Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐶ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 6: 𝐶𝑢̛̉𝑎 ℎ𝑎̀𝑛𝑔 𝑥𝑒

Hai người mua thuốc tiêu xong, Seulgi thảy vào miệng nhai nhai, tay được Joohyun nắm lấy, đi dạo ở khu vực xung quanh một vòng.

Lúc này hai người bọn họ mới phát hiện, hóa ra ngõ nhỏ lại có nhiều thức ăn vặt ngon như vậy, cho dù là lúc mười hai giờ đêm cũng náo nhiệt như cũ.

Seulgi ngửi mùi hương, theo bản năng nói: "Thơm quá."

"Đêm nay em không thể ăn thêm gì nữa đâu." Joohyun nhấn mạnh nói.

"Hừ." Seulgi tưởng tượng muốn ăn cũng ăn không được, liền sinh ra giận hờn, " Lần sau làm lại!"

"Hôm nay không tiếc tục nữa sao?" Joohyun tiếc nuối nói.

"Không được, trạng thái không tốt, ảnh hưởng đến hồi ức lần đầu tiên." Seulgi nói, cô hy vọng cho Joohyun một hồi ức hoàn mỹ, một buổi tối tuyệt vời không thể tả! Mà không phải là buổi tối tràn ngập tiếng nấc cục và no căng bởi bữa ăn khuya.

"Ồ, bên kia giống như có chợ bán thức ăn." Seulgi phát hiện chủ sạp bán hàng đang dọn dẹp đồ đạc, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn lại: "A, chị chờ xem em trở về sẽ học nấu ăn, sau đó liền làm cho chị ăn."

"Được a." Hai người đi tới dưới lầu, Joohyun cười cười, quay đầu hôn lên má của Seulgi, "Lần sau đừng ăn no quá là được."

"Em biết rồi." Seulgi le lưỡi, hé miệng, trên đầu lưỡi vẫn còn thuốc tiêu vẫn còn chưa nhai xong, "Không phải chỉ uống thuốc thôi sao, em chắc chắn có trí nhớ rất tốt."

Joohyun: "Chủ yếu là, chậm trễ chính sự."

Seulgi: "...." A!!!

Hai người đi lên trên hành lang, Seulgi rốt cuộc cũng cũng nhai xong thuốc tiêu rồi nhịn không nổi mà hừ hừ, lại lấy hộp thuốc kia ra: "Í? Em phát hiện vỉ thuốc tiêu này rất dễ nhai, có chút giống kẹo."

"Kẹo?"

"Đúng rồi, có một chút ngọt." Seulgi nói xong liền thảy vào miệng thêm một viên, giống như ăn được món ngon, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Phải không? Chị không tin."

"Không tin thì tự chị nếm thử đi." Seulgi đặt thuốc vào trong tay của Joohyun, eo lại đột nhiên bị người nọ ôm lấy.

Hai người đứng ở chỗ rẽ, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy Seulgi, đầu lưỡi mềm mại len lỏi quấn lấy viên thuốc tiêu vẫn còn chưa tan ở trên đầu lưỡi của Seulgi, quấn quít lấy nhau, một lát sau lại bị đẩy trở về.

Một viên thuốc tiêu truyền đi truyền lại ở giữa hai người, gương mặt Seulgi trở nên nóng bừng, lo lắng có người nào đó bước ra sẽ phát hiện hành vi của hai người bọn họ, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, bóng đèn trên hành lang trở nên tối sầm.

Không ai biết được hai người lại ngay tại một góc tối mà ôm hôn nhau.

Cũng không biết rốt cuộc viên thuốc tiêu kia làm sao mà tan ra, mãi đến khi có người ở dưới lầu mở cửa ra, gõ gõ vào cái đèn bị chập mạch kia, hai người mới chưa đã thèm đã phải kết thúc.

Lúc ngủ, hai người đều có chút tâm sự, bật cái đèn bàn nhỏ lên, nhìn trần nhà mà phát ngốc.

"Thím công nhân bạn của chị dọn dẹp vệ sinh rất sạch sẽ, mạng nhện trên trần nhà cũng không còn." Seulgi nhẹ giọng nói.

"Ừ." Joohyun quay đầu nhìn gương mặt của Seulgi, muốn nói lại thôi. "Ddeulgi, em vẫn luôn thích chị sao?"

Seulgi trở mình, tay đỡ lấy mặt, nhìn gương mặt của Joohyun, rất nghiêm túc nói: "Đương nhiên, chỉ cần chị thích em, thì em vẫn luôn thích chị."

"Vậy nếu về sau chúng ta khắc khẩu thì làm sao bây giờ?" Joohyun để cho Seulgi đùa giỡn với mấy sợi tóc, nắm tay Seulgi, mười ngón tay đan vào nhau. "Thật ra tính tình của chị, rất tệ, chị sợ có ngày em sẽ không chịu nổi."

"Vậy nếu chị chọc em tức giận rồi, chị phải ngoan một chút, chủ động một chút, giống như buổi tối hôm nay làm cho em một bữa cơm, em liền tha thứ cho chị." Seulgi cong cong khóe miệng.

Joohyun kéo lấy tay Seulgi: "Vậy nếu như chị bởi vì có nguyên nhân vô cùng quan trọng, mà nói dối em, em sẽ làm sao?"

"Còn phải xem hoàng cảnh mà xem xét nữa." Seulgi hàm hồ nói: "Cũng có thể, là lời nói dối ngọt ngào thì sao?"

"Ừ, có lý." Joohyun hôn lên trên trán của Seulgi, "Nếu ngày nào đó em phát hiện chị lừa em, nhất định là bởi vì chị yêu em."

"Em cũng vậy." Seulgi nói: "Em cảm thấy, em hôm nay giống như yêu chị hơn cả ngày hôm qua nữa."

Mỗi ngày đều yêu chị so với ngày hôm qua lúc nào cũng nhiều thêm một chút.

-----------------

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng rọi vào căn phòng thuê đơn sơ, cùng với âm thanh của cuộc trò chuyện nối tiếp nhau từ đợt này đến đợt khác.

Seulgi chậm rãi mở mắt ra, nhìn người ở đối diện vẫn còn đang ngủ say, lập tức có tâm trạng rất tốt.

Sáng sớm tỉnh lại có thể thấy được người mình yêu, không có gì hạnh phúc hơn được nữa.

Cho dù đi học trễ lại bị phê bình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng cả ngày hôm nay của Seulgi!

Buổi sáng hôm nay khi ra khỏi cửa, vẫn là Joohyun đưa Seulgi đến trường học như cũ. Seulgi mới vừa xuống xe ở trước cửa Hanyang, liền đụng phải vị bạn học 'Mina' hoặc 'Hyomin' hồi hôm qua.

Seulgi lại thân thiết mà vẫy tay chào, chạy tới vỗ lên vai của đối phương: "Ha, Hyomin!" Nói xong cô liền quay đầu lại vẫy vẫy tay với Joohyun, vô cùng thân thiết mà cùng Hyomin đi vào cổng trường.

'Hyomin' quăng tay của Seulgi ra: "Thứ nhất, tôi không tên là Hyomin, tôi tên Oh Hye —— Ê này, cậu đừng chạy chứ, nghe tôi nói xong đã!"

Seulgi một đường chạy như điên trở về trường của bản thân, lại bị giảng viên dạy hình thể phê bình.

Buổi chiều vẫn còn hai tiết học, sau khi tan học, Seungwan gọi điện thoại cho Seulgi: "Tớ ở bên cửa hàng rồi, cậu khi nào mới đến đây thế?"

"Đến ngay."

Ngày hôm qua Seulgi để Seungwan trở về khu cô ở đêm chiếc xe Maserati lái về, đến cửa hàng xe, vừa lúc hôm nay có thời gian, liền tự mình đi giao dịch, thuận tiện nhìn xem còn có kiểu xe nào khác hay không.

Sau khi xuống xe Seulgi liền trông thấy Seungwan đang đợi ở cửa, vội vàng xách túi chạy tới: "Vất vả rồi, Wannie."

"Hai đưa bọn mình là gì với nhau chứ." Seungwan vừa nói vừa đi vào, "Tuần sau chính là sinh nhật của tớ, cậu xem được thì làm."

"Biết rồi."

Bởi vì là đơn hàng lớn, giám đốc kinh doanh trực tiếp ra mặt để bàn giá với Seulgi, không bao lâu thì bàn bạc xong xuôi, bên ký bên mua.

Giám đốc kinh doanh cầm đơn hàng, cười tủm tỉm mà nói: "Kang tiểu thư, cô thật là quý nhân của tôi a, sự nghiệp của tôi đã có thể hoàn toàn dựa vào cô rồi. Cô bán xe này rồi, không muốn đổi lại một chiếc xe mới sao?"

Seulgi cũng đang có ý này: "Xem thử xem."

Ba người đến chỗ trưng bày xe xem tới xem lui cũng khá nhiều lần, Seulgi cũng không tìm thấy loại nào đặc biệt thích, liền nói: "Bỏ đi, lần sau lại đến xem nữa."

Trong gara của nhà Seulgi loại xe còn có nhiều hơn nơi này nhiều, không hề có hứng thú.

"A, cô cứ đợi đã, không biết cô đối với loại Second - hand có cảm thấy hứng thú hay không? Ngày hôm qua mới vừa nhận được một chiếc Porsche, tôi nhớ lúc trước cô có nói qua hai lần, nói là cần một chiếc."

Seulgi cảm thấy nhìn tới nhìn lui của không sao, liền nói: "Vậy đi nhìn thử xem."

Giám đốc lại dẫn hai người bọn họ đi đến một chỗ khác, giữa sân trưng bày một chiếc Porsche màu đen, đường cong mượt mà, ánh sáng bóng bẩy.

Trước mắt Seulgi sáng ngời, liền đi đến sờ sờ thân xe, cảm thấy rất quen mắt: "Xe này có từ khi nào?"

"Chính là ngày hôm qua, còn mới mẻ nóng hổi." Giám đốc kinh doanh giới thiệu xong tính năng: "Tuy rằng nó là loại Second - hand, nhưng xe bảo dưỡng rất tốt, nhà thiết kế loại xe này cũng đã về hưu, lại khó mua được loại thiết kế nào khác từ nhà thiết kế này."

"Tôi mua." Seulgi thèm muốn cũng không phải ngày một ngày hai nữa.

"Dứt khoát!" Giám đốc cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Chỉ là giá cả thì, tuy rằng nó là loại sencond -hand, nhưng bởi vì thương hiệu, cho nên cũng không giảm so với giá gốc là bao nhiêu."

"Không thành vấn đề, ông cho tôi một con số để xem cần phải bù vào thêm bao nhiêu nữa."

Lúc quẹt thẻ, Seungwan ở một bên đột nhiên nhớ tới: "Chiếc xe này không phải là hai ngày trước chúng ta thấy ở trong khu sao?"

"Có lẽ?" Seulgi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nói: "Lo chi nhiều, chủ nhân mới hiện tại của nó chính là tớ, tớ nhất định sẽ đối đãi với nó thật tốt?"

Sau khi nhắc tới chiếc xe, Seulgi tạm biệt Seungwan, trực tiếp lái xe trở về gara nhà mình.

Vừa lúc gặp được ông ba về nhà, liền ở lại nhà ăn bữa cơm chiều, gửi tin nhắn cho Joohyun, nói là có hẹn với bạn học.

Joohyun lúc nhận được tin nhắn, còn đang ở văn phòng, dứt khoát ở lại tăng ca. Mãi đến khi bụng đói kêu vang lên, mới xuống lầu tùy tiện mua chút thức ăn, thuận tiện đến cửa hàng xe đi tham quan một vòng.

Trong cửa hàng có không ít người đang xem xe, một cô gái đang trang điểm hợp thời tuổi trẻ lại xinh đẹp đang gọi điện thoại, giọng nói nũng nịu. Lui về phía sau lại không cẩn thận đụng vào Joohyun, quay đầu lại la làng mắng: "Bộ không có mắt hả?"

Joohyun sắc mặt trầm xuống: "Cô không có mắt hả?"

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy! Không tố chất!" Cô gái thấy nhan sắc xinh đẹp của Joohyun, trang điểm hay ăn mặc lại vô cùng mộc mạc, trong tay còn cầm phần cơm nắm chưa ăn xong được mua từ cửa hàng tiện lợi, càng trợn trừng mắt, lông mi giả thiếu điều sắp nhanh rớt xuống, "Chỗ này không phải là chỗ cô đến nha, đừng xem ở đây như cái chợ bán thức ăn mà dạo tới dạo lui, mau cút ra ngoài nhanh đi, nhiều người nhìn như vậy đấy."

Vốn dĩ không có người nào chú ý đến chỗ này, nhưng giọng của cô ta lại rất lớn, lại đủ để nghe được mấy lời này, tất cả mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu vây quanh xem kịch.

"Dạo chợ bán thức ăn?" Joohyun một bên ăn cơm, một bên nhịn không được cười: "Chỗ này còn không phải là chợ bán thức ăn sao."

Bà đây muốn mua chiếc nào thì chính là chiếc đó.

Cô gái kia khoanh tay trước ngực, thấy bốn phía có người đang xem náo nhiệt, kiêu căng nhìn cô một cái, cười khẩy nói: "Quả nhiên, cô cho rằng có thứ tốt như vậy à? Nào nào đến đi, cô nhìn xem chiếc xe này, biết bao nhiêu tiền không?"

Joohyun liếc mắt một cái: "Không biết."

Thứ vô dụng, xe thấp hơn một trăm triệu , không xứng để chị đây phải nhớ kỹ.

"Tôi nói với cô nha, chiếc này lên đến chín trăm triệu won đấy, cả đời cô cũng kiếm không được nhiều tiền như vậy đâu." Cô gái cười cười nói tiếp: "Nhưng mà dựa theo cách thức thắt lưng buộc bụng này của cô, chắt mót nói không chừng vẫn có thể mua được cái lốp xe."

"À." Joohyun cúi đầu cắn một miếng cơm nắm.

"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa, cô quấy rầy mọi người xem xe kìa." Một vị khán giả đứng nhìn không nhịn nổi, lên tiếng can ngăn cô gái đang chỉ trích người khác.

"Đúng vậy a, người ta mua không nổi thì làm sao chứ, lại không cản trở đường đi của cô."

"Thật là một cô gái tốt, tiết kiệm thì có sao chứ, tốt xấu gì người ta cũng là người đứng đắn."

"Bà có ý gì hả ! Bà nói ai không đứng đắn?" Cô gái đột nhiên hướng về đám đông mà rống lên.

Joohyun cạn lời đến cực hạn, xoay người chuẩn bị rời đi, ở cửa ra vào lại xuất hiện một người quen, hai người đang chuẩn bị chào hỏi nhau, thì cô gái ở phía sau đột nhiên xông lên trước, ôm lấy người tới.

"Anh Ok, anh rốt cuộc cũng đến rồi, mau giúp em làm chủ đi, đám người ở đây hung dữ quá đi." Cô gái ủy khuất mà ôm lấy người đàn ông khóc lóc lên.

"Được được, trước đừng khóc nữa, anh còn có việc."

"Anh còn có thể có việc gì chứ? Nhanh giúp em mua chiếc xe kia đi, đám người kia đều xem thường em!" Cô gái hu hu khóc lóc, dẫn tới mọi sự xem thường.

"Anh kêu em đừng khóc nữa !" Người đàn ông dứt khoát đẩy cô gái ra, cô gái quá mức kinh hoảng, bởi vì quên mất giả vờ khóc lóc, ngơ ngác mà nhìn ông ta.

Lúc này, Joohyun chào hỏi: "Ok tổng, thật trùng hợp."

Cô gái vừa nghe, tức khắc liên tưởng đến cô là người muốn đoạt vị trí của mình, vừa định tiến lên thị uy, thì thấy ông ta dùng gương mặt tươi cười chào đón mà nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia: "Bae tổng, cô làm sao lại ở chỗ này?"

Bae, Bae tổng?

Cô gái trừng mắt lớn hơn nữa, tuy rằng không quen biết, nhưng biết rõ, người có thể để anh Ok có thái độ cung kính như vậy thì không phải là người tầm thường.

"Tới bán xe." Joohyun nói.

Bán xe?

Cô gái tức khắc lại nhẹ nhàng thở ra, có thể là sắp phá sản rồi, bán xe để xoay vòng tài chính.

Ok tổng: "Có muốn bán chiếc nào thế? Là chiếc Porsche kia sao?! Nếu là thật, có thể sang cho tôi được hay không?"

"Giám đốc vừa mới gửi tin nhắn cho tôi nói là đã bán đi rồi, tôi chỉ là tới thuận tiện tham quan thôi." Joohyun nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang ngơ ngác như kẻ khờ kia, cong cong khóe miệng: "Vậy không rảnh để hàn huyên nữa, chúc Ok tổng làm ăn thịnh vượng, gia đình hòa thuận a."

"..." Ok tổng liếc xéo cô gái kia một cái.

Lúc này, vị giám đốc kinh doanh mới vừa ăn cơm xong đi đến, phát giác bầu không khí trong cửa hàng không thích hợp lắm, đa số người đều dừng tầm mắt lên chỗ cô gái đang đúng ở cửa lớn.

Ông ta lập tức triển khai gương mặt tươi cười: "Bae tiểu thư, cô thật là quý nhân của tôi a, sự nghiệp của tôi đã có thể hoàn toàn dựa vào cô rồi. Xe của cô vừa đặt ở đây bày bán chưa đến một ngày, đã được người khác đưa giá cao mua rồi, bất quá, cô không muốn đổi chiếc xe mới sao?"

"A, chờ một chút, một chút, buổi chiều chúng tôi vừa mới nhận một chiếc Maserati, cô có muốn xem hay không? Tôi cảm thấy cô sẽ vô cùng thích." Giám đốc dẫn cô đi ra bên ngoài. "Cô xem, còn đang đậu ở bên ngoài đấy."

Đám đông vây xem đều hưng phấn.

Joohyun mặt mày khẽ động: "Bao nhiêu tiền?"

"Xe này tuy rằng là second - hand, nhưng được bảo dưỡng rất mới. Hơn nữa chính là không còn sản xuất nữa, bao nhiêu người muốn mua cũng mua không được." Giám đốc mô tả vô cùng sinh động.

"Không thành vấn đề."

Toàn bộ cuộc giao dịch chưa đến ba phút, đám đông ăn dưa đều nhịn không được mà hét lên, càng không có ít người đưa ánh nhìn về phía cô gái kiêu căng kia, chỉ thấy sắc mặt của cô gái kia đều trắng bệch.

----------------------

Joohyun lái xe về nhà, đậu ở chỗ gần rồi gọi điện cho Yeri, để cô ấy có thể đến đây giúp đỡ lái xe của mình về công ty.

Sau khi quẹt thẻ xong, Joohyun liền xách túi nilon đựng cơm nắm, nhìn nhìn bốn phía, rồi đi đến trước mặt cô gái kia.

"Cô, cô muốn làm gì?" Cô gái kia sợ tới mức lui về phía sau một bước.

"Cảm phiền tránh đường một chút." Joohyun phất phất tay.

Cô gái tránh ra một chút.

"Chú ý cách làm người một chút, không có việc gì thì đừng có chỗ này ném cái chai." Joohyun nhặt lên cái chai nước khoáng ở sau lưng cô gái, vặn nắp chai ra, dùng một bàn tay là bóp dẹp.

Cô gái hoài nghi cô đang cảnh cáo mình, 'Kết cục của cô sẽ giống như chai nước này vậy', bị Joohun bóp nát trong bàn tay, chết oan chết uổng.

Ngay sau đó, Joohyun giơ tay lên. Cô gái theo bản năng nhắm mắt lại, không như dự đoán là bị ăn bạt tay, mà là nghe thấy thanh âm sột soạt vang lên.

Cô ta mở mắt ra, liền thấy Joohyun vô cùng tự nhiên mà ném cái chai vào túi nilon, sau đó đi ra khỏi cửa hàng.

"Cô ta đây làm gì vậy?" Cô gái chạy tới bên cạnh OK tổng hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Joohyun.

Sau đó mọi người liền thấy một cô gái mới một giây trước còn vung mấy trăm triệu won, cầm theo túi nilon, bước lên chiếc xe đạp cà tàn, một đường đạp đi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người, để lại một bóng dáng tiêu sái không kiềm chế được.

Cô gái: "...?"

Mọi người: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro