𝐶ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 19: 𝑀𝑜́𝑛 𝑞𝑢𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔ℎ𝑖̀𝑛 𝑤𝑜𝑛.
"Đến đây, cùng nhau xem a." Seulgi lấy tai nghe của mình qua, kết nối vào CPU, sau đó đưa cho Joohyun một bên tai nghe.
Joohyun sau khi đeo tai nghe, Seulgi dịch về phía bên cạnh một chút, cảm khái nói: "Cái này có thể có lời hơn so với rạp chiếu phim nhiều."
Joohyun cũng xích về phía bên cạnh, hai người tụm lại một chỗ xem phim. Chỉ là không bao lâu, Seulgi liền ngủ rồi.
Joohyun nhìn người đang dựa lên vai của mình, tạm dừng bộ phim lại, nhích người về phía sau sát một chút, sau đó điều chỉnh giúp Seulgi một góc độ thoải mái, lúc đó mới cầm lấy điện thoại của mình lên trả lời tin nhắn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Seulgi đột nhiên khịt khịt cái mũi, giống như là phát hiện mỹ thực vậy, còn đang buồn ngủ mà mở mắt ra, ánh mắt theo khứu giác quay đầu nhìn về phía đại sảnh cách đó không xa.
Chỉ thấy nam sinh vừa ngủ lúc nãy không biết đã thức dậy từ khi nào, lấy ra một cái nồi điện, cắm điện nấu nước, ở bên trong để thêm mì ăn liền, chân giò hun khói, rau xanh và trứng gà.
'Quá biết hưởng thụ cuộc sống mà." Seulgi kinh ngạc nói.
Joohyun: "..."
"Chị làm sao không nói gì hết vậy?" Seulgi ngẩng đầu, chợt phát hiện tư thế hiện tại có chút không đúng, bởi vì Seulgi quay đầu lại, cằm gác lên mặt trên bộ ngực của Joohyun.
Seulgi lập tức giật trở về, lỗ tai có chút hồng, nhìn Đông nhìn Tây, bất chợt không biết suy nghĩ đến gì, nói một cách hợp tình hợp lý: "Chúng ta không phải là kết bái rồi sao, dựa một chút chắc không có sao đâu nhỉ?"
Joohyun dừng một chút: "Theo lý mà nói thì không sao, cho nên em lại muốn dựa vào một chút sao?"
"Chuyện này." Seulgi thật rối rắm, nếu không dựa, chẳng phải là có vẻ bản thân hình như che giấu mà giấu đầu lòi đuôi sao?
Seulgi ngơ ngác từ từ tiến lại gần, rốt cuộc, còn phát biểu cảm nghĩ nói: "Mềm quá."
Joohyun rũ mắt: "..."
"Thơm quá."
Tinh thần của Joohyun có chút chấn động lên: "Nói thơm thì hơi quá rồi."
"A không phải mà." Lỗ tai của Seulgi càng đỏ, vươn ngón tay thon dài ra, chỉ về phía nam sinh, "Là cái nồi của anh ta, thơm quá đi."
Joohyun nhướng mày nói: "À, ý em là chị còn không thơm bằng một gói mì sao?"
"Đương nhiên không phải." Seulgi ngẩng đầu nhìn Joohyun vài giây, lập tức tiến đến vùng cổ mà ngửi ngửi, "Chị gái à, chị thớm quá đi."
Joohyun buồn cười, nhéo nhéo cái mũi của Seulgi, Seulgi không bỏ qua, ý đồ muốn cắn Joohyun.
Hai người cãi nhau ầm ĩ đùa giỡn ầm ĩ tiếp, lúc này, một nam sinh ở bên bàn đối diện đột nhiên oán giận một câu: "Các cô có thể đừng có show ân ái ở đây nữa được không, ông đây còn phải chơi game nữa đấy."
Hai người ngẩn ra, Seulgi chớp chớp mắt, phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã chồm đến trên người của Joohyun, vội vàng ngồi thẳng, trả lời lại: "Chúng tôi không có show ân ái."
"Như vậy mà còn không gọi là show sao?" Giọng của nam sinh trở nên chua xót, "Tôi cũng sắp bị các cô làm cho mù mắt chó rồi."
Seulgi uất ức, quay đầu nói với Joohyun: "Cậu ta vu khống chúng ta kìa."
Joohyun xoa đầu Seulgi, cười nói: "Vậy chi bằng chúng ta cứ xác nhận, tránh bị anh ta vu khống nữa."
Seulgi: "Hả?"
Chữ nào cũng biết hết, nhưng tại sao liên kết lại với nhau lại không hiểu nhỉ?
"Chị là nói, vậy phải cố mà show ân ái cho anh ta xem, để anh ta trở thành cẩu độc thân chết chua, thế nào?"
Joohyun nửa dựa vào ghế sofa, nói: "Ý kiến không tệ lắm đúng không, dù sao chúng ta cũng đã kết bái, còn có vấn đề gì chứ?"
"Đúng rồi, không có vấn đề gì a!" Seulgi lập tức tiến vào lòng của Joohyun, làm mặt quỷ với nam sinh ở đối diện kia, "Lêu lêu lêu."
"Quá đáng nha!" Nam sinh nói.
Vừa nghe lời này, Seulgi càng hăng hái hơn, quay đầu liền hôn lên mặt Joohyun một cái, đắc y nói: "Đỏ mắt chết cậu, hừ."
Nam sinh: "Ai không có bạn gái chứ, bạn gái của tôi bất quá là không cùng tôi lại đây mà thôi!"
Seulgi: "Tôi thấy cậu bịa đặt mà thôi!"
Nam sinh: "Bạn gái của tôi đẹp hơn các cô một nghìn lần."
"Cậu là cái bánh quy nhỏ nào a, bạn gái của cậu lại là cái mảnh bánh quy nào nữa đây?" Seulgi kéo Joohyun qua: "Cậu nhìn cho kỹ bạn gái của....A phi !. Cậu mở to con mắt chó của cậu nhìn cho kỹ, chị ấy rất đẹp a! Cậu còn có thể tìm được người nào có thể đẹp hơn so với chị ấy được sao!?"
Hai người giống như học sinh tiểu học mà tranh chấp với nhau, Seulgi thấy Joohyun không nói câu nào, muốn giúp đỡ Joohyun, lúc quay đầu nhìn lại, theo bản năng kề sát vào để nhìn xem gò má ửng đỏ của Joohyun, quay đầu lại liền dữ dằn với nam sinh kia: "Cậu xem chuyện tốt cậu làm này, làm chị ấy tức giận đỏ mặt hết rồi kìa!"
Nam sinh: "..."
Joohyun: "..."
Joohyun kéo Seulgi đang hùng hùng hổ hồ ra khỏi tiệm net, thở dài: "Đã hết giờ rồi, kế tiếp em muốn đi đâu?"
"Ngày tháng thần tiên vẫn luôn ngắn ngủi như vậy sao, em còn muốn tìm người nào đó để mượn cái nồi dùng một chút nữa?" Seulgi lưu luyến mà quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm net. "Em phải đi tìm bạn của em."
Joohyun: "Bạn?"
"Ừ." Seulgi đột nhiên nở nụ cười, "Hôm nay là sinh nhật của em, bạn em muốn cùng em mừng sinh nhật."
Joohyun kinh ngạc nói: "Sinh nhật của em? Sao không nói với chị sớm một chút."
"Hiện tại không phải đã nói với chị rồi sao?" Seulgi cười nói, "Hôm nay gặp được chị rất vui vẻ, lần sau có cơ hội lại cùng nhau đắm mình trong tiệm net a."
"Lần sau là khi nào?"
"Hả?" Seulgi không dự đoán được Joohyun sẽ hỏi cặn kẽ như thế, đây không phải là lời khách sáo chứ?
Nhưng nếu người ta hỏi rồi, thì vẫn là nên trả lời một câu chứ: "Thứ bảy tuần này thì sao?"
"Có thể." Joohyun gật đầu, lại nhìn quanh mấy chỗ gần đây, "Em chờ chị một chút."
"Làm sao vậy?"
"Đi mua cho em chút quà."
"Không cần đâu!" Seulgi ở phía sau hô, "Không cần mua mắc, mua quá một nghìn thì em không cần nữa đâu!!!"
Bước chân của Joohyun dừng lại, quay đầu lại nhìn Seulgi.
Seulgi buông lời hung ác: "Mua quá một nghìn thì tuyệt giao."
Quá khó khăn, Joohyun bắt đầu mê mang, làm gì có món quà nào một nghìn chứ?'
Joohyun nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng đi vào một tiệm bánh bao, lại thoáng nhìn qua bà chủ, chợt nảy ra ý tưởng.
Seulgi ngồi ở một cái bàn đặt ở bên ngoài quán net, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy Joohyun cầm cái mâm đi tới, mặt trên còn có một cái nắp, hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì a?"
"Bánh sinh nhật." Joohyun đặt cái mâm ở trước mặt của Seulgi, dưới ánh mắt chờ mong của Seulgi, mở cái nắp ra.
Nụ cười Seulgi hơi cứng lại: "?"
Trên cái mâm đặt một cái bánh bao lớn, mặt trên lại đặt thêm mấy cái bánh bao, dùng sốt cà chua để viết lên trên bánh bao là —— Ddeulgi, sinh nhật vui vẻ.
Seulgi mở trừng mắt nhìn mấy cái bánh bao, khó có thể nói rõ tâm trạng lúc này, vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa cảm thấy bất ngờ. Lúc trước ăn bánh kem điểm tâm ngọt đều trong các cửa hàng cao quý, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bánh kem tạm thời được kêu là bánh kem mà theo phong cách hiếm lạ thế này.
Nhưng mà nghĩ lại, bánh kem hoàn mỹ này lại phù hợp với yêu cầu của mình, trong khoảng một nghìn.
Quan trọng không phải là tiền nhiều hay ít, mà là tấm lòng.
"Cảm ơn! Em rất thích!" Seulgi dùng đôi tay chống cằm, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt với Joohyun, "Nhưng mà tại sao là Ddeulgi?"
Joohyun ngồi xuống đối diện với Seulgi, giải thích nói: "Viết đầy đủ tên chiếm quá nhiều chỗ, viết không đủ."
Seulgi: "Được thôi."
"Nhanh nếm thử đi."
"Để em cầu nguyện trước đã." Nghi thức vẫn là nên có, Seulgi chấp hai tay lại, nhìn chằm chằm vào bánh bao mà cầu nguyện.
Bánh bao a bánh bao, hy vọng mày là cái bánh bao ăn ngon nhất.
"Xong rồi, em muốn ăn quá đi." Seulgi cầm lấy bánh bao dính sốt cà chua, lại chia một cái bánh bao đưa cho Joohyun, sau đó chậm rãi cắn một miếng.
Seulgi: "!"
Trời xanh ơi, ước nguyện thành hiện thực rồi!
"Ngon quá." Seulgi vừa nhai bánh bao vừa nói lơ mơ.
Joohyun cũng ăn một miếng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lại nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn vừa rồi của Seulgi, sự yêu thương trong con tim càng thêm nồng hậu, mấy cái bánh bao đã có thể làm Seulgi vui vẻ đến thế, thật là trước nay chưa từng thấy qua người nào lạc quan rộng rãi như vậy.
Ngay lúc hai người đang ăn bánh bao, ở nơi xa có một bác gái mập mạp, còn mang một cái tạp đề, mặt trên còn in logo tiệm bánh bao.
Bác gái nói: "Bác tới lấy cái mâm a."
"Được ạ." Seulgi gật đầu.
Nhưng ai biết, bác gái vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên té ngã xuống đất.
Seulgi hoảng sợ, theo bản năng mà kêu một tiếng "Baechu."
Joohyun hình như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao.
"Ui da ui da, đau chết mất, ai tới giúp tôi với a." Bác gái ngã lăn lộn trên mặt đất.
Seulgi nhìn thấy tư thế này cùng kỹ thật diễn này, cực kỳ giống ăn vạ, thật cẩn thận nói: "Bác à ~ đứng lên đi ~ đứng lên đi ~"
"Bác đi lên không nổi nữa, bác hiện tại đau quá, mau tới giúp bác một chút đi." Bác gái kêu rên.
Seulgi mở điện thoại ra quay video, tiến đến nâng bác gái dậy, xong xuôi xoay người quay đi, ai ngờ bác gái một phen túm lấy tay của cô, không cho cô đi.
Seulgi: "Bác à, con có quay video, bác đừng có ăn vạ con nha."
"Hứ, bác ăn vạ con làm gì." Bác gái từ trong túi quần lấy ra một cái thẻ, ném vào trong tay của Seulgi, "Cảm ơn con dám làm việc nghĩa, tài sản nhà ta nhiều quá không có chỗ để, thứ này cứ xem như là quà đáp tạ của bác. Con nhận lấy đi, muốn ăn cái gì thì mua cho mình cái đó, mật mã là sáu số sáu. À đúng rồi, chúc con sinh nhật vui vẻ. "
Nói xong, bác gái liền cầm lấy cái mâm của mình, nhảy chân sáo mà trở về tiệm.
Seulgi trợn mắt há hốc mồm, nhìn chân tay lanh lẹ của bác gái kia, tự nhiên cảm thấy thế giới này có chút theo chủ nghĩa hiện thực ma huyễn.
"Baechu? Bác ấy vừa nãy mới ăn vạ em xong, sau đó còn đưa em tiền, đúng không?" Seulgi khó có thể tưởng tượng được mà nói.
"Đúng vậy, em nhận lấy đi, dù sao bác gái bà ấy có tiền nhiều mà." Joohyun nhìn thoáng qua bác gái, vừa lúc bác gái quay đầu lại liếc nhìn các cô một cái, vẫy tay về phía các cô, thuận tiện lặng lẽ nháy mắt với Joohyun một cái.
Joohyun: "..." Không ngờ tới kỹ thuật diễn xuất của bác lại kém đến vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro