
Chương 2: Khi Newton Gặp Tiên Nhân
Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy với tâm trạng cực kỳ... vô thực.
Mọi thứ vẫn như cũ — căn nhà gỗ, ánh nắng xiên qua cửa sổ, và đôi dép rách.
Có điều, bên cạnh giường ta, ngoài bánh bao và bình nước, còn có một quyển sách…
Ta nhìn kỹ.
Bìa sách ghi to đùng:
> “VẬT LÝ 11 – NÂNG CAO.”
Ta há miệng.
Ờ thì đúng, tối qua trước khi ngủ ta đọc truyện tu tiên, nhưng ai cho phép cuốn sách này xuyên theo ta vậy hả?
Không lẽ đây là linh bảo bản mệnh của ta sao?!
Ta lật vài trang.
Hình vẽ con lắc đơn và công thức lực hấp dẫn nhìn ta như đang cười mỉa:
> “Muốn bay hả? Cứ thử thắng lực hấp dẫn của ta trước đi con.”
Ta lẩm bẩm:
> “Không sao, mơ thì luật vật lý cũng phải biết điều một chút.”
---
Đang nói thì bà mẹ trong mơ lại bước vào, tay bưng bát cháo nóng:
> “Thanh Đào, con ăn đi. Đừng có nghĩ tới mấy chuyện hão huyền. Tu tiên đâu phải chuyện chơi.”
Ta vừa ăn vừa hỏi:
> “Mẫu thân, con hỏi xíu nè… nếu một người có thể cưỡi kiếm bay, vậy lực đẩy là bao nhiêu, và ma sát không khí có làm người ta… cháy không?”
Bà mẹ khựng lại, nhìn ta như thể con mình bị nhập.
> “Con... cháy hả?”
“Không, con nói lực đẩy mà…”
“Thôi ăn cháo đi con.”
Ta thở dài. Không sao, người cổ đại không hiểu cơ học Newton là chuyện bình thường.
---
Đến trưa, ta nghe tin Thanh Vân Môn sắp mở cửa thu đệ tử.
Vậy là ta gói ghém hành lý — gồm bánh bao, nước, và quyển Vật Lý 11 quý giá.
Ta tự nhủ:
> “Nếu ta không thể tu tiên bằng linh căn, thì ta sẽ chứng minh tu tiên trái với định luật bảo toàn năng lượng!”
---
Con đường lên núi dốc và dài.
Mọi người quanh ta nói chuyện về “linh căn”, “tâm pháp”, còn ta thì loay hoay tính vận tốc rơi tự do của bản thân nếu trượt chân.
> “Haiz… 9,8 mét trên giây bình phương. Rớt kiểu này thì thành hồ máu chứ tiên gì nữa.”
Một giọng nữ dịu vang bên cạnh:
> “Đạo hữu vừa nói cái gì... chín phẩy tám gì đó?”
Ta quay lại.
Là một cô gái mặc áo xanh, dung mạo thanh khiết, ánh mắt như nước hồ thu.
Ta khựng người một nhịp, tim nhảy nhót bất thường.
> “À… à ta nói… ờm, thần chú tính độ cao á!”
“Thần chú?” – Cô nghiêng đầu. – “Ngươi biết loại thuật đó sao?”
“Ờ… tạm tạm thôi, ta học từ một vị tiền bối tên... Newton.”
Cô im lặng vài giây, rồi gật đầu nghiêm túc:
> “Vị tiền bối này hẳn là cao nhân.”
Ta: Đúng rồi, cao nhân thật, nhưng mà... ông ấy chết bị táo rơi vô đầu đó cô ơi!
---
Cả hai cùng leo núi.
Cô gái áo xanh thi thoảng cười nhẹ vì những lời “kỳ quặc” của ta, còn ta thì len lén nghĩ:
> “Ờ… mơ thì mơ, mà sao cái cô này cười đẹp dữ vậy trời.”
Đến lúc gió thổi qua, tóc cô bay, hương nhẹ thoảng đến, tim ta lại đập cái “bộp”.
Ta nhét vội quyển Vật Lý 11 vào túi:
> “Không được, ta đang trong mơ nghiêm túc! Mục tiêu của ta là bay, không phải yêu!”
Nhưng phía trước, đỉnh núi phủ mây trắng, và người con gái kia khẽ nói:
> “Ngươi muốn tu tiên sao?”
“Phải. Ta muốn bay lên trời.”
“Vậy... hy vọng giấc mộng này không tan quá sớm.”
Ta quay sang nhìn, chỉ kịp thấy nụ cười mờ trong sương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro