
Chương 71
"Sa Sa?"
Ngay khi âm thanh hai tiếng đó vừa dứt, Lạp Lệ Sa vốn đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ bỗng mở mắt, ánh mắt trở nên tĩnh lặng, toát ra thứ khí chất hết sức nguy hiểm, phảng phất như muốn đem người phụ nữ trước mặt nuốt chửng vào bụng, hòa làm một thể.
Phác Thái Anh hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng của cô, ngữ điệu không thay đổi ôn hòa nói: "Cô không thích sao?"
Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, lần này khoảng ba giây mới mở ra, khóe mắt giật giật, cố nặn ra nụ cười, dịu dàng nói: "Không có, tôi rất thích."
Phác Thái Anh mặt mày nhu hòa, lại gọi một tiếng: "Sa Sa."
Lạp Lệ Sa: "..."
Phác Thái Anh: "?"
Sao nàng cảm giác Lạp Lệ Sa giống như sắp khóc vậy?
Lạp Lệ Sa tứ chi cứng đờ, tự một mực phong ấn mình trên giường, kiềm chế xung động muốn "xử lý" người phụ nữ trước mặt, gượng cười: "Sa Sa muốn ngủ."
Phác Thái Anh nói: "Được, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Lạp Lệ Sa nói xong nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi, tứ chi thả lỏng, hơi thở đều đặn.
Phác Thái Anh nhìn cô một hồi, rồi dùng chút lực trong lòng bàn tay kéo lấy tay cô đặt vào trong chăn, chỉnh lại góc chăn rồi tắt đèn đầu giường.
Không hiểu vì lý do gì, nàng từ đầu đến cuối không đứng dậy rời đi, yên lặng như tờ, ngay cả tiếng đông trùng cũng không còn quấy rầy giấc ngủ yên tĩnh. Phác Thái Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tinh xảo của cô dưới ánh trăng, từ trán, xuống sống mũi, trượt tới bờ môi, rồi tay đặt lên đôi môi mềm mại, ngay chính giữa.
Lạp Lệ Sa vô thức nói mớ một tiếng, nghiêng đầu đi, tránh xa kẻ đầu têu làm cô ngứa.
Phác Thái Anh dường như vừa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi trăng ngân bạch treo trên trời, rồi nhẹ nhàng rón rén rời mép giường.
Lúc này, điện thoại Lạp Lệ Sa đặt trên tủ đầu giường sáng lên.
Điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng, không rung, Phác Thái Anh thấy tin nhắn liên tục nhảy lên trên màn hình, nhưng vì có mật khẩu nên không đọc được nội dung.
Đồng hồ điện tử bên cạnh hiển thị: 0:00.
Phác Thái Anh ngạc nhiên nhìn một lúc, bỗng nhiên giật mình, những tin nhắn đó chắc là lời chúc sinh nhật từ bạn bè của Lạp Lệ Sa.
Nhiều người đã gửi lời chúc đúng giờ, chúc cô sinh nhật vui vẻ tuổi hai mươi bảy, thế nhưng, vào thời khắc trọng đại ấy, cô lại yên bình ngủ bên cạnh mình, giấc ngủ nhẹ nhàng, điềm tĩnh và thanh thản.
Trái tim Phác Thái Anh lập tức tràn đầy, khiến nàng không tự chủ được giương lên khóe môi, tràn ra nụ cười nhu hòa.
Nàng ngồi trở lại đầu giường, cúi xuống đặt lên trán người phụ nữ một nụ hôn dịu dàng.
Nàng có chút nghiêng đầu, đôi môi ấm áp áp sát tai Lạp Lệ Sa, thì thầm từng chữ: "Sinh. Nhật. Vui. Vẻ."
Rèm cửa tự động đóng lại, căn phòng chìm vào bóng tối.
Tia sáng cuối cùng theo cánh cửa khép lại cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Hai tay Lạp Lệ Sa nắm chặt ga giường dưới mình, lặng lẽ thở hắt ra một hơi dài, mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, nào có dấu hiệu ngủ.
Cô trở mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực, nhanh đến mức khiến cô choáng váng, ngay cả hơi thở cũng nặng nề.
Nếu có ngày cô chết, chắc chắn là chết vì tim đập quá nhanh, và thủ phạm chính là Phác Thái Anh, người cứ "Sa Sa dài Sa Sa ngắn" không để yên.
Lạp Lệ Sa chui vào trong chăn, dùng sức hôn mạnh lên mu bài tay mình vài cái, thỏa mãn tạm thời cơn đói khát hôn môi.
Sau đó cô nhắm mắt nằm ngay đơ trên giường, lẳng lặng bình phục tim đập của mình, nghe tiếng cửa chính đóng lại. Lạp Lệ Sa n rón rén rời giường, áp tai vào cửa phòng ngủ nghe ngóng trong chốc lát, rồi mở he hé cửa, nhìn qua khe hở thấy phòng khách đã một màu đen kịt.
Phác Thái Anh đã rời đi.
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng thở ra, trở lại trên giường của mình, nằm duỗi dài thành hình chữ đại, vừa nhớ lại chi tiết tối nay vừa không kìm được cười thành tiếng.
Cô lại vùi mặt vào gối, ôm gối lăn lộn.
Sa Sa.
Hì hì hì hì.
Kết quả của sự phấn khích quá độ là hai giờ sáng mà Lạp Lệ Sa vẫn chưa ngủ, đầu óc chỉ toàn những ngọt ngào mập mờ và cuộc sống tương lai còn ngọt ngào hơn. Cô tưởng tượng đến việc đưa Phác Thái Anh gặp ba mẹ mình, người một nhà hòa thuận vui vẻ. Cô nghĩ mình thực sự nên ngủ, nếu không ngày mai sẽ không còn tinh lực đối phó với đợt "quậy phá" tiếp theo.
Lạp Lệ Sa ép mình xóa sạch suy nghĩ, chưa được vài phút lại nghe thấy tiếng cười của mình.
Cô thầm thở dài, kéo ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp màu hồng, mở ra đeo vào ngón tay.
Căn phòng tràn ngập âm thanh kìm nén mê đắm, khiến người ta đỏ mặt đỏ tai.
Sau khi kết thúc, Lạp Lệ Sa gục đầu ngủ thiếp đi.
Sáng sáu giờ, đồng hồ báo thức reo, bị cô tắt đi và ngủ tiếp đến tám giờ.
Cô mê mẩn, trừng trừng mở mắt ngồi dậy, nhắm mắt tựa đầu giường tỉnh giấc thêm một lúc, cầm điện thoại, mở khóa chuẩn bị chờ máy vì quá nhiều tin nhắn. Cô mở WeChat, trước tiên gửi cho Phác Thái Anh một câu "Chào buổi sáng", rồi xem nhanh lời chúc sinh nhật. Vì quá nhiều nên tạm thời không trả lời riêng, mà đăng một bài lên vòng bằng hữu.
[Cảm ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật [trái tim.jpg]]
Rồi tự bình luận dưới bài của mình: [Năm nay sinh nhật muốn bên một người rất quan trọng trải qua thế giới hai người, các vị không cần đi đường xa đến chung vui đâu, chúng ta sẽ lại tụ họp trong sinh nhật tới [ôm quyền]]
Ám chỉ Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa vừa rửa mặt trở về, thấy bạn bè đã để lại vô số lời khen trên vòng bằng hữu của cô. Nhiều người chúc mừng sinh nhật cô, số khác thì đùa rằng cô trọng sắc khinh bạn, có một số người thì tò mò hỏi người kia là ai, khi nào đưa ra giới thiệu.
Tin nhắn riêng nhiều hơn cả so với trước khi cô đi. Lạp Lệ Sa rót cho mình một ly sữa, đứng trước cửa sổ ngập nắng, vừa uống vừa lần lượt trả lời tin nhắn.
Cận Tư Nguyệt: [Đã thấy vé máy bay đi Tứ Thành chưa? [cười mỉm]]
Lạp Lệ Sa: [Lỗi của mình, để lần khác mình mời ăn cơm [chu môi]]
Bạn bè của cô rất đông đảo, mỗi năm sinh nhật đều vô cùng náo nhiệt, có người không ngại đường xa ngàn dặm chỉ để tới chúc mừng, nhất là những người bạn thân. Nhưng Cận Tư Nguyệt thì cô thực sự không ngờ tới. Từ khi Cận Tư Nguyệt xuất đạo, lịch trình của Cận Tư Nguyệt dày đặc đến muốn mạng. Thỉnh thoảng nhìn thấy fan chụp ảnh ở sân bay, Lạp Lệ Sa đều cảm thấy cô ấy khổ cực quá. Nếu không phải cô ấy tự mở công ty riêng làm lão bản, fan hâm mộ đã sớm chửi công ty đến máu chó phun đầy đầu rồi. Tất nhiên, điều đó cũng không ngăn được đoàn đội của cô ấy bị ăn chửi.
Lạp Lệ Sa: [Đổi lịch sang mai đi, mai mình mời cậu]
Cận Tư Nguyệt: [Hừm, thôi, gặp lại ở Bắc Kinh vào dịp Tết đi, đồ trọng sắc khinh bạn!]
Lạp Lệ Sa gọi điện cho cô ấy, hai người nói chuyện vài câu vui vẻ. Cận Tư Nguyệt chúc cô sinh nhật vui vẻ rồi nói phải đi đăng ký.
Lạp Lệ Sa còn chưa kịp bày tỏ hoảng hốt, Cận Tư Nguyệt đã nhanh chóng đút cho cô viên thuốc an thần: "Đừng lo, mình về nhà thăm ba mẹ thôi, lâu rồi không về, đúng lúc hôm nay được nghỉ."
Lạp Lệ Sa: "Được rồi, hạ cánh báo mình một tiếng."
Cận Tư Nguyệt cười: "Chỉ sợ lúc đó trong lòng cậu chỉ có mỹ nhân thôi, làm gì còn nhớ đến mình."
Lạp Lệ Sa ừ một tiếng: "Cậu nói rất có đạo lý."
Cận Tư Nguyệt cười mắng cô một câu rồi cúp máy.
Lạp Lệ Sa kịp ngăn được Cận Tư Nguyệt, nhưng không ngăn được Dụ Kiến Tinh.
Dụ Kiến Tinh: [Mình đang trên tàu cao tốc rồi [ngẩn người]]
Nhìn thấy tin nhắn gửi từ năm phút trước, Lạp Lệ Sa: "..."
Dụ Kiến Tinh: [Mình quay lại bây giờ còn kịp sao?]
Lạp Lệ Sa: [Mấy giờ đến, mình đi đón cậu]
Dụ Kiến Tinh vừa kết thúc xong dự án ở chính phủ Tứ Thành liền rời đi, bây giờ lại đặc biệt quay lại chúc mừng sinh nhật Lạp Lệ Sa. Ai ngờ vừa lên tàu đã thấy cô đăng vòng bằng hữu.
Dụ Kiến Tinh: "..."
May là Lạp Lệ Sa không trọng sắc khinh bạn đến mức quá đáng, nếu không cô ấy thật sự muốn dẹp đường hồi phủ.
Lạp Lệ Sa trấn an xong Dụ Kiến Tinh nhiệt tình, mang ly sữa vào bếp rửa sạch, rồi gọi video cho người thân. Ba mẹ, ông bà nội ngoại, cả một vòng qua đi, cả buổi sáng trôi qua, cô uống một ly sữa và một ly nước, đến bữa sáng cũng không kịp ăn. Cúp máy cuộc gọi cuối cùng, Lạp Lệ Sa mở tin nhắn từ Phác Thái Anh.
[Chào buổi sáng]
Tin nhắn được gửi lúc tám giờ rưỡi.
Lạp Lệ Sa khoác áo khoác ngoài bộ đồ ngủ, bước ra cửa rồi nhấn chuông căn hộ 2101.
Chờ khoảng mười giây, cửa từ bên trong mở ra, Phác Thái Anh trong bộ đồ ở nhà màu xám nhạt xuất hiện trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau, ăn ý không ai mở lời.
Không khí tràn đầy cảm xúc kỳ lạ đang cuộn trào. Phác Thái Anh buông thõng đôi tay thon dài xuống, các ngón tay vô thức khẽ cong lại, đồng thời hạ nhẹ mi mắt.
Dư quang nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa với ánh mắt dịu dàng, hai tay hướng về nàng, ôm lấy eo nàng, đưa nàng từ trong cửa ra ngoài, vùi vào lồng ngực ấm áp.
"Chào buổi trưa." Giọng người phụ nữ dịu dàng vang lên bên tai.
"Sinh nhật vui vẻ." Phác Thái Anh giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưng người kia, cũng thì thầm bên tai.
"Cảm ơn." Lạp Lệ Sa buông nàng ra, đứng trước người nàng, hỏi, "Đã ăn trưa chưa?"
"Còn chưa."
"Muốn đi ăn cùng tôi không? Có một người bạn đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi đang chuẩn bị đi đón cậu ấy ở ga cao tốc."
Phác Thái Anh lộ vẻ do dự.
Lạp Lệ Sa ôn nhu dụ dỗ nói: "Cô đã gặp cậu ấy rồi, tên là Dụ Kiến Tinh, chỉ là ăn một bữa trưa thôi, cô có thể không cần để ý đến cậu ấy."
Phác Thái Anh trước tiên ghép "Dụ Kiến Tinh" với cái nhãn "Nữ trang đại lão" trong đầu, rồi gắn thêm mác "bạn của Lạp Lệ Sa", có chút động lòng, khẽ mím môi gật đầu.
Lạp Lệ Sa: "Vậy cô đi thay đồ nhé? Xong rồi nhắn tôi."
Phác Thái Anh gật đầu.
Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng, đem nàng thả lại trước thảm cửa, trước khi đi còn vùi mũi vào cổ nàng, hít hà mùi hương trên người nàng, tự nhiên cười nói: "Cô thơm quá a."
Phác Thái Anh ngượng ngùng vuốt vuốt nhẹ mái tóc, đóng cửa lại.
Nàng liếc nhìn Lạp Lệ Sa qua lỗ mắt mèo, thấy Lạp Lệ Sa vẫn đứng đó như đã biết trước, vẫy tay chào nàng.
Phác Thái Anh hạ tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nàng cất chiếc bánh sinh nhật đã chuẩn bị vào tủ lạnh, rồi quay về phòng mở tủ quần áo. Phác Thái Anh thường mặc đồ màu đen, pha chút màu xám, nhưng lần này một bộ áo trắng cũng tìm mãi không ra. Thói quen khiến nàng cầm lấy chiếc áo khoác đen dài, đứng trước gương thay trang phục, mà không tự giác nhíu mày.
Liệu có quá âm u không? Phác Thái Anh xoay người trước gương.
...
Lạp Lệ Sa đã thay đồ xong từ lâu, áo lông cừu màu trắng gạo, áo khoác xanh đi cùng khăn choàng, quần dài đen và giày màu xám khói.
Cô đứng trước cửa, vừa trả lời tin nhắn bạn bè, vừa đút một tay vào túi lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Nửa giờ trôi qua, Phác Thái Anh vẫn chưa nhắn tin.
Mười phút nữa trôi qua, Lạp Lệ Sa chủ động nhắn: [Phác lão sư, cô ổn chứ?]
Hai phút sau, Phác Thái Anh trả lời: [Xong rồi]
Lạp Lệ Sa mở cửa, đúng lúc chạm mặt Phác Thái Anh từ căn đối diện bước ra.
Lạp Lệ Sa nở nụ cười.
Phác Thái Anh trang điểm nhẹ, màu sắc son môi cũng sáng màu hơn bình thường làm nổi bật làn da, khuôn mặt thanh tú.
Phác Thái Anh khẽ cắn môi dưới, không nói gì tiến lên, đứng trước cửa thang máy. Hai tay nàng cầm túi xách tối màu, tự nhiên buông xuống trước người, mí mắt hạ xuống.
Lạp Lệ Sa nhấn nút thang máy, nhìn thấy chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối của nàng, bên trong khoác áo lông cừu màu xám, cổ áo mở hơi thấp, đường cổ hoàn toàn lộ ra, mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là nét nhu hòa ấm áp.
Phác Thái Anh bị cô nhìn đến lỗ tai hơi nóng, ngón tay nắm chặt túi xách trong tay, liếc nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa ánh mắt thành khẩn, cười nói: "Phác lão sư hôm nay rất đẹp."
Tai Phác Thái Anh nhuốm sắc hồng nhạt.
Môi nàng hé mở, không biết trả lời thế nào, đành dứt khoát ngậm miệng lại.
Lạp Lệ Sa nói tiếp: "Không phải là trước đây cô không đẹp đâu, chỉ là hôm nay có vẻ đặc biệt hơn."
Mặt Phác Thái Anh cũng bắt đầu nóng lên.
Đinh ——
Tiếng thang máy đến cứu Phác Thái Anh, nàng vội bước vào trước, cưỡng ép chuyển chủ đề.
Lạp Lệ Sa mỉm cười, đi theo vào, đứng bên cạnh nàng.
Rồi cô phát hiện Phác Thái Anh dùng nước hoa.
Mùi hương rất nhẹ, nhưng trong không gian kín của thang máy, Lạp Lệ Sa vẫn bắt được mùi.
Phác Thái Anh không để ý đến những điều này, nàng chỉ có một hai loại nước hoa và son môi cho những dịp đặc biệt —— lần trước xịt nước hoa là khi phỏng vấn vào trường Nhất Trung.
Để làm dịu sự quẫn bách của nàng, Lạp Lệ Sa chủ động chuyển đề tài: "Phác lão sư muốn ăn gì?"
Phác Thái Anh định trả lời "Cái gì cũng được", nhưng nhận ra câu trả lời đó có thể sẽ khiến cuộc trò chuyện chết yểu, khiến nàng lại phải đối mặt với tình huống ngượng ngùng vừa rồi, nên nói: "Cô không phải mời bạn ăn cơm sao? Có cần hỏi ý kiến cô ấy không?"
Lạp Lệ Sa cười khẽ: "Không đâu, tôi đang mời cô ăn cơm, tiện thể dẫn cậu ấy theo thôi."
Phác Thái Anh: "..."
Lạp Lệ Sa: "Đùa thôi, ý kiến của cậu ấy tôi sẽ tham khảo, còn ý kiến của cô tôi cũng muốn tham khảo." Phác Thái Anh trầm ngâm, nói: "Hôm nay sinh nhật cô mà, cô là chủ, cô quyết định là được."
"Vậy chúng ta đi ăn lẩu?"
Phác Thái Anh nghẹn lời.
Lạp Lệ Sa cười ha ha.
Phác Thái Anh lẩm bẩm khẽ như không nghe thấy: "Không muốn ăn lẩu với người khác..."
Lạp Lệ Sa ngừng cười, nói: "Đùa thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng được không?"
Lại là một món Phác Thái Anh không thể nào tiếp xúc qua, thực ra nàng không muốn có người thứ ba đi cùng, nói đúng hơn là nàng vốn không muốn giữa nàng và Lạp Lệ Sa có bất kỳ người nào khác hiện diện, bất kỳ lúc nào. Nhưng tình huống hiện tại bắt buộc phải có bạn của Lạp Lệ Sa đi cùng, nàng chỉ có thể gật đầu.
Chính nàng cũng không để ý cảm xúc đã hiện rõ trên mặt, khóe miệng hơi chúc xuống.
Thẳng đến khi Lạp Lệ Sa hai tay nâng mặt nàng lên, đôi mắt nhìn thẳng, ôn nhu hỏi: "Phác Tiểu Anh của chúng ta sao không vui vậy?"
Phác Thái Anh ép thẳng khóe môi, trở lại vẻ lạnh nhạt bình thường, mặt không gợn sóng nói: "Không có."
"Thật sao?" lòng bàn tay Lạp Lệ Sa vuốt ve gương mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, cơ hồ như muốn nhìn thấu tâm can.
Phác Thái Anh đặt tay lên tay người phụ nữ, kéo tay cô ra khỏi mặt mình, tránh ánh mắt đó: "Thật mà."
"Có phải cô không thích ăn thịt nướng không?" Lạp Lệ Sa dù giỏi đọc tâm người, cũng không đoán được Phác Thái Anh bởi vì ăn giấm nên mới không cao hứng, cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, nghĩ mình đã nhầm chỗ nào đó.
"Không phải." Phác Thái Anh không muốn nói về điều này, vụng về chuyển đề tài: "Bạn cô lúc nào đến?"
Lạp Lệ Sa phối hợp chuyển chủ đề: "12 giờ 50, tôi lái xe đi đón, sẽ kịp."
Thang máy xuống tầng hầm, cửa mở ra.
Phác Thái Anh "ừ" một tiếng, Lạp Lệ Sa nắm tay nàng ra khỏi thang máy.
Lạp Lệ Sa lấy chìa khóa từ túi, mở khóa xe, tiến lên hai bước kéo cửa ghế phụ, tay che trên đầu Phác Thái Anh tránh trần xe, nhìn nàng xoay người ngồi vào, rồi mới đóng cửa, đi vòng qua phía bên kia lên xe.
Khi Lạp Lệ Sa đang cài dây an toàn, Phác Thái Anh bật hệ thống âm thanh trên xe, chọn bài "Tiêu Sầu", giai điệu mang theo vẻ u sầu nhẹ nhàng, chảy tràn trong không gian xe..
Lạp Lệ Sa lấy điện thoại ra, nhập địa chỉ ga tàu cao tốc, nghiêng đầu thấy Phác Thái Anh chăm chú nhìn lời bài hát, không khỏi cười hỏi: "Cô thích bài này lắm sao?"
Phác Thái Anh nói: "Không phải."
"Hả?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, lông mày cau lại, phun ra một câu trả lời kỳ lạ: "Không biết."
Lạp Lệ Sa kiên nhẫn hỏi: "Không biết gì?"
Phác Thái Anh hỏi lại cô: "Cô thích nghe bài nào?"
Lạp Lệ Sa nói: "Tôi thích nhiều lắm a, nhưng cô hỏi bây giờ, tôi nghĩ ngay đến Mai Diễm Phương, cô biết Mai Diễm Phương chứ?"
Phác Thái Anh lắc đầu, rồi sau đó lại nhíu mày: "Hình như tôi đã nghe đâu đó."
Lạp Lệ Sa đơn giản phổ cập kiến thức cho nàng vài câu về "Thiên hậu một đời", "Nữ nhi Hương Cảng", "Tuổi trẻ ra đi sớm", Phác Thái Anh tìm nhạc Mai Diễm Phương, bắt đầu nghe từ bài đầu tiên.
Lạp Lệ Sa mở hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại, nghe thấy giọng nữ điện tử phát ra, Phác Thái Anh giật mình: "Cô mở chỉ đường sao?"
Nàng đưa tay tắt nhạc, nhưng Lạp Lệ Sa nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng: "Không cần đâu, tôi cũng muốn nghe nhạc, cô cầm giúp điện thoại thôi. Đường đến ga tàu cao tốc tôi biết, chỉ sợ đi nhầm nên mở chỉ đường cho chắc."
Phác Thái Anh khó khăn lắm mới nghe nhạc, không phải nghe tiếng động, nàng còn muốn thưởng thức trọn vẹn. Sao có thể lại đi phá hỏng nó chứ?
Phác Thái Anh nhìn cô một cái, thấy trong mắt cô quyết tâm mãnh liệt, nên không kiên trì nữa.
Lạp Lệ Sa giao điện thoại cho nàng, lái xe ra khỏi tầng hầm.
Nhạc trong xe vang lên câu đầu tiên, Phác Thái Anh nhẹ nhàng mở miệng, "à" một tiếng, như nói với Lạp Lệ Sa nhưng cũng như lẩm bẩm: "Đây là tiếng Quảng phải không?"
Lạp Lệ Sa lái xe bằng một tay, cười đáp: "Đúng vậy a."
Một lúc sau, Phác Thái Anh khẽ nói: "Hay thật, lời cũng hay nữa."
Lạp Lệ Sa nói: "Hoàng Vĩ Văn viết lời."
"Hoàng Vĩ Văn là ai?"
"Hoàng Vĩ Văn là..."
Hai người nói chuyện suốt đường đi, Lạp Lệ Sa kể hết những gì cô biết về làng nhạc Hương Cảng, trò chuyện quá say mê đến nỗi đi nhầm đường giữa chừng, cũng may mà phát hiện kịp, không đi lệch quá xa, vẫn kịp đến ga lúc 12:40.
Lạp Lệ Sa mở dây an toàn, có chút chưa thỏa mãn.
Còn Phác Thái Anh nhìn ánh sáng trong mắt cô, nói: "Lạp lão sư biết nhiều thật."
Lạp Lệ Sa cảm thấy vừa chua vừa ngọt trong lòng.
Những điều cô nói chẳng qua chỉ là kiến thức phổ thông, chỉ là Phác Thái Anh biết quá ít về thế giới này thôi.
"Có thời gian tôi đưa cô xem phim Mai Diễm Phương, tôi rất thích cô ấy."
"Được."
Lạp Lệ Sa mở cửa xe, đi vòng qua đón Phác Thái Anh xuống xe, hai người cùng đi về phía cổng ga.
Tháng mười hai, Tứ Thành chính thức bước vào mùa đông. Lạp Lệ Sa đi bên ngoài, chắn gió cho nàng, một tay nắm chặt bàn tay lạnh băng của Phác Thái Anh, đút vào túi áo mình. Phác Thái Anh cong cong các ngón tay thon dài, trong túi áo cô điều chỉnh nhẹ, luồn vào kẽ tay Lạp Lệ Sa, đan mười ngón tay vào nhau.
Lạp Lệ Sa khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía tượng đài ở quảng trường ga tàu, khóe môi nở nụ cười.
Phác Thái Anh hạ mắt nhìn mặt đất, mái tóc đen mềm mại rủ xuống, áp vào gáy trắng nõn mềm mại của nàng.
Tàu của Dụ Kiến Tinh đến sớm hai phút, vừa bước ra cô ấy liền chứng kiến một cảnh tượng sáng chói mù mắt ———
Lạp Lệ Sa một tay nắm lấy tay một mỹ nhân duyên dáng, tay còn lại còn đang véo cằm đối phương, mỹ nhân cúi đầu, mặc cho Lạp Lệ Sa đùa nghịch, tai đỏ lên một màu hồng nhạt.
Cái gì đây, kịch bản lão sói xám phúc hắc dụ dỗ tiểu bạch thỏ ngây thơ?
Dụ Kiến Tinh suýt quay đầu đi về.
Nghĩ lại mình chưa tặng quà, đỉnh đầu Dụ Kiến Tinh gắn bóng đèn công suất lớn, tiến lên: "Lạp Lệ Sa!"
Lạp Lệ Sa vẫy tay với cô ấy.
Dụ Kiến Tinh trong tay kéo một vali nhỏ, nhanh chóng tiến lại.
Dụ Kiến Tinh nhướng lông mày lên, Lạp Lệ Sa biết cô ấy định nói gì, vội nói trước: "Đây là Phác Thái Anh, bạn mình."
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ "bạn mình", tránh để Dụ Kiến Tinh kia nói ra điều gì mất tình bằng hữu.
Dụ Kiến Tinh hiểu ý, nghiêm túc tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Dụ Kiến Tinh, cũng là bạn của Lệ Sa, chúng tôi quen nhau từ đại học, quan hệ tỷ muội trong sáng thuần khiết."
Phác Thái Anh: "..."
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng lườm cô ấy một cái.
Dụ Kiến Tinh nhìn kỹ Phác Thái Anh vài lần, "a" một tiếng, nói: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
Lạp Lệ Sa vội trả lời: "Chưa gặp bao giờ, sao cậu lắm chuyện thế?"
Nếu Phác Thái Anh muốn quên chuyện đêm đó ở quán bar, cứ xem như Dụ Kiến Tinh cũng không nhớ luôn. Dựa vào cái gì mà chỉ mình cô quên còn người kia nhớ?
Dụ Kiến Tinh ủy khuất bĩu môi, quay mặt về phía Phác Thái Anh nói: "Cô nhìn xem, cậu ấy đối với chúng tôi hung như vậy, còn đối với cô thì sao? Cô có bị cậu ấy hung không?"
Phác Thái Anh: "Không có."
Dụ Kiến Tinh: "Cô thấy không, rõ ràng cùng là bạn tốt mà sao đối xử khác biệt nhiều vậy?"
Lạp Lệ Sa cắt ngang: "Còn muốn ăn trưa không đây?"
Dụ Kiến Tinh nhân cơ hội cười nói: "Ăn chứ, bụng mình sắp đói xẹp rồi, đang chờ cậu mời ăn tiệc đấy."
Dụ Kiến Tinh đặt tay lên vai Lạp Lệ Sa, nháy mắt với cô. Phác Thái Anh định tiến lên đỡ vali trong tay cô ấy, Dụ Kiến Tinh không kịp đề phòng, buột miệng: "Tẩu... Ngao —— "
Lạp Lệ Sa co khuỷu tay, huých cô ấy một cái.
Dụ Kiến Tinh nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, nuốt chữ "Tử" vào trong, nói: "Ngao ô, để Lạp Lệ Sa làm đi, đồ đạc đều là cho cậu ấy mà."
Ngao ô?
Phác Thái Anh thần sắc thanh lãnh, không nói chuyện, thu tay về.
Dụ Kiến Tinh ở góc độ Phác Thái Anh không nhìn thấy, hướng Lạp Lệ Sa cười ngượng ngùng xin lỗi.
Lạp Lệ Sa nhận lấy vali.
Hai người họ lâu ngày gặp lại, Phác Thái Anh biết điều không quấy rầy, đi phía trước. Dụ Kiến Tinh cùng Lạp Lệ Sa đi phía sau. Dụ Kiến Tinh càng nhìn bóng dáng phía trước càng thấy quen thuộc, nhớ đến nốt ruồi lệ ở đuôi mắt trái của người đó, chợt nhớ ra: "Cô ấy không phải là người —— "
Lạp Lệ Sa che miệng cô ấy: "Nhỏ tiếng chút!"
Dụ Kiến Tinh gật đầu.
Lạp Lệ Sa buông tay ra, Dụ Kiến Tinh dùng giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được: "Không hổ là cậu nha, thật sự theo đuổi được, dưới gầm trời này có ai mà cậu không theo đuổi được sao?"
Lạp Lệ Sa sửa lời: "Đâu có theo đuổi được, còn thiếu chút nữa."
"Cũng gần vậy thôi, mình vừa nhìn hai người tưởng thành vợ vợ rồi." Dụ Kiến Tinh chỉ về phía Phác Thái Anh phía trước, "Trên mặt cô ấy như viết bốn chữ to: Vợ Lạp Lệ Sa."
Lạp Lệ Sa cười: "Nhờ lời chúc của cậu, nếu được mời cậu uống rượu mừng."
Dụ Kiến Tinh sững sờ: "Cậu không phải... không muốn kết hôn?"
"Chứ không thì sao?" Lạp Lệ Sa hỏi lại.
"Không có gì." Dụ Kiến Tinh nuốt lời ấy trở lại trong lòng, cũng không có gì đáng để nhắc tới. Cô ấy nói: "Tốt thôi, mình cũng muốn tìm người kết hôn." Dụ Kiến Tinh đùa thêm: "Nếu cậu không muốn thì để Vệ tiểu thư cho mình đi, mình cũng muốn... hiện tại mình đang đói muốn ăn quàng đây."
Lạp Lệ Sa nghiêm mặt, trách mắng: "Cái gì mà nhường Vệ tiểu thư? Đừng dùng những lời như vậy để nói về người ta, chuyện này là nhà họ Lạp của mình làm sai trước."
Dụ Kiến Tinh: "Mình sai rồi, miệng mình tiện."
Lạp Lệ Sa thần sắc hòa hoãn, lại nói: "Không được nhắc đến chuyện Vệ tiểu thư trước mặt Phác Thái Anh, đùa cũng không được. Với lại, mình đã hủy hôn với nhà họ Vệ rồi, không tin cậu hỏi mẹ mình đi, lại loan tin bậy cẩn thận mình..." Cô ném cho Dụ Kiến Tinh một cái liếc mắt phi dao.
Dụ Kiến Tinh làm động tác bịt miệng: "Biết rồi, mình cam đoan không nhắc đến Vệ tiểu thư nữa! Mình đâu có ngốc, làm trễ kế hoạch theo đuổi vợ của cậu. Nhưng mà chuyện cậu hủy hôn, sao ở trong hội mình không nghe nói nhỉ?"
Lạp Lệ Sa: "?!!"
Dụ Kiến Tinh đổi giọng: "... Cũng có thể là mình tin tức không linh thông." Sắc mặt Lạp Lệ Sa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Lạp Lệ Sa quyết định quay lại hỏi mẹ cô, dù sao cô kiên quyết không cưới Vệ tiểu thư, tệ nhất là cùng với Phác Thái Anh bỏ trốn.
"Lát nữa cẩn thận lời nói." Cô cuối cùng nhắc nhở Dụ Kiến Tinh lần cuối.
Dụ Kiến Tinh gật đầu như giã tỏi.
Lạp Lệ Sa mở cốp sau, đem vali nhỏ bỏ vào, dư quang lơ đãng nhìn thấy Phác Thái Anh kéo cửa sau xe, đang muốn ngồi vào.
"Phác lão sư!"
Dụ Kiến Tinh cũng là có mắt nhìn, tiến lên nói: "Tôi ngồi sau, tôi thích ngồi sau, ai cũng đừng tranh với tôi a." Cô ấy không nói gì thêm tới giúp Phác Thái Anh với vẻ mặt mờ mịt ngồi vào ghế phụ.
Lạp Lệ Sa cất vali xong, tựa người qua, ấn vai Dụ Kiến Tinh, nhíu mày thì thầm: "Ai cho cậu đụng vai bạn gái mình?"
Dụ Kiến Tinh: "..."
-----o0o-----
Phác Tiểu Anh: Người em muốn hủy hôn là chị, người em muốn bỏ trốn cùng vẫn là chị, bất ngờ chưa? Ngạc nhiên chưa? (//▽//)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro