Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝐶ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 11: 𝐶ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑒̂̀.

Joohyun vốn tưởng rằng cuộc gặp gỡ kia chỉ là một lần ngẫu nhiên mà thôi, cả đời người này, luôn sẽ gặp đủ loại người hoặc chuyện thú vị, nhưng không phải tất cả những gì ngẫu nhiên mà gặp được đều sẽ có thể phát triển tận về sau.

Công việc vẫn luôn bận rộn, Joohyun cũng liền quên mất những chuyện này.

Nhưng sau hơn một tháng, khi hai người lại ngẫu nhiên gặp lại lần nữa, Joohyun liền không thể không cảm thán sợi dây duyên phận thật là tuyệt không thể tả.

Ngày đó vào lúc chạng vạng, Joohyun ra ngoài đi cùng là người phụ trách đội thi công mở cuộc họp, ở văn phòng ngây người cả một buổi trưa, chú tâm vào tiến độ kế tiếp lại càng kỹ càng và tỉ mỉ hơn nên nói chuyện suốt một buổi, khi ra tới thì sắc trời đã không còn sớm nữa.

Office building không có ở chỗ công trường, mà ở gần làng đại học.

Joohyun đi đến dưới lầu, trên đường phần lớn là một số người trẻ tuổi trang điểm hợp thời, Joohyun thở dài một hơi, không muốn lái thẳng xe trở về nhà, dứt khoát dọc theo đường phố ở lân cận đi dạo.

Xe đi qua đường lớn, Joohyun đi lên cầu vượt, quay đầu nhìn thoáng lại phong cảnh của thành phố, đầu óc trống rỗng một hồi lâu.

Lúc này, cách đó không xa vang lên giọng của một cô gái: "Cô gái đẹp, tôi xem cô có rất nhiều phiền não, chi bằng lại đây để tôi bói một quẻ cho, đoán xem có biện pháp gì để giải quyết hay không."

Joohyun ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi giữa trời chiều, tóc quấn lên thành của tỏi, mang theo mắt kính tròn đen.

Trước mặt đặt một cái bàn nho nhỏ, bên cạnh treo một cái biểu hiệu, mặt trên viết hai chữ —— đoán mệnh.

"Cô gái, lại đây xem một lần đi. Giá cả có nhiêu đâu, cho cô một cơ hội để nghịch thiên cải mệnh a." Cô gái hét to lên.

Nếu là ngày thường, Joohyun thấy thầy bói kiểu này liền sẽ tự động tránh đi, nhưng hiện tại cả người lười biếng không muốn cử động. Lại thấy vị nữ thầy bói này, không nhịn được cảm thấy mới mẻ, liền đi tới trước cái bàn mà ngồi xuống.

"Bao nhiêu tiền một lần?"

Đại khái không ngờ tới bản thân thật sự sẽ muốn đoán mệnh, cô gái lập tức thẳng lưng, lộ ra nụ cười tươi với Joohyin, môi hồng răng trắng: "Sự nghiệp, gia đình, nhân duyên, mỗi thứ hai nghìn won, nếu bói hết toàn bộ, thì giảm giá chỉ còn năm nghìn."

"Sự nghiệp đi."

"Không thành vấn đề, nam tả nữ hữu, cho tôi xem tay phải của cô đi."

Joohyun vươn tay đối phương cầm nắm một hồi, lại nhéo nhéo, lật tới lật lui xem một hồi lâu.

Joohyun: "? Cô không phải muốn xem đường chỉ tay sao?"

"Đúng vậy, nhưng tôi phát hiện tay của cô có đường chỉ tay rất đẹp. Với kinh nghiệm nhiều năm xem bói, đôi tay này của cô nhất định đã giúp cô mang đến không ít thứ."

Joohyun: "..."Được rồi, quả thật là nói trúng phóc rồi.

Vẽ bản vẽ nhiều năm như vậy rồi, lại còn không phải là dựa vào đôi tay này sao?

"Chờ một chút nha, trời có chút tối, tôi thắp cái đèn đã." Cô gái nói, từ bên chiếc balo ở bên cạnh lấy ra một cái đèn bàn nhỏ, lạch cạch một tiếng, chiếu vào tay của Joohyun.

"Ồ quao, đường sự nghiệp của cô rất rõ ràng, vừa sâu vừa dài, chứng tỏ sự nghiệp của cô sẽ vô cùng thuận lợi, bản thân cô cũng tràn đầy sự tự tin. Tin tôi đi, sự nghiệp của cô, tài vận đều có thể đạt được vận may."

Cô gái vùi đầu nói, từ phương hướng Joohyun nhìn lại, vừa lúc có thể thấy hàng lông mi nhỏ dài đậm của cô gái khi cúi xuống.

"Cảm ơn." Joohyun tạm thời chịu nghe thấy mấy lời vô nghĩa vậy, lấy ra hai nghìn đặt lên trên bàn, đang lúc chuẩn bị rời đi, đối phương đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô.

"Cô gái, thật sự không bói gia đình và tình yêu một chút sao? Ba nghìn thôi, bỏ đi bỏ đi, cô cho tôi hai nghìn là được rồi, tổng cộng bốn nghìn, tôi bói cho cô trọn bộ luôn a." Cả người cô gái đều lết lên tới mặt bàn, người ở bốn phía con đường đều tò mò mà nhìn về bên này.

Joohyun đành phải ngồi trở về, lấy ra bốn nghìn: "Nhanh đưa cho tôi đáp..."

"Đợi đã, tôi cảm thấy cô rất quen mắt nha!" Cô gái đột nhiên ngắt lời của cô.

Joohyun: "?"

Ngay sau đó, cô gái dựng đèn bàn hướng lên trên, tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt nai tơ, vui mừng nói: "A, cô không phải là cái người...gọi là gì nhỉ...Baechu? Đúng không?"

"Kang Seulgi?"

"Đúng vậy, là tôi!" Seulgi mới vừa nãy còn mang kính râm, hơn nữa đối phương lại ở nơi ngược sáng, không ngờ tới lại có thể gặp được người quen, vẫn luôn không nhìn rõ là ai.

Seulgi trực tiếp đẩy cái kính râm ra sau đầu, vui vẻ mà vỗ vỗ mu bàn tay của Joohyun: "Thật trùng hợp a, không ngờ tới chỗ này cũng có thể gặp được cô, cô tới đây để làm gì vậy?"

"Không phải bị cô gọi vào đoán mệnh sao." Joohyun buồn cười nói, cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay đang giao nhau của hai người, Seulgi còn đắm chìm trong sự sung sướng khi thấy người quen, căn bản không chú ý bản thân đang giống như mẹ già nắm tay con gái không nỡ buông ra, Joohyun cũng không dám nói gì, liền mở đầu câu chuyện: "Cô làm sao lại ở đây bói toán thế này?"

Seulgi nhất thời nghẹn họng, có thể nói lần trước sau khi trải qua loại trải nghiệm cuộc sống này thì liền thích loại cuộc sống này, do đó bắt đầu thi triển các ngành nghề khác để trải nghiệm không?

"Ôi, nói ra thì rất là dài." Seulgi thở dài một hơi thật sâu.

Joohyun: "Vậy thì cô nói ngắn gọn thôi."

"..." Seulgi chép chép miệng: "Ôi! Là cuộc sống bức bách a"

"Ồ." Joohyun không giỏi ép hỏi nguyên do của mọi chuyện, nhìn gian hàng nhỏ này của Seulgi: "Hôm nay làm ăn thế nào?"

"Thật không dám giấu giếm, người cam tâm mắc mưu, cũng chỉ có một người là cô đây a, cô thật đúng là người tốt mà hu hu hu." Seulgi vừa định làm bộ khóc một chút, đầu óc chưa kịp trở lại, đã quên mình còn cầm lấy tay của Joohyun.

Bàn tay vừa mới cầm lên thì càng để sát vào, liền không cẩn thận hôn lên mu bàn tay của Joohyun.

Joohyun: "..."

Seulgi: "..."

Hai người đồng thời rút tay về.

"Đêm nay trời tối thật sớm a." Seulgi nhìn về phía Tây.

"Đúng vậy, đêm nay ánh trăng thật đẹp a." Joohyun nhìn về phía Đông.

Seulgi trầm mặc.

Joohyun đợi nửa ngày, quay đầu nhìn Seulgi, khó hiểu nói: "Cô làm sao không nói rồi?"

Seulgi gãi gãi gương mặt có chút đỏ lên, "Cô biết ánh trăng thật đẹp còn mang theo ý nghĩa gì khác không?"

"Hả?" Joohyun chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi lớn, "Có ý nghĩa gì?"

"Natsume Souseki đã từng dùng cụm từ 'Tôi yêu em' phiên dịch thành 'Ánh trăng thật đẹp'." Seulgi nói.

Joohyun nheo mắt, cô là sinh viên theo ngành khoa học và công nghệ, cả ngày trầm mê vào số liệu và vẽ bản đồ, làm sao rảnh đi nghiên cứu mấy đại văn hào lãng mạn trên thế giới chứ.

Joohyun bất chợt xấu hổ: "Cái đó, tôi không phải có ý đó đâu..."

"Tôi biết, tôi chọc cô thôi." Seulgi đột nhiên chỉ vào Joohyun mà cất tiếng cười to, "Sao lại có thể có người sẽ thích người vừa mới gặp qua vài lần chứ."

Joohyun nhìn gương mặt tươi cười của Seulgi, trái tim bỗng đập lỡ nhịp, trái lại lại thầm nghĩ: Nói không chừng điều đó thật sự có.

"Cô cứ bói lại cho tôi đi, không thể lấy không." Joohyun đột nhiên vươn tay, ý vị không rõ mà nhìn Seulgi một cái, "Bói tình yêu."

"Không thành vấn đề." Seulgi kề sát một chút, nhìn kỹ đường chỉ tay trên lòng bàn tay của Joohyun, "Ồ, đường tình yêu của cô cũng rất thuận lợi đấy, cô là người khéo léo, lại là người cá tính mạnh mẽ, vô luận là đối với nam hay nữ đều cũng có mị lực rất mạnh, sau này cô sẽ có rất nhiều vận đào hoa đấy."

"Thật vậy chăng?" Joohyun nhìn chằm chằm vào hàng lông mi của Seulgi mà hỏi.

Seulgi ngẩng đầu lên, cười nói: "Giả đó, kỳ thật là mấy câu tôi tra được ở trên mạng, ai tới xem tôi đều bói như vậy thôi."

Joohyun: "..."

Joohyun: "Cô là kẻ lừa đảo, có tin tôi sẽ tố giác cô không?"

"Tôi đây liền chết cho cô xem." Seulgi một chút cũng không sợ, cầm lấy một cây bút, ngòi bút đặt lên lòng bàn tay."

Joohyun: "Đây là cách chết thế nào đây?"

"Vẽ đứt đường sinh mệnh của tôi a!"

Lúc này, mấy gánh hàng rong trên cầu vượt đột nhiên sôi nổi lên: "Cảnh sát tới rồi, chạy nhanh đi!"

Seulgi sửng sốt, vội vàng đứng dậy gấp lại chiếc ghế.

Ai ngờ động tác của Joohyun càng nhanh hơn, dứt khoát nhấc tấm khăn trải bàn lên, đem tất cả đồ dạc nhét vào bên trong tấm khăn, trên tay cầm lấy cái bàn của Seulgi, một tay khác nắm chặt lấy cổ tay của Seulgi.

Joohyun: "Chạy mau !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro