Chương 6
Trong đầu nó lúc này thật sự trống rỗng với cái thân xác đang đau nhức vì bị hành hạ của nó, nó đang hiện lên một suy nghĩ , nó lên tiếng
-"Ưm...a...tôi...tôi đồng ý."
Cô nhếch môi một cái:
-"Tốt lắm. "
Cô tháo xích ra cho nó, tháo bỏ những thứ trên người nó, bế nó vào phòng tắm, ân cần tắm rửa thật kĩ từ trên xuống dưới, cô còn cắn nhẹ vào tai đùa nó làm nó giật nảy lên:
-"Xin lỗi đã làm em đau...do em cả đấy."
Nó chỉ im lặng không nói gì. Tắm xong đâu vào đấy thì nó và cô bước lên phòng ăn với một bàn ăn dọn sẵn. Nó không muốn ăn chỉ cầm đũa gắp vài miếng cho qua loa rồi bỏ lên phòng, trước khi đi nó hỏi hắn:
-"Tôi có thể dùng chung phòng không? "
-"Ừ"
Nó lẫn thẫn đi lên phòng và vào một web đen. Nó lướt một hồi thấy một loại thuốc mê có tên là Hạt Đỉnh Hồng khiến người ta mê mang một thời gian dài với giá 100 đô, nó liều đặt mua mặc dù trong người nó chả có xu nào cả, nhưng nó đã nghĩ ra một ý nghĩ khác để có được tiền. Nó thầm nhủ: "Mình phải chịu đựng để thực hiện kế hoạch này."
Cụp...rắc
Nó vội xóa trang đó ra khỏi history và nhanh tay bấm vào 1 web game. Cô đã vào nhìn nó nở nụ cười. Mặt nó vẫn không tí biểu cảm, chợt:
-"Chủ nhân"
-"Sao nè?"
-"Cho tôi mượn 100 đô được không làm gì cô tôi cũng được."_nó hạ giọng nói ngọt.
-"Thật chứ. "
Vừa nói hắn vùa rút ra trong bóp một tờ 100 đô đưa cho nó, đối với cô 100 đô chả là gì cả mà quan trọng bây giờ là nó kìa, cô vừa nghĩ ra được một ý nghĩ đen tối:
-"Tiền đã đưa tối nay em phải thực hiện một yêu cầu của tôi" , nói xong cô cười gian làm nó nổi tóc gáy. Nhưng nó nghĩ chỉ hành hạ nó đêm nay thôi rồi nó sẻ được tự do . Cô mở cửa bước ra khỏi phòng, nó nói theo:
-"Em có thể ra ngoài vào chiều nay chứ? "
-"được " cô đáp lại không cần suy nghĩ rồi bước ra khỏi phòng đi mất.
Nó vội lên web nọ đặt hàng loại thuốc rồi chọn giao hàng gấp địa điểm là khu phố A đường xxx, rồi nó cười thỏa mãn đợi đến chiều...
Chiều đã đến nó đi đến nơi đã hẹn đã thấy một người cầm một hộp đồ chơi bịt mặt đứng ở một gốc cây bên đường nó biết đó là ai nó chạy lại sau một cuộc trao đổi và hướng dẫn nó đã biết cách dùng, nó tháo hộp vứt tại chỗ cầm về bịch cất kỹ vào người rồi ung dung đi về.
Chiều hôm đó nó bảo người hầu bếp để nó bê thức ăn lên cho Mạch Thiên, trong lúc bê lên nó đã lén bỏ vào đó bột Hạt Đỉnh Hồng cả vào thức ăn và nước nhưng nó rất khôn nó chỉ bỏ 1 nữa còn nửa để nguyên. Nó dọn thức ăn ra bàn để phần độc về phía cô còn nó thì dùng phần còn lại. Cô ngồi vào bàn ăn chăm chú vào thức ăn hấp dẫn mà gấp ăn không để ý chi trên khuông mặt của nó, nó đang cười, cười rất nguy hiểm vì nó biết sắp rồi nó sẽ được tự do nhanh thôi.
Sau một hồi ăn uống xong cô mới phát hiện ra điều kỳ lạ trong người cô, cô bắt đầu cảm thấy chống mặt, trời đất trở nên quay cuồng, bây giờ cô mới để ý nó nhìn gương mặt kia cô hỏi:
-"Người...ngươi đã làm gì ...hức...hức...với thức ăn của tôi. "
Nói xong cô đã rục vào bàn. Nó nhếch môi cười nhẹ.
Sau đó nó đã lén bỏ trốn đi bằng một mật đã đã chuẩn bị sẵn từ trước. Từ một đêm đó tới sáng không ai hay biết đến khi cô hầu gái vào dọn phòng thì thấy cô nằm trên bàn với sắc thần trắng bạch vội hét:
-"Cứu..cứu..mau lên...tiểu thư ngất xỉu rồi..mau lên"
Cô gái không còn khống chế được tinh thần. Quản gia riêng cô đi vào gọi cấp cứu, rồi khám nghiệm hiện trường thì phát hiện ra đây có thuốc mê , thì hỏi người hầu:
-"Đêm hôm qua ai đã nấu và mang thức ăn lên cho tiểu thư"
Người kia lên tiếng:
-"Tôi đã nấu và sau đó định mang lên thì người hầu của nhị tiểu thư đã dành mang lên"
Với kinh nghiệm của ông ta cũng đã đoán được người hạ thuốc mê là ai, sau khi xe cấp cứu đưa tiểu thư Mạch Thiên kia đi. Quản gia lúc này cũng đi theo và đang trò chuyện với Bác sỉ :
-"Bệnh nhân không có chuyện gì cả nhưng do thuốc mê quá mạnh nên hiện giời bệnh nhân còn đang hôn mê"
Quảng gia khi nghe câu đó, ông ta thở phào và lập tức bấm điện thoại cho một số lạ:
-"Alo, ông à?"_đầu dây bên kia một người bắt máy với giọng lạnh như mặt băng.
-"Đại tiểu thư à...nhị tiểu thư đã bị đánh thuốc mê và đang bất tỉnh"
-"Là ai...là ai?"_một tiếng đập bàn cực mạnh cùng với giọng hùng hổ tức giận
-"Tôi sẽ gửi hình qua cho người"._quảng gia nọ lên tiếng.
Bíp...bíp bạn nhận được một tin nhắn hình ảnh, người nọ mở lên coi.
-"RẦM"_Người đó đập mạnh điện thoại xuống vì không còn đủ sự kiềm chế để nói tiếp.
-"Người đâu bắt nó về cho ta bằng mọi giá, ta ra lệnh tròng vòng 1 tiếng đồng hồ không được hơn rõ chưa"
Bên ngoài một người mặt áo đen khác đáp:
-"Rõ!!!"
--------------------------------
Chỉ vài phút sau nó nhanh chóng được đưa vào một căn hầm và được treo lên 2 cái còng treo lơ lửng trong phòng, chiếc áo thun nhanh chóng bị xé nát. Một dòng nước lạnh dội thật mạnh và nhanh vào người nó, cơ thể ướt sũng nó từ từ cảm nhận được cái lạnh và từ từ mở mắt ra:
-"Tôi đang...ở đâu thế này? ".
Trong lúc nó đang dần nhận thức lại được thế giời xung quanh chợt một sợi dây da to lớn đã quất vào tấm lưng mịn và trắng của nó để lại trên đó những vệt rướm máu:
-"Mau nói cho ta biết có phải chính người đã hạ thuốc mê khiến em ta bất tỉnh phải không...?"
Từng chữ được nói rất lãnh khốc. Đáp lại những lời đó là tiếng sợ hải:
-"Không...tôi chả biết em cô là ai...tôi không...hự"
-"Bốc...bốp"
-"Aaa..đau..đau... đừng đánh nữa....Á...Á"
Đáp lại lời nói tội nghiệp của nó là tiếng roi vang lên thật giòn dã và lãnh khóc của anh ta.
-"Nói dối không chớp mắt, quản gia riêng của ta đã nói hết rồi chính ngươi là kẻ đã đánh thuốc em ta ngươi còn chối được à, ta..hừ không ta cho ngươi...hừ"
Sự lạnh lùng và lời nói tàng ác của cô ta khiến nó phải khiếp sợ, ta đang thật sự rung rẩy, đôi mắt yếu đuối đang tràn nước mắt chỉ chực chờ để rơi xuống đôi má nó. Cô đi đến sát bên vuốt nhẹ lên đôi má, xã hết những đòn roi thật đau đớn chả quan tâm đến tâm hồn đâu đơn thân thể bị dày xé của nó, những đòn vọt thật sự đang khiến nó liệm dần. Thật đau đớn!
-"Giam vào nơi tối nhất, chỉ cho uống nước cho tới khi nó thú nhận sự thật thì thôi..hừ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro