Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Thẳng thắn

Phác Thái Anh đã rất lâu không gặp mất điện, có lần khi đang quay phim, tổ đạo cụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ phim trường tối đen, Chung Thần biết cô không thích bóng tối liền tìm năm sáu cái đèn pin, treo trong phòng nghỉ lấy ánh sáng.

Khi đó xung quanh sáng ngời, Chung Thần cũng ở bên cô trò chuyện một tấc không rời.

Nhưng nội tâm của cô vẫn sợ hãi vô cùng.

Loại sợ hãi này khóa lại tư tưởng của cô, làm cô nhịn không được bắt đầu nhớ nhung một người.

Lạp Lệ Sa.

Sau đó, cô làm một chuyện ngu xuẩn.

Gọi cho Lạp Lệ Sa, tất nhiên, không có ai nhận, điện thoại bên kia bị tắt.

Lúc ấy cô còn cho rằng số này đã đổi chủ, dù sao nhiều năm cũng đã qua.

Không nghĩ, Lạp Lệ Sa vẫn dùng số này.

Và cả chiếc điện thoại kia.

Trong phòng rất yên tĩnh, Phác Thái Anh nhắm mắt trong không gian tối mịt, nội tâm bình tĩnh, không biết liệu có phải vì ngoài phòng khách có người, lần đầu tiên cô thấy, bóng tối cũng không quá đáng sợ như vậy.

Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh tỉnh lại khi chân trời mới tờ mờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở bức rèm chiếu vào, căn phòng trở nên ấm áp, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh, sáng, đã có điện.

Cô xuống giường đi dép, mở cửa, trên sô pha trống không.

Phác Thái Anh kéo lại áo ngủ, mái tóc hôm qua không sấy giờ đây rối tung hỗn loạn trên đầu, cô nhìn xung quanh phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng của Lạp Lệ Sa, lại thấy một tờ giấy đặt trên bàn trà.

Cô đi qua, nhìn thấy trên giấy có lời nhắn.

--- Đã có điện, mình về đây.

Nét chữ cứng cáp đẹp đẽ, Phác Thái Anh biết, chỉ là không nghĩ, chia cách tám năm, mình còn có thể nhìn thấy chữ viết của người ấy.

Trước kia cô thích quấn quýt Lạp Lệ Sa viết thư tình, hận không thể chép lại từng bức, tuy rằng sau khi chia tay, tất cả đều đã bị cô xé rách.

Giờ đây nhìn chữ viết quen thuộc, Phác Thái Anh lại vo tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt, khi ra ngoài liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Phác Thái Anh nhíu mày ra mở cửa, tóc dài vẫn chưa kịp làm khô.

Chung Thần đứng ngoài, nhìn thấy Phác Thái Anh liền thở phào nhẹ nhõm: "Thái Anh, chị làm em sợ muốn chết."

"Sao lại không nghe điện thoại?"

Phác Thái Anh lúc này mới nhớ di động của mình đã hết pin từ tối qua, cô mở cửa nói: "Hết pin."

Chung Thần lon ton theo sau: "Không sạc sao?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Tối qua mất điện."

"Mất điện!" Giọng nói Chung Thần bỗng cao lên mấy tần số: "Sao không gọi cho em?"

"Chị ở một mình?"

Phác Thái Anh nhìn ánh mặt kinh ngạc của cô ấy vài giây, thành thật lắc đầu: "Không phải một mình."

Trái tim Chung Thần đập nhanh hơn, Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, cười: "Chẳng lẽ còn có ma sao?"

...

Chung Thần kinh ngạc, cảm thấy cần phải lấy lại lọ thuốc an thần hôm nọ đưa cho Bạch Vũ Đường về, còn chưa kịp nghĩ tiếp, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ấy nhìn dãy số trên màn hình, nói với Phác Thái Anh: "Là chị Bạch."

Phác Thái Anh đã không gặp Bạch Vũ Đường mấy ngày, nghe nói dạo này cô ấy đang ở công ty đàm phán cùng một tổ chương trình, muốn để cô tham gia, có điều đối phương thấy ảnh hưởng của cô hiện tại không tốt lắm, nên vẫn chưa quyết định, Bạch Vũ Đường mấy hôm nay đều bận rộn chuyện này.

Chung Thần nhận cuộc gọi, giọng nói Bạch Vũ Đường truyền đến: "Thái Anh đâu? Sao không gọi được cho em ấy?"

"Hết pin ạ." Chung Thần nói: "Em chuyển cho chị ấy nhé?"

Bên kia điện thoại ừ một tiếng ngắn gọn, Chung Thần đưa di động cho Phác Thái Anh.

"Chị Bạch." Phác Thái Anh kẹp điện thoại trên bả vai, tìm dây sạc cắm điện thoại, nghe Bạch Vũ Đường nói: "Bài hát cuối phim của em được quyết định rồi."

"Hai hôm trước đạo diễn Triệu đã nói chuyện với chị, nếu không có vấn đề gì, em sẽ hát."

Phác Thái Anh ngạc nhiên: "Em ạ?"

Trước kia cô đã hát mấy bài nhạc phim, đa số đều là cổ trang, đạo diễn Triệu sao tự nhiên lại để cô hát bản nhạc cuối phim, Phác Thái Anh sững sờ một lát, hỏi tiếp: "Nhưng không phải lúc trước quyết định là Ngụy lão sư rồi sao?"

Bạch Vũ Đường ừ một tiếng: "Ngụy lão sư ra nước ngoài rồi, tạm thời không về được."

"Chị cũng đã thương lượng với Lạp tổng, em hát tương đối ổn."

Dù sao mọi người cũng rất mong chờ bộ phim này, mặc dù chỉ là kịch bản đô thị tình duyên, nhưng nếu tuyên truyền tốt, muốn tăng nhiệt cũng không quá khó, Phác Thái Anh hiện giờ đã ít xuất hiện, đến lúc phim lên sóng sẽ biên tập thỏa đáng, mua chút thủy quân lên Weibo, duy trì chủ đề cùng độ hot, để Phác Thái Anh đi vào tầm mắt đại chúng một lần nữa.

Phác Thái Anh thấy Bạch Vũ Đường đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, đành nói: "Vâng, em biết rồi."

Bạch Vũ Đường thấy cô không có ý kiến gì, nói: "Lịch trình của em có thay đổi, chờ chị xác nhận rõ rồi sẽ gửi em sau."

Phác Thái Anh đáp ứng: "Vâng."

"Còn có, chương trình hôm trước mình nói cũng không có vấn đề gì, đối phương muốn gặp em, chị đã hẹn cuối tuần này..."

"Cuối tuần?" Phác Thái Anh ngắt lời: "Buổi tối ạ?"

Cô mím môi, trước đó thậm chí đã nghĩ muốn tìm lý do thoái thác để không đến nhà thầy Trình, giờ đây có sẵn lý do, trong lòng lại kháng cự, Phác Thái Anh cúi đầu.

Bạch Vũ Đường không cần nghĩ thêm, nói: "Giữa trưa."

"Chắc là hơn mười một giờ, thời gian cụ thể chị sẽ nhắn Chung Thần, Lạp tổng cũng sẽ đi."

Lạp Lệ Sa cũng đi?

Phác Thái Anh nhăn mi: "Lạp tổng đi làm gì ạ?"

Bạch Vũ Đường cười bất đắc dĩ: "Cô Phác, tuy rằng chị biết cô không thích Lạp tổng, nhưng cô ấy bây giờ là bà chủ của chúng ta, cô là nghệ sĩ dưới tay người ta, cô nói xem bà chủ đi làm gì."

Phác Thái Anh nín nghẹn: "Vâng, em biết rồi."

"Vậy cứ thế đi, có việc gì chị sẽ gọi lại."

"Bật cái điện thoại kia lên cho chị!"

Trước khi cúp máy Bạch Vũ Đường còn gào thêm một câu, Phác Thái Anh phụ họa: "Vâng vâng."

Nói xong cúp máy, Chung Thần nhìn sắc mặt cô có vẻ không quá tốt, hỏi: "Sao thế Thái Anh?"

"Chị Bạch nói gì đó?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có gì."

Nói xong đi vào phòng ngủ, nói với Chung Thần: "Vào sấy tóc cho chị."

Chung Thần vội vàng lon ton đi theo.

Chờ Phác Thái Anh xinh đẹp ra cửa đã là chuyện của một tiếng sau, cửa nhà bên đóng chặt, không biết Lạp Lệ Sa đã đi hay vẫn ở, Phác Thái Anh nhìn một lúc, ngẩng đầu vào thang máy, mắt không chớp ấn nút đóng cửa, thang máy từ từ đi xuống.

Chung Thần đã mua bữa sáng cho Phác Thái Anh trên đường đến, lúc lên xe, Phác Thái Anh nhìn gương mặt đổ mồ hôi của cô ấy, cười nói: "Chị hỏi em một vấn đề."

Chung Thần đưa bữa sáng cho cô: "Vấn đề gì ạ?"

Phác Thái Anh nghĩ ngợi, nói: "Không có gì."

Chung Thần nhìn chằm chằm góc nghiêng của cô, thấy cô đã ăn bữa sáng được một nửa, bĩu môi: "Thái Anh, chị muốn hỏi chuyện về Lạp tổng đúng không?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Rõ ràng quá sao?"

Chung Thần nghiêm túc gật đầu: "Tối qua không phải là Lạp tổng ở cùng chị đấy chứ?"

Phác Thái Anh nghe được lời này, cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng không phản bác: "Ừ."

Chung Thần bĩu môi: "Em không thích người đấy."

Phác Thái Anh nghe giọng điệu thẳng thắn của cô ấy, cười: "Vì sao?"

Chung Thần nghiêng đầu: "Không phải chị nói cô ấy với Đào Ỷ Đồng có gì sao?"

"Em cũng thấy hai người này không ổn."

"Chị không thấy Đào Ỷ Đồng ngày nào cũng kể chuyện trước kia của Lạp tổng ở đoàn phim thôi, thái độ còn rất mập mờ, nhất là ---"

Phác Thái Anh giơ tay: "Dừng."

Cô ném hộp đồ ăn vào thùng rác, Chung Thần thấy vậy nói: "Không phải chị muốn làm lành với Lạp tổng đấy chứ?"

Phác Thái Anh nghe được lời này, im lặng.

Giả thiết này à.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, dù cho hiện giờ đã mơ hồ đoán được một phần nguyên nhân vì sao lúc trước Lạp Lệ Sa chia tay, cũng biết quan hệ thật sự của cô ấy với Đào Ỷ Đồng, thậm chí còn có thể phát hiện Lạp Lệ Sa thỉnh thoảng biểu lộ ý tứ với mình, thế nhưng, cô không nguyện ý.

Nghĩ đến đây, cô đã vô thức kháng cự.

Cô sẽ không tự chủ mà nhớ đến biểu cảm của người kia lúc chia tay, góc nghiêng ấy, đôi môi ấy, câu nói lạnh như băng ấy.

Đã dập tắt tất cả nhiệt tình trong cô.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không phải."

"Cũng không muốn."

Chung Thần nghe được câu trả lời này, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Khi đến đoàn phim, đạo diễn Triệu vẫn chưa tới, Phác Thái Anh vào phòng thay đồ, lúc mở cửa liền phát hiện bên trong đã có người ngồi, là Đào Ỷ Đồng.

Nhìn thấy Phác Thái Anh, Đào Ỷ Đồng cười lên, chào hỏi: "Thái Anh."

Phác Thái Anh gật đầu nhẹ như không thể thấy: "Ừ."

Đào Ỷ Đồng vẫn cười: "Hôm qua tôi mới biết cậu và Lệ Sa là hàng xóm, sớm biết thì tôi đã mang hoa quả lạnh đến cho cậu rồi."

Phác Thái Anh rũ mắt: "Không cần, cảm ơn."

Nói xong cầm quần áo vòng phòng thay đồ, Chung Thần ở ngoài chán ghét nhìn Đào Ỷ Đồng, Đào Ỷ Đồng vẫn dịu dàng: "Trợ lý Chung, phiền em pha giúp tôi cốc cà phê, cảm ơn."

Chung Thần nhếch miệng, lấy chiếc cốc bên cạnh cô, còn chưa ra đến cửa, phía sau lại truyền đến thanh âm.

"Không cần thêm đường, tôi tự mang theo rồi."

Bước chân Chung Thần chợt lảo đảo, suýt nữa va phải khung cửa.

Phác Thái Anh ra ngoài chỉ thấy Đào Ỷ Đồng ngồi một mình trong phòng nghỉ, có lẽ lại tìm lý do gì để Chung Thần đi rồi, cô bình thản ngồi xuống trước gương nhìn trái nhìn phải, tối qua tuy ngủ muộn nhưng cũng không quá tệ, da thịt trong gương trắng nõn như phát sáng, quầng thâm trên mắt cũng nhạt đi không ít, Phác Thái Anh chớp mắt, nở nụ cười nhạt.

Đào Ỷ Đồng cũng đang nhìn góc nghiêng của cô, thấy khóe môi kia hơi cong lên, không khỏi cười, nói: "Thái Anh, tâm tình không tồi?"

Phác Thái Anh quay đầu, thu lại ý cười nhợt nhạt: "Vẫn ổn."

Đào Ỷ Đồng đứng dậy: "Cậu và Lệ Sa là hàng xóm, chắc bình thường vẫn hay đến nhà nhau?"

Phác Thái Anh nhìn ra thủ đoạn của Đào Ỷ Đồng, khẽ cười: "Cô Đào, tôi biết cô muốn hỏi gì, nhưng so với hỏi tôi, không bằng đến hỏi Lạp tổng đi."

"Còn nữa, về sau không cần quanh co lòng vòng nghe ngóng tin tức về Lạp tổng ở chỗ tôi."

"Tôi không thân với cậu ta như vậy."

Cô đã chán chơi trò hề này, cũng không muốn lại có khúc mắc gì với Đào Ỷ Đồng.

Vẻ mặt Đào Ỷ Đồng cứng đờ một lát, ngay sau đó cười: "Tôi không có ý đó."

Phác Thái Anh đứng lên: "Được rồi, chúng ta đều là người thông minh, nói trắng ra, nếu thích thì cứ theo đuổi đi, không cần ngày nào cũng lo lắng tôi có ý gì với cậu ta."

"Tôi đã hết thích cậu ta từ lâu rồi."

Đào Ỷ Đồng nghe vậy bật cười, ánh mắt càng sâu: "Cậu thật sự không thích Lệ Sa?"

Phác Thái Anh cười nhạo: "Cô Đào, tôi không phải cô, không có khuynh hướng chịu ngược."

Đào Ỷ Đồng im lặng, không mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro