
#10. Nụ ghen chớm nở
Đã một tháng kể từ khi em nhập học tại Cao đẳng Kinh tế, dù chương trình học chưa thực sự khốc liệt, nhưng đã mang đến cho em những thử thách mới, bạn bè mới, môi trường mới và những dự định cho tương lai.
Mỗi buổi chiều, Thái Anh đều vội vã trở về tiệm Tơ Duyên. Em cảm thấy như mỗi ngày mình đi xa hơn với căn phòng nhỏ ấy, nơi có những bộ đồ may tay, những chiếc váy cổ điển, và... nơi có Lệ Sa. Mối quan hệ giữa họ vẫn giữ ở mức độ thân thiết, nhưng dường như có gì đó... lạ lẫm.
Hôm nay, Thái Anh đi học về muộn hơn thường lệ. Em vào tiệm, tiếng chuông cửa vang lên, và rồi em thấy Lệ Sa đang cười nói với một người đàn ông lạ mặt. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng cách anh ta cười khiến Thái Anh cảm thấy có gì đó... không ổn.
Người đàn ông đó vừa dừng lại chào Lệ Sa thì quay sang nhìn Thái Anh, mỉm cười lịch sự. "Chào em, em là bạn của chị Sa phải không?"
Thái Anh khẽ gật đầu, chỉ nói một tiếng "dạ" rồi bước vào trong, mắt không rời khỏi Lệ Sa. Thái Anh nhận ra, khi người đàn ông đó nhìn cô, ánh mắt anh ấy không phải là sự tò mò như mọi khi, mà có chút... quá đặc biệt. Đôi mắt của Lệ Sa vẫn nhìn anh ta với sự dịu dàng, sự thân thiết mà Thái Anh chưa bao giờ thấy.
Chưa kịp hiểu rõ cảm xúc của mình, Thái Anh quay lại và mỉm cười với Lệ Sa.
"Anh ấy là ai vậy chị?" - Thái Anh hỏi, giọng nhỏ nhẹ, nhưng không giấu được sự bối rối.
Lệ Sa mỉm cười, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn. "Anh ấy là bạn cũ của chị. Là một người đã giúp đỡ chị rất nhiều trong những ngày đầu mới vào nghề."
Câu trả lời nhẹ nhàng, nhưng Thái Anh không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình. Dù biết rất rõ đây chỉ là một người bạn cũ, nhưng sao em lại thấy khó chịu đến vậy?
_
Ngày hôm sau, Thái Anh đi học như mọi khi, nhưng trong lòng em lại đầy rẫy những câu hỏi. Tại sao em lại cảm thấy ghen? Chỉ là một người bạn cũ, một người đã giúp đỡ Lệ Sa khi còn trẻ, nhưng sao khi nhìn họ nói chuyện, trong lòng em lại thấy nhói? Nếu nói lần trước với Hạ Chi chỉ là sự tự ti khi đứng trước cô ấy, thì lần này em lại thấy rất khó chịu. Có phải vì em yêu Lệ Sa không?
_
Chiều về, khi Thái Anh bước vào tiệm, Lệ Sa đang đứng bên chiếc máy may, miệng cười với một khách hàng quen. Thái Anh bước lại gần, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, giả vờ như không có gì. Nhưng khi nhìn thấy Lệ Sa mỉm cười với khách, em lại thấy lòng mình trống rỗng.
Một lúc sau, khi khách hàng rời đi, Thái Anh không kìm được nữa.
"Chị Sa, anh ấy là bạn cũ mà sao chị nói chuyện với anh ấy vui vậy?"
Lệ Sa hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô hiểu ra sự bất an trong câu hỏi của Thái Anh. Cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ, một ánh mắt dịu dàng, nhưng cũng có chút nghiêm túc.
"Em ghen à?"
Thái Anh ngẩn người. Ghen? Em chưa bao giờ nghĩ sẽ thừa nhận điều đó, nhưng lời hỏi của Lệ Sa lại như chạm vào một góc trái tim em, làm nó nhói lên.
Thái Anh cúi đầu, lẩm bẩm: "Em chỉ tò mò thôi."
Lệ Sa cười khẽ, bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh em.
"Em ghen sao? Em không thích chị nói chuyện với người khác sao?"
Thái Anh im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng ngẩng lên nhìn Lệ Sa. "Em không biết... Em chỉ thấy mình... không thoải mái."
Lệ Sa mỉm cười, nắm lấy tay Thái Anh. "Đừng lo. Chị sẽ luôn ở đây với em."
Thái Anh nhìn Lệ Sa, trái tim đập rộn lên từng nhịp. Những lời nói ấy không chỉ là an ủi, mà còn là một sự khẳng định về mối quan hệ giữa họ. Chị Sa sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ luôn ở bên em. Nhưng liệu em có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình hay không?
Lệ Sa nắm chặt tay Thái Anh hơn, như thể cô hiểu rằng cô gái nhỏ bé này đang cố gắng giữ mọi thứ trong lòng, nhưng chính bản thân cô cũng đang ngập tràn cảm xúc mà không thể dừng lại.
"Ừm, đối với chị, em như người trong gia đình, một người em gái."
.
.
.
.
.
Mấy người đang mong chờ cái gì vậy? ƪ(˘⌣˘)ʃ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro