Chương 38: Khẩu vị
Phác Thái Anh khi quay phim sẽ hoàn toàn nhập tâm, mặc kệ trước đó đang làm gì, chỉ cần đứng trước máy quay, cô có thể hóa thành nhân vật rất nhanh, mọi phiền não đều quẳng lại phía sau, nếu so sánh, Đào Ỷ Đồng không có định lực tốt như vậy.
"Cắt! Nghỉ mười phút, Đào Ỷ Đồng, em tới đây."
Không biết đây đã là lần thứ mấy trong hôm nay phải gọi riêng Đào Ỷ Đồng, đạo diễn Triệu có vẻ không kiên nhẫn, bình thường đã có tính soi mói yêu cầu mọi người phải vượt qua mức cơ bản, mà Đào Ỷ Đồng thế này còn chưa đạt đến mức cơ bản.
Đào Ỷ Đồng đứng trước đạo diễn Triệu, trên mặt đầy áy náy: "Rất xin lỗi đạo diễn, hôm nay em không thoải mái, làm mất thời gian của mọi người."
Sắc mặt căng thẳng của đạo diễn Triệu dịu xuống, bình thường Đào Ỷ Đồng biểu hiện không tồi, không khiến ông phải tốn quá nhiều tâm trí, phối hợp với Kỷ Lâm Phong rất hiệu quả, vậy nên khi cô nói thân thể không thoải mái, ông cũng có thể chấp nhận.
Kỷ Lâm Phong đưa nước cho cô, hỏi: "Ỷ Đồng, có phải chị bị cảm nắng không? Em thấy buổi trưa chị còn không ăn được mấy miếng cơm."
Đào Ỷ Đồng nhận nước uống, lạnh thấu tim: "Có lẽ."
"Rất xin lỗi đạo diễn."
Đạo diễn nghe hai người kẻ xướng người họa, lắc đầu: "Em đi nghỉ trước đi, chúng ta quay cảnh khác."
Đào Ỷ Đồng vâng một tiếng, Kỷ Lâm Phong gọi: "Trợ lý Chung!"
Chung Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đang vẫy tay với mình, bên cạnh còn có Đào Ỷ Đồng, cô ấy nhếch miệng, nhìn sang Phác Thái Anh: "Em qua bên kia."
Phác Thái Anh khẽ gật đầu.
Không đến vài phút, đạo diễn Triệu đến tìm cô: "Thái Anh à, Đào Ỷ Đồng không thoải mái, lát nữa sẽ quay cảnh của em cùng Kỷ Lâm Phong trước."
"Không thành vấn đề chứ?"
Phác Thái Anh tất nhiên không có ý kiến gì, gật đầu: "Vâng."
Cảnh kế tiếp rất thuận lời, thỉnh thoảng có NG, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được của đạo diễn Triệu, có lẽ tối qua mọi người không được nghỉ ngơi tốt, đến hơn ba giờ chiều, đạo diễn thông báo kết thúc sớm.
Phác Thái Anh ngồi trong phòng nghỉ, thấy Chung Thần quay lại, hỏi: "Cậu ta sao rồi?"
Chung Thần đến gần: "Phát sốt."
Còn tưởng Đào Ỷ Đồng giả vờ không khỏe, không nghĩ lại ốm thật, Chung Thần bĩu môi: "Thái Anh, chị Bạch bảo em đưa chị về trước, sau đấy đến trông Đào Ỷ Đồng."
Phác Thái Anh suy nghĩ vài giây: "Em qua chỗ cậu ta đi."
"Chị chờ tài xế đưa đến bệnh viện."
Chung Thần lo lắng: "Chị đi một mình được không?"
Phác Thái Anh cười nhạt: "Có gì mà không được?"
Chung Thần bĩu môi: "Em sợ chị bị Lạp tổng ăn mất."
Phác Thái Anh:...
Chung Thần rời đi, phòng nghỉ yên tĩnh trở lại, Phác Thái Anh nhìn vào chính mình trong gương, chớp mắt, lấy di động gọi cho Bạch Vũ Đường.
Mặc kệ thế nào, cô vẫn phải đối mặt với vấn đề.
Mấy phút sau.
Phác Thái Anh cầm di động: "Cái gì?"
Bạch Vũ Đường cũng kinh ngạc: "Em không biết sao? Chị còn tưởng là em làm."
Phác Thái Anh nhăn mày: "Không phải em."
La Khải Hào được ra ngoài, không phải cô, vậy chỉ có thể là Lạp Lệ Sa làm.
Bạch Vũ Đường cũng nghĩ đến, lập tức nói: "Xem ra là Lạp tổng."
"Thái Anh à, nếu Lạp tổng đã bỏ qua, em cũng tha cho hắn một lần đi, chúng ta mới dễ nói chuyện với Hồ tổng."
Phác Thái Anh vốn muốn gọi cho Bạch Vũ Đường nói chuyện thả người, không nghĩ Lạp Lệ Sa lại đi trước một bước, xem ra Hồ tổng cũng tìm đến cậu ta, tốt thôi, đỡ phải tự mình rối rắm, người ta đã quyết định luôn rồi.
Người bị đánh vào đầu không phải cô, người bị thương nằm trên giường bệnh cũng không phải là cô, nếu Lạp Lệ Sa đã muốn tự giải quyết, vậy cô cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng vì sao trong lòng lại càng thêm buồn bực đây.
Phác Thái Anh vỗ ngực, bên trong có cơn tức không thể đi xuống, cô rầu rĩ.
Phác Thái Anh ngồi trên xe làm mặt lạnh từ đầu đến cuối, tài xế lái đến bệnh viện cũng chỉ nhỏ giọng nhắc: "Cô Phác, đến rồi."
Phác Thái Anh võ trang toàn thân bước giày cao gót xuống xe, tài xế hỏi: "Cô cần tôi chờ không?"
Cô lắc đầu: "Không cần, anh về đi."
Tài xế lập tức nói: "Vâng."
Phác Thái Anh lách mình vào bệnh viện.
Ban ngày đông người hơn so với buổi tối, Phác Thái Anh một mực cúi đầu đi hết hành lang, hôm qua Lạp Lệ Sa ở phòng bệnh tầng ba, hôm nay đã chuyển lên phòng riêng ở tầng năm, thang máy lên đến nơi, trên hành lang không có ai, chỉ có hai người y tá ngồi ở quầy cách đó không xa đang nói chuyện phiếm.
"Phòng 506 có người mới đến phải không?"
"Ừ, sáng nay vừa đến, nghe nói là bà chủ công ty nào đó, rất có khí thế."
"Tôi còn tưởng đêm nay không có nhiệm vụ được đi chơi đây."
"Chăm chỉ làm việc đi."
Phác Thái Anh ra khỏi thang máy, hai người y tá bên quầy nghe thấy tiếng giày cao gót liền ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh thon thả đi đến phòng bệnh cuối dãy, hai người tặc lưỡi: "Dáng người đẹp tuyệt."
"Chân thì dài, ba vòng thì nuột, hâm mộ ghê."
"Hâm mộ cái rắm, người ta chưa đăng ký!"
Hai y tá như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức cầm sổ đuổi theo Phác Thái Anh: "Thưa cô."
Phác Thái Anh quay đầu, y tá thấy cô bọc kín mít, nghi hoặc: "Thưa cô, phiền cô đăng ký trước."
Nói xong đưa sổ đến trước Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nắm chặt túi xách, vừa chuẩn bị nhận lấy, cửa phòng bệnh mở ra, Lạp Lệ Sa nói: "Cô ấy đến thăm tôi."
"Không cần đăng ký."
Y tá nghi hoặc nhìn Phác Thái Anh: "Nhưng mà ---"
Lạp Lệ Sa mím môi, chân mày sắc bén, không giận mà uy: "Có vấn đề gì sao?"
Hai y tá nhìn nhau, cúi đầu: "Không có vấn đề gì."
Phác Thái Anh vào phòng bệnh của Lạp Lệ Sa.
Không giống phòng bệnh hôm qua, phòng riêng rộng gấp đôi, buồng vệ sinh bếp sô pha bàn trà đều có, nói là phòng bệnh, thật ra càng giống một căn chung cư mini đầy đủ đồ dùng thiết bị hơn.
Phác Thái Anh đóng cửa, cởi võ trang trên người, nói: "Cô Đào có việc không đến được, nhờ tôi qua đây với cậu."
Giọng điệu vẫn bình thường, thái độ giống như đang nói chuyện với một người bạn mới quen, lễ phép mà xa lạ, Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu: "Làm phiền cậu."
Phác Thái Anh ngước mắt nhìn cô ấy, mạng lưới trên đầu Lạp Lệ Sa chưa được tháo xuống, sau đầu dán mấy lớp băng gạc, làm nổi lên sắc mặt tái nhợt, đồ bệnh nhân rất rộng, cổ tay thon gầy đeo chiếc vòng xanh đậm lộ ra ngoài.
Rốt cuộc vì mình nên mới bị thương, Phác Thái Anh nói: "Không có gì."
Phác Thái Anh đứng bên cạnh bàn trả, hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Tôi mua cho cậu?"
Lạp Lệ Sa quay về giường, lắc đầu: "Không cần, lát nữa trợ lý Tiếu sẽ mang bữa tối đến."
Nói xong nhìn Phác Thái Anh: "Mình vẫn chưa làm xong việc, cậu muốn nghỉ một lát không?"
Trong phòng có hai chiếc giường đặt cách nhau không xa, một cái là giường bệnh, một cái dành cho người chăm sóc, Phác Thái Anh không muốn nằm, liền nói: "Tôi nghỉ trên sô pha được rồi."
Lạp Lệ Sa yếu ớt ừ một tiếng.
Ngồi trên sô pha, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa bận rộn, động tác lật xem tài liệu rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc, ngòi bút thỉnh thoảng đặt xuống mặt giấy, vẽ ra độ cong xinh đẹp, Phác Thái Anh bỗng có ảo giác đang nhìn thấy Lạp Lệ Sa trước kia.
Trước kia Lạp Lệ Sa làm gì cũng rất nghiêm túc, khi đi học, khi ôn tập, khi hai người ở cùng nhau, dù là hôn môi, cô ấy cũng luôn chăm chú.
Chăm chú đến mức khiến lòng cô nhộn nhạo.
Muốn kéo chiếc mặt nạ lạnh lùng kia xuống, hủy đi dáng vẻ nghiêm nghị của cô ấy, nhìn gương mặt đỏ ửng vì hôn môi, nhìn đôi mắt mơ màng mất đi nghiêm túc, nhìn cô ấy cười bất đắc dĩ với mình, sau đó ngọt ngào gọi: "Thái Anh."
Giọng nói trầm ổn mà triền miên, mê người không thể tả, dường như vẫn ở bên tai cô.
Phác Thái Anh nhắm mắt lại, trở mình, đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nghe được động tĩnh ngẩng đầu, thấy người nằm trên sô pha giật mình, hỏi: "Có phải mình quấy rầy cậu không?"
"Không." Câu trả lời cứng nhắc, Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm cô, một lần nữa cúi đầu xuống, trong phòng chỉ còn tiếng lật mở tài liệu, Phác Thái Anh dựa vào sô pha, lấy điện thoại ra nghịch.
Trên Weibo đều là các tiểu hoa đang tranh nhau vị trí trên hot search, ai cũng muốn xuất hiện nhiều hơn, hơn một tháng trôi qua, trên hot search đã có thêm những cái tên thật lạ lẫm.
Phim mới của Liễu Ngọc Dao đã tung ra hai tấm ảnh quảng bá, độ nóng không hề giảm, trên mạng vẫn cãi cọ ầm ĩ như mọi khi, chỉ là chuyển từ đề tài này sang đề tài khác.
Từ khi bắt đầu quay phim mới, Weibo của Phác Thái Anh đã không có động tĩnh gì, không ít người đoán liệu có phải cô bị phong sát rồi, cũng có người hả hê nói cô đáng đời, làm người đồng tính thì phải khiêm tốn, rêu rao khắp nơi liền xứng đáng bị chèn ép.
Cô nhíu mày đọc bình luận, tiếp tục lướt xuống dưới, sự việc Liễu Ngọc Dao mua thông cáo tự tâng bốc đã qua đi, cô ta cũng chưa xuất hiện thêm, không biết là bận đóng phim hay muốn lười biếng, Phác Thái Anh căn bản không quan tâm, nếu không phải cô ta thường xuyên được nhắc đến cùng mình, cô cũng đã sớm quên còn có người này.
Nhưng hiện giờ không chỉ không quên được, chỉ cần nhắc tới Liễu Ngọc Dao, cô đã hận đến nghiến răng.
Đang nhàm chán lướt xem bát quái trước kia về mình, Wechat có tin nhắn mới, là Chung Thần gửi.
--- Thái Anh, chỗ chị không có vấn đề gì chứ? Muốn em đến với chị không?
Phác Thái Anh giật cánh tay, trở mình, nhắn lại: Không ở cùng Đào Ỷ Đồng à?
Chung Thần nhanh chóng trả lời: Đương nhiên là không, em cũng sợ lắm.
Phác Thái Anh nhíu mày: Sợ gì?
Chung Thần: Sợ nhịn không được hạ độc cô ta.
Phác Thái Anh nhắn lại một dãy ba chấm, Chung Thần giải thích: Em đùa đấy, cô ta uống thuốc xong nói muốn nghỉ ngơi, bảo em về.
--- Chị không cần em qua thật à?
Dư quang của Phác Thái Anh nhìn đến Lạp Lệ Sa, thấy cô ấy đang cúi đầu xem tài liệu, cô nhắn lại cho Chung Thần: Không cần.
Gửi tin nhắn xong, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa đứng dậy, cô ngồi thẳng lên, Lạp Lệ Sa nhỏ giọng: "Mình vào phòng vệ sinh."
Phác Thái Anh thấy người kia làm gì cũng phải xin chỉ thị của mình, tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu: "Ừ."
Lạp Lệ Sa đi lướt qua người cô.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, cửa phòng bệnh bị gõ vang, tiếng trợ lý Tiếu cất lên: "Lạp tổng."
Phác Thái Anh nhìn phòng vệ sinh, đi ra mở cửa, trợ lý Tiếu thấy cô cũng không ngạc nhiên, mỉm cười: "Cô Phác."
"Đây là bữa tối của Lạp tổng, tôi để lên bàn nhé?"
Phác Thái Anh thấy cô cầm hai cái túi, trong túi là hộp gỗ đóng chặt, gật đầu: "Làm phiền cô."
Trợ lý Tiếu cười nhạt: "Không phiền."
Nói xong dọn dẹp tài liệu trên bàn đặt sang bên cạnh, sau đó mở túi, gỡ nắp hộp, Phác Thái Anh thấy bên trong đều là mấy món cay, đôi mi thanh tú nhíu lại: "Đây là bữa tối của Lạp tổng?"
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng, là Lạp tổng tự chọn."
Khó hiểu trong mắt Phác Thái Anh càng sâu: "Khẩu vị của cậu ta không phải rất nhạt nhẽo sao?"
Trợ lý Tiếu được hỏi run sợ vài giây, nói: "Trước kia quả thật thanh đạm, hai tuần nay mới đổi khẩu vị."
Giọng nói rơi xuống, cửa phòng vệ sinh mở ra, trợ lý Tiếu lập tức cúi đầu cung kính: "Lạp tổng, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời ngài dùng."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừ."
Trợ lý Tiếu cười: "Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước."
Nói xong rời khỏi phòng bệnh.
Phác Thái Anh vẫn ngồi trên sô pha như cũ, hất cằm về phía đồ ăn trên bàn, hỏi: "Lạp tổng, ngài cũng đổi khẩu vị sao?"
Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt bình thản lên tiếng: "Mình chỉ muốn ăn thử những thứ cậu thích xem thế nào."
Trong lòng Phác Thái Anh tràn qua cảm giác phức tạp, gương mặt căng thẳng, giọng nói trầm xuống: "Vậy Lạp tổng thử được chưa?
Lạp Lệ Sa trầm mặc nửa phút: "Đã thử."
Phác Thái Anh khẽ gật đầu: "Mùi vị thế nào?"
Lạp Lệ Sa rũ mắt, gương mặt dịu dàng, còn chưa trả lời, Phác Thái Anh đã nói: "Giống mùi vị tìm đường chết đúng không?"
Bị bệnh còn ăn những thứ này, không phải tìm đường chết thì là gì.
Lạp Lệ Sa cúi đầu, nhất thời câm nín không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro