
Chương 87
Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh đưa nàng đi toilet rồi trở về, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cao cho vết bỏng của nàng.
Phác Thái Anh không bị nước nóng phỏng trực tiếp, chỉ là đầu ngón tay hơi đỏ lên, không có triệu chứng phồng rộp. Nàng vốn không nhạy cảm với cảm giác đau, thông thường cũng chẳng bôi thuốc. Nhưng khi thấy Lạp Lệ Sa nâng niu bàn tay mình, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc với ánh mắt đầy thương tiếc, nàng vậy mà bỗng cảm thấy hơi đau.
Như một tảng băng sơn trải qua nhiều năm không đổi thay, từ trong ra ngoài đang chậm rãi tan chảy dưới ánh mặt trời, đón nhận sự tái sinh.
Thỉnh thoảng, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu quan sát nét mặt của nàng.
Đôi lông mày đẹp của Phác Thái Anh khẽ nhíu lại.
Lạp Lệ Sa giảm nhẹ động tác, giọng còn dịu dàng hơn cả cử chỉ: "Làm đau chị hả?"
Phác Thái Anh không biết làm sao để diễn tả cảm xúc nhỏ bé nhưng mãnh liệt đang dâng trào trong lòng, nàng đưa tay phủ lên bàn tay đang cầm thuốc của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn, rồi ngẩng lên đối diện ánh mắt Phác Thái Anh.
Cát Tĩnh đã quan sát màn trình diễn đặc sắc này một lúc lâu. Cô ấy là lão sư bộ môn đã hoàn thành hết công việc học kỳ này trừ việc chấm bài thi cuối kỳ, nên gần như cả ngày đều ở văn phòng. Dù sao thì cô ấy - một "cẩu độc thân " sau giờ làm việc là kiểu người về thẳng nhà, thì nơi làm việc là hoạt động xã giao duy nhất của cô ấy.
Từ khi Ôn Tri Hàn hẹn Lạp Lệ Sa ra ngoài, Phác Thái Anh không yên tâm ăn giấm, đến nỗi bị phỏng tay. Lạp Lệ Sa lập tức xông tới, vừa giận vừa đau lòng, lại đến bây giờ đang bôi thuốc cho nàng. Bỗng nhiên, ánh mắt họ gặp nhau đầy thâm tình, không khí giữa hai người bắt đầu nhuốm sắc hồng.
Hai người bọn họ ôm nhau.
Cát Tĩnh thỏa mãn quan sát, rồi thu tầm mắt lại, rón rén đi ra ngoài, thậm chí còn chu đáo khép cửa phòng làm việc.
***
Thứ tư, kỳ thi cuối học kỳ chính thức bắt đầu.
Các phòng thi được sắp xếp không theo lớp tự nhiên, mà dựa theo thứ hạng của kỳ thi giữa kỳ, xếp từ cao xuống thấp. Đối với học sinh, khi nhận được số phòng thi, họ sẽ biết thứ hạng của mình trong niên khóa và mục tiêu cần phấn đấu trong tương lai.
Lớp 10 ban 7 có vài học sinh được xếp vào phòng thi 1 và phòng thi 2, điều này có nghĩa là họ đã chen chân vào vị trí của lớp thí nghiệm khi mới vào lớp 10, khiến tinh thần cả lớp được nâng cao. Khi phân ban ở lớp 11, sẽ còn một cơ hội chuyển ban nữa, những học sinh có thành tích vượt trội hơn lớp thí nghiệm có hy vọng vào được lớp đó.
Lạp Lệ Sa chủ động xin tham gia đội ngũ giám thị, đồng thời được phân công cùng phòng thi với Phác Thái Anh vào ngày đầu tiên.
Hai người cùng nhau đến phòng ban thi vụ lấy đề thi, rồi vào phòng thi 1, nơi tập trung 50 học sinh xuất sắc nhất niên khóa. Tiếu Tình của lớp 10 ban 7 ngồi ở hàng đầu tiên đối diện cửa, còn Vu Chu ngồi ở vị trí thứ nhì tính từ cuối lên.
Lạp Lệ Sa đối chiếu danh sách xong, tuyên đọc các mục lưu ý, trong khi Phác Thái Anh bên cạnh kiểm tra lại đề thi, đảm bảo không thiếu trang nào.
Phía dưới, không ai nói chuyện, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, có người nhìn thẳng phía trước, có người nhắm mắt ôn lại kiến thức.
Đinh linh linh linh ——
Tiếng chuông báo hiệu kỳ thi bắt đầu, các học sinh đồng loạt cầm bút, bắt đầu làm bài.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy. Không khí kỳ thi căng thẳng trang nghiêm, khiến Lạp Lệ Sa nhớ lại thời học sinh xa xôi của mình, đến nỗi không dám thở mạnh.
Ngược lại, Phác Thái Anh chậm rãi đi tuần sát quanh phòng học, khuôn mặt không lộ cảm xúc.
Lạp Lệ Sa thầm nghĩ: Quả nhiên người giỏi có khác biệt, hổng lẽ nàng đã quá quen với không khí thi cử?
Sau khi kỳ thi kết thúc, hai người đến phòng ban thi vụ nộp bài.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Phác lão sư từng thi thứ hạng hai chưa?"
Phác Thái Anh đáp nhẹ: "Chưa từng."
Lạp Lệ Sa nở nụ cười: "Ghê thật đấy!"
Phác Thái Anh nói: "Chị đã tốt nghiệp nhiều năm rồi." Ý là không muốn được khen về chuyện đã qua lâu như vậy.
Lạp Lệ Sa bước nhanh hai bước, đến trước mặt nàng, đối diện với nàng rồi đi lùi, hai tay ôm túi đựng bài thi trước ngực, nói: "Phác lão sư hiện tại cũng là một chủ nhiệm lớp xuất sắc mà."
Phác Thái Anh mỉm cười.
"Lạp lão sư." Bỗng một giọng nam vang lên bên tai.
Lạp Lệ Sa dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Phác Thái Anh thì thu lại nụ cười, nhìn người đàn ông trẻ mặc quần jeans xanh và áo khoác da đen đang tiến đến, bản năng trong lòng nổi lên cảm giác địch ý.
Lư Vũ Bân: "Xin chào."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Xin chào." Cô đứng bên cạnh Phác Thái Anh, không thèm che giấu vẻ xa cách lạnh nhạt.
Lư Vũ Bân ngượng ngùng, ấp úng: "Đi nộp bài thi phải không?"
Lạp Lệ Sa: "Đúng vậy a, họ đang đợi bên kia, không làm phiền vị lão sư này."
Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh rồi đi.
Sau khi gặp Lư Vũ Bân, tâm trạng của Phác Thái Anh rõ ràng xuống thấp. Nàng không biết Lư Vũ Bân là lão sư sinh học lớp 10, nhưng nàng nhận ra anh ta đang cố bắt chuyện với Lạp Lệ Sa. Đây chỉ là người nàng nhìn thấy, cuộc sống của Lạp Lệ Sa còn muôn màu muôn vẻ, chẳng biết có bao nhiêu người như vậy nữa.
Tất cả bọn họ đều thích Lạp Lệ Sa, còn nàng chỉ là một người không đáng chú ý trong số đó, hiện tại dựa vào thân phận bạn bè để ở bên cạnh cô. Tương lai, nếu Lạp Lệ Sa có người thân thiết hơn, liệu cô có còn đối xử với nàng như bây giờ sao?
Cuối kỳ không có buổi tự học tối, môn toán chưa bắt đầu thi, Phác Thái Anh bỗng có nhiều thời gian rảnh, đi dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt, cùng Lạp Lệ Sa ở nhà xem tivi, phung phí thời gian. Trừ buổi tối phải về căn hộ đối diện ngủ, Phác Thái Anh ước mình có thể ở mãi trong căn hộ 2102, chính xác hơn là bên cạnh Lạp Lệ Sa.
Vào thứ Sáu, Lạp Lệ Sa đưa cho nàng bức tranh mà nàng muốn. Màu vẽ vẫn còn ướt, dặn nàng đặt ở nơi thông gió.
Tối thứ Sáu, Phác Thái Anh suýt nữa đã tìm cớ ở lại căn hộ 2102 ngủ cùng giường với Lạp Lệ Sa vào cái ngày cuối cùng trước khi cô đi. Nàng ôm gối, do dự trước cửa nhà mình rất lâu, cuối cùng không dám bước ra một bước này.
Nàng trở về phòng đọc sách, nơi trưng bày bức chân dung tự họa của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh nhìn lâu vào đôi mắt đào hoa như nước kia, nhìn người phụ nữ đang cười với mình, tâm tình dần bình tĩnh trở lại.
Thế này đã đủ rồi, nàng không thể tham lam hơn, mong muốn điều tươi đẹp sẽ mãi mãi ở lại bên mình. Trên đời này làm gì có thứ gì là vĩnh viễn?
Ít nhất lần này, Lạp Lệ Sa đã để lại cho nàng một ký ức khó quên trong đời, cùng với bức tranh và hình ảnh của cô.
Cuối tuần, Lạp Lệ Sa phải ra bay về. Phác Thái Anh tiễn cô ra sân bay.
Phác Thái Anh không nhớ rõ Lạp Lệ Sa trên xe taxi đã nói những gì với mình, cũng không nhớ rõ bản thân đã đáp lại ra sao. Nàng chỉ nắm tay Lạp Lệ Sa, cố gắng khống chế lực đạo để không làm đau những ngón tay mảnh mai kia. Trong đầu nàng mơ hồ rối loạn, chỉ dám cúi đầu nhìn vạt áo của Lạp Lệ Sa, thậm chí không dám để ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô.
Taxi dừng lại trước sảnh, đã đến nơi.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy số tiền cước xe qua khe hở của hàng rào, nhưng vì tay trái bị nắm chặt nên ảnh hưởng đến việc cô dùng tay phải cầm điện thoại.
Lạp Lệ Sa quét mã QR thanh toán, tài xế xuống xe mở cốp sau, giúp lấy hành lý ra. Hai người vẫn ngồi ở ghế sau, Lạp Lệ Sa khẽ gọi người phụ nữ bên cạnh: "Phác Thái Anh?"
Phác Thái Anh nhìn về phía cô, giọng hơi phiêu diêu: "Sao vậy?"
"Đến rồi." Lạp Lệ Sa nhìn nàng với vẻ lo lắng.
"Đến đâu?" Phác Thái Anh vừa nói vừa tự khẽ trả lời, "Đến sân bay phải không?"
"Đúng vậy, chúng ta nên xuống xe." Lạp Lệ Sa mở cửa bên phải, nắm tay Phác Thái Anh cùng xuống xe.
Tài xế đẩy vali lại.
Lạp Lệ Sa: "Cảm ơn anh."
"Không có chi." Tài xế lên xe lái đi, chỗ đậu xe nhanh chóng có xe khác chiếm chỗ.
Lạp Lệ Sa đặt tay lên tay cầm vali, nhìn qua cửa kính vào sảnh sân bay đông người qua lại.
"Chúng ta vào nhé?"
"... Ừm." Phác Thái Anh do dự một giây trước cửa, rồi đi theo cô vào sảnh sân bay.
Còn hai giờ nữa mới bay, Lạp Lệ Sa không nhanh không chậm đi đến quầy làm thủ tục, tiện thể gửi hành lý ký gửi. Cô nhân viên tại quầy nhận thẻ căn cước, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nói với Phác Thái Anh đang tâm sự nặng nề: "Chị muốn đến Bắc Kinh chơi mấy ngày không? Qua ít bữa em đưa chị về lại."
Phác Thái Anh lắc đầu, cúi nhìn mũi giày của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nâng mặt nàng lên, bắt nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình: "Chị làm sao vậy?"
Phác Thái Anh vẫn lắc đầu: "Không có gì."
Lạp Lệ Sa bỗng nói: "Vậy em không về nữa."
Tim Phác Thái Anh thót lại, lý trí lấn át tình cảm, giọng nhẹ nhàng dỗ dành: "Không được, em không phải nói có việc sao?"
"Không làm nữa, dù sao em cũng không thiếu tiền." Lạp Lệ Sa cố ý bướng bỉnh.
"Em đồng ý rồi mà."
"Em đổi ý không được sao?"
"Không được." Giọng Phác Thái Anh vẫn êm ái, giảng lý lẽ với cô, "Nhân vô tín bất lập, đã hứa phải giữ lời."
Cô nhân viên quầy lên tiếng cắt ngang đôi uyên ương này, giọng đều đều công thức hoá: "Lạp tiểu thư, thủ tục của cô đã hoàn tất."
"Cảm ơn." Lạp Lệ Sa lập tức nở nụ cười lịch sự với cô nhân viên, nhận lại giấy tờ và thẻ lên máy bay, kéo Phác Thái Anh sang một bên.
Cô lắc lắc tay Phác Thái Anh, tiếp tục cố chấp: "Em thật sự không muốn về, em không nỡ rời xa chị."
Phác Thái Anh dịu dàng thì thầm dỗ dành.
Dỗ một hồi lâu, tâm trạng Phác Thái Anh dần khá hơn, trong khi Lạp Lệ Sa từ đùa giả làm thật, càng lúc càng không muốn rời đi hơn trước.
Hai mươi phút trước giờ vào cửa máy bay, Phác Thái Anh liên tục thúc giục, Lạp Lệ Sa đành miễn cưỡng bị nàng nửa đẩy nửa lôi đến cửa kiểm tra an ninh.
Phác Thái Anh chỉnh lại cổ áo cho cô, cài từng chiếc cúc áo khoác một.
Sân bay mở điều hoà, nhiệt độ cũng không thấp. Hơn nữa lúc qua kiểm an phải cởi bỏ áo khoác, thế nên dù sao cũng phải tháo ra. Lạp Lệ Sa lặng lẽ nhìn nàng nghiêm túc, chuyên chú làm động tác ấy, không xen vào cắt ngang.
Tổng cộng năm chiếc cúc, Phác Thái Anh cài càng lúc càng chậm, cuối cùng đến chiếc cuối cùng. Nàng cúi đầu bất động hồi lâu, rồi mới buông tay khỏi cổ áo của Lạp Lệ Sa, rồi lại chỉnh sửa lần nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa, như có vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên: "Đi bình an, giữ gìn sức khỏe."
"Chị cũng vậy." Lạp Lệ Sa nói, "Nhớ em thì nhắn tin, nếu điện thoại không trả lời nghĩa là em đang bận, có thời gian liền sẽ gọi lại cho chị."
Phác Thái Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Đầu ngón tay nàng dịu dàng lướt qua những lọn tóc mai rối trên trán người phụ nữ, vuốt ve từ má xuống cằm, đôi mắt đen huyền phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Lạp Lệ Sa, như muốn khắc ghi hình ảnh này sâu vào tâm khảm.
"Phác Thái Anh." Người phụ nữ gọi khẽ.
"Ừm?"
Lạp Lệ Sa ngước mắt lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng.
Phác Thái Anh không cưỡng lại được ánh mắt thâm tình của người phụ nữ, đầu óc thoáng trống rỗng.
Trong con ngươi màu mực khuôn mặt người phụ nữ dần dần phóng đại, chiếm toàn bộ con ngươi của nàng.
Môi Phác Thái Anh cảm thấy nóng lên.
Đôi mắt nàng mở to, nhìn thấy Lạp Lệ Sa nhắm mắt trước mặt mình, hàng mi run rẩy.
Cánh môi ấm áp vẫn còn tiếp tục, hơi ấm liên tục lan tỏa đến đôi môi hơi lạnh của Phác Thái Anh.
Mi mắt Phác Thái Anh khẽ chớp, rồi cũng nhắm lại.
Những người qua lại trong sân bay liếc nhìn cặp đôi nữ nữ đang hôn môi nhau tại cửa kiểm tra an ninh, ánh mắt hoặc ngạc nhiên hoặc chúc phúc.
Lạp Lệ Sa không có thâm nhập, chỉ là đôi môi khẽ chạm, nhưng kéo dài trọn vẹn mười mấy giây.
Cô ngẩng lên, cầm giấy tờ và thẻ lên máy bay trong tay, nhìn Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Học kỳ sau gặp lại."
Nhịp tim Phác Thái Anh mất kiểm soát, lỗ tai ù ù, mãi sau khuôn mặt Lạp Lệ Sa mới hiện rõ trong tầm mắt, nàng đáp: "Ừm."
Trước khi bước vào cửa kiểm tra an ninh, Lạp Lệ Sa quay đầu lại nói: "Phác Thái Anh." Cô nói, "Em rất nhanh sẽ trở về."
Phác Thái Anh vẫy tay với cô, trong mắt nổi lên một tầng thủy quang.
Lạp Lệ Sa bước đi chậm rãi, lưu luyến không muốn rời, nhưng cuối cùng bóng lưng vẫn dần khuất xa, biến mất khỏi tầm mắt.
Phác Thái Anh ngồi xổm xuống, vùi mặt vào cánh tay, gắt gao cắn môi dưới, nước mắt lặng lẽ tràn khỏi mi.
Một nữ sinh đi ngang qua ngồi xuống bên cạnh nàng, ân cần đưa cho nàng chiếc khăn tay.
Phác Thái Anh lắc đầu nhã nhặn từ chối, đứng dậy dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên má, rồi rời khỏi.
Lạp Lệ Sa đã tìm được cửa lên máy bay trong phòng chờ, hành khách bắt đầu xếp hàng kiểm tra vé. Cô ngồi vào vị trí của mình theo số ghế đã đăng ký. Cảm giác như đã quên điều gì đó, cô lấy điện thoại ra, nhìn hộp tin nhắn của Phác Thái Anh hồi lâu, chợt nhận ra Phác Thái Anh chưa từng nói với cô một câu "Hẹn gặp lại".
Trái tim Lạp Lệ Sa đau nhói.
Nàng vẫn không tin rằng mình sẽ trở về.
Phác Thái Anh vừa ngồi lên taxi về nhà, điện thoại trong túi rung lên.
Lạp Lệ Sa: [Nhớ điều ước đầu tiên trong sinh nhật của em không?]
Phác Thái Anh mi mắt ửng đỏ, hít thở nhẹ nhàng, nhìn tin nhắn mà không động đậy.
Màn hình hiển thị: "Đối phương đang nhập tin nhắn".
Rất nhanh, tin nhắn thứ hai của Lạp Lệ Sa hiện lên.
Lạp Lệ Sa: [Điều ước đầu tiên của em là: Mong Phác Thái Anh đừng bao giờ rời xa em.]
Phác Thái Anh mi mắt ướt át, đặt ngón tay vào khung chat, con trỏ nhấp nháy, nhưng tay nàng không chạm vào bàn phím.
Lạp Lệ Sa: [Chị có thể đáp ứng em không?]
Đầu ngón tay Phác Thái Anh cuối cùng rơi xuống bàn phím ảo.
Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú dòng "Đối phương đang nhập tin nhắn" đứt quãng. Một phút sau, Phác Thái Anh trả lời:
Phác Thái Anh: [Có thể]
Lạp Lệ Sa: [Chị cũng có thể ước với em một điều, bất cứ điều gì cũng được]
Phác Thái Anh: [Chị không có điều ước nào cả]
Lạp Lệ Sa ấn tay lên vị trí trái tim, đau đến mức gần như không thể thở nổi. Hồi lâu sau, cô ngả lưng vào ghế.
Máy bay sắp cất cánh, loa thông báo và tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt điện thoại, thắt chặt dây an toàn. Lạp Lệ Sa nhanh chóng gửi tin "Sắp cất cánh rồi, sẽ báo bình an cho chị sau", rồi tắt điện thoại, nhắm mắt lại.
...
Sân bay quốc tế Bắc Kinh, lối ra quốc nội.
Một người đàn ông vai rộng eo thon chân dài, dáng người giữ gìn cực kỳ anh tuấn, khoác tay một người phụ nữ trang điểm tinh tế, khí chất ưu nhã quý phái. Bên cạnh là một thanh niên tuấn mỹ tóc điểm bạc, đeo kính, mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen và quần đen. Phía sau là một quản gia trung niên đứng nghiêm trang, đeo găng tay trắng, hai tay để sau lưng, dáng người thẳng tắp.
Nhóm người này vừa đứng ở lối ra đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Có vài cô gái trẻ nhìn chàng thanh niên tuấn tú, gương mặt ửng hồng, lộ vẻ xấu hổ.
Lối ra dần có người bước ra. Lạp phu nhân, Tống Thanh Nhu, nhìn quanh, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng giọng nói vẫn ấm áp dịu dàng: "Sao Sa Sa vẫn chưa ra nhỉ?"
Ba Lạp, Lạp Di, vỗ vỗ tay vợ: "Đừng có gấp, con không có mất đâu."
Lạp Uyên Sa nói: "Con gọi điện cho muội muội."
Anh lấy điện thoại ra, nhấn số rồi đưa lên tai nghe một lúc, rồi nhìn ba mẹ với vẻ mặt hơi phức tạp.
Tống Thanh Nhu lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Lạp Uyên Sa đáp: "Máy bận."
Tống Thanh Nhu thở dài: "Quả thật con gái lớn không phải của mẹ nữa." Về đến nơi không gọi ngay cho ba mẹ mà gọi cho người trong lòng.
Lạp Lệ Sa báo bình an cho Phác Thái Anh xong thì bấm số điện thoại nhà.
Điện thoại của Lạp Di đổ chuông.
Lạp Uyên Sa và Tống Thanh Nhu cùng nhìn về phía ông.
Lạp Di lấy điện thoại ra xem người gọi, gương mặt bỗng rạng rỡ.
Lạp Uyên Sa ánh mắt thoáng lên một tia u oán, không dám nói gì.
Tống Thanh Nhu hắng giọng một cái, đưa tay ra.
"Lão bà đại nhân mời." Lạp Di cung kính trao điện thoại cho vợ.
Lạp Lệ Sa nghe điện thoại kết nối, nói: "Ba... À, là mẹ à. Con đến rồi, sắp ra cửa đây, lấy hành lý hơi chậm một chút. Mọi người đợi lâu chưa?"
Tống Thanh Nhu dịu dàng đáp: "Không, chúng ta cũng vừa đến thôi."
Lạp Lệ Sa cười cười, kéo vali chạy: "Con ra ngay đây."
Tống Thanh Nhu nghe tiếng bánh xe vali lăn nhanh trên nền gạch, tim nhói lên, vội vàng dặn: "Đi chậm thôi, đừng chạy."
"Con không ngã đâu, con thấy mọi người rồi." Lạp Lệ Sa giơ cao tay cầm điện thoại, gọi to, "Ba! Mẹ!"
Lạp Uyên Sa đứng phía trước ba mẹ, dùng sức vẫy vẫy tay.
Không lâu sau, Lạp Lệ Sa đã ra khỏi khu vực hành khách. Quản gia Đặng thúc tiếp lấy vali, Lạp Lệ Sa nhào vào lòng ca ca đang ở gần nhất. Lạp Uyên Sa bế muội muội lên khỏi mặt đất, xoay hai vòng. Lạp Lệ Sa cười vỗ vai anh, rồi anh mới đặt cô xuống, nắm cổ tay cô đánh giá từ trên xuống dưới.
Lạp Di và Tống Thanh Nhu cùng xông tới, nhìn con gái từ sợi tóc đến mũi chân.
Lạp Lệ Sa trên mặt nở nụ cười, để mặc họ xoay mình qua lại như con búp bê.
Tống Thanh Nhu đỏ hoe mắt, dùng khăn tay đè lên khóe mắt ướt át: "Gầy quá..."
Lạp Lệ Sa nháy mắt với ba cô, Lạp Di vội ôm lấy eo vợ, dỗ dành: "Về nhà rồi nói, làm ít món ngon bù lại."
Lạp Uyên Sa cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, a di đã nấu nhiều món lắm, chúng ta về nhà trước đi."
Hai ba con dỗ dành Tống Thanh Nhu xong, Lạp Uyên Sa ngồi xổm trước mặt Lạp Lệ Sa. Cô nằm lên lưng rộng của anh, anh dễ dàng cõng muội muội lên. Nhìn ba mẹ đi trước vài bước, anh nghiêng đầu nói với Lạp Lệ Sa: "Muội muội, sao anh cảm thấy em nặng hơn thế?"
Lạp Lệ Sa nắm lỗ tai anh.
Lạp Di quay đầu, mở mắt nói lời bịa đặt: "Không được bắt nạt muội muội."
Lạp Uyên Sa cũng nghiêm túc nhận lỗi: "Vâng, con biết rồi ba."
Bước chân Lạp Uyên Sa vững vàng, Lạp Lệ Sa nằm trên lưng anh hầu như không cảm thấy xóc nảy. Cô kéo hai tai anh trai, nghịch qua nghịch lại, rồi chuyển sang vò mặt anh.
Lạp Uyên Sa trách một tiếng: "Che mắt anh rồi."
Lạp Lệ Sa "A" một tiếng, rồi bàn tay che mắt anh càng chặt hơn.
Trước mắt một vùng tăm tối Lạp Uyên Sa: "..."
Hai anh em đến bên xe muộn hơn ba mẹ Lạp một chút. Quản gia Đặng thúc mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen, đứng thẳng bên cạnh cửa xe mở, một tay đặt trên ngực, hơi cúi đầu.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, quay người ngồi vào ghế sau chiếc Bentley đen dài.
Lạp Uyên Sa theo sau ngồi vào.
Đặng thúc dùng tay đeo găng trắng đóng cửa xe, chỉ phát ra tiếng động nhẹ nhàng.
Trong xe yên tĩnh, Tống Thanh Nhu nhận tấm chăn từ chồng, trải ra đắp lên người Lạp Lệ Sa, ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt láng mịn của con gái, dịu dàng nói: "Đi máy bay mệt lắm phải không? Ngủ một lúc đi, về đến nhà mẹ gọi con."
Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn gật đầu, ngáp một cái.
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra, xác nhận không có tin nhắn từ Phác Thái Anh, rồi mới nhắm mắt lại, nằm xuống.
Tống Thanh Nhu đưa mắt cho chồng —— nhìn thấy không?
Lạp Di thở dài.
Lạp Uyên Sa tháo kính, xoa xoa giữa hai lông mày.
Muội muội người thì về, nhưng trái tim vẫn để lại nơi xa.
Cửa sổ xe dày, ngăn ánh nắng không lọt vào, Lạp Lệ Sa vì vậy mà ngủ một giấc vô cùng yên ổn. Chiếc Bentley màu đen chạy một đường dài, lái vào khu trang viên rộng lớn nằm giữa sườn núi phía đông thành phố. Nơi ấy non xanh nước biếc, chim hót hoa nở. Cánh cổng sắt sơn đen từ từ mở ra hai bên. Hai bên đường vào rộng lớn, vườn hoa và thảm cỏ trải dài. Người hầu trong trang viên mỗi người đều bận rộn làm công việc của mình, nghe thấy động tĩnh xe chạy đến thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dõi theo chiếc xe dần dần tiến sâu vào khu trang viên ẩn hiện sau cây xanh.
Lạp Lệ Sa được ca ca của cô đánh thức, hai tay quàng quanh cổ Lạp Uyên Sa. Lạp Uyên Sa nửa ôm cô ra, đặt xuống đất.
Trước cổng có một hàng người đứng chỉnh tề, tất cả đều là người hầu của nhà họ Lạp.
Người hầu nhà họ Lạp rất đông, một tòa nhà riêng được xây phía sau nhà chính để họ ở. Thường ngày mọi người đều ở một nơi, người nhà họ Lạp không kiêu ngạo, đặc biệt những người đã thấy hai anh em lớn lên, đều gọi là bá bá thẩm thẩm, trong đó có vài người được Lạp Lệ Sa xem là "trưởng bối".
Lạp Lệ Sa hoàn toàn tỉnh táo, nói: "Đâu cần long trọng vậy?"
Đặng thúc đáp: "Bọn họ tự đến, nói muốn gặp tiểu thư."
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Được rồi." Cô chủ động đi lên từng người một ôm hôn thân thiết, gọi tên: "Thu thẩm nhi, Phương thúc, Mẫn di..."
Sau một hồi bận rộn, Lạp Lệ Sa bước vào nhà.
Đầu tiên là ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Lạp Lệ Sa quay đầu làm dấu suỵt, rón rén mở cửa bếp, đi vào.
Trong bếp mùi thơm càng đậm, có cả canh và món xào, Lạp Lệ Sa mỉm cười, rón rén lại gần người bảo mẫu, bất ngờ ôm lấy vai bà, hô lớn bên tai: "Vân di!"
Vân di giật mình, chiếc nồi trong tay suýt đổ vào bếp. Bà tắt bếp, quay đầu lại, ánh mắt vừa khóc vừa cười.
Lạp Lệ Sa cười ha ha.
Lạp Lệ Sa ra khỏi bếp, cười toe toét như con mèo vừa ăn vụng được đồ ăn.
Lạp Uyên Sa ngồi trên ghế sofa, chân dài gác lên nhau, ném vào miệng một quả nho đã rửa sạch: "Vân di lại mở tiệc nhỏ cho em?"
Lạp Lệ Sa nuốt miếng thịt bò trong miệng, đáp: "Đương nhiên."
Lạp Lệ Sa ngồi xuống ghế sofa đôi, người hầu đặt trước mặt cô một ly nước trái cây tươi. Lạp Lệ Sa nói cảm ơn, nhấc ly uống một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.
Tống Thanh Nhu lập tức đau lòng nói: "Uống ly nước trái cây mà hạnh phúc vậy, con gái ngoan của mẹ, ở ngoài đó đã chịu bao nhiêu khổ rồi?"
Lạp Lệ Sa suýt chút nữa phun cả nước trái cây trong miệng ra, vừa buồn cười vừa nói: "Mẹ, mẹ nói như vậy con thật không biết phải làm biểu tình gì nữa. Con không có gầy đi, thật đấy, không tin thì mẹ tới cân thử xem, rõ ràng con còn nặng hơn nữa đây này." Mỗi ngày cô đều cùng Phác Thái Anh ăn cơm, mỹ nhân ăn kèm với cơm, khẩu vị càng lúc càng tốt, ăn uống cũng nhiều hơn.
Tống Thanh Nhu vẫn khó chịu.
Bà đã lâu không gặp Lạp Lệ Sa, không tránh khỏi khoa trương chút.
Lạp Lệ Sa đứng dậy đi qua, đẩy ba cô ra một bên, chui vào lòng Tống Thanh Nhu làm tiểu áo bông nũng nịu.
Vân di mở cửa bếp: "Tiên sinh phu nhân, thiếu gia tiểu thư, ăn cơm."
Đồ ăn dọn xong, Lạp Lệ Sa nói: "Không được nhúc nhích, đợi con chút."
Cô cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh, không ngại ba mẹ trước mặt, mở chat với Phác Thái Anh, gửi ảnh đi.
"Được rồi." Cô lấy chén canh, múc cho ba mẹ mỗi người một chén.
Lạp Uyên Sa: "Còn anh?"
Lạp Lệ Sa đưa chén không của mình cho anh.
Lạp Uyên Sa mỉm cười, múc canh cho mình và muội muội.
Gia đình họ Lạp khi ăn cơm thường không nói chuyện, nhưng hôm nay ngoại lệ. Lạp Lệ Sa vừa bóc cua vừa trả lời câu hỏi từ ba mẹ và anh trai: ở Tứ Thành thế nào, làm lão sư có mệt không, có khó không, học sinh có nghe lời không, có gặp học sinh nghịch ngợm không. Lạp Lệ Sa đáp tất cả đều tốt, không mệt không khó, học sinh rất nghe lời, nghịch ngợm thì có nhưng cuối cùng đều ngoan, có một em tên Hướng Thiên Du...
Lạp Lệ Sa vừa lấy thịt từ càng cua ra, một cái bát khác xuất hiện trong tay, nửa bát đầy thịt cua trắng phau.
Lạp Lệ Sa mắt cười híp lại: "Cảm ơn ca ca."
Tống Thanh Nhu chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng hỏi vào vấn đề chính: "Con... theo đuổi người ta thế nào rồi?"
Lạp Lệ Sa đáp: "Gần được rồi, lần sau con về chắc không còn vấn đề gì đâu."
Tống Thanh Nhu liếc nhìn chồng, nói với vẻ tò mò: "Thật muốn biết đối phương là ai, sao lại khiến con gái mẹ theo đuổi lâu như vậy mà không được."
Lạp Lệ Sa nhìn mẹ cười: "Mẹ quên ba theo đuổi mẹ ba năm à?"
Tống Thanh Nhu thần sắc dịu dàng, khóe môi nhếch lên.
Lạp Di ôn nhu nói: "Mẹ con đáng giá."
Lạp Lệ Sa đáp: "Chị ấy cũng đáng giá."
Nhà họ Lạp nổi tiếng thừa thãi si tình, Lạp Di và Tống Thanh Nhu là cặp vợ chồng điển hình, từng lên tạp chí. Xét đến ông bà nội, ông bà cố, tất cả đều là phu thê tình thâm, kiên định không thay đổi. Trong xã hội thượng lưu nhiều giả dối, chân tình rất hiếm, nhà họ Lạp qua nhiều đời, gia phong trong sạch, kéo dài đến tận bây giờ.
Kết thân với người nhà họ Lạp, không chỉ giúp công ty được trợ lực, còn có thể có được một người chồng/vợ tình thâm, thật tuyệt phải không? Nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà họ Lạp phải để mắt đến bạn.
Nghe nói năm xưa khi Lạp Uyên Sa vừa chào đời, những người muốn kết thông gia đã đến nhà họ Lạp như nước chảy, trong đó có cả Vệ Tam thiếu gia và phu nhân Phác Từ. Năm đó Vệ Đình Ngọc phong độ tuấn tú, Phác Từ dịu dàng động lòng người, tài hoa hơn người, cả hai đều là nhân trung long phượng, không phải chỉ nhờ hào quang gia tộc, mà là ánh hào quang của chính bản thân họ.
Trong tiệc mừng tuổi đầy năm của Lạp Uyên Sa, Vệ Tam thiếu gia và phu nhân đến chúc mừng, cả sảnh đường toàn danh gia vọng tộc, nhưng khi hai người họ bước vào, tựa như tiên nhân giáng thế.
Cả phòng lặng im.
Không chỉ các quan khách, mà cả Lạp Uyên Sa còn đang trong tã cũng bị thu hút, dang hai tay đòi Phác Từ bế.
Lúc đó Phác Từ còn chưa mang thai, bà bế bé trai, vừa chơi với Lạp Uyên Sa vừa đùa nói hay là kết thông gia, nếu tương lai bà có con gái.
Tống Thanh Nhu mãi về sau vẫn nhớ dáng vẻ Phác Từ ngẩng đầu nói chuyện, những nét chì vẽ tinh tế trên đôi mày thanh tú, đôi mắt tinh xảo, sống mũi, đôi môi, không điểm nào không đẹp, quá đẹp, như thần tiên hạ phàm.
Vì vậy ngày đó bà đã đồng ý.
Tống Thanh Nhu coi như nửa người trong giới văn nghệ, có quen biết với Phác Từ – một hoạ sĩ, xúc động nhận lời xong cũng không thấy quá hối hận. Vợ chồng nhà họ Vệ vốn dĩ quá đẹp, sinh ra con gái chắc chắn cũng là tư sắc tuyệt trần. Vạn nhất sau này con trai bà lớn lên, vừa gặp đã đem lòng yêu thì sao? Cho dù không phải tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nếu tích lũy tháng ngày, chậm rãi tiếp xúc, lỡ đâu cũng nảy sinh tình cảm thì sao?
Lui một vạn bước nói, nếu con trai bà thực sự không thích Vệ tiểu thư, Tống Thanh Nhu không cần gương mặt này, đổi ý thôi đâu phải chuyện gì lớn?
Người hiện đại còn làm chuyện ép duyên kiểu đó sao, quá phong kiến, không thể làm.
Nhưng Tống Thanh Nhu nghìn tính vạn tính, không ngờ Phác Từ lại qua đời, hơn nữa là chết trên bàn mổ.
Sau khi Phác Từ mất, Vệ Tam thiếu gia đóng cửa không ra ngoài, gần như cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạp, con gái của bà Vệ Thất tiểu thư và nhà họ Lạp càng không có duyên gặp mặt. Cuộc hôn nhân nửa đùa nửa thật đó đành gác lại, cho đến năm ngoái nhà họ Vệ bỗng nhiên nhắc lại chuyện cũ, muốn nhà họ Lạp thực hiện lời hứa. Tống Thanh Nhu mới hoảng hốt nhớ ra, à, mình đã hứa gả con trai.
Chuyện sau đó không nhắc đến, Lạp Uyên Sa thì cong, Lạp Lệ Sa trực tiếp trốn, thậm chí không chịu gặp mặt. Nhà họ Lạp thẹn với nhà họ Vệ, khi Vệ Đình Ngọc đến thăm, Tống Thanh Nhu gần như không dám ngẩng đầu, vì Phác Từ mất sớm, bà càng không biết phải phản ứng thế nào. Nếu có thể thương lượng trực tiếp, cả hai người trong cuộc đều ở đó, hủy hôn là hủy hôn, Phác Từ có muốn giận bà thì bà cũng không phản kháng, nhưng bà ấy đã mất rồi.
Đặc biệt với tình trạng hiện tại của Vệ Đình Ngọc, bà càng lo không biết phải làm sao mới tốt.
Trong lòng Lạp Lệ Sa luôn nghĩ đến chuyện hủy hôn ước. Tuy rằng ba mẹ cô sẽ không miễn cưỡng cô, nhưng thủy chung vẫn là nhân tố không ổn định. Giả như cô dẫn Phác Thái Anh đến Bắc Kinh chơi, rồi tình cờ gặp bạn bè trong giới, vừa nhìn thấy cô cùng Phác Thái Anh liền nói: "Bên cạnh cậu chính là Vệ tiểu thư, vị hôn thê của cậu phải không?"
Phác Thái Anh sẽ quay đầu lại, không dám tin nhìn cô: "Vệ tiểu thư gì? Vệ tiểu thư nào? Em đã có vị hôn thê rồi sao?"
Lạp Lệ Sa ngay lập tức truy thê hỏa táng tràng, không còn cách nào theo đuổi người trong lòng nữa.
Hoặc là cô dẫn Phác Thái Anh về nhà gặp gia trưởng, chẳng may người nhà họ Vệ tìm đến cửa, nói muốn cô đến nhà họ Vệ kết hôn.
Lạp Lệ Sa lại một lần nữa truy thê hỏa táng tràng.
Chỉ cần Phác Thái Anh đến Bắc Kinh, xác suất Lạp Lệ Sa biến thành hỏa táng tràng cao đến 99,99%.
Cho nên trước khi ngày đó đến, Lạp Lệ Sa nhất định phải tiêu trừ tất cả những tai họa ngầm, đem một con người thanh bạch không vướng hôn ước hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho nàng.
Lạp Lệ Sa ăn xong cua, rửa tay trở về, hỏi: "Lúc trước Dụ Kiến Tinh đến nhà mình, nói không nghe nói chuyện con từ hôn. Mẹ, không phải mẹ nói đã giúp con xử lý rồi sao? Nếu bạn gái con biết con có một cái hôn ước ô long, hạnh phúc cả đời của con gái mẹ sẽ tiêu tan mất."
Tống Thanh Nhu lập tức mặt buồn rười rượi, đôi đũa trong tay cũng buông xuống.
Lạp Lệ Sa: "?"
Lạp Di đặt đũa lại vào tay vợ, nói: "Chuyện dài lắm, ăn cơm trước đã."
Sau bữa ăn, cả nhà ngồi ở phòng khách, người hầu bao gồm bảo mẫu đều lui ra, chỉ còn lại bốn người nhà họ Lạp.
Lạp Lệ Sa: "Sao vậy? Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?"
Lạp Di vừa mở miệng, Tống Thanh Nhu đã nói: "Để em nói đi. Đều tại mẹ năm đó sắc mê tâm khiếu."
Lạp Lệ Sa bật cười ra tiếng, sao lại có chuyện sắc mê tâm khiếu?
Tống Thanh Nhu không nhắc đến đoạn chuyện xúc động kết thân kia, chỉ nói: "Là có chút ngoài ý muốn."
Lạp Lệ Sa suy đoán: "Vệ thúc thúc không đồng ý?"
Tống Thanh Nhu gật đầu.
Lạp Lệ Sa trăm mối vẫn không có cách giải: "Vì sao chứ? Ông ấy tại sao muốn đưa con gái đến nhà chúng ta?"
Tống Thanh Nhu lại gật đầu: "Ông ấy tạm thời không tìm được gia đình nào tốt hơn." Khắp Bắc Kinh e rằng không có gia đình nào tốt hơn nhà họ Lạp.
Lạp Lệ Sa khóe mắt giật một cái, bắt được điểm mấu chốt: "Tạm thời? Ông ấy làm sao vậy?"
Tống Thanh Nhu thở dài, ánh mắt như có bi thương, nhìn nàng nói: "Vệ thúc thúc của con... không còn nhiều thời gian nữa."
-----o0o-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro