Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 160: Gặp mặt

Nhắc đến cũng trùng hợp, năm đó Phác Thái Anh bị thương vào tháng năm, hai năm sau, giữa tháng tư, tên cô lại lọt vào tầm mắt của cộng đồng mạng một lần nữa, đặc biệt phía sau còn mang theo tên của Tiêu Lệ Thủy, càng làm cho một bộ phận cư dân mạng phát cuồng, tựa như muồn mang những ý tốt chưa kịp bày tỏ với Tiêu Lệ Thủy chuyển đến cho cô.

Tiêu Lệ Thủy đã qua đời nhiều năm như vậy, người hâm mộ của cô ấy ngày đó đã sớm trưởng thành, dù đã từng bỏ đá xuống giếng hay không, hay đã từng ủng hộ cổ vũ, trong lòng họ, cô ấy vẫn luôn là tín ngưỡng khó có thể từ bỏ. Giờ đây Phác Thái Anh dễ dàng nắm bắt tín ngưỡng của họ, hơn nữa còn làm họ cam tâm tình nguyện.

Vì cô đã trải qua những điều giống Tiêu Lệ Thủy, dù nói trên đời này không có thứ gì là cảm động lây, nhưng hiện giờ họ đều tin tưởng, Phác Thái Anh chính là Tiêu Lệ Thủy.

Bởi những trải nghiệm này, chết tiệt, giống nhau cực kì!

Phác Thái Anh vẫn lo lắng về sự tình trên mạng, tờ mờ sáng hôm sau, cổ tay nhỏ nhắn của cô thò ra từ trong chăn, bắt được điện thoại một cách chính xác. Cô nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, vén chăn. Từ khi chân lành lại, cô liền bị nghiêm khắc "quản lý", không chỉ phải làm việc và nghỉ ngơi theo quy tắc, mà còn phải sửa rất nhiều thói quen xấu.

Ví dụ như trước khi đi ngủ nhất định phải sấy khô tóc, phải uống một cốc sữa tươi, không được nằm trên giường chơi điện thoại.

Phác Thái Anh đã bỏ được tật xấu kia, nhưng sự việc đêm hôm qua thật sự khiến cô khó có thể kiềm chế xúc động, vì thế còn chưa bình minh, cô liền lén mò lấy điện thoại, bật lên nhìn.

Không biết Lạp Lệ Sa hay phía Liễu Ngọc Dao mua hot search bao lâu, nhưng từ đêm hôm qua đến giờ, bốn cái tên của các cô vẫn luôn được treo ở phía trên. Qua một đêm, bình luận trên Weibo đã sớm tăng gấp bội.

Còn mạnh mẽ hơn cả đợt an ủi khi cô bị thương, sự quan tâm của cư dân mạng cũng bị phân chia:

--- Chèo thuyền Anh Dao.

--- Lầu trên, hai chị chỉ là bạn tốt, tôi thích thuyền Hoan Hoan cùng Thái Anh, vẻ mặt của Hoan Hoan lúc thổ lộ trên sân khấu ấy, lộ hết!

--- Các cậu dập đầu trước thuyền của các cậu, đừng cản trở tôi liếʍ nhan sắc của Thái Anh, tôi cảm thấy Thái Anh càng ngày càng đẹp, ảnh tự sướиɠ lần trước đẹp đến phạm pháp!

--- Thế nên cô ấy mới có khả năng đóng vai chị Tiêu, chỉ Phác Thái Anh mới có thể thể hiện nỗi đau cùng vẻ đẹp tuyệt vời của chị Tiêu, hai người tôi yêu muốn chết sắp hợp thể rồi!

Thấy trên mạng không có lời lẽ phản đối nào, Phác Thái Anh âm thầm thở phào, còn chưa đặt điện thoại xuống liền bị kéo vào trong lòng, giọng nói ngái ngủ của Lạp Lệ Sa cất lên: "Không ngủ được à?"

"Làm cậu tỉnh rồi?" Tiếng Phác Thái Anh có chút khàn vì vừa tỉnh dậy, Lạp Lệ Sa hít hà mùi hương bên tai Phác Thái Anh, khe khẽ nói: "Không phải."

"Sáng nay có cuộc họp, mình muốn đến sớm."

Nói chuyện nhưng vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không muốn mở ra. Phác Thái Anh đặt điện thoại xuống, quay đầu véo mũi cô ấy: "Lạp tổng vất vả rồi."

Lạp Lệ Sa nhắm mắt nhẹ cười, đèn ngủ hắt vào khuôn mặt xinh đẹp, một vùng mềm mại.

Phác Thái Anh chạm vào gò má của cô ấy, trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, hẳn là người này luôn lạnh nhạt và sắc sảo, chỉ duy nhất khi ở trước mặt cô, mới trở nên dịu dàng.

Hai người cũng không lên tiếng, đến khi báo thức của Lạp Lệ Sa vang lên, cô ấy thuận tay tắt đi, nói với Phác Thái Anh: "Muốn ngủ thêm không?"

Phác Thái Anh cũng ngồi dậy: "Không cần, đạo diễn Liễu nói hôm nay có thể quay rồi."

Quay hơn một năm, kịch bản chỉ còn lại một phần nội dung ngắn, theo kế hoạch ban đầu kết hợp cùng lịch trình của Liễu Ngọc Dao, ít nhất cần hơn nửa năm nữa để quay xong, chỉ là tối hôm qua sau khi công khai, Liễu Ngọc Dao đã nâng kịch bản này lên làm ưu tiên hàng đầu, có lẽ quản lý của cô ấy cũng bị Thư Ẩm chọc giận, ngầm đồng ý để cô ấy hoãn thông cáo đến quay, vì thế giờ đây bọn họ có rất nhiều thời gian, Phác Thái Anh tính toán chỉ khoảng ba, bốn tháng nữa là sẽ hoàn thành.

Nói đến đây, Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa: "Phía Thư Ẩm, xử lý như thế nào?"

Bàn tay mặc quần áo dừng lại, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Không thể nóng vội, hôm qua chúng ta đã gõ chuông cảnh cáo rồi, e là Thư Ẩm sẽ tạm thu lại, trước cứ yên lặng theo dõi diễn biến đã."

Dứt lời, Lạp Lệ Sa lại bổ sung: "Nhất là cô Liễu."

Phác Thái Anh gật đầu: "Mình biết, mình sẽ nói với cô ấy."

Vừa ăn sáng xong, Chung Thần cũng đến đón Phác Thái Anh. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cùng xuống nhà, rồi tách ra lên hai chiếc xe khác nhau. Lạp Lệ Sa mở cửa xe hỏi: "Mấy giờ kết thúc?"

Phác Thái Anh suy nghĩ: "Chưa xác định, khi nào kết thúc mình gọi cho cậu."

Lạp Lệ Sa hắng giọng đưa mắt nhìn cô lên xe.

Vừa lên xe, Tiếu Tri Thu liền nói: "Lạp tổng, có một vị khách đến công ty."

Lạp Lệ Sa rũ mắt: "Sở Hoài?"

Tiếu Tri Thu cười: "Thật sự là việc gì cũng không thể giấu được cô."

Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày hôm qua cô ấy cố ý phát tán tin cho Sở Hoài, phía đoàn phim mới có chút khởi sắc, không thể để hắn đến quấy rối, về phần công ty quản lý của nhà họ Mạc và Liễu Ngọc Dao, hôm qua đã giúp đỡ rất nhiều, cô ấy không muốn họ lại bị liên lụy, nên mới để Sở Hoài biết rõ.

Người nhằm vào Tinh Diệu bọn họ ngày hôm qua là cô ấy.

Một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa thu ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ về, nói với Tiếu Tri Thu: "Phía Thư Ẩm có tin gì không?"

Tiếu Tri Thu lắc đầu: "Thư Ẩm làm giao dịch rất bí mật, tạm thời vẫn không có nhược điểm trực tiếp."

"Nhưng có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, tôi tin cô ta sẽ để lộ sự thật."

Lạp Lệ Sa khẽ hắng giọng.

Sở Hoài đã đợi trong văn phòng của Lạp Lệ Sa gần nửa tiếng. Hiện giờ Tinh Diệu đi đâu cũng là đối tượng được người trong ngành tâng bốc, chỉ duy nhất người không có mắt này bắt hắn chờ, thế nhưng hắn cũng không có cách nào.

Lạp Lệ Sa khi còn ở Kính Âu đã khiến Tinh Diệu ăn không ít khổ, sau này không còn Thịnh Nhàn, hắn và bố mình cho rằng có thể loại bỏ Lạp Lệ Sa cùng Kính Âu, nào ngờ Lạp Lệ Sa từ chức. Tuy rằng hiện giờ Kính Âu đã không còn khả năng cạnh tranh với bọn họ, nhưng Lạp Lệ Sa thì không giống vậy.

Cái người khó chịu này lẳng lặng thành lập công ty, hơn nữa không biết còn nhận được nguồn tài chính lớn từ đâu, lập tức đưa công ty đi vào hoạt động, làm mấy dự án, công ty liền phát triển không ngừng.

Vốn dĩ ngành tài chính chính là thiên hạ của Lạp Lệ Sa, giờ đây cô ấy trở lại chốn cũ, cũng giống như cá bơi vào biển rộng, lập tức quẫy nên sóng nước, ngay cả ông bố vẫn luôn muốn dạy dỗ Lạp Lệ Sa của hắn cũng không có cách nào.

Không phải bọn họ chưa từng quấy rối việc làm ăn của Lạp Lệ Sa, chỉ là cô ấy luôn có thể giải quyết đúng mực, thậm chí bọn họ ngáng chân càng nhiều, lại càng có thể mang đến cho cô ấy thêm nhiều lợi ích. Trước kia thủ đoạn của Lạp Lệ Sa không được thể hiện khi còn ở Kính Âu, nhưng giờ đây đã được phát huy hết tác dụng, trong hơn một năm đã có thể đưa công ty nhỏ mở rộng thành quy mô như bây giờ, nhìn thấy rất rõ ràng.

Vì thế đêm hôm qua khi nhận được thông tin chuyện lần này có liên quan đến Lạp Lệ Sa, hắn không hành động thiếu suy nghĩ, mà đợi đến sáng nay để hỏi ý kiến của bố mình.

Sau khi được cho phép, hắn mới đến thăm hỏi.

Thư Ẩm cũng không phải biển hiệu duy nhất của Tinh Diệu, chỉ là cô ta có tiềm năng vô hạn, đúng như trên mạng từng nói, cô ta đủ trẻ, đủ khôn khéo, đủ bạo, quan trọng nhất, là vận may của cô ta đủ tốt.

Hai năm Phác Thái Anh vắng mặt là hai năm giới giải trí luôn xáo trộn, có ai lại không muốn thay thế vị trí của cô đây? Mấy năm nay không phải Tinh Diệu không có siêu sao, chỉ là tuyên truyền rất kém, công ty của hắn hiện giờ cũng sắp đứng vững ở vị trí đầu rồng trong ngành, nhưng lại không có một nghệ sĩ tên tuổi nào có thể trấn áp. Việc này cực kì bất lợi đối với sự phát triển của công ty.

Mà Thư Ẩm, chính là nghệ sĩ hắn chọn trúng để nâng lên, hắn bỏ thời gian một năm cùng số tiền lớn cho cô ta, thậm chí đồng ý công khai thân phận người yêu để thϊếp vàng cho cô ta, chính là muốn cô ta leo lên nhanh một chút, tốt nhất là leo đến đỉnh cao đủ để không kẻ nào có thể kéo xuống được.

Mà đêm hôm qua, hẳn phải là thời khắc để cô ta lột xác hoàn mĩ nhất.

Song lại bị xé toạc đôi cánh, gần như không thể bay lên.

Nghĩ vậy, Sở Hoài không khỏi tức giận, chỉ là xưa đâu bằng nay, Lạp Lệ Sa hiện giờ cũng không phải người trước kia mặc cho hắn mỉa mai cười nhạo, vì thế dù trong lòng bực bội đến đâu, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi.

Mười phút sau, hắn có chút mất kiên nhẫn, nhìn đồng hồ: "Lạp tổng vẫn chưa đến sao?"

Thư ký nở nụ cười chuyên nghiệp nói với hắn: "Tôi vừa liên lạc với trợ lý Tiếu giúp anh, mười lăm phút nữa Lạp tổng sẽ đến."

"Anh muốn một tách cà phê nữa không?"

Sở Hoài nhìn ba chiếc tách không trên bàn trà, cắn răng: "Làm phiền."

Thư ký cúi đầu: "Xin Sở tổng chờ một lát."

Sở Hoài lại ngồi vào ghế sô pha, cắn răng nuốt cơn tức xuống.

Năm phút sau, bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng lộp cộp gọn gàng và dứt khoát. Sở Hoài ngẩng đầu nhìn, thấy Lạp Lệ Sa mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, tóc dài tùy ý buộc sau tai, mái tóc không nhuộm đen như mực vừa dài vừa thẳng. Khi Lạp Lệ Sa bước vào cửa, hắn vừa vặn đối diện với góc mặt của cô ấy, thấy trên hàng lông mày của Lạp Lệ Sa vẫn treo sự sắc sảo quen thuộc, đôi mắt trong veo, đôi môi mím thẳng, quai hàm siết chặt. Lạp Lệ Sa im lặng nghe thư ký báo cáo, tiếp theo thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía hắn.

Trước đây Sở Hoài còn lôi kéo tâm tư của Lạp Lệ Sa.

Dù sao đâu có ai không thích người đẹp, nhưng chỉ sau một lần tiếp xúc với Lạp Lệ Sa hắn liền bỏ suy nghĩ này, thà ôm người đẹp mềm mại, cũng không muốn phải nhìn gương mặt lãnh đạm này của Lạp Lệ Sa.

"Sở tổng." Lạp Lệ Sa đi tới, chủ động đưa tay: "Mời vào trong."

Sở Hoài che giấu tâm trạng, bắt tay cô ấy, cười: "Lạp tổng thật bận rộn, không dễ chờ."

"Có lẽ là vì, người không mời mà tới tương đối nhiều."

Sở Hoài nghe vậy khẽ cau mày.

Sau khi vào văn phòng, Lạp Lệ Sa mời Sở Hoài ngồi xuống, không nhạt không nhẹ hỏi: "Sở tổng hôm nay đến, là có việc?"

Sở Hoài vừa chuẩn bị mở miệng liền nhìn thấy Tiếu Tri Thu còn đứng ở sau lưng cô ấy, hắn cười: "Có chút việc, muốn nói riêng cùng Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa rũ mắt, nói với Tiếu Tri Thu: "Trợ lý Tiếu, phiền cô mang hai tách cà phê vào."

Tiếu Tri Thu liếc nhìn Sở Hoài, đáp ứng: "Vâng."

Cửa phòng làm việc được khẽ đóng lại, lúc này Sở Hoài mới nói ý định của mình.

"Lạp tổng biết Thư Ẩm sao?"

Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề làm Lạp Lệ Sa trầm tư trong giây lát, trả lời: "Không biết."

Sở Hoài bị Lạp Lệ Sa đánh chặn đến ngạt thở, nhưng vẫn cười: "Tôi không biết Thư Ẩm đắc tội Lạp tổng chỗ nào, nếu có, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cô, nếu không có, sao Lạp tổng không giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ấy một lần?"

Lạp Lệ Sa hé môi: "Thứ tôi ngu dốt, không hiểu ý của Sở tổng."

Sở Hoài vốn đã nhịn một bụng tức vì phải chờ, lúc này lại bị đẩy lui ba lần bốn lượt, hắn lập tức không giữ được thái độ như cũ: "Lạp tổng, người quang minh không nói lời mờ ám, chuyện ngày hôm qua, không thể thoát khỏi liên quan với cô chứ?"

Lạp Lệ Sa đưa tay chạm vào lông mày, ngước mắt, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Sở tổng đang nói về chuyện trên mạng?"

Lạp Lệ Sa nói xong khẽ cười: "Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt trên mạng, Sở tổng còn tự mình đến đây, không cảm thấy chuyện bé xé ra to quá sao?"

Sở Hoài lạnh mặt: "Ý Lạp tổng là sẽ không thu tay lại?"

"Thu tay?" Lạp Lệ Sa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc nhọn: "Sở tổng."

Lạp Lệ Sa tiến lại gần Sở Hoài, khẽ nói: "Anh cảm thấy, nếu tôi muốn ra tay, anh còn có thể ngồi ở đây sao?"

Sở Hoài chỉ cảm thấy có gió lạnh thổi qua bên người. Ở cái ngành này không có ai trong sạch, lẽ nào trong tay Lạp Lệ Sa có nhược điểm của hắn? Hắn nhìn không thấu người trước mặt, nhưng đã trà trộn trong ngành nhiều năm, hắn cũng không sợ bị uy hϊếp, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, hắn cười nói: "Lạp tổng đã nói vậy, hôm nay tôi đến đây cũng là tiện đường, nghĩ đến trước kia đã gặp Lạp tổng vài lần, xem như bạn cũ, lần này gặp lại, Lạp tổng sẽ không để ý tôi không mời mà tới chứ?"

Chủ đề trở lại ban đầu như Lạp Lệ Sa nói hắn không mời mà tới, Sở Hoài đã suy tính kỹ, trực tiếp bỏ qua chủ đề ở giữa, nói với Lạp Lệ Sa: "Tôi cũng hy vọng Lạp tổng sẽ đến làm khách của Tinh Diệu."

Lạp Lệ Sa hé môi: "Nếu có cơ hội."

Đáy mắt Sở Hoài tối sầm, trên mặt vẫn treo nụ cười: "Vậy không làm phiền Lạp tổng nữa, gặp lại sau."

Vừa dứt lời, cửa bị gõ vang, tiếng của Tiếu Tri Thu truyền đến: "Lạp tổng, cà phê đã xong."

Cô nói rồi đi vào văn phòng, đặt cà phê xuống bàn trà, Lạp Lệ Sa nói với Sở Hoài: "Sở tổng uống tách cà phê rồi đi."

Sở Hoài định nói không cần, liền nghe thấy giọng nói thản nhiên nhẹ bẫng của Lạp Lệ Sa: "Nâng cao tinh thần."

Dây thần kinh trong não căng cứng, hắn gật đầu: "Cũng được."

Phác Thái Anh biết Sở Hoài đến gây sự với Lạp Lệ Sa đã là chuyện của một tiếng sau. Khi ra khỏi công ty của Lạp Lệ Sa, Sở Hoài càng tức giận, suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn là gọi cho Phác Hoài Viễn.

Từ khi tiếp quản Toàn Cầu, Phác Hoài Viễn vẫn luôn bận rộn, trước kia hai người họ còn có thể thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng hiện giờ đã mấy tháng không thấy mặt, hơn nữa Tinh Diệu cũng từng chia cắt tài nguyên của Toàn Cầu, vì thế Sở Hoài cũng không thể không biết xấu hổ mà liên lạc với Phác Hoài Viễn.

Nhưng lần này hắn không nhịn nổi, cho dù phải làm giao dịch với Phác Hoài Viễn, hắn cũng muốn chèn ép tinh thần của Lạp Lệ Sa.

Kết quả là Phác Hoài Viễn ở đầu máy bên kia vậy mà lại nói với hắn, thật có lỗi, trong ngành này động vào ai cũng được, nhưng không thể động vào Lạp Lệ Sa, cuối cùng còn nói xin lỗi đang bận, rồi cúp máy.

Hiển nhiên đã không còn xem hắn là bạn.

Sở Hoài bị đánh lui hai lần, tức đến muốn gϊếŧ người, hắn hung tợn đá vào xe của mình, khiến mũi chân tê rần!

Bên kia, Phác Hoài Viễn cúp máy liền gọi cho Phác Thái Anh, hỏi cô tình hình là thế nào, vì sao lại chọc vào Sở Hoài. Phác Thái Anh giải thích hai, ba câu đơn giản, cũng nói Phác Hoài Viễn không cần bận tâm, các cô sẽ giải quyết tốt.

Phác Hoài Viễn khẽ hắng giọng. Năm nay Toàn Cầu đang ở giai đoạn thụt lùi, sau khi chính thức tiếp quản, anh mới biết khối lượng công việc trong một ngày của Thịnh Nhàn lớn thế nào, quả thật không phải người. Anh bất đắc dĩ trở lại nhà họ Phác tìm kiếm sự trợ giúp. Nhiều năm như vậy, không chỉ có Phác Thái Anh không trở lại nhà họ Phác, anh cũng liên lạc với nhà họ Phác vô cùng ít. Trước kia họ "bức tử" mẹ của anh, sau này mặc dù biết chỉ là chuyện tình cờ gây hiểu lầm, anh vẫn không có cách nào gỡ bỏ khúc mắc, vì thế quan hệ của anh với nhà họ Phác nhiều năm qua luôn rất nhạt nhòa. Cho đến một năm nay, vì Toàn Cầu, anh mới liên lạc với nhà họ Phác một lần nữa.

Ông cụ Phác đã không còn giống trước, đôi khi gặp anh còn có thể chủ động hỏi tình hình của Phác Thái Anh, ông biết hai đứa cháu vẫn liên lạc với nhau.

Phác Hoài Viễn cũng từng hỏi Phác Thái Anh có muốn về nhà một lần không.

Phác Thái Anh uyển chuyển từ chối, nhà của cô, từ khi Thịnh Nhàn ra đi, cũng đã không còn.

Đối với cô, nhà họ Phác chỉ là gông cùm.

Phác Thái Anh không muốn về, tất nhiên Phác Hoài Viễn cũng không ép, dù sao anh cũng hiểu cô.

"Vậy cứ thế đi, anh cúp đây." Thấy trợ lý vào văn phòng, Phác Hoài Viễn nói với Phác Thái Anh: "Liên lạc sau."

Phác Thái Anh: "Vâng."

Cúp điện thoại, Phác Thái Anh lập tức gọi cho Lạp Lệ Sa, quên mất người kia có nói sáng nay phải họp. Không được tiếp, cô mới cười vỗ trán mình. Liễu Kiện ở bên kia hô: "Bắt đầu chuẩn bị!"

Chung Thần lập tức chạy đến bên cạnh cô: "Thái Anh, chuẩn bị xong chưa?"

Phác Thái Anh nhìn sang Liễu Ngọc Dao: "Xong rồi chứ?"

Liễu Ngọc Dao đứng dậy: "Chờ cô đấy."

Hai người nhìn nhau cười rồi nhanh chóng đi đến trước máy quay. Gần một năm ở chung đã giúp hai cô hình thành sự ăn ý, thường chỉ cần một động tác của Phác Thái Anh, Liễu Ngọc Dao liền biết cô muốn làm gì, vì thế sau khi quay xong liền hỏi: "Sở Hoài đến làm phiền các cô?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Cô không đóng phim là có thể đi làm Thần Toán Tử rồi."

Liễu Ngọc Dao nhếch môi: "Hắn là người thế nào tôi lại không biết sao?"

Phác Thái Anh: "Người thế nào?"

Liễu Ngọc Dao nghiến răng: "Hèn hạ đê tiện vô liêm sỉ!"

Phác Thái Anh cười.

Hai người còn chưa trò chuyện xong, Chung Thần liền hớn hở vội vàng chạy đến, nói với Phác Thái Anh: "Thái Anh!"

"Thái Anh, chị đoán xem em đọc được tin gì!"

Nhìn dáng vẻ em ấy có bí mật động trời có một không hai này, Phác Thái Anh quay đầu mắt nhìn mắt với Liễu Ngọc Dao, hé môi: "Em yêu rồi?"

Chung Thần: "...Không liên quan đến em, liên quan đến chị!"

Phác Thái Anh nhướng mày: "Chị?"

"Chị có gì ---" Cô còn chưa nói hết lời, Chung Thần liền giơ điện thoại hào hứng nói: "Lệnh hạn chế được điều chỉnh."

Lệnh hạn chế?

Nghe được ba tiếng này, Phác Thái Anh đột nhiên sững người, Chung Thần phấn khởi ôm điện thoại trong tay, cười tươi rói: "Chị Bạch mới gọi đến, hai bộ phim cổ trang của chị, được quyết định rồi!"

- -------

*Lệnh hạn chế: có nhắc đến ở đầu truyện, tức lệnh của Cục về việc giới hạn số lượng phim cổ trang được lên sóng ở mọi nền tảng, đi kèm với những quy định khắt khe để được chiếu, vì thế rất nhiều phim làm xong phải cất lại. Thêm một fact có thể bạn biết rồi là Ngư Sương bắt đầu đăng truyện này vào tháng 5-2019, lệnh hạn chế được ban hành vào tháng 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro