Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Phác Thái Anh không ngủ lại khách sạn. Khi nghe thấy hơi thở đều đặn kéo dài phía sau lưng, nàng đợi thêm một chút nữa, khẽ xoay người, dưới ánh trăng xác nhận Lạp Lệ Sa đã ngủ say. Nàng mới rón rén đứng dậy, nhặt bộ quần áo đã vứt trên ghế sofa từ mấy giờ trước, cẩn thận không gây tiếng động, lặng lẽ rời đi, đóng cửa phòng khách sạn lại sau lưng.

Nàng đi thang máy chuyên dụng xuống đại sảnh. Vào lúc 4 giờ sáng, gương mặt nhân viên lễ tân lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Xin chào, quý khách cần giúp gì không ạ?"

Phác Thái Anh lắc đầu, rồi bước ra cửa chính.

Nhân viên lễ tân nhìn theo bóng lưng nàng, nghiêng đầu một chút rồi không để tâm đến chuyện này nữa. Những vị khách kỳ lạ đâu phải hiếm, người rời đi giữa đêm cũng chẳng có gì đặc biệt.

Rạng sáng, xe taxi vào giờ này khó bắt, may mắn đây là trung tâm thành phố. Phác Thái Anh đặt xe qua ứng dụng. Tài xế là một người đàn ông trung niên bình thường, tướng mạo không có gì nổi bật. Phác Thái Anh ngồi ở ghế sau, thần kinh của nàng căng như dây đàn, trong đầu không ngừng hiện lên những vụ án mạng từng được đưa tin trên báo.

Đây là lần đầu tiên nàng về nhà muộn như vậy.

Nàng có chút hối hận, đáng lẽ nên ở lại khách sạn đợi đến sáng mới đi.

Màn đêm tĩnh lặng sâu thẳm, đường phố vắng xe cộ, bóng tối như một con quái thú đang há to miệng, ẩn nấp, chờ đợi. Khi xe đi ngang qua đầu đường dẫn đến quán bar Không Độ, rồi chạy thêm mười phút nữa, cuối cùng nó dừng lại trước cổng một khu chung cư cao cấp. Phác Thái Anh xuống xe, nhìn thấy ánh đèn sáng từ phòng bảo vệ gần đó, trái tim đập thình thịch cuối cùng cũng tạm thời trầm tĩnh xuống.

"Nếu có thể, phiền cô đánh giá năm sao nhé." Giọng chân thành của người tài xế trung niên vang lên từ cửa sổ xe.

Phác Thái Anh đứng xa xa, nhìn vào trong xe rồi khẽ gật đầu.

Chiếc taxi lại lao vào bóng đêm, bị nuốt chửng bởi màn đêm.

Phác Thái Anh quẹt thẻ qua cổng bảo vệ, dưới ánh đèn đường sáng rõ, nàng bước nhanh về phía tòa nhà của mình, một mình đi thang máy lên lầu.

Cho đến khi vào nhà, bật đèn phòng khách lên, mọi thứ sáng rõ như ban ngày, nàng mới thở phào. Theo thói quen, nàng thay giày tại cửa, rót cho mình ly nước, rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Người phụ nữ đêm qua mười phần ôn nhu, hầu như không có làm đau nàng, cũng cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết gì, chỉ có cảm giác lạ từ một nơi nào đó trên cơ thể khiến nàng nhớ lại những khoảnh khắc vụn vặt dưới tiếng nước chảy.

...

Phác Thái Anh thay bộ đồ ngủ, ra khỏi phòng tắm, rót thêm nước uống, rồi nhìn thấy bức tranh treo trên tường phòng khách — "Bạo Phong Tuyết".

Nghệ danh Lạp Mặc.

Lạp Mặc là một họa sĩ nổi tiếng những năm gần đây, cực kỳ giỏi vẽ tranh sơn dầu, cũng vẽ được tranh than và màu nước. Ban đầu thì nổi danh ở nước ngoài, sau đó tiếng tăm lan về trong nước. Phác Thái Anh không biết nhiều về họa sĩ này, chỉ nghe loáng thoáng vài câu từ bạn học đã cùng nàng đi xem triển lãm tranh. Nàng chỉ đơn thuần yêu thích tranh của Lạp Mặc, không quan tâm đến con người họa sĩ thế nào.

"Bạo Phong Tuyết" là tác phẩm Lạp Mặc sáng tác năm ngoái, vẽ cảnh biển động dữ dội với bầu trời đen kịt đầy mây đen, một chiếc thuyền đánh cá đang vật lộn giữa những con sóng hung tợn, cột buồm bị thổi đến nghiêng ngả, dường như sắp gãy, con thuyền bị đẩy lên đỉnh sóng, mạng sống treo trên sợi tóc, không biết liệu giây phút tiếp theo nó sẽ bị đập nát thành mảnh vụn, hay may mắn thoát khỏi cơn nguy hiểm và cuối cùng được thấy ánh mặt trời.

Màu sắc sâu lắng nội liễm, kỹ thuật điêu luyện, toàn bộ hình ảnh có sức hút mạnh mẽ. Ai đứng trước bức tranh cũng đều không khỏi rung động tâm hồn, như thể chính mình cũng bị cuốn vào cơn bão sinh tử này vậy.

Phác Thái Anh nâng ly nước, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, rồi mỉm cười tự giễu, rời khỏi phòng khách.

Trốn không thoát được, cơn bão sẽ không bao giờ ngừng.

Bức tranh này Phác Thái Anh đã bỏ ra ba trăm vạn để đấu giá ở Bắc Kinh. Dù không đến nỗi quẫn bách, nhưng số tiền ấy gần như quét hết sạch tích lũy của nàng. Thông thường nàng không bốc đồng như vậy, nhưng lúc đó nàng vừa biết tin mình bị Vệ gia ép đính hôn, tình cờ nhìn thấy bức tranh này, với tâm trạng một lời khó nói hết, nàng đã mua "Bạo Phong Tuyết".

Đại khái là đồng bệnh tương lân, thỏ chết cáo thương đi.

Chỉ có nghệ thuật mới có thể khiến người ta thực sự đồng cảm.

Phác Thái Anh còn vài việc chưa xử lý xong ở trường, hôm sau nàng bay về Bắc Kinh. Ra khỏi văn phòng lão sư, điện thoại di động của nàng đổ chuông.

Nàng đi đến chỗ có bóng râm, nghe máy, giọng lạnh lùng nói: "Nhị bá."

Giọng Vệ Nhị bá ở đầu dây bên kia đầy phấn khởi: "Thái Anh, về nhà một chuyến đi? Lão gia tử đang mong con đấy."

Phác Thái Anh cố không để khóe môi hiện lên nụ cười mỉa mai, nàng hạ mi mắt xuống, bình tĩnh lạ thường đáp: "Vâng."

Vệ Nhị bá: "Vừa hay bàn bạc chuyện hôn sự của con."

Phác Thái Anh: "Vậy cứ để Nhị bá làm chủ."

Vệ Nhị bá giả vờ nói: "Sao có thể như vậy được, phải có sự đồng ý của con chứ."

Phác Thái Anh nhìn mặt trời chói chang trên đầu, ánh nắng rực rỡ đến chói mắt, 2 giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày.

Bây giờ đến nhà họ Vệ, có thể sẽ không cần phải cùng ăn tối.

"Con đi ngay." Phác Thái Anh bước xuống cầu thang, đi vào ánh nắng chói chang.

Cỏ xanh trải như thảm, giữa khu trung tâm thành phố náo nhiệt nhưng yên tĩnh, một biệt thự to lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất. Đó chính là chủ trạch của nhà họ Vệ.

Lão gia tử nhà họ Vệ đang nắm quyền, năm nay đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn tinh thần minh mẫn. Ông có bốn người con trai, cha của Phác Thái Anh là người thứ ba. Những người con khác đều khai chi tán diệp, gia đình đông đúc, chỉ có người thứ ba là nhân khẩu đơn bạc vì mẹ của Phác Thái Anh qua đời do khó sinh, chỉ để lại hai người là Vệ Đình Ngọc và Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh còn có sáu anh chị em họ con của Đại bá, Nhị bá, nàng xếp thứ bảy trong thế hệ cháu.

Nàng lâu không về nhà họ Vệ, người gác cổng không nhận ra nàng, ngăn lại yêu cầu đăng ký tên đồng thời gọi điện hỏi quản gia. Khi nhận được câu trả lời khẳng định, họ nhìn Phác Thái Anh với ánh mắt dò xét rồi cho nàng đi qua.

Người hầu đang quét rác trước cổng biệt thự, Phác Thái Anh nắm chặt dây đeo túi, bước đi mà không nhìn lấy một cái.

Người hầu ngẩng đầu, phản ứng vài giây, rồi quay lại quét đất trước mặt nàng, miễn cưỡng chào: "Thất tiểu thư."

Bụi từ cây chổi bay lên, rơi vào đôi giày trắng tinh của Phác Thái Anh.

Nàng tránh cây chổi, bước sang một bên, khẽ "ừm" một tiếng, đi vòng vào trong sân.

Sau lưng vang lên tiếng động cơ xe, một chiếc Maybach đen bóng dừng trước cửa biệt thự. Phác Thái Anh không quay đầu lại, bước chân không ngừng.

Giọng nịnh hót cung kính của người hầu truyền vào tai.

"Cửu tiểu thư, Thập Nhị tiểu thư."

Vệ Cửu nheo mắt nhìn bóng dáng người phía trước.

Người hầu bận rộn nịnh bợ: "Cửu tiểu thư, cái kia là..."

Hắn há miệng, cố ý chỉ phát ra âm thanh "a mông a mông", biểu cảm khoa trương đến mức buồn cười.

Khiến Vệ Thập Nhị ngây thơ cười khúc khích.

Vệ Cửu âu yếm điểm vào chóp mũi muội muội, nhìn theo bóng lưng của Phác Thái Anh, cao giọng chế giễu: "Tưởng ai? Hóa ra là con câm điếc đã về."

***

Tiếng ve kêu râm ran trong cái nóng oi ả của ngày hè.

Lạp Lệ Sa kéo Dụ Kiến Tinh trở lại quán bar Không Độ, mắt điếc tai ngơ phớt lờ những lời bát quái tò mò về đêm qua của Dụ Kiến Tinh, đi thẳng vào phòng sau của quán bar.

Dụ Kiến Tinh là người chơi bời, quan hệ rộng rãi. Cô ấy đến Tứ Thành được một thời gian, có chút giao tình với chủ quán bar.

Lạp Lệ Sa đi thẳng vào vấn đề: "Người phụ nữ ngồi ở góc sofa đêm qua, mặc váy dài, bên mắt trái có nốt ruồi lệ, dáng người xinh đẹp, xin hỏi cô có ấn tượng không?"

Chủ quán bar ngồi đối diện đáp: "Có."

Người phụ nữ xinh đẹp luôn thu hút được sự chú ý, huống chi chủ quán là một Les, trên thực tế cô ta đã đích thân đến bắt chuyện nhưng đụng một cái mũi bụi trở về (bị từ chối).

"Cô ấy thường xuyên đến đây." Chủ quán bar hồi tưởng một lát rồi nói, "Khoảng ba tháng trước đã bắt đầu đến, mỗi lần tôi đến quán, cô ấy đều ở đó."

Ba tháng trước?

Chẳng phải đúng thời điểm mình đến Tứ Thành sao?

Chủ quán bar bổ sung: "Nhưng tôi không đến đây mỗi ngày, tôi có thể giúp cô hỏi nhân viên phục vụ và bartender trực ca."

Nhân viên trực quán dễ dàng trả lời, tất cả đều có ấn tượng sâu sắc về Phác Thái Anh, thậm chí còn thảo luận riêng về vị khách kỳ lạ này. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, họ xác nhận Phác Thái Anh gần như đến hàng ngày, chỉ vắng mặt hai ba ngày, có lẽ là có việc.

Lạp Lệ Sa: "Cô ấy có nhận lời mời của ai rồi rời đi cùng người đó không?"

Tối qua biểu hiện của Phác Thái Anh rất lạnh nhạt, còn có chút gì đó khác biệt, Lạp Lệ Sa cơ bản kết luận đây có lẽ là lần đầu tiên của nàng, nhưng điều đó không thể giải thích hết mọi chuyện. Hiếu kỳ là khởi đầu của tình cảm, quá trình khám phá là sự đào sâu của tình yêu. So với sự việc bản thân, Lạp Lệ Sa càng muốn biết động cơ của nàng hơn.

Nhân viên trực ca và chủ quán đều lắc đầu.

"Trong ấn tượng thì không, cô ấy luôn một mình ngồi đến khoảng 10:30 thì rời đi, rất đúng giờ. Nhưng không loại trừ tôi không để ý, dù sao khách đông thế mà," chủ quán thận trọng trả lời.

"Cô ấy là người địa phương sao?"

"Cái này... chúng tôi không biết, trước đây chưa từng gặp." Chủ quán tỏ vẻ áy náy.

Không hỏi được thêm thông tin gì, Lạp Lệ Sa cảm ơn chủ quán, đồng thời cũng mời cô ta một bữa ăn.

Những ngày tiếp theo, Lạp Lệ Sa ban ngày vẽ tranh trong phòng vẽ, buổi tối đến quán bar Không Độ, cố gắng tình cờ gặp lại đối phương, nhưng không bất ngờ lắm, chỉ toàn gặp khoảng không.

Sau mất mát, Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy may mắn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng đến cuối tuần.

Lạp Lệ Sa đến một câu lạc bộ leo núi, Dụ Kiến Tinh mặt nhăn như mướp đắng theo sát cô, mặc đồ bảo hộ, buộc dây an toàn, nhìn vách đá nhân tạo cao ngất, chân run rẩy, đầu choáng váng.

Một câu của Lạp Lệ Sa khiến cô ấy hồi sinh.

"Mấy ngày nay mình đến quán bar Không Độ, cô ấy không xuất hiện nữa."

Dụ Kiến Tinh tinh thần phấn chấn, lập tức nói: "Ý là sau khi hẹn xong cậu thì cô ấy không đến quán bar nữa?"

Lạp Lệ Sa cân nhắc một lúc, nói: "Tạm gọi như vậy đi."

Cô thử an toàn của sợi dây, bôi bột magiê lên tay, bắt đầu leo lên vách đá. Không cần dây thừng, bám, giữ, đẩy, đạp, treo, đạp, với kỹ thuật điêu luyện, cô di chuyển, vượt qua, thân hình dong dỏng dẻo dai dính chặt vào vách đá, như một con dê rừng mạnh mẽ.

Dưới chân vách đá có mấy cô gái trẻ, có vẻ là người mới học, nhìn thấy động tác của cô uyển chuyển như nước chảy mây trôi, họ nhỏ giọng trầm trồ.

Lạp Lệ Sa quay đầu cười tinh nghịch với họ, đôi mắt đào hoa tự nhiên toát ra sức hút.

Mấy cô gái đỏ mặt, đẩy nhau, cười rúc rích thành một đám.

Dụ Kiến Tinh lười nhác chê cô hấp dẫn ai cũng thích, rồi hét lên: "Cậu chậm lại chút!"

Lạp Lệ Sa dừng lại, đợi cô ấy hì hục hì hục leo lên cùng độ cao với mình, rồi mới phối hợp với tốc độ của Dụ Kiến Tinh, chậm như ốc sên tiếp tục leo.

Không có cách nào khác, tìm người sẵn lòng cùng cô leo núi ở đất nước này không dễ.

Dụ Kiến Tinh nói: "Theo những gì cậu kể, cô ấy ngồi ở quán bar ba tháng, không hẹn ai cả, cậu vừa đến thì cô ấy hẹn cậu, hẹn xong thì không xuất hiện nữa, đây có phải hơi..." Cô ấy nháy nháy mắt với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa mỉm cười.

Tiếp tục leo lên một lúc nữa, Lạp Lệ Sa đột nhiên dừng lại, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, giọng nói trầm xuống: "Cậu nói xem, liệu cô ấy có thích mình không?"

-----o0o-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro