
Chương 185: Ngoại truyện trường học 5
Phác Thái Anh bị Hàn Nghi Tư đào lên, cô ấy kéo tay Phác Thái Anh: "Sao lại thế này, ngủ ở nhà rồi đến đây vẫn ngủ, cậu là thần ngủ đầu thai hả!"
"Hôm nay bảo cậu trang điểm xinh đẹp đến đây là để cậu làm gương mặt đại diện cho trường số một chúng ta, không phải để cậu lãng phí sắc đẹp!"
Phác Thái Anh bị tóm lên còn ngáp một cái: "Không cho tôi ngủ yên một lúc được."
Trước khi ngủ cô đã khóc, tỉnh lại khóe mắt hơi hồng, giống như vừa trang điểm, không chỉ không đột ngột, mà ngược lại càng xinh đẹp. Lạp Lệ Sa ngồi tựa bên cạnh cô, Hàn Nghi Tư khách sáo hỏi: "Học ủy muốn qua chơi cùng nhau không?"
Lạp Lệ Sa còn chưa kịp nói đã nghe được Lư Tiểu Vĩ gọi: "Học ủy, bên này!"
Phác Thái Anh bĩu môi, Lạp Lệ Sa cũng đứng dậy theo.
Trong số các bạn học đến tham gia buổi giao lưu, nữ sinh chiếm phần đông hơn, tất cả đều chú ý đến cậu trai được gọi là hot boy của trường số hai. Phác Thái Anh còn chưa đi đến đã nhìn thấy mọi người vây quanh một nam sinh như một dàn sao tôn trăng sáng. Cô ngẩng đầu nhìn, nam sinh kia cao gầy, mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, đầu húi cua, mặt mày khôi ngô, da trắng, mắt cười rất đẹp, chỉ nhìn ngoại hình cũng thấy quả thật là vượt xa các bạn đồng trang lứa rất nhiều, chưa cần nói đến trên người cậu ta có một loại khí chất sạch sẽ, càng làm người ta có thiện cảm. Những nữ sinh vây quanh cậu ta không ngừng đặt câu hỏi: "Bạn học Đỗ, bình thường cậu thích làm gì?"
"Bạn học Đỗ, nghe nói cậu chơi bóng rổ rất giỏi đúng không?"
Trước những câu hỏi của các fangirl, Đỗ Lệ Chí chỉ cười nhẹ: "Cũng không có gì, chỉ vậy thôi."
Tính cách khiêm tốn như vậy càng khiến nai con trong lòng các bạn nữ chạy loạn, các bạn nữ xô xô đẩy đẩy nhau, muốn gây được ấn tượng. Phác Thái Anh không có tâm tư tranh sủng với các fangirl thế này, cô đi qua ngồi xuống vị trí ngoài cùng, nghe Lư Tiểu Vĩ giới thiệu: "Đến đây đến đây, xin được giới thiệu, đây là người đẹp của lớp một chúng tôi --- Phác Thái Anh!"
Các nữ sinh nhìn qua một cách chướng mắt, vừa cực kì hâm mộ vừa ghen ghét. Phác Thái Anh lúng túng cười, vẫy tay, tỏ ý mọi người đừng để ý đến mình. Còn chưa kịp buông tay, bên cạnh đã có một người ngồi xuống. Lạp Lệ Sa ngồi sát bên cạnh cô. Lư Tiểu Vĩ càng phấn khích nói: "Ngoại hình và tài năng số một, bạn học Lạp!"
Không giống Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa không chào hỏi cùng mọi người, cô ấy lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lư Tiểu Vĩ đang nói, cũng không buồn để ý. Lư Tiểu Vĩ phải diễn vở kịch một vai, có chút xấu hổ. Nhìn biểu cảm nứt da của cậu ta, Phác Thái Anh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, sau đó lại nghiêm mặt. Lạp Lệ Sa liếc qua vẻ mặt kia, không đoán ra tính khí của Phác Thái Anh, rốt cuộc vì sao lại vui, rồi vì sao lại không vui?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, Đỗ Lệ Chí đã đi xuyên qua các fangirl đến gần Phác Thái Anh, rất ga lăng hỏi: "Mình có thể ngồi đây được không?"
Phác Thái Anh nhún vai: "Tùy tiện."
Đỗ Lệ Chí ngồi xuống bên cạnh cô: "Mình mời cậu uống gì nhé?"
Các fangirl cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi, coi trọng Lạp Lệ Sa thì không có gì để nói, ai bảo người ta ưu tú, không thể bới móc được tí tật xấu nào, đằng này lại khăng khăng để ý một học sinh kém như Phác Thái Anh, thật khó chịu. Trần Hảo Linh ngồi trên thảm mỉa mai: "Hừ --- Người dựa vào mặt kiếm cơm thì đi đâu cũng dựa vào mặt kiếm cơm."
Cảnh Sắc hùa theo: "Không có tài, chỉ có thể dựa vào mặt kiếm cơm."
"Đúng."
"Hồ ly tinh!"
Fangirl trường số hai cũng khó chịu, nhưng vì tự thấy mình không bằng Phác Thái Anh nên cũng không tức giận. Phác Thái Anh nhìn đám fangirl thay đổi sắc mặt, không khỏi nói: "Bạn học không đi an ủi các fans nhỏ của mình sao?"
Đỗ Lệ Chí cười với cô: "Mình thích nói chuyện với cậu hơn."
Lời nói quen miệng cất lên, Phác Thái Anh liếc mắt nhìn qua, xem ra cậu ta cũng không phải nam sinh sạch sẽ như mình nghĩ, cô mím môi cười: "Tôi lại không thích nói chuyện với cậu cho lắm."
Ngồi một bên nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Lạp Lệ Sa không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, uống một ngụm nước. Lư Tiểu Vĩ cách đó không xa vỗ tay: "Đến đây đến đây, đủ người rồi chúng ta liền bắt đầu chơi trò chơi đi!"
Lật qua lật lại cũng chỉ có vài loại trò chơi, mọi người đề nghị chơi thật hay thách, nhưng khi đổ xúc xắc lại bị phủ quyết. Lư Tiểu Vĩ suy nghĩ: "Chơi bài đi, cũng có thể thật hay thách!"
Mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn lớn, hai người một cặp, rút bài, hai người rút được bài có tổng hơn mười được qua, nhỏ hơn mười sẽ phải chịu phạt, hoặc nói thật hoặc chấp nhận thử thách. Mọi người không có ý kiến với đề nghị này của Lư Tiểu Vĩ, lập tức bắt đầu rút bài. Mọi người tương đối có hứng thú với nói thật, nhất là muốn đào được bí mật từ miệng của những bạn thường ngày không nói nhiều. Đáng tiếc đa số mọi người đều chọn thử thách. Đến lượt Phác Thái Anh, những người ở trước đã thực hiện n thử thách, dán bài hôn môi đều đã làm. Nhìn xấp bài đã đến bên tay, Phác Thái Anh do dự hai giây, vẫn đành rút một lá, số rất nhỏ, 2. Cộng sự của cô không phải Lạp Lệ Sa, mà là Đỗ Lệ Chí, cô nhìn sang Đỗ Lệ Chí, thầm mong cậu ta có thể rút được lá bài lớn hơn, kết quả vừa nhìn, con mẹ nó lại là 2, không thể qua được. Phác Thái Anh ném lá bài xuống mặt cỏ. Lư Tiểu Vĩ cười tủm tỉm nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua! Thật hay thách."
Phác Thái Anh không thể chọn nói thật, cô không hề do dự nói: "Thách." .
Lư Tiểu Vĩ nhướng mày: "Để tôi nghĩ xem còn thử thách nào chưa được làm."
Lạp Lệ Sa ngồi một bên nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, chân mày Phác Thái Anh thấp thoáng có một tia không vui, khác với cảm giác không vui khi nãy, cũng không phải do trò chơi gây ra, mà dường như là đột nhiên dâng lên, cô ấy có thể cảm giác được, Phác Thái Anh thật sự khó chịu.
"Rượu giao bôi!"
Một nam sinh lên tiếng, mọi người nháo nhào hùa theo: "Rượu giao bôi, rượu giao bôi!"
Phác Thái Anh nhìn sang Đỗ Lệ Chí, thấy cậu ta khẽ cười. Lư Tiểu Vĩ nói: "Vậy uống rượu giao bôi hay nói thật, cậu chọn đi."
Thấy cô có vẻ khó xử, Đỗ Lệ Chí nói: "Vậy đi, tôi uống hai ly, tính thành rượu giao bôi, đừng làm khó con gái nhà người ta."
"Chậc chậc chậc." Mấy bạn học khác lần lượt trêu chọc: "Bảo vệ cơ đấy!"
Phác Thái Anh không thích người khác đối xử ưu đãi với mình, cô không thích người khác, càng không thích mang ơn, nếu lúc này là Lạp Lệ Sa nói lời vô nghĩa ấy, đảm bảo cô sẽ thẹn thùng nói được, thế nhưng đây lại là Đỗ Lệ Chí, cô lập tức từ chối: "Không sao, tôi tự uống."
Lư Tiểu Vĩ rót hai cốc bia đưa cho Phác Thái Anh và Đỗ Lệ Chí, trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Phác Thái Anh vòng tay mình qua tay Đỗ Lệ Chí, hai người ngửa đầu uống cạn. Lạp Lệ Sa ngồi một bên nhìn cử chỉ của hai người, sắc mặt trầm xuống, đến khi Lư Tiểu Vĩ đưa bài đến trước mặt, Lạp Lệ Sa lạnh lùng nói: "Tôi không chơi, cảm ơn."
Nếu là người khác lạc đàn như vậy thì đã sớm bị chửi không còn gì, thế nhưng đây lại là Lạp Lệ Sa, mọi người đều cảm thấy rất hợp lý, xinh đẹp, thành tích tốt, người như vậy nên được hưởng đặc quyền. Mấy nam sinh trường số hai cách đó không xa thì thầm: "Rất hấp dẫn."
"Rất có cá tính, có phương thức liên lạc của cậu ấy không?"
Bạn học cùng lớp của Phác Thái Anh vừa uống nước vừa chế giễu: "Nghĩ vớ nghĩ vẩn, phương thức liên lạc của cậu ấy sao có thể tùy tiện cho người khác."
"Cũng đúng."
Trò chơi bỏ qua Lạp Lệ Sa rồi tiếp tục. Cô ấy cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục ở đây. Phòng vệ sinh ở trong trường, cách nơi đây một đoạn. Lạp Lệ Sa nói với Lư Tiểu Vĩ: "Tôi đến phòng vệ sinh."
Lư Tiểu Vĩ gật đầu lia lịa, nếu cậu ta không phải là trọng tài thì đã muốn đi cùng cô ấy. Lạp Lệ Sa nói xong vô thức nhìn về phía Phác Thái Anh, ngày thường mình đi đâu người kia cũng đều đi theo đó, vậy mà hôm nay lại im lặng không hé môi. Nhớ đến hình ảnh Phác Thái Anh vừa uống rượu giao bôi với Đỗ Lệ Chí, Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng có chút không vui, cô ấy cũng không nói được đây là cảm giác gì, chỉ biết là --- rất khó chịu.
Lạp Lệ Sa lắc đầu đứng dậy đi về hướng phòng vệ sinh bên kia. Phác Thái Anh nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa rời đi, thân hình cao gầy, sạch sẽ, khí chất xuất trần, ánh sáng chiếu vào tấm lưng như tạo nên một tầng hào quang, Lạp Lệ Sa như bước trên ánh sáng, tỏa sáng muôn phần. Phác Thái Anh cảm thấy chói mắt, cô khẽ híp mắt lại.
Trò chơi kết thúc, có mấy nữ sinh ôm điện thoại xôn xao: "Này, nghe gì chưa, Tiêu Lệ Thủy lại có thể là đồng tính!"
"Ai????" Nữ sinh cao giọng: "Định mệnh, Tiêu Lệ Thủy!"
"Tối hôm qua cô ta tự công khai, các cậu không xem chương trình à?"
"Không xem! Sao cô ta có thể là đồng tính chứ, thật ghê tởm."
"Không phải chứ, sao đồng tính lại ghê tởm, có ăn gạo nhà các cậu đâu!"
"Cậu không ghê tởm, nhưng tôi thấy ghê tởm. Không chịu nổi, thiệt cho tôi trước đây còn thích cô ta như vậy, không được tôi phải xem!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ôm điện thoại bắt đầu lướt Weibo. Phác Thái Anh vốn không có hứng thú gì với mấy chuyện trong giới giải trí, nghe thấy tên Tiêu Lệ Thủy cũng chỉ cảm thấy quen tai mà thôi, nhưng khi nghe được hai tiếng đồng tính, cả người cô lại cứng đờ, sau đó nhìn về phía nữ sinh tỏ ra chán ghét ở kia. Bên cạnh nữ sinh nọ có mấy người, đều tỏ thái độ như cô ta: "Sao lại thế này."
"Tâm lý biếи ŧɦái."
"Ghê tởm."
"Tôi cũng phải chửi!"
Cô thoáng ngỡ ngàng, vì sao thích người cùng giới lại bị chửi? Thích một người không phải là thích tính cách, thích từ trong ra ngoài của người ấy sao? Giới tính quan trọng lắm sao? Phác Thái Anh rơi vào mê man, bỗng chốc nghĩ đến Lạp Lệ Sa, nếu cô bày tỏ lòng mình với Lạp Lệ Sa, có phải Lạp Lệ Sa cũng sẽ coi cô là quái vật?
Cảm xúc mất mát ập đến, Phác Thái Anh không vui ngồi trên thảm. Đỗ Lệ Chí bên cạnh mời: "Các cậu ấy đi nướng thịt, cậu có muốn qua không?"
Phác Thái Anh quay đầu, nét mặt càng thêm man mác buồn bã, hoàn toàn trái ngược với lúc thẳng thắn vừa rồi. Vẻ đẹp mềm mại khác biệt hiện ra trước mắt, Đỗ Lệ Chí cảm thấy trong lòng như bị cào, l*иg ngực bị cảm giác chưa bao giờ thấy chiếm cứ, giống như bị mèo cào, để lại vết xước nhàn nhạt ngưa ngứa.
Phác Thái Anh: "Tôi đi vệ sinh."
"Mình đi cùng cậu."
Phác Thái Anh khéo léo từ chối: "Không cần, tôi tự đi."
Cô vừa đứng lên, Hàn Nghi Tư cũng chạy lại: "Muốn đi nướng thịt không?"
Phác Thái Anh lắc đầu đi về phía phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh ở trong trường, phải đi vào từ cổng sau. Bác bảo vệ trực ban nhận ra các cô, còn mỉm cười chào Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cũng cười nhẹ đáp lại, đi đến phòng vệ sinh, còn chưa đến cửa đã gặp phải hai người. Trần Hảo Linh và Cảnh Sắc đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy Phác Thái Anh không khỏi cười: "Thái Anh à, nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ không tham gia buổi giao lưu này đâu, có thời gian ở nhà đọc sách không tốt hơn à? Đừng trách tôi nhắc cậu, kỳ thi hàng tháng sắp đến rồi."
"Này, cậu lo lắng cho người khác làm gì, không chừng đến lúc đó cậu ta trực tiếp đi trao đổi với thầy giáo đấy."
Trần Hảo Linh phì cười: "Bán sắc?"
Cảnh Sắc tỏ vẻ vô tội: "Tôi chưa nói gì mà, lỡ đâu cậu ta đạt yêu cầu thật, người khóc chính là chúng ta."
"Nếu cậu ta thật sự đi đến bước đấy, tôi không ngại đứng dưới quốc kỳ diễn thuyết đâu. Ha ha ha ha ha ha!" Tiếng cười chói tai ở ngay bên tai, Phác Thái Anh trợn trắng mắt với hai người kia: "Yên tâm, tôi không phải các cậu, không có tài làm loại chuyện bỉ ổi kia, tôi sẽ đạt yêu cầu vào kỳ thi tháng!"
Cảnh Sắc vừa định mắng Phác Thái Anh liền bị Trần Hảo Linh kéo lại: "Vậy rửa mắt mong chờ."
Hai người kia rời khỏi, Phác Thái Anh mới đi vào phòng vệ sinh, trong lúc cúi đầu liền đυ.ng phải một người. Cô ngẩng lên, nhìn thấy Lạp Lệ Sa lạnh lùng đứng trước mặt mình. Bắt gặp khuôn mặt lạnh nhạt kia, Phác Thái Anh tê cả da đầu: "Học ủy."
Lạp Lệ Sa nói bằng giọng không vui: "Những lời hai người kia vừa nói là sao? Kỳ thi hàng tháng là sao?"
Phác Thái Anh cắn môi: "Cậu đều nghe được rồi."
Tâm trạng Lạp Lệ Sa vốn đã không tốt, biết được nguyên nhân hậu quả lại càng không vui: "Vì thế học tập là dùng để đánh cược? Phác Thái Anh cậu!" Lạp Lệ Sa không thường trách cứ người khác, dù không vui cũng chỉ không quan tâm, nhưng đối với Phác Thái Anh, trong lòng cô ấy vẫn luôn có một ngọn lửa không thể dập tắt. Phác Thái Anh tự biết mình đuối lý, áy náy nói: "Xin lỗi."
"Quên đi." Lạp Lệ Sa không muốn nhiều lời: "Nếu không thật lòng muốn học thì không cần học nữa."
Ai không muốn học chứ! Cậu ta không thấy mình đang từng bước đuổi sát theo sao? Là cậu ấy ngay từ đầu đã ưu tú, nên mình mới có vẻ chật vật như vậy. Phác Thái Anh vốn đã khó chịu, bị trách mắng như vậy càng muốn khóc.
Lạp Lệ Sa nói xong liền đi lên trước không ngoảnh lại. Phác Thái Anh ở lại phía sau lấy hết can đảm gọi: "Lạp Lệ Sa!"
Lạp Lệ Sa đứng lại trong giây lát, phía sau không có tiếng gì. Phác Thái Anh cắn môi, hai mắt nóng rực, cô cố gắng kiềm chế không cho cảm xúc của mình phát ra ngoài. Nhưng Lạp Lệ Sa không thấy được, Lạp Lệ Sa chỉ nghĩ đến hình ảnh Phác Thái Anh và Đỗ Lệ Chí vừa uống rượu giao bôi cùng nhau, chỉ nghĩ đến chuyện người kia xem học tập như trò đùa mà đánh cược. Nỗi khó chịu trong lòng càng lúc càng nặng nề, Lạp Lệ Sa cất bước rời đi, cô ấy về thẳng nhà mình, thậm chí không nói một tiếng với Lư Tiểu Vĩ.
Bố mẹ đều ở nhà, thấy Lạp Lệ Sa về còn ngạc nhiên: "Lệ Sa, không phải con đi chơi cùng các bạn à? Sớm vậy đã về rồi?"
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa không còn lạnh nhạt như mọi khi, thay vào đó dường như có chút bực bội. Cô ấy khẽ vâng một tiếng đi qua bố mẹ về thẳng phòng mình. Cửa đóng lại, bố mẹ dưới lầu hai mặt nhìn nhau.
"Đứa bé này sao thế?"
"Hình như giận?"
"Có vẻ vậy."
Bố mẹ Lạp Lệ Sa không chỉ không muốn đi an ủi con gái, mà ngược lại còn như vừa phát hiện được lục địa mới. Hai ông bà nói xong lại ngẩng đầu, không dám tin tưởng đồng thanh nói: "Vậy mà lại có người có thể làm nó nổi giận?!"
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa chiến tranh lạnh, có điều các bạn học vẫn luôn chú ý đến hai cô lại không phát hiện ra, vì còn một sự kiện lớn hơn xảy ra, Tiêu Lệ Thủy thừa nhận mình là người đồng tính, hơn nữa còn có một người bạn gái ổn định, hai người lần đầu tiên công khai ảnh thường ngày.
Thật ra đề tài đồng tính luyến ái vẫn luôn tồn tại, chẳng qua bị phía trên đè xuống, không được truyền ra ngoài, bình thường giới nghệ sĩ cũng rất kiêng kỵ, có thể nói đùa, nhưng thật sự đề cập đến phương diện này thì sẽ bị phong sát. Vì thế việc Tiêu Lệ Thủy công khai giống như hỏa tiễn bắn vào giới giải trí vốn bình lặng. Một ngày sau khi việc này xảy ra, không ít nghệ sĩ dồn dập xóa Weibo, chỉ sợ nhiễm một chút quan hệ, rất nhiều nhà quảng cáo tuyên bố chấm dứt hợp tác, hơn nữa còn yêu cầu bồi thường. Trên mạng ồn ào vì sự việc của Tiêu Lệ Thủy, trong một thời gian, không ai để ý đến Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh cũng không lên mạng, mỗi ngày không phải nghiêm túc đi học thì chính là nghiêm túc làm bài. Từ khi chiến tranh lạnh với Lạp Lệ Sa, cô không còn ai giúp, thấy kỳ thi hàng tháng sắp tới, cô chạy đua từng giây để học, hận không thể học lại những bài trước đây mình đã bỏ lỡ. Nhưng nước đến chân mới nhảy cũng không có ích gì, hơn nữa cô còn là loại học sinh kém thế này, thường đọc trước quên sau, hoặc dành nửa ngày để học một công thức rồi kết quả là quên mất sau hai tiếng. Mỗi lần như vậy cô đều nhìn về phía Lạp Lệ Sa, không hiểu đầu óc người ta phát triển thế nào, những nội dung vừa sâu vừa khó cũng chỉ cần đọc một lần liền hiểu, thậm chí còn học trước, đôi khi giáo viên còn chưa giải thích đã tự giải được hai, ba công thức.
Người với người, giận chết người.
Đương nhiên cô không dám giận Lạp Lệ Sa, cô giận chính bản thân mình, giận bản thân mình vô dụng, muốn đến gần Lạp Lệ Sa lại không dám đến gần, muốn nói chuyện với cô ấy lại sợ cô ấy ghét bỏ, quan trọng nhất là, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Lạp Lệ Sa. Nhớ đến ánh mắt bình tĩnh không xao động của Lạp Lệ Sa ở buổi giao lưu ngày đó, Phác Thái Anh liền cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ bàn chân mình.
Hai cô đã không nói chuyện mấy ngày, sau hôm giao lưu đó hai cô liền không liên lạc, trước kia cô sẽ nhắn tin cho Lạp Lệ Sa, giờ đây cũng không gửi tin nào, Lạp Lệ Sa còn rời lớp sớm, chuông vừa vang liền đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, như thể cố tình tránh cô.
Dù vậy, cô vẫn không dám tiến lên nói chuyện.
"Lại học?" Hàn Nghi Tư mang đồ ăn vặt cho Phác Thái Anh: "Sao dạo này cậu chăm chỉ vậy?"
Phác Thái Anh cắn viên nhìn về phía Lạp Lệ Sa cách đó không xa, người nọ đang cúi đầu đọc sách, ánh mặt trời chiếu vào góc mặt, dáng vẻ bình thản quanh năm suốt tháng, ngón tay dài đặt trên trang sách, thỉnh thoảng lật một tờ, nhìn thế nào cũng thấy thích. Phác Thái Anh âm thầm nói mình không tiền đồ, ánh mắt vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi Lạp Lệ Sa.
"Thái Anh?" Không thấy Phác Thái Anh trả lời, Hàn Nghi Tư quơ tay trước mặt cô: "Này tôi vừa mới nghe mấy người họ nói chuyện phân ban."
"Phân ban?" Phác Thái Anh rốt cuộc quay đầu: "Phân ban gì?"
"Phân ban ở năm hai đó." Hàn Nghi Tư làm vẻ mặt cậu ngốc à: "Cậu học đến váng đầu rồi à?"
"Không phải mới năm nhất thôi sao?"
"Nghĩ trước!" Hàn Nghi Tư cắn răng: "Tôi nghe nói có mấy thầy cô đã tìm các học sinh giỏi nhất nói chuyện, hỏi nguyện vọng của các cậu ấy, Lạp Lệ Sa cũng được gọi."
"Cậu ấy chọn gì?" Phác Thái Anh tỏ ra có hứng thú, Hàn Nghi Tư lắc đầu: "Không biết, không nghe nói."
Hứng thú của Phác Thái Anh bị dập tắt, cô lại trở nên uể oải. Hàn Nghi Tư ngồi cạnh nói: "Cậu muốn học ban tự nhiên hay ban xã hội?"
Cô muốn học gì ư? Cô chỉ muốn học cùng lớp với Lạp Lệ Sa, mặc kệ người nọ học ban tự nhiên hay ban xã hội, thế nhưng tỉ lệ học cùng ở cao nhị không cao, Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ vào lớp chọn, còn với thành tích của cô, đừng nói là lớp chọn, lớp yếu nhất cũng chưa chắc được. Phác Thái Anh nhai viên rồi nuốt xuống từng chút một, lần đầu tiên cảm thấy thức ăn thật khó nuốt.
Hàn Nghi Tư đã quen với việc Phác Thái Anh thường xuyên thất thần, nên lải nhải thêm đôi câu với Phác Thái Anh rồi quay đầu nói chuyện cùng bạn ngồi sau. Phác Thái Anh nghe được thấp thoáng tên của Tiêu Lệ Thủy, cô không để ý, cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra, viên chưa ăn hết vẫn đặt ở nơi đó, không ai quan tâm.
Kỳ thi hàng tháng là vào giữa tháng, khoảng mùng mười. Thứ sáu, Phác Thái Anh tự cổ vũ mình từ sáng sớm, hy vọng thời gian nửa tháng có thể làm mình đạt yêu cầu, mặc dù cô biết mình không có khả năng. Lúc trước được Lạp Lệ Sa trợ giúp, cô vẫn có thể tự tin vào cuộc đánh cược này, không có Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không còn một tia hy vọng.
Đến trường khi vẫn còn sớm, mấy bạn học đang ngồi cùng nhau nói chuyện kỳ nghỉ đông sẽ đi du lịch ở đâu, hỏi Phác Thái Anh, Phác Thái Anh suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi không đi đâu, về nhà."
Gia thế của Phác Thái Anh vẫn luôn là một bí ẩn, cuộc họp phụ huynh vừa tổ chức cũng không có ai đến, Cảnh Sắc còn nói sau lưng là bố mẹ ly hôn hoặc không ở cùng nhau, hoặc thậm chí còn nói là không phải gia đình đàng hoàng, dù sao thì với khuôn mặt này, chắc chắn mẹ cũng chẳng tốt đẹp gì. Phác Thái Anh nghe sắp xếp của các bạn cũng không nói gì thêm. Đối với cô, bố mẹ chỉ là một danh xưng, bị người khác nói như thế nào, cô quả thật không chút quan tâm.
Mấy bạn nữ cảm thấy hứng thú, hỏi: "Thái Anh, nhà cậu là ở thành phố này sao?"
Phác Thái Anh nghiêng đầu cười: "Không phải."
Mọi người dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, tựa như sẽ lấy được đáp án mình muốn biết từ mấy câu nói này của cô. Lạp Lệ Sa vào lớp liền nghe được câu hỏi của các bạn dành cho Phác Thái Anh, cô ấy nhìn Phác Thái Anh, vô cớ nhớ lại tối hôm ấy khi lần đầu tiên ở lại cùng Phác Thái Anh viết văn, Phác Thái Anh cô đơn nói: "Nếu không ở cùng bố mẹ thì sao?"
"Chưa chết."
Hai tiếng này đập vào trong lòng Lạp Lệ Sa, cô ấy rũ mắt đi qua, những người khác lập tức giải tán, Phác Thái Anh tiếp tục cúi đầu ôn bài. Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn cô cắn bút, nét mặt đầy lo lắng, cảm xúc không vui hiện lên rõ ràng. Thật ra, cô như thế này, nhìn rất đáng yêu.
Thế nhưng thái độ học tập của Phác Thái Anh lại khiến người ta đau đầu, Lạp Lệ Sa cũng không cần Phác Thái Anh phải học tập chăm chỉ, thế nhưng hiện giờ công việc gì cũng cần có bằng tốt nghiệp, người tốt nghiệp từ đại học danh tiếng sẽ tương đối được chào đón, cô ấy không muốn nhìn thấy Phác Thái Anh về sau sẽ thật sự giống như các bạn học nói, nhờ vào khuôn mặt để vào công ty, Lạp Lệ Sa muốn Phác Thái Anh có năng lực.
Lần đầu tiên Lạp Lệ Sa suy nghĩ cho người khác nhiều như vậy, hoàn toàn không giống với tính cách của cô ấy. Sau vài phút ngồi tại vị trí, Lạp Lệ Sa đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, khi đi ngang qua Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ngẩng đầu, hai đôi mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh vô thức cắn môi chớp mắt, vẻ mặt có hai phần tủi thân. Lạp Lệ Sa mím môi đi qua chỗ cô ngồi.
Bạn học lục tục đến lớp, Lạp Lệ Sa ấn nút xả bồn cầu định mở cửa buồng liền nghe thấy tiếng của Cảnh Sắc: "Này cậu có nhìn thấy mặt của Phác Thái Anh không, ha ha ha ha ha ha buồn cười quá, tôi cá lần này cậu ta chắc chắn không thể đạt yêu cầu."
"Tôi cũng thấy thế, hôm qua thầy gọi cậu ta trả lời cậu ta đều không hiểu gì, còn đòi thi."
"Đã sớm khó chịu cậu ta rồi, cũng không biết thanh cao cái gì, tưởng mình là Lạp Lệ Sa chắc."
Lạp Lệ Sa đẩy cửa buồng, Cảnh Sắc và Trần Hảo Linh nghẹn lời, hai người nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Trẻ con tuổi này còn chưa học được khôn khéo, mọi thứ đều để lộ rõ trên mặt, ví dụ như Phác Thái Anh ủ rũ, lại ví dụ như Trần Hảo Linh sung sướиɠ khi người khác gặp họa.
Lạp Lệ Sa về lớp không bao lâu, chủ nhiệm liền ôm bài thi đi vào. Kỳ thi hàng tháng không bắt đổi chỗ ngồi, nhưng sẽ tách học sinh khỏi nhau, mỗi người đều phải di chuyển bàn ghế. Phác Thái Anh và Hàn Nghi Tư tách ra, cô thì thầm: "Nhớ quan tâm đến tôi."
Hàn Nghi Tư gật đầu: "Yên tâm, chắc chắn sẽ quan tâm đến cậu."
Công bằng mà nói, thành tích của Hàn Nghi Tư ở cấp hai không tồi, thế nhưng cô ấy không đặt tinh thần vào học tập, bài tập đều chép của các bạn, đi học cũng không nghiêm túc, được nghỉ thì xõa đến nỗi không thấy bóng dáng đâu, dù vậy, thành tích của cô ấy vẫn tốt hơn rất nhiều so với Phác Thái Anh, ít nhất muốn đạt yêu cầu cũng không thành vấn đề, Phác Thái Anh nghe cô ấy nói như vậy mới thở phào.
Trình Thụ cho các tổ trưởng phát bài kiểm tra, Phác Thái Anh cúi đầu xem, đầu tiên là trả lời tất cả các câu nhìn quen mắt, sau đó đánh bại từng câu một.
"Câu ba." Phác Thái Anh nhỏ giọng: "Câu ba."
Hàn Nghi Tư nhíu mày: "Mấy?"
Phác Thái Anh giơ ba ngón tay, Hàn Nghi Tư gật đầu lia lịa: "C!"
"Không được châu đầu ghé tai!" Dường như nghe thấy tiếng bàn bài, Trình Thụ ngẩng đầu: "Hàn Nghi Tư, em lên đây ngồi."
Hôm nay bạn học ngồi giữa hàng đầu tiên xin nghỉ, vị trí để trống. Trước ánh mắt không cam lòng của Phác Thái Anh, Hàn Nghi Tư đi lên bàn đầu. Phác Thái Anh khóc không ra nước mắt.
Từng giây từng phút trôi qua, các bạn học xung quanh đều đang làm bài, Phác Thái Anh cũng cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu.
"X --- nhân hai ---"
Tiếng lẩm nhẩm tràn ra từ khóe miệng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô, rất giống như những lúc mình kèm cặp trước đó, cúi đầu lắng nghe câu hỏi. Gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, hai tờ giấy nháp trước mặt Phác Thái Anh phất lên, cô vội lấy cục tẩy đè lên, cuối cùng nhìn chằm chằm bài kiểm tra, nặng nề thở dài.
"Không được thì thầm, tự làm bài của mình, không được nhìn ngang nhìn dọc!" Trình Thụ nói một câu rồi đứng lên nhìn khắp nơi. Phác Thái Anh đã làm xong hơn một nửa, vừa chuẩn bị dùng suy đoán đại pháp kiểu truyền thống liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa cách đó không xa đứng dậy, cô lẩm bẩm: "Nhanh vậy."
Quả thật Lạp Lệ Sa đã làm xong, cô ấy hỏi Trình Thụ: "Thưa thầy, có thể nộp bài trước không ạ?"
Trình Thụ nhìn Lạp Lệ Sa, gật đầu lia lịa: "Được."
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả các bạn học, Lạp Lệ Sa rời khỏi chỗ ngồi, thay vì đi dọc theo dãy bàn học, cô ấy lại đi một vòng từ phía sau, cuối cùng đến bục giảng nộp bài. Trình Thụ lập tức cầm lên, đeo kính xem vài lần, tỏ ra rất hài lòng. Lạp Lệ Sa gật đầu thật nhẹ với thầy rồi ra khỏi phòng học.
Một lát sau, lớp yên tĩnh trở lại, gió vẫn rất nhẹ, ánh mặt trời vẫn rất ấm, bàn tay của Phác Thái Anh nắm chặt một mảnh giấy, là Lạp Lệ Sa đưa cho lúc đi qua bàn của cô. Nghĩ đến người từ trước đến nay đều đứng đắn nghiêm túc lại có thể gian lận vì mình, tim Phác Thái Anh sắp đập lên đến cổ, không phải vì hồi hộp, mà là vì phấn khích!
Vui quá oa oa oa oa!!!
Lạp Lệ Sa cho cô đáp án! Có nghĩa là đối với Lạp Lệ Sa cô cũng rất khác biệt ư?
Phác Thái Anh run rẩy từ từ mở tờ giấy, nhìn thấy trên giấy viết một câu:
--- Không phải đáp án, nhớ kỹ cảm giác này, về sau học hành tử tế.
Ha!
Ha ha!
Ha ha ha ha!
Vừa mới lưu luyến dịu dàng, nỗi rung động cùng hồi hộp vừa mới dâng lên cổ họng hóa thành hư không trong nháy mắt, Phác Thái Anh nhìn chằm chằm dòng chữ kia, cắn răng: "Lạp Lệ Sa!"
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Thái Anh: Lạp Lệ Sa cậu làm vậy là sẽ bị nghiệp quật đấy, biết không?
Lạp Lệ Sa: Không biết.
Phác Thái Anh: Đồ FA! Bảo sao về sau chia tay.
Lạp Lệ Sa: Đau tim...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro