
Chương 21
Lạp Lệ Sa: "???"
Trong nháy mắt, Phác Thái Anh kéo ngăn kéo ra, ném quyển sách vào trong, rồi đóng lại, tất cả đều hoàn thành trong một động tác liền mạch.
Lạp Lệ Sa: "Phác lão sư?"
Phản ứng của nàng lúc này hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh không gợn sóng tưởng như là hai người, Lạp Lệ Sa vô cùng ngạc nhiên, mỉm cười hỏi: "Cô xem thứ gì vậy?"
Phác Thái Anh với vẻ mặt điềm tĩnh: "Không có gì."
Chỉ có nàng mới biết rằng tay mình đang siết chặt thành nắm đấm trên giáo án, đến nỗi gần như toát ra một tầng mồ hôi.
Trái tim cũng đang đập mạnh với nhịp điệu không hề bình thường.
Phác Thái Anh kìm nén cảm giác muốn liếm môi, cầm chiếc cốc giữ nhiệt đứng dậy, đi đến máy đun nước ở góc tường rót nước.
Ánh mắt của Lạp Lệ Sa theo dõi nàng, cho đến khi nàng ngồi trở lại vị trí của mình.
Phác Thái Anh uống một ngụm, nội tâm cuồn cuộn dần dần bình tĩnh trở lại.
Lạp Lệ Sa thu hồi ánh nhìn, lòng hiếu kỳ lại không được thỏa mãn.
Phác Thái Anh lại nhấp thêm một ngụm nước lạnh, mở cuốn truyện tranh từ đầu đến cuối, không dám nhìn kỹ, cũng chỉ dám lướt qua một chút. Phần lớn nội dung đều không có kịch bản, hoàn toàn không thể miêu tả, chỉ thỉnh thoảng có vài câu được khoanh tròn cùng với những lời thoại tràn ngập dirty talk.
Phác Thái Anh khẽ cau mày, một lần nữa đặt cuốn truyện vào ngăn kéo, khóa lại ở tận cùng bên trong.
Ban nãy khi chỉ nhìn trang bìa, Phác Thái Anh tưởng đây chỉ là một cuốn manga phổ thông, loại có thể mua được ở bất kỳ đâu, không ngờ bên trong lại có cả một vũ trụ khác. Dựa theo quy định hiện tại, dù những ấn phẩm dành cho người trưởng thành này có thể xuất bản, nhưng quy định quản lý vô cùng nghiêm ngặt, một học sinh cấp ba 16 tuổi hoàn toàn không thể tự mua được qua các kênh thông thường.
Hoặc là... cô bé học sinh ấy đã mượn từ ai đó?
Phác Thái Anh nheo mắt suy nghĩ.
***
Lớp 10 ban 7.
Sau giờ tự học, đặc biệt là sau khi bị chủ nhiệm kiểm tra đột xuất, cuối cùng cũng trở lại bình yên, náo nhiệt giống chợ bán thức ăn.
Có người tiếp tục ngồi tại chỗ làm bài tập, trao đổi các câu hỏi; có người rủ nhau ra nhà vệ sinh, kéo tay nhau; cũng có người trò chuyện cười hi hi ha ha đùa giỡn qua lại giữa các bàn, những học sinh tuổi dậy thì luôn tràn đầy sức sống như vậy.
Thi Khả Vũ uể oải dán mặt xuống bàn học, toàn khuôn mặt viết đầy chữ "chán đời".
Một nữ sinh ngồi cách dãy bàn gọi cô: "Tiểu Vũ, đi nhà vệ sinh không? Còn sáu phút nữa vào học."
Thi Khả Vũ máy móc đảo tròn mắt, hơi thở mong manh mà nói: "Không đi."
"Vậy mình đi tiết sau vậy." Nữ sinh nói, "Này, vừa rồi trong giờ tự học cậu bị thu quyển sách gì thế? Xanh xanh đỏ đỏ, là manga à?"
Vẻ mặt uể oải của Thi Khả Vũ lập tức như bị sét đánh, biểu cảm vô cùng thảm não khó tả, cô vùi mặt vào cánh tay.
Cô chính là chủ nhân của cuốn truyện tranh bách hợp dành cho người trưởng thành đó—chính xác hơn là người tạm giữ.
Truyện tranh đó cô mượn từ bạn ở lớp bên cạnh vào trưa nay, lúc lén lút qua cửa thông giữa hai lớp. Giờ sách đã bị tịch thu, cô không chỉ có thể sẽ bị gọi phụ huynh, mà còn có thể liên lụy người khác, nghĩ đến đây cô càng thêm sầu não.
Suốt tiết học vừa rồi, cô luôn nơm nớp lo sợ, sợ chủ nhiệm quay lại gọi cô vào văn phòng nói chuyện.
Kết quả là chẳng có gì xảy ra, điều này lại càng khiến cô hoang mang, cảm giác như có một lưỡi dao treo lơ lửng trên cổ, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Thi Khả Vũ gục mặt trên bàn, trán tựa vào cánh tay, bỗng nhiên có tiếng gõ nhẹ trên mặt bàn hai lần.
Thi Khả Vũ ngẩng đầu lên, thấy lớp trưởng môn tiếng Anh đang đứng trước mặt.
Lớp trưởng vừa từ phòng lão sư trở về, tiện chuyển lời nhắn của Phác Thái Anh: "Phác lão sư bảo cậu qua văn phòng cô ấy một chuyến."
Con dao thứ hai cuối cùng cũng rơi xuống.
Thi Khả Vũ đứng dậy, với vẻ mặt bi tráng, thản nhiên đối mặt với số phận, bước ra khỏi lớp học.
"Báo cáo."
Phác Thái Anh ngồi ở vị trí gần cửa trong văn phòng, khẽ gật đầu.
Thi Khả Vũ bất giác kéo thẳng đồng phục, cúi đầu đi vào, đứng cứng người trước mặt Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh lấy cuốn truyện tranh từ ngăn kéo, đặt lên bàn.
"Cái này là của em phải không?"
Thi Khả Vũ cúi gằm mặt, khẽ gật đầu, không nói gì.
"Lấy từ đâu?"
"Mua ạ." Thi Khả Vũ trả lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
"Mua ở đâu?"
"Trên mạng ạ."
"Trang web nào? Làm sao vào được, quy trình mua như thế nào?"
"Em... quên rồi." Thi Khả Vũ hoàn toàn không biết biên chuyện gì, đứng im tại chỗ cúi đầu.
Lạp Lệ Sa ngồi tại bàn làm việc phía trước bên trái của Phác Thái Anh, tầm nhìn của cô bị bóng lưng Thi Khả Vũ che khuất, không thấy được biểu cảm của Phác Thái Anh, chỉ nghe được những câu hỏi nghiêm khắc liên tiếp.
... Phác lão sư ở vai trò chủ nhiệm lớp thật đáng sợ.
Lạp Lệ Sa vội vàng uống một ngụm nước để ép một chút hoảng sợ.
Phác Thái Anh với vẻ mặt lạnh lùng, dùng giọng không chút dao động: "Quên thì cố nhớ lại đi, cô sẽ đợi em từ từ suy nghĩ, cứ đứng đây mà nghĩ, lúc nào nhớ ra thì lúc đó đi."
Rồi không nói gì thêm.
Phác Thái Anh cúi đầu soạn bài.
Lạp Lệ Sa từ phía sau nhìn thấy cô bé đưa tay lau mắt.
Lạp Lệ Sa lộ vẻ xoắn xuýt.
Cô không chịu nổi khi thấy các cô bé bị ủy khuất, dù đúng là em ấy đã làm sai trước... Nhưng chỉ vì xem một cuốn truyện mà cần phải tạo nên tình cảnh lớn thế này sao? Có ai thời học sinh không từng lén lút xem những sách cấm đâu, ngày xưa chính cô cũng từng xem cuốn sách vẽ mà anh trai mua từ nước ngoài về, bên trong có rất nhiều hình vẽ về cơ thể người, lão sư đã nghĩ cô xem "sách vàng", làm cô tức điên lên!
Ba mẹ Lạp đã phải đích thân đến trường nói chuyện, cuối cùng lão sư mới xin lỗi cô. Theo quy định, cuốn sách vẽ phải đến cuối học kỳ mới được trả lại, Lạp Lệ Sa cũng không nói gì, dù sao thì mỗi người một cách, cũng là cô vi phạm quy định lớp học trước.
Lạp Lệ Sa khẽ động tâm tư, chẳng lẽ vấn đề nằm ở cuốn truyện này?
Thi Khả Vũ lại lau nước mắt.
Lạp Lệ Sa đứng dậy, nhìn qua vai cô bé, mơ hồ thấy được trang bìa của cuốn truyện.
Lạp Lệ Sa thầm trách, quả nhiên lịch sử luôn lặp lại một cách kỳ lạ.
Nhưng trang bìa này... có vẻ không thể "tẩy trắng" được, bên trong hẳn là có những thứ không phù hợp với lứa tuổi của cô bé.
Lạp Lệ Sa khẽ nheo mắt, khoan đã, nếu cô nhớ không nhầm, vừa nãy khi đang lật cuốn truyện này, Phác Thái Anh đột nhiên nhìn về phía cô.
Lạp Lệ Sa: "!!!"
Thấy hai người phụ nữ quấn quýt bên nhau, rồi theo bản năng nhìn về phía mình, một ngụm đường vừa ăn khiến Lạp Lệ Sa vừa lòng thỏa ý, như liều thuốc an thần vậy.
Mỗi lần cô nghi ngờ liệu mình có hiểu sai ý không, Phác Thái Anh lại dùng hành động thực tế để chứng minh: Cô ấy thực sự có tình ý với mình.
Thế này không phải là thích cô sao? Thích đến phát điên rồi.
Chỉ là quá ngạo kiều, thích dục cầm cố túng, khẩu thị tâm phi.
Qua lăng kính màu hồng của Lạp Lệ Sa, điều này chẳng có gì to tát, cô sẵn sàng phối hợp, từ từ theo đuổi, cho đến khi Phác Thái Anh nguyện ý thành thật đối diện với trái tim mình.
Cuối cùng Thi Khả Vũ vẫn không từ hồi ức mà tìm ra được cách thức mua truyện.
Chuông vào học tiết thứ tư vang lên.
Phác Thái Anh cầm bút, ngẩng đầu liếc nhìn Thi Khả Vũ đang khóc như mưa, nói: "Ngày mai bảo phụ huynh em đến một chuyến, giờ về lớp đi."
"Cảm ơn lão sư." Thi Khả Vũ nức nở, đưa tay lau nước mắt trên mặt, một bàn tay trắng nõn thon dài cầm khăn tay đưa về phía cô bé.
Cô bé ngẩng đầu, nhận lấy chiếc khăn: "Cảm ơn Lạp lão sư."
"Về lớp học đi a." Lạp Lệ Sa dịu dàng nói, "Phác lão sư cũng vì tốt cho các em thôi, ở độ tuổi của các em không nên tiếp xúc với tác phẩm dành cho người trưởng thành, vì còn ít hiểu biết nên dễ bị thu hút bởi những thứ như vậy, đợi khi em trưởng thành rồi, em sẽ thấy nó chẳng có gì đặc biệt đâu."
Thi Khả Vũ nhìn cô, đôi mắt vừa được nước mắt rửa sạch càng thêm trong trẻo, ánh lên niềm khao khát về sự trưởng thành mà Lạp Lệ Sa vừa nhắc đến.
Lạp Lệ Sa kìm mình không nói thêm nữa: "Là người đã từng qua thời học sinh, cô hiểu sự tò mò của em, em khao khát tình yêu, nhưng tâm trí em chưa phát triển đến mức trưởng thành. Tâm hồn mỗi người đều quý giá và hoàn mỹ, các em vẫn đang trong giai đoạn phát triển, đừng để nó bị ô nhiễm quá sớm."
Thi Khả Vũ nửa hiểu nửa không quay về lớp học.
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt từ khuôn mặt nàng trượt xuống cuốn truyện tranh, cười nói: "Phác lão sư, cho tôi xem cuốn truyện đó được không?"
Phác Thái Anh vẻ mặt lạnh nhạt, đem cuốn truyện cất vào ngăn kéo.
Lạp Lệ Sa sờ sờ chóp mũi, không trở về bàn làm việc của mình, mà tiến thêm hai bước, hạ giọng hỏi: "Cô thực sự định gọi phụ huynh em ấy đến sao?"
Phác Thái Anh vẫn viết chữ trên giáo án, không ngẩng đầu, nhạt giọng nói: "Em ấy tiếp xúc rồi mê mẩn loại sách báo này, gia đình em ấy có trách nhiệm giáo dục."
Phác Thái Anh vẫn nhớ rõ nàng đã từ cửa sổ phía sau nhìn thấy biểu cảm say mê của Thi Khả Vũ khi đọc cuốn truyện này, nàng bước vào lớp học, trong lớp không khí nghiêm nghị yên tĩnh, em ấy thậm chí không nhận ra, đến khi bạn cùng bàn dùng vai đụng nhẹ, em ấy mới ngẩng đầu lên, thấy nàng mới vội vàng giấu truyện tranh vào ngăn bàn.
Hiện nay mạng internet phát triển như vậy, tiểu thuyết vẫn còn phổ biến, với đủ loại thông tin vàng thau lẫn lộn, học sinh ít nhiều đều sẽ tiếp xúc với loại sách báo này, Phác Thái Anh cũng từng là học sinh, bản thân không đọc không có nghĩa là không biết. Nhưng đọc là một chuyện, còn đọc nội dung hạn chế cấp độ cao rồi đắm chìm vào những ý tưởng không trong sáng lại là chuyện khác.
Giáo dục được chia thành ba vòng: gia đình, trường học và xã hội, gia đình là vòng đầu tiên và cũng là khâu quan trọng nhất, đặc biệt đối với những người chưa thành niên như các em ấy.
Lạp Lệ Sa cũng tán thành với lời nói của Phác Thái Anh.
Khi còn nhỏ, sách cha mẹ cho cô đọc đều được chọn lọc tỉ mỉ, cố ý nuôi dưỡng thẩm mỹ của cô. Khi tới thời điểm cô bắt đầu tò mò về tính dục, cha mẹ không tránh né như hồng thủy mãnh thú, mà trả lời mọi thắc mắc của cô. Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, cô đều có sự đồng hành tỉ mỉ của gia đình.
Lạp Lệ Sa tựa tay lên mép bàn của nàng, mỉm cười nói: "Tôi hiểu rồi, nên cô mời phụ huynh em ấy đến, không phải để họ trách mắng Thi Khả Vũ, mà là để thảo luận về nguyên nhân của vấn đề phải không?"
Phác Thái Anh: "..."
Khóe miệng nàng giật giật, lạnh lùng nói: "Cô ồn ào quá, tôi đang muốn soạn bài."
Lạp Lệ Sa làm động tác kéo khóa kéo qua miệng.
Phác Thái Anh vừa mới tập trung vào công việc, lại nghe thấy tiếng "phốc thử phốc xì..." từ phía trước bên cạnh.
Phác Thái Anh cảm thấy có một ngọn lửa vô danh đang bùng lên trong lòng, nàng kín đáo hít một hơi, ánh mắt lạnh như băng nhìn lên.
Cô ấy có nghe hiểu tiếng người không vậy?!
Lạp Lệ Sa ngồi tại chỗ, đối diện với nàng, hai tay giơ lên đỉnh đầu, tạo hình một trái tim.
Đôi mắt cười cong như vầng trăng non.
Phác Thái Anh: "..."
Khóe miệng Phác Thái Anh có chút cứng đờ, có vẻ như muốn cười mà không cười, cuối cùng nàng từ từ kéo thẳng môi, không đổi sắc mặt thu hồi ánh nhìn.
Điện thoại bên cạnh rung lên.
Phác Thái Anh mở khóa màn hình.
Lạp Lệ Sa: [Phác lão sư cố lên [thả tim]]
"Thả tim" là một emoji, hình người nhỏ, trông rất giống Lạp Lệ Sa, nghiêng đầu, mắt cong như vầng trăng khuyết, tạo một trái tim lớn trên đầu, xung quanh trái tim lớn là những trái tim hồng nhỏ không ngừng tỏa ra.
Phác Thái Anh: "..."
Nàng biểu lộ vẻ mặt bình tĩnh khóa màn hình điện thoại, cúi đầu viết thêm hai dòng chữ, bỗng dừng bút, hạ thấp ánh mắt xuống.
Nàng cắn môi, nhưng khóe mắt không tự chủ cong lên.
...
Khi Phác Thái Anh nói chuyện với mẹ của Thi Khả Vũ, Lạp Lệ Sa đứng tại bàn bên cạnh quan sát, với biểu cảm không mấy lạc quan.
Cuộc trò chuyện không diễn ra thuận lợi cho lắm, Thi Khả Vũ có lẽ đã không dám nói rõ lý do khi gọi mẹ mình đến trường, mẹ cô bé đến nơi mới biết là vì một cuốn truyện tranh hoàn toàn không thể miêu tả, lập tức nổi giận, đòi gọi Thi Khả Vũ từ lớp xuống để dạy dỗ ngay trước mặt lão sư.
May mắn là Phác Thái Anh vẫn giữ bình tĩnh, không để Thi Khả Vũ và mẹ cô bé cùng ở trong một văn phòng ngay từ đầu.
Nàng cố gắng dùng lời lẽ thuyết phục mẹ Thi bình tĩnh, nhưng mẹ Thi không nghe, tự quyết định: "Cô đừng nóng giận, cô yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định để nó phải thích với cô! Không coi trọng kỷ luật lớp học, còn dám xem mấy thứ, mấy thứ loạn thất bát tao đó! Quả thực không đem lão sư để vào mắt!"
Phác Thái Anh: "Tôi không tức giận."
Mẹ Thi vội kêu lên: "Cô tuyệt đối không được nói vậy. Cô là người tốt tính, nhưng tôi không thể để người tốt bị khi dễ, đúng không? Nếu không thì ai còn dám làm lão sư nữa?"
Lạp Lệ Sa vừa ăn táo vừa thầm nghĩ: Bà này thật khéo biện hộ.
Cô thở dài trong lòng: Thật đáng tiếc khi Phác lão sư đã dốc hết tâm huyết giải thích nhưng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
Một người không thích nói chuyện như nàng, làm chủ nhiệm lớp, phải đối mặt với đủ loại học sinh, phụ huynh, thật làm khó cho nàng.
Khi mẹ Thi đòi xông vào lớp 10 ban 7 để gọi Thi Khả Vũ ra, Phác Thái Anh vội vàng kéo bà lại, tình hình có vẻ sắp trở nên căng thẳng, Lạp Lệ Sa nhanh chóng bỏ quả táo xuống, tiến lên tách họ ra, nắm lấy bàn tay mảnh mai của Phác Thái Anh kéo nàng về phía sau mình.
Vì có phụ huynh ở đó, cô kìm nén không kéo tay áo của Phác Thái Anh lên để kiểm tra, làn da của Phác lão sư mịn màng mềm mại, lại nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã dễ dàng đỏ lên.
Đêm hôm đó trước khi tắt đèn, cô chỉ dùng lực nhẹ nhàng, chỉ thiếu chút nữa đã để lại dấu vết, về sau tình nồng dâng lên, kiềm chế quả thực cũng không dễ dàng gì.
Lạp Lệ Sa tự giới thiệu: "Tôi họ Lạp, cũng là lão sư của Thi Khả Vũ."
Mẹ Thi giơ hai tay ra, nắm tay Lạp Lệ Sa, kính cẩn nói: "Chào Lạp lão sư, Lạp lão sư đẹp quá."
Lạp Lệ Sa, với vai trò phát ngôn viên của Phác Thái Anh, bình tĩnh ôn hòa nói: "Ở độ tuổi của Thi Khả Vũ, tò mò về những điều này là bình thường, chúng ta là phụ huynh và lão sư, cần phải hướng dẫn đúng đắn, chứ không phải la mắng, điều đó chỉ kích thích tâm lý phản kháng của các em."
Mẹ Thi: "Đúng đúng đúng, lão sư nói rất đúng."
Lạp Lệ Sa: "Cô bé vừa lên lớp 10, đây là giai đoạn đặt nền móng quan trọng, nếu vì chuyện này mà làm cô bé giận dỗi với lão sư và phụ huynh, không muốn học tập, cố tình không học, chẳng phải là thiệt hại lớn sao? Nên chúng ta phải kiềm chế cơn giận, giải quyết vấn đề một cách thích hợp, để sau này cô bé mới có thể thi vào một trường đại học tốt."
Mẹ Thi: "Lão sư nói quá đúng rồi!"
"Lão sư nói quá đúng rồi!" mẹ Thi lại tấm tắc khen ngợi.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé?" Lạp Lệ Sa đề nghị.
"Tốt, tốt, tốt, lão sư ngồi trước a."
Phác Thái Anh liếc nhìn Lạp Lệ Sa.
Rõ ràng là những lời tương tự, tại sao khi Lạp Lệ Sa vừa mở miệng, phụ huynh liền nghe theo, còn khi nàng nói thì phụ huynh lại cho rằng nàng không vui, còn muốn dẫn con đến xin lỗi?
Chẳng lẽ gương mặt nàng viết đầy hai chữ "khó chịu"?
Phác Thái Anh chợt nhịn không được đưa tay chạm vào mặt mình.
Nàng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng chắc cũng không đến mức hung dữ chứ?
Lạp Lệ Sa vừa hay bắt được cử chỉ ấy, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười thích thú.
Phác Thái Anh cũng nhận ra ánh mắt cười của người kia đang nhìn về phía mình, liền hơi lúng túng thả tay xuống, để yên dọc thân mình. Nàng chợt nhận ra, một bàn tay khác vẫn còn trong tay Lạp Lệ Sa. Khi nàng rút tay về, đầu ngón tay vô tình chạm qua lòng bàn tay Lạp Lệ Sa. Theo bản năng, Lạp Lệ Sa khép nhẹ tay lại, dịu dàng giữ những đầu ngón tay mảnh mai kia.
Hơi ấm như những sợi tơ vô hình, dệt nàng vào một mạng lưới dày đặc cảm xúc.
Phác Thái Anh quên mất việc phải rút tay về.
Mẹ Thi ngồi xuống, đặt chiếc túi xách lên đùi, nhìn Lạp Lệ Sa với ánh mắt chờ đợi: "Vậy lão sư cô nói xem tôi nên làm gì? Tôi đều nghe theo cô hết."
Bỗng nhiên, bàn tay trong tay Lạp Lệ Sa biến mất. Phác Thái Anh đã hoàn toàn rút tay về.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh đã ngồi vào ghế làm việc, mỉm cười rồi quay mặt về phía mẹ Thi: "Vừa rồi Phác lão sư đã nói rồi đấy thôi. Chúng ta cần quan tâm nhiều hơn đến em Thi Khả Vũ, xem em ấy gần đây đang làm gì, có gặp vấn đề khó khăn nào không. Nếu là vấn đề học tập, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, còn nếu về đời sống thì sẽ cần phụ huynh quan tâm nhiều hơn. À, mẹ Thi, em Tiểu Vũ ở nhà có phải hơi hướng nội không ạ?"
"Đúng vậy," mẹ Thi thở dài, rồi tuôn ra một tràng tâm sự đắng cay.
Lạp Lệ Sa lắng nghe, không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng phụ họa bằng những tiếng thở dài đồng cảm, còn đưa cho bà chiếc khăn tay.
Hoàn toàn như một người bạn đáng tin cậy của phụ huynh học sinh trung học.
Phác Thái Anh: "..."
Nàng chẳng lẽ không thích hợp làm chủ nhiệm lớp?
Phác Thái Anh, đối với mình từ trước đến nay luôn tràn đầy tự tin về khả năng đảm nhận công việc này, bỗng sinh lòng hoài nghi về bản thân.
Sau khi tiễn mẹ Thi đi, Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh Phác Thái Anh dưới ánh mắt theo dõi của nàng. Một tay cô chống lên thành ghế của Phác Thái Anh, rồi thành thạo xoay cả ghế lẫn người đối diện với mình, mỉm cười nói: "Phác lão sư, hôm nay tôi lại giúp cô một lần nữa, có phải nên mời tôi đi ăn không? Tôi nói trước, tôi muốn ăn nhà hàng, không đi căn tin đâu."
Phác Thái Anh im lặng một lúc rồi nói: "Trưa cuối tuần? Tôi mời cô ăn ở Tương Giang Viên."
"Dù tôi không thể chờ đợi để cùng cô tận hưởng bữa trưa, nhưng cuối tuần này tôi có việc, phải đi Hải Thị một chuyến," Lạp Lệ Sa cố tình ngừng lại, muốn để Phác Thái Anh hỏi thêm.
Phác Thái Anh nhìn cô.
Lý trí mách bảo rằng nàng nên rời mắt đi, nhưng nàng không làm thế.
Lạp Lệ Sa nhận được tín hiệu quan tâm, hài lòng nhếch môi cười, nói tiếp: "Tôi muốn đi quay video, cô có muốn cùng tôi đi không?"
Phác Thái Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Biểu diễn đại hội thể dục thể thao sao?"
"Đúng rồi!" Lạp Lệ Sa rạng rỡ như hoa nở. "Hai chúng ta cùng đi?"
"Không đi." Phác Thái Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ không chút cảm xúc, nắm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa gỡ khỏi thành ghế mình, quay lại đối diện với bàn dài, lấy một cây bút đỏ từ hộp bút, mở nắp rồi bắt đầu chấm bài tập chồng chất trên bàn.
Lạp Lệ Sa mỉm cười, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Thực ra, cô chỉ đùa thôi. Nếu Phác Thái Anh đi theo, bạn bè làm sao có thể bỏ qua cơ hội bàn tán? Hơn nữa, còn có người kia—vị hôn thê không biết mẹ cô đã tiến hành đến bước nào trong quá trình hủy hôn rồi. Ngộ nhỡ bạn bè có miệng lưỡi dẻo quẹo thì dù cô có nhảy xuống sông Hoàng phổ cũng không thể rửa sạch.
Cô nhất thời tiện miệng, thoải mái buôn lời, truy thê hỏa táng tràng, tội gì đến ư?
Lạp Lệ Sa quay về vị trí làm việc của mình. Đi được nửa đường, cô quay đầu lại nói: "Phác lão sư, tay cô không sao chứ?"
Phác Thái Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc.
"Vừa nãy mẹ của Thi Khả Vũ không phải đã xô đẩy cánh tay cô một chút sao? Cô kiểm tra xem?"
"..." Phác Thái Anh im lặng hoàn toàn trong vài giây, rồi nhạt giọng nói: "Không cần, tôi không phải làm bằng giấy."
Lạp Lệ Sa nói: "Giấy còn có thể cứa làm bị thương người được đấy."
Phác Thái Anh cúi đầu tiếp tục công việc, không buồn để ý đến cô.
Mức độ thiện cảm của nàng dành cho Lạp Lệ Sa cứ nhảy múa giữa hai cực đối lập theo từng lời nói nhiều hay ít của cô.
***
Thi Khả Vũ trải qua ngày hôm đó tại trường như dài cả năm. Buổi sáng, mẹ cô đến văn phòng chủ nhiệm lớp, cô đã chuẩn bị tinh thần bị gọi lên nghe phê bình, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra. Hoặc là mẹ cô đã từ bỏ cô, hoặc là về nhà sẽ phải đối mặt với cả cha lẫn mẹ thay phiên trách mắng. Thi Khả Vũ kéo căng da đầu, âm thầm tự nhủ sẽ hát bài ca sung sướng trong lòng ở thời điểm bị nghe phê bình, nếu không quá tra tấn.
Bản kiểm điểm đã được cô viết xong từ buổi tự học tối qua, sáng mai nộp cho họ là được.
Cầm chìa khóa mở cửa nhà, Thi Khả Vũ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhìn bóng lưng mẹ đang bận rộn trong bếp, tim cô chợt thắt lại: Mẹ! Đây không phải là "bữa ăn cuối cùng" trước khi chặt đầu đấy chứ?
Dù sao cô cũng là con đẻ, giết người là phạm pháp a.
Thi Khả Vũ rón rén đi từ cửa trước vào, ôm cặp sách, lặng lẽ lẻn vào phòng.
Chẳng mấy chốc, mẹ cô đến gõ cửa.
Thi Khả Vũ lại lần nữa kéo căng da đầu, cúi đầu đi ra.
Mẹ cô choàng tay qua vai cô đến bàn rồi ngồi xuống, đặt vào tay cô đôi đũa, dịu dàng nói: "Học cả ngày ở trường đói bụng không? Mẹ làm món ngon cho con đây."
Thi Khả Vũ nhìn đôi đũa trong tay.
Tình huống gì đây?
Thật sự là "bữa ăn cuối cùng" sao?
Mẹ cô ngồi đối diện, cũng cầm đũa lên, thúc giục: "Ăn nhanh đi."
"Mẹ chưa ăn cơm à?" Thi Khả Vũ hỏi.
Mẹ cô nhìn cô, như thể đã lâu lắm rồi chưa thực sự nhìn đứa con gái này, nhìn thật lâu, lòng chợt dâng lên nỗi chua xót. Bà vội cúi đầu, hít một hơi và nói: "Ăn trước đi, ăn xong rồi nói."
...
Ngày hôm sau, tại cửa lớp 10 ban 7.
Lạp Lệ Sa lại một lần nữa đứng cùng Phác Thái Anh. Lần này không phải tình cờ gặp ở cổng trường, mà là cô cố tình đến. Chẳng ai quy định buổi học sớm chỉ có chủ nhiệm lớp nên lão sư bộ môn được có mặt.
Một bóng dáng xuất hiện ở cuối hành lang.
"Kia có phải Thi Khả Vũ không?" Lạp Lệ Sa hỏi, không chắc chắn.
Phác Thái Anh nhìn, dứt khoát nói: "Là em ấy."
Lạp Lệ Sa đợi đến khi cô học sinh đi gần hơn nữa, xác nhận rồi cười nói: "Phác lão sư có mắt tinh thật đấy."
Phác Thái Anh chỉ "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Vì từ nhỏ gần như không sử dụng thính giác, thị giác và khứu giác của nàng đều nhạy bén hơn người thường.
Thi Khả Vũ đến gần, chiều cao khoảng hơn 1m60, vóc dáng như đa số nữ sinh trung học, không mập không gầy, mặc đồng phục xanh trắng. Ngũ quan cũng bình thường như bao người, làn da hơi trắng, nhưng vẫn chỉ là bình thường không có gì đặc biệt.
"Chào lão sư." Cô bé dừng lại trước mặt Phác Thái Anh, vẻ mặt hơi lúng túng.
Phác Thái Anh hắng giọng, biểu cảm nhạt nhòa: "Vào lớp đi."
Thi Khả Vũ lấy hết can đảm, nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng nhạt nhòa của Phác Thái Anh, cô vẫn không thể thốt nên lời, đành cúi đầu ủ rũ đi vào lớp.
Sau buổi học sớm của lớp 10 ban 7, trên đường về văn phòng.
Lạp Lệ Sa khẽ ghé sát tai Phác Thái Anh nói nhỏ: "Cô có biết mẹ em ấy đã nói gì với em ấy tối qua không?"
Phác Thái Anh liếc nhìn cô: "Cô biết sao?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tôi biết chứ." Cô lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với mẹ Thi, thời gian hiển thị là rạng sáng. "Cô xem này."
Phác Thái Anh nhìn với vẻ mặt phức tạp.
Lạp Lệ Sa bắt được ánh mắt của nàng, hiểu ý cuộn đến phần trên cùng của đoạn chat, tự giác giải thích: "Trưa hôm qua, bà ấy thêm tôi từ nhóm lớp, chúng tôi không nói gì cả. Cho đến khuya, sau khi bà ấy nói chuyện xong với Thi Khả Vũ, mới gửi tin cho tôi, hỏi xem cách xử lý như vậy có ổn không."
Phác Thái Anh trong lòng tự nhủ: Cô giải thích cho tôi nhiều thế làm gì?
"Tôi thấy rất thỏa đáng, cô xem một chút?" Lạp Lệ Sa đưa điện thoại cho nàng.
Phác Thái Anh nhìn vài lần, càng cảm thấy mình là một chủ nhiệm lớp cực kỳ tệ hại. Phụ huynh không tìm đến nàng mà lại đi tìm một lão sư thể dục.
"Nếu Lạp lão sư thấy tốt thì tốt rồi." Nàng trả lại điện thoại rồi nhanh chân hướng về ký túc xá.
Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng nàng, khẽ nháy mắt hai cái.
Cả phụ huynh cũng ghen sao?
Lạp Lệ Sa hiểu rõ, cười rồi đuổi theo.
"Phác lão sư!"
Trong sân trường, hương quế bay phảng phất, những bông hoa nhỏ màu vàng kim và trắng nhạt nở rộ đầu cành, thoảng qua đầu mũi suốt dọc đường đi. Trên cao, từ cây ngô đồng xanh tốt, hai con chim sẻ bị giật mình bởi tiếng đuổi theo, vỗ cánh bay ra khỏi tán lá, hướng về phía cao hơn và xa hơn.
Thấm thoát đã đến cuối tuần.
Phác Thái Anh theo thói quen thứ Sáu tan học về khu phố cổ thăm ông bà ngoại. Chủ nhật đi xe buýt về khu mới. Xuống xe đến nhà, thời gian đã muộn, nhưng thói quen đã thành nếp không đổi.
Hoàng hôn nhuộm đỏ ráng chiều, phủ khắp cả thành phố.
Trên xe buýt về, Phác Thái Anh nhận được tin nhắn từ Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa: [Leng keng, video nhảy của cô đến rồi.]
-----o0o-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro