Chương 77: Nắm tay
Lạp Lệ Sa xuống nhà, Chung Thần vẫn chưa đi. Nhìn thấy cô ấy xuống, Chung Thần liền gọi: "Lạp tổng."
"Ừ." Vẻ mặt Lạp Lệ Sa rất vui sướиɠ, tuy rằng đã cố che giấu, nhưng đôi mày vẫn luôn sắc sảo nay đã bị dịu dàng bao trùm. ánh mắt nhìn người khác cũng không còn lạnh lùng như trước kia.
Chung Thần đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Lạp Lệ Sa ở cửa thang máy, dáng vẻ cô ấy khi đó hoàn toàn khác bây giờ.
Chung Thần vò đầu: "Thái Anh chị ấy..."
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi." Lạp Lệ Sa ngắt lời Chung Thần: "Trợ lý Tiếu, cô đưa trợ lý Chung về đi."
Trợ lý Tiếu ngạc nhiên: "Vậy còn ngài?"
"Tôi đến thẳng công ty."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng."
Ba người mỗi người đi một ngả. Sau khi lên xe, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn lên tầng cao, lại cúi đầu nhìn tay mình, đáy mắt nổi lên vui vẻ, nhiệt độ của cơ thể mềm mại kia, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng kia, dường như vẫn đang quanh quẩn bên người, rất lâu không tan đi.
Đến công ty đã là chuyện của nửa tiếng sau, thư ký đứng ngoài cửa cung kính nói: "Lạp tổng, Thịnh tổng đã chờ ngài nửa tiếng."
Lạp Lệ Sa khẽ ừ một tiếng, che giấu tất cả tình cảm dịu dàng, khi ngước mắt lên, gương mặt đã nghiêm nghị trở lại, môi mím thẳng, thần sắc bình thản. Chờ đến khi cô ấy bước vào văn phòng, mấy thư ký ở phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.
"Sao Thịnh tổng lại đến nhỉ?"
"Thịnh tổng nào?"
"Cô là heo hả? Bà chủ của Tài chính Toàn Cầu mà cũng không biết?"
"Bà bà bà bà chủ của Toàn Cầu?" Thư ký nọ lắp bắp: "Sao bà ấy lại đến chỗ chúng ta?"
"Nói là đến tìm Lạp tổng."
"Có việc gì sao?"
"Không rõ, tôi nghe nói trước kia Lạp tổng với Thịnh tổng làm cùng một ngành, Thịnh tổng lại là mẹ của Phác Thái Anh, có khi là nhờ cậy Lạp tổng chăm sóc Phác Thái Anh?"
"Hợp lý."
Đứng sau các thư ký không xa, La Thiên Như nghe được mấy người họ nói chuyện, không hiểu sao trong lòng dâng lên sảng khoái.
Hóa ra Lạp Lệ Sa săn sóc Phác Thái Anh là vì mối quan hệ với Thịnh Nhàn, bảo sao cô ta luôn thấy Lạp Lệ Sa đối xử với Phác Thái Anh rất khác, nhiều lần che chở, đều là vì Thịnh Nhàn, hợp lý, trước đây không phải cậu cô ta đã nói muốn xây dựng quan hệ tốt với Tài chính Toàn Cầu sao?
Là cô ta sơ sót, vậy mà lại quên mất Phác Thái Anh là con gái của Thịnh Nhàn.
Vẫn là Lạp Lệ Sa nghĩ chu đáo.
Cô ta cũng nên sửa thái độ đối với Phác Thái Anh.
La Thiên Như thận trọng gật đầu.
Không đúng, tại sao cô ta phải sửa?
Bây giờ còn thấy sảng khoái là làm sao?
La Thiên Như nghĩ đến đây nhíu mày, hai người kia có quan hệ gì, hình như đâu có liên quan đến mình?
Nhất định là vì Lạp Lệ Sa quá ưu tú, cô ta không muốn cô ấy dính líu đến Phác Thái Anh.
Đúng, nhất định là như vậy.
La Thiên Như từ đầy mặt nghi hoặc chuyển thành nhẹ nhàng thoải mái, ho khẽ: "Không làm việc sao?"
Phía sau đột nhiên có thanh âm, nhóm thư ký giật mình, lập tức có người quay lại nhìn: "Cô La."
La Thiên Như gật đầu: "Cô đi pha hai tách cà phê mang vào đi."
"Pha tay đấy."
Thư ký sững sờ vài giây: "Vâng."
Nói xong, La Thiên Như cũng cất bước rời đi, để lại nhóm thư ký đứng phía sau.
"Phải mang vào sao?"
"Nhưng Lạp tổng không dặn mà."
"Hay gọi vào hỏi?"
"Tôi không dám..."
Vừa dứt lời, cửa ra vào vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy bước trên nền đá cẩm thạch, mọi người quay đầu, nhìn trợ lý Tiếu như bắt được cứu tinh.
Trợ lý Tiếu bị nhìn đến dựng tóc gáy.
Mấy phút sau, trợ lý Tiếu gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Thanh âm ngắn gọn cất lên, trợ lý Tiếu bưng hai tách cà phê vào, đứng sau lưng Lạp Lệ Sa cung kính nói: "Lạp tổng, cà phê."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đặt ở kia."
Trợ lý Tiếu đặt cà phê xuống bàn trà, nói với Thịnh Nhàn: "Thịnh tổng, mời dùng."
Ngồi trên sô pha, sắc mặt Thịnh Nhàn lạnh thấu xương, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, thân mình tựa vào lưng ghế, nghe được tiếng trợ lý Tiếu liền ngước lên nhìn, lại rất nhanh thu tầm mắt về, thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Trang dung tinh xảo, đôi môi đỏ diễm lệ, phong thái cao quý tao nhã.
Trợ lý Tiếu cúi đầu: "Hai vị từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài trước."
Cửa văn phòng khép lại, Thịnh Nhàn đổi dáng ngồi, nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng nói thế nào?"
Lạp Lệ Sa tỏ ra bình tĩnh, dường như không nhận thấy áp lực từ Thịnh Nhàn, cô ấy đưa tay cầm tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng nhấp miệng: "Không có lời nào để nói."
"Tùy ngài."
"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngài can thiệp vào chuyện của người khác."
Thịnh Nhàn cúi đầu, bưng tách cà phê lên, dùng thìa bạc nhỏ khuấy hai vòng, trong văn phòng vang lên tiếng thanh thúy.
"Lạp tổng đây là oán giận tôi?"
Lạp Lệ Sa đặt cà phê xuống, vẻ mặt đoan chính nhìn Thịnh Nhàn: "Cháu không dám."
Thịnh Nhàn cười lạnh: "Không dám?"
"Ngược lại, tôi thật ra không biết Lạp tổng còn có chuyện không dám làm."
"Xem ra tám năm này, trí nhớ của Lạp tổng không được tốt lắm."
Tiếng nói không nặng không nhẹ, hời hợt phủi đi tám năm của Lạp Lệ Sa, những đêm mất ngủ vì đau đớn, cô ấy đã nhiều lần chạm đến ranh giới sụp đổ, nhưng chỉ cần mấy câu bâng quơ này của Thịnh Nhàn, dường như đây không phải tám năm, mà chỉ là tám ngày.
Khóe môi Lạp Lệ Sa nâng lên, để lộ một nụ cười nhạt: "Khiến Thịnh tổng thất vọng, tám năm qua, trí nhớ của cháu vẫn rất tốt."
Lạp Lệ Sa nhìn Thịnh Nhàn bằng ánh mắt kiên định sáng rực: "Tám năm này đã nói cho cháu biết, về sau không thể dễ dàng tin lời của người khác."
"Nhất là những người quyền cao chức trọng."
Sắc mặt Thịnh Nhàn lạnh xuống: "Ý của cô là, cô nhất định phải quấn quýt lấy Phác Thái Anh?"
Trên gương mặt Lạp Lệ Sa vẫn là nụ cười nhạt như cũ, cô bình tĩnh nói: "Vâng, cháu phải tiếp tục quấn quýt cậu ấy, cháu muốn quấn cậu ấy cả đời."
"Thịnh tổng có lời gì xin nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo."
Thịnh Nhàn cầm chặt cái tách, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: "Cũng không có việc gì."
"Tôi đến chỉ muốn nói với Lạp tổng."
"Đề án của cô, không được thông qua."
Nói xong lấy một túi văn kiện đặt lên bàn: "Khi nào nghĩ thông suốt."
"Lại đến gặp tôi nói chuyện đề án."
Lạp Lệ Sa tiếp nhận túi văn kiện, trên khuôn mặt không có bất kỳ vẻ tức giận nào, ngược lại thanh âm rất bình tĩnh: "Làm phiền Thịnh tổng phải tự mình đưa đến."
Ánh mắt sắc bén của Thịnh Nhàn liếc nhìn cô ấy, đứng dậy, lại như nghĩ đến điều gì, quay đầu: "Phải rồi, Sở tổng của Tinh Diệu nhờ tôi hỏi giúp ông ta."
"Cô đã làm thế nào để ký được với Lâm tổng."
Sở tổng của Tinh Diệu.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, mở miệng: "Thịnh tổng, không phải ai cũng chỉ coi trọng tiền."
Đôi môi đỏ tươi của Thịnh Nhàn nâng lên: "Vậy Lạp tổng, tôi cũng nói cho cô biết một điều."
"Không có tiền, muốn làm người cũng khó."
Dứt lời cũng không chào hỏi cùng Lạp Lệ Sa liền đi, cửa phòng mở ra, thổi tới một cơn gió lạnh.
Khi trợ lý Tiếu đi vào văn phòng, Lạp Lệ Sa đang ngồi uống cà phê, động tác từ tốn ưu nhã. Cô ấy uống hết một tách, rồi nói: "Trợ lý Tiếu."
"Lần sau cho thêm chút đường."
Trợ lý Tiếu hé miệng, lại cúi đầu: "Vâng."
Nói xong nhìn thấy túi văn kiện trên bàn trà, cô hỏi: "Đây là đề án của Kính Âu ạ?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừ."
Trợ lý Tiếu liếc nhìn sắc mặt của cô ấy: "Tôi bảo mọi người làm lại lần nữa?"
"Không cần." Lạp Lệ Sa đặt tách cà phê đã uống hết xuống, đứng dậy: "Họ đã lấy đề án của Tinh Diệu rồi."
Trên mặt trợ lý Tiếu có chút bất đắc dĩ, bận rộn lâu như vậy vẫn là ném đá vào sông, không khỏi có chút nhụt chí, quan trọng nhất là --- "Phía Hồ tổng, có lẽ không dễ giải thích."
Sau khi Lạp Lệ Sa ký với Lâm tổng, Hồ tổng liền đặc biệt chú ý đến đề án này, nếu giờ biết đề án không được thông qua, ông ta chắc chắn sẽ tức giận.
Trợ lý Tiếu tuy rằng đi theo Lạp Lệ Sa chưa lâu, nhưng rất thích phong cách làm việc của cô ấy. Trước kia Hồ tổng là phái bảo thủ, không dám tiến lên, làm việc đều thu tay rụt chân, đối với các cô cũng rất trói buộc, những đề án có chút mạo hiểm đều trực tiếp chết từ trong trứng.
Trước khi Phác Thái Anh nổi tiếng, Kính Âu cũng không có mấy tiếng tăm, sau này Phác Thái Anh nổi lên, người mới gia nhập cũng nhiều, có mấy đề nghị bồi dưỡng một số người thành Phác Thái Anh, chuẩn bị cho mối lo về sau, hoặc mấy hạng mục có tỷ lệ phát triển cao, nhưng Hồ tổng chỉ trưng dụng những đề nghị trước mắt, bồi dưỡng thêm mấy ngôi sao, hạng mục kia vì đủ các loại nguyên nhân đều không được thông qua.
Nhưng mọi chuyện đã khác từ khi Lạp Lệ Sa đến, cô ấy cắt đứt bệnh cũ của Hồ tổng, có tầm nhìn độc đáo, tư duy rõ ràng, dám sáng tạo cái mới, trước khi Lạp Lệ Sa nhậm chức, trợ lý Tiếu đã biết chuyện của cô ấy, nhưng cũng không rõ ràng, đều chỉ là nghe đồn.
Đến khi tiếp xúc, cô mới phát hiện Lạp Lệ Sa thật sự rất ưu tú.
Chẳng trách chỉ cần bốn năm đã có thể gia nhập GRYT.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ai gây rắc rối.
Thịnh Nhàn đột nhiên nhúng tay vào hạng mục này, mọi người rất bất ngờ, tuy rằng hạng mục của các cô cũng ít nhiều liên quan đến Tài chính Toàn Cầu, nhưng một công ty lớn như vậy lại bỗng nhiên nhúng tay vào, cũng giống như hai con kiến đang giằng co, bất chợt có một con voi xuất hiện trực tiếp giẫm chết một con, tuyên bố con còn lại thắng cuộc.
Kính Âu và Toàn Cầu, không có khả năng để so sánh.
Không, cũng không thể dùng từ so sánh.
Lạp Lệ Sa tất nhiên biết cô muốn nói gì, chỉ gật đầu: "Phía Hồ tổng, tôi sẽ giải thích."
"Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý Tiếu nhìn bóng lưng của cô ấy, đột nhiên nhớ đến cú điện thoại khi còn đi công tác.
"Trợ lý Tiếu, tôi là trợ lý của Thịnh tổng, cô có hứng thú làm một cuộc giao dịch không?"
Cô ở một mình bên ngoài dốc sức làm việc, một người ăn no cả nhà không đói, nên đáp lại bằng lời lẽ chính đáng: "Không có hứng thú."
Nhớ đến ánh mắt Thịnh Nhàn vừa nhìn mình, trợ lý Tiếu thở dài: "Vậy Lạp tổng, tôi ra ngoài trước."
"Ừ."
Lạp Lệ Sa gật đầu, chuông điện thoại vang lên.
"Thái Anh." Giọng Lạp Lệ Sa dịu xuống: "Sao vậy?"
Phác Thái Anh đang ngồi trên sô pha: "Mẹ mình đâu?"
Lạp Lệ Sa nhìn quanh văn phòng: "Vừa đi rồi."
"Bà ấy nói gì?" Phác Thái Anh mím môi: "Có phải lại uy hϊếp cậu không?"
Lạp Lệ Sa cười: "Không, cậu đừng nhạy cảm quá, bà ấy chỉ đến nói chuyện hạng mục với mình."
"Cậu sợ mình cãi nhau với bà ấy sao?"
Từ khi biết được sự thật, Phác Thái Anh vẫn chưa từng liên lạc cùng Thịnh Nhàn. Cô không biết phải đối mặt với Thịnh Nhàn thế nào, rõ ràng là người thân thiết nhất với mình, nhưng lại làm ra chuyện tổn thương như vậy. Nghĩ đến tám năm trước khi hai cô vừa chia tay, cô sinh bệnh phải nằm viện, là Thịnh Nhàn không nghỉ ngơi chăm sóc cô, khuyên bảo cô, nói với cô cuộc đời này còn rất dài, cô chỉ là yêu sai một người, về sau vẫn có thể gặp được người thích hợp hơn, bà ấy và Phác Kinh Đào sẽ luôn ủng hộ cô.
Đây chính là cái họ gọi là ủng hộ.
Hợp hay không hợp, vĩnh viễn đều do họ định đoạt.
Hôm qua Phác Thái Anh đã muốn gọi cho Thịnh Nhàn, cố kìm nén muốn hỏi bà ấy, nhưng lại sợ chính mình sẽ thất thố. Cô vẫn chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng để gặp Thịnh Nhàn, chưa sẵn sàng để nghe giọng nói của bà ấy.
Cô sợ mình trong điện thoại sẽ không nhịn được chất vấn.
Lạp Lệ Sa nghe câu hỏi nặng nề của Phác Thái Anh, im lặng hồi lâu: "Thái Anh, tám năm trước, mình vì mẹ cậu mới chia tay với cậu."
"Mình hy vọng cậu sẽ cho mình một cơ hội đền bù."
"Lần này để mình đối mặt với bà ấy."
"Được không?"
Thanh âm theo dòng điện đi qua màng nhĩ vọt vào trong cơ thể, ngón tay Phác Thái Anh nắm chặt điện thoại đến trắng bệch, cô im lặng vài phút, nói: "Cậu có thể chứ?"
Lạp Lệ Sa rũ mắt, giọng nói thêm vui vẻ: "Cậu thấy mình có thể không?"
Phác Thái Anh nghe được những lời này, không hiểu vì sao yên tâm, nôn nóng khi nãy dâng lên từ từ bị san bằng, cô cụp mắt xuống, thấp giọng: "Mình thấy cậu có thể."
Lạp Lệ Sa cười: "Ừ."
"Mình liền có thể."
Phác Thái Anh tắt điện thoại, nhìn chằm chằm tên Lạp Lệ Sa vài giây, khóe môi từ từ nâng lên.
Cô đặt điện thoại xuống bàn trà, cầm kịch bản lên, lật xem hai trang, là một bộ phim cổ trang. Mấy năm nay phim cổ trang đã không còn lớn mạnh như trước, sau khi lệnh hạn chế được ban hành, không ít phim truyền hình bị cắt sóng, ngay cả cô cũng có hai bộ vẫn chưa qua xét duyệt. Vậy nên khi nhìn thấy là cổ trang, đôi mày cô liền nhăn lại.
Cô nhắn tin cho Bạch Vũ Đường: Được ạ?
Bạch Vũ Đường mới đưa Đào Ỷ Đồng đi quay quảng cáo về, nhận được tin nhắn, suy tư: Kịch bản?
Phác Thái Anh nhắn lại: Vâng, em vừa xem, là cổ trang.
Bạch Vũ Đường trả lời: Không sao đâu, là kịch bản của đạo diễn Chu.
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm ba chữ đạo diễn Chu, yên lặng: Chu Tử Minh?
Nhìn đến dòng đạo diễn, Phác Thái Anh mới biết mình không nói sai, quả thật là Chu Tử Minh, chẳng trách Bạch Vũ Đường nói không sao.
Chu Tử Minh xuất thân từ mảng cổ trang chính kịch, nổi danh cả trong lẫn ngoài vòng. Trước kia có người nói đùa, các bạn học không biết lịch sử sau khi xem phim của Chu Tử Minh sẽ biết lịch sử là gì.
Phim của ông ấy hiếm khi phóng đại, hơn phân nửa đều căn cứ vào các ghi chép lịch sử, độ tin cậy cực cao, cũng là một trong số ít các đạo diễn có thể qua xét duyệt cực nhanh.
Phác Thái Anh nghĩ, nếu phim của ông ấy cũng bị chèn ép, vậy hẳn là không còn phim cổ trang nào có thể lên sóng.
Buông ý nghĩ này xuống, Phác Thái Anh mới đưa ánh mắt trở về kịch bản một lần nữa.
Kể về chuyện xưa của Triệu hậu.
Phác Thái Anh không có ấn tượng sâu sắc về đoạn lịch sử này, phim truyền hình hiện giờ đa số đều nói về Liêu hậu hay Tiền hậu, nhất là Liêu hậu, đến nay đã làm lại mười mấy bản, năm ngoái Phác Thái Anh cũng nhận được kịch bản này, chẳng qua cô từ chối, nội dung kinh điển đã qua đắp nặn mà muốn vượt lên, nói dễ hơn làm, nên cô rất hiểu chuyện không nhận.
Quả nhiên bộ phim truyền hình đó cũng không nổi.
Thay vào đó là Xuân Về Hoa Nở cô nhận ngay sau đó dậy sóng.
Năng lực chọn kịch bản của Bạch Vũ Đường vẫn tốt, điều kiện tiên quyết là, có chọn lọc.
Không giống như hiện tại, có thể lấy được kịch bản cho nữ hai, cũng là rất hiếm thấy.
Phác Thái Anh hoàn hồn, đặt ánh mắt lên kịch bản. Trong lịch sử, Triệu hậu có rất nhiều thân phận, đều chưa được xác định, có người nói bà là dư nghiệt tiền triều, cũng có người nói bá chỉ là bá tánh bình thường, thậm chí cũng có người nói bà là gian tế của nước địch.
Vì bà quá mức thần bí, trong sử liệu có rất ít ghi chép, chỉ có thể chắp vá từ từng đoạn ngắn, nên mới có đến n phiên bản xuất hiện.
Kịch bản của Chu Tử Minh là sự kết hợp của ba lời đồn. Nữ chính Triệu hậu và nhân vật nam chính quen nhau khi chỉ là bách tính bình thường, sau một đường nắm tay, hiểu nhau yêu nhau, nhân vật nam chính đón nàng vào cung, Triệu hậu bắt đầu dần dần bồi dưỡng thế lực của mình, đầu tiên là đẩy anh trai của mình lên làm quan, có nữ chính Triệu hậu và nam chính ở sau làm chỗ dựa, anh trai một bước lên mây, quan trường đắc ý, một đường lên thẳng vị trí đại tướng quân.
Đến lúc này, nữ chính mới lộ dã tâm.
Nàng bắt đầu ra tay với các trọng thần trong triều, mà người nàng gọi anh trai, thật ra lại là người yêu của nàng, cũng là gian tế của nước địch, hai người vào cung, chính là để gϊếŧ nhân vật nam chính, nhưng suốt thời gian ở chung, Triệu hậu đã thay lòng đổi dạ, yêu mến nhân vật nam chính, ngay khi quyết định phản quốc, nàng biết được thân phận thật sự của mình.
Hóa ra nàng là tàn dư của tiền triều.
Phác Thái Anh ôm kịch bản đọc hồi lâu, chỉ có thể đưa ra một kết luận.
Quan hệ thật loạn.
Các mối quan hệ phức tạp rắc rối, ngoại trừ anh trai hay chính là người yêu, Triệu hậu còn có quan hệ với hai người đàn ông khác, một là thừa tướng đương triều, người kia chính là Hoàng thượng.
Thừa tướng đương triều cũng là người tiền triều, chính hắn nói cho Triệu hậu thân phận thật sự của nàng.
Phác Thái Anh ấn cái đầu hơi đau, thật sự bội phục biên kịch, cốt truyện như vậy cũng viết ra được, ngoài trừ trợn mắt há miệng, cô không biết phải dùng vẻ mặt gì mới hợp.
Nhưng kịch bản như vậy vẫn chấp nhận được.
Sát sử, kết hợp cả ba thân phận.
Chu Tử Minh không hổ là Chu Tử Minh.
Phác Thái Anh cảm thán xong bắt đầu nhìn phần diễn của mình.
Phần diễn của cô trong bộ này cũng không nhiều, vai diễn cũng là Triệu hậu, chẳng qua là Triệu hậu trước khi quen Hoàng đế, hơn phân nửa nội dung đều liên quan đến người yêu của nàng, sau khi quen Hoàng đế, nàng đã đổi một khuôn mặt khác.
Có người nói trong lịch sử Triệu hậu sau này ở cùng Hoàng đế mới là thật, trước đó vẫn luôn là dịch dung.
Cũng có người nói Triệu hậu đã quen dịch dung khuôn mặt, cả đời không cởi bỏ ngụy trang.
Thật giả khó phân biệt.
Phác Thái Anh cũng không nghĩ quá nhiều, vai cô phải diễn đúng là Triệu hậu trước kia khi chưa dịch dung.
Kịch bản riêng cũng không nhiều, Phác Thái Anh đọc qua vài lần, gửi tin nhắn cho Bạch Vũ Đường.
--- Chị Bạch, em thấy được.
Bạch Vũ Đường nhắn lại: Đọc rồi?
Phác Thái Anh: Vâng, đã đọc.
Bạch Vũ Đường thở phào: Tốt lắm, chị bảo Chung Thần đến đón em, rồi xác nhận lại, chúng ta trực tiếp đi gặp đạo diễn Chu.
Đôi mi thanh tú của Phác Thái Anh nhăn lại: Hôm nay luôn ạ?
Bạch Vũ Đường: Nếu không phải em đi ghi hình, hai hôm trước chúng ta đã phải đi rồi, mấy diễn viên khác cũng đã được quyết định, nhân vật của em chị phải tranh thủ rất lâu, đạo diễn Chu mới nói đồng ý cho một cơ hội thử.
--- Nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền đi.
Phác Thái Anh đương nhiên không có vấn đề gì, ở trên máy bay cũng đã nghỉ ngơi, tinh thần đầy đủ, cô nhắn lại: Em gọi Chung Thần đến đón.
--- Gọi đi.
Bạch Vũ Đường tắt điện thoại, vào văn phòng, bật máy tính, trên màn hình vẫn là hot search khi nãy, chủ đề vì sao Phác Thái Anh khóc đang treo trên cao, là cô mua.
Dưới Weibo, thủy quân cũng rất thống nhất.
--- Ủng hộ Phác Thái Anh đóng phim, vì sao người chuyên nghiệp luôn bị phong sát?
--- Khát phim! Bao giờ Thái Anh nhà tôi mới ra phim mới đây!
--- Người qua đường thuần úy, tình nguyện xem phim Phác Thái Anh, không muốn xem phim của lưu lượng.
Bạch Vũ Đường rất hài lòng với chiều hướng tình hình hiện tại, xoay quanh Phác Thái Anh ngày càng ít chủ đề nhắc đến đồng tính, đa số đều là coi trọng tác phẩm của cô, kỹ thuật của cô, cũng may Phác Thái Anh có tinh thần, tác phẩm nào cũng có sức chiến đấu, nên tình hình hiện tại mới có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Bạch Vũ Đường bận rộn một ngày rốt cuộc được thả lỏng, cô ngồi trên ghế làm việc nói với trợ lý: "Thái Anh đến thì gọi chị."
Trợ lý gật đầu: "Vâng, chị Bạch."
Phác Thái Anh đến nhanh hơn cô đoán. Chung Thần vừa về nhà không bao lâu liền nhận được điện thoại của Phác Thái Anh, cô ấy lại tung tăng đi, lúc dừng dưới chung cư, Phác Thái Anh đã võ trang đầy đủ đứng ở ngoài.
"Việc gì thế Thái Anh?"
Phác Thái Anh nhìn cô: "Thử vai."
Chung Thần đơ hai giây mới phản ứng được, vẻ mặt vui mừng: "Thử vai?"
"Thật sự là thử vai?"
"Là phim chị Bạch nói sao?"
"Lâu lắm rồi em không được nghe hai chữ này! Em quá kích động!"
Biểu cảm khoa trương của Chung Thần chọc cười Phác Thái Anh, cô vươn ngón tay ấn lên trán cô ấy: "Đi không thì bảo?"
"Đi đi đi!" Chung Thần đắc chí theo sau Phác Thái Anh: "Đúng rồi Thái Anh, em muốn hỏi, chị với Lạp tổng?"
Phác Thái Anh rũ mắt: "Bọn chị ở bên nhau."
"Phì ---"
Phác Thái Anh chỉ dùng hai mươi phút để chạy đến công ty, cô trực tiếp bước giày cao gót vào thẳng văn phòng Bạch Vũ Đường, thấy Bạch Vũ Đường vẫn đang nghỉ ngơi, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, bên cạnh là trợ lý đang bận bịu, Phác Thái Anh hỏi: "Lại không ngủ sao?"
Trợ lý cười: "Tối qua chị Bạch bận cả đêm."
"Để tôi gọi."
Tuy rằng Phác Thái Anh muốn để Bạch Vũ Đường nghỉ ngơi, nhưng cô không biết Bạch Vũ Đường hẹn đạo diễn Chu lúc mấy giờ, hiếm có một cơ hội, đương nhiên đi càng sớm càng tốt, nên cô ngầm đồng ý để trợ lý gọi Bạch Vũ Đường.
"Đến rồi à." Giọng Bạch Vũ Đường hơi khàn, cô bóp đầu nói: "Chị đi rửa mặt, chờ chị mấy phút."
Phác Thái Anh gật đầu: "Vâng."
Mấy phút sau, ba người cùng vào thang máy.
"Lát nữa đến không cần nói gì, chị sẽ nói chuyện với đạo diễn Chu."
"Vâng."
"Với cả, có lẽ sẽ phải diễn thử, em đọc kịch bản chưa?"
"Một chút ạ."
Chung Thần đứng sau hai cô, nín tâm tình nhìn số tầng từ từ hạ xuống, tâm tình này cô ấy đã nhịn từ lúc ở chung cư đến công ty, thấy lại sắp từ công ty đến nơi thử vai, mặt cô ấy đều đỏ bừng lên rồi.
Bạch Vũ Đường dứt lời, rốt cuộc phát hiện đứa lắm lời Chung Thần không nói gì, cô không khỏi tò mò nhìn, nhếch khóe miệng: "Em sao đấy?"
Chung Thần cố nén lời muốn nói, vừa mở miệng, thang máy mở ra: "Lạp tổng..."
Lạp Lệ Sa cùng trợ lý Tiếu đang đứng ở ngoài nói chuyện, sắc mặt trợ lý Tiếu ngưng trọng, Lạp Lệ Sa cũng tỏ ra nghiêm túc.
Bạch Vũ Đường bừng tỉnh trước: "Lạp tổng."
Nói xong dùng cánh tay đυ.ng Phác Thái Anh, Phác Thái Anh rũ mắt: "Chào Lạp tổng."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhìn cô, khẽ hắng giọng.
Cô ấy vào thang máy cùng trợ lý Tiếu.
Phòng kế hoạch ở tầng tám, Phác Thái Anh muốn xuống tầng một, Lạp Lệ Sa vào thang máy, Bạch Vũ Đường cung kính hỏi: "Lạp tổng đến tầng mấy?"
Lạp Lệ Sa nhìn nút tầng đang sáng lên: "Tầng một đi."
Trợ lý Tiếu cúi đầu, giấu đi nụ cười khó giải thích.
Phác Thái Anh đứng ở vị trí sau cùng, Chung Thần vốn đang đứng cạnh cô, nhưng sau khi Lạp Lệ Sa vào, trợ lý Tiếu hỏi: "Có thể nhờ chút được không?"
Có thể nhờ chút được không?
Tất nhiên là được!
Chung Thần đỏ mặt lập tức nép vào trong góc, trợ lý Tiếu đứng ở vị trí cũ của cô ấy, Lạp Lệ Sa đứng cạnh Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nghiêng đầu liếc nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh, có lời muốn hỏi nhưng xung quanh đều là người, Lạp Lệ Sa rũ mắt, ngón tay vô thức sượt qua mu bàn tay Phác Thái Anh, để lại xúc cảm tê dại. Phác Thái Anh chưa kịp phản ứng, tay đã bị nắm lấy.
Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay dâng lên. Ngón tay Lạp Lệ Sa thon dài, dùng sức, nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay kề nhau, tay Lạp Lệ Sa có mồ hôi mịn, Phác Thái Anh không hề cảm thấy dính, mà còn muốn nắm chặt hơn.
Rất nhanh đã đến tầng một.
Lạp Lệ Sa buông tay Phác Thái Anh, sắc mặt lạnh nhạt trở lại. Bạch Vũ Đường quay người cung kinh nói: "Lạp tổng, chúng tôi đi trước."
"Ừ." Thanh âm trong trẻo uy nghiêm, chỉ khi Phác Thái Anh ngước mắt nhìn cô ấy, Lạp Lệ Sa mới mím môi cười, ánh mắt dịu dàng. Phác Thái Anh không ép nổi vẻ vui thích, đuôi mày nâng lên, đi ra ngoài chưa được bao lâu, cô nghe thấy Bạch Vũ Đường hỏi.
"Thái Anh, em cười gì vậy?"
"Chuyện gì vui thế?"
Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Không có gì, em mới nhặt được tiền."
Bạch Vũ Đường:??
Chung Thần giật khóe miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro