bước từng bước đi về phía trước, khẽ cắn răng, đi theo phía sau nàng.

"Không cần cám ơn ta, nàng là sư thúc ta, ta làm những thứ này đều là nên làm."

Lý Nghệ Đồng mặt đầy sầu lo nhìn Côn luân Sơn nguy nga đồ sộ tựa hồ đã gần ngay trước mắt, chân mày nhíu càng chặt, "Chẳng qua là, ta sợ là cũng chỉ có thể đưa các ngươi đến dưới chân núi này."

"Tại sao?"

Nghe được đối phương nói như vậy, Triệu Gia Mẫn lập tức có chút sốt sắng, nàng căn bản chưa tới Côn Luân Sơn, chứ đừng nói chi là tìm đến vị trí đại điện, vốn đang dựa vào Lý Nghệ Đồng dẫn đường, tuyệt đối không nghĩ tới đối phương lại nói ra những lời này.

"Bởi vì ta đã phản bội lại sư môn từ lâu, năm đó đã thề, không bao giờ bước vào sơn môn Côn Luân Sơn."

Nàng quay đầu lại, nhìn Cúc Tịnh Y đang nằm ở vai mình ngủ, lại nhìn một chút Triệu Gia Mẫn khuôn mặt mệt mỏi, vẻ mặt buồn bã, "Đại điện ở trên đỉnh Côn Luân Sơn, chỉ có một con đường, ngươi theo bậc thang đi thẳng, là có thể đến."

"Con đường này tổng cộng 90 ngàn bước, còn lại mấy ngày?"

"... Hai ngày."

Lý Nghệ Đồng im lặng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn đỉnh núi cao vút trong mây, bùi ngùi thở dài.

Hết thảy phải xem tạo hóa.

(*) áp lực của người tu vi cao so với người tu vi thấp ngoài ra còn là sự tương khắc của tiên khí, yêu khí, ma khí lẫn nhau. Ở dây là áp lực của tiên khí gây ra với yêu quái lại có tu vi thấp hơn là Triệu Gia Mẫn

98.

"Tiểu Cúc, ngươi tỉnh rồi?"

Cúc Tịnh Y vừa mở mắt, thì đụng phải ánh mắt mừng rỡ của Triệu Gia Mẫn, "Chúng ta bây giờ đã đến dưới chân Côn Luân Sơn rồi!"

"Phải không... Lúc nào..."

Nàng đỡ trán, dưới sự giúp đỡ của Triệu Gia Mẫn cưỡng ép gượng người dậy, nhìn quanh bốn phía, dường như phong cảnh cùng với mấy ngày trước không có biến hóa gì quá lớn, chẳng qua quay đầu sẽ nhìn thấy bậc thang kia nối thẳng tận mây xanh, nhìn qua hình như không có cuối.

Nàng há miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào, chỉ là ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Nơi này, tại sao quen mắt như vậy?"

Sau ót một trận đau đớn, Cúc Tịnh Y thống khổ nhắm mắt lại, lại không thể ngăn cản hình ảnh trong kí ức không thuộc về nàng nhanh chóng chợt hiện.

"Tiểu Cúc, ngươi không có sao chứ!"

Triệu Gia Mẫn khẩn trương đỡ nàng, nhìn về phía Lý Nghệ Đồng như muốn xin sự giúp đỡ , "Tiền bối, nàng đây là thế nào? Chẳng lẽ, nàng còn giữ trí nhớ của kiếp trước sao?"

"Cái này cũng chưa biết chừng, dù sao lúc trước Thiên Tôn phong ấn cái gì, ta cũng không biết."

"Ngươi nhanh lên đường đi, trong vòng hai ngày nếu không đến được đại điện, thì có pháp lực thông thiên, cũng không thể làm gì."

"Vậy còn ngươi ? Ngươi không cùng đi với chúng ta sao?"

Cúc Tịnh Y níu lại áo Triệu Gia Mẫn, nhìn Lý Nghệ Đồng, trong lòng có chút dự cảm bất tường.

"Uỵch —— "

Lý Nghệ Đồng lập tức quỳ xuống, trang nghiêm hướng về Cúc Tịnh Y làm một đại lễ, phục trên đất.

"Đệ tử vô năng, không thể hầu hạ sư thúc nữa, con đường phía trước gian nan hiểm trở, mong rằng sư thúc phải thật bảo trọng."

Cúc Tịnh Y im lặng, nàng nhìn Lý Nghệ Đồng quỳ dưới đất, nhắm mắt lại, giống như đang suy tư lại như đang nghỉ ngơi, hồi lâu, nàng nằm trên đầu vai Triệu Gia Mẫn, nhỏ giọng nói một câu, "Chúng ta đi thôi."

'Có vài người, có một số việc, từ nay về sau, cũng không gặp lại.'

99.

Ta nhìn các nàng từng bước một bước vào sơn môn Côn Luân Sơn, càng lúc càng xa.

Triệu Gia Mẫn cõng nàng, giống như khách hành hương vậy, gian nan hướng về đỉnh núi mà xuất phát.

Hồi tưởng lại dọc theo con đường này, nhìn hai nàng ngây thơ hồn nhiên đùa giỡn vui vẻ như vậy, nhưng không nghĩ tới điểm cuối cùng, chính là như vậy.

Sư thúc, người nói, cái này có phải là 'nhân duyên' người đã từng dạy ta hay không.

Người năm đó từ đỉnh núi nhảy xuống, buông bỏ bốn ngàn năm tu vi rơi vào phàm trần, nhưng vẫn chạy không khỏi vận mệnh sư tổ vì người an bài.

Cũng chỉ có ta, chỉ có ta trốn thoát.

Hôm nay, người lại bị ta tự mình đưa trở về, sư thúc, chờ người tỉnh lại, người có hận không?

Hận ta, hay là hận chuyện trước kia?

Không, người sợ là đã quên.

Người là một Triệu Việt thứ hai, mộng cũ kiếp trước, cuối cùng cũng thành hư không.

100.

Lý Nghệ Đồng quỳ tại chỗ, giống như một đứa trẻ lớn tiếng khóc lên.

Chuyện này như ngàn năm trước nàng nâng cái thi thể nho nhỏ bị thiên lôi đánh cháy xém, ở đỉnh núi gào thét tê tâm liệt phế.

"Sư tổ! Các nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì ngươi cứ như thế không thuận theo thì không buông tha!"

"Ngươi để cho nàng trở thành tồn tại vô thượng trong trời đất này, ngươi đã từng hỏi qua nàng rốt cuộc có vui không hay sao? !"

Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng gào thét the thé, âm vọng lại tựa như là cười nhạo mà mờ ảo tản dần đi, lại không tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro