Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Phác Thái Anh từ chối một cách nhã nhặn: "Cảm ơn, tôi không thích ăn sô-cô-la lắm."

Lạp Lệ Sa: "Không sao, cô mang về cho người thích ăn cũng được."

Phác Thái Anh nhìn viên sô-cô-la hình tròn ánh vàng trên bàn, im lặng một hồi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tri Hàn đang ngồi đối diện.

Ôn Tri Hàn: "???"

Phác Thái Anh lại quay đầu, nhìn về phía bàn làm việc của lão sư tiếng Anh Dương Lỵ, nâng giọng hỏi:

"Dương lão sư, cô thích ăn sô-cô-la không?"

Dương Lỵ quay đầu lại, Phác Thái Anh đưa viên sô-cô-la cho cô xem.

Đôi mắt Dương Lỵ sáng lên, cô mỉm cười: "Ôi, tôi thích nhất sô-cô-la hiệu này đấy, cảm ơn Phác lão sư."

Phác Thái Anh đáp: "Cảm ơn Lạp lão sư mới đúng, là cô ấy mua đấy."

Dương Lỵ: "Cảm ơn Lạp lão sư."

Lạp Lệ Sa nặn ra một nụ cười: "Không có gì."

Ôn Tri Hàn cúi đầu chấm bài tập bằng bút đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu Phác Thái Anh dễ dàng nhận quà như vậy, từ năm năm trước cô ấy đã theo đuổi được đối phương rồi.

Lạp Lệ Sa ngồi tựa vào ghế, khoanh tay, một ngón tay gõ nhịp trên cánh tay kia, hơi nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.

Buổi trưa trôi qua nhanh chóng. Ôn Tri Hàn hẹn Phác Thái Anh cùng đi ăn cơm ở nhà ăn, Lạp Lệ Sa không chen vào náo nhiệt này.

Nghiêm phòng tử đổ, không phải phong cách của cô. Cô chủ yếu dựa vào sức hấp dẫn cá nhân.

Cô tự mua đồ ăn, mang về văn phòng dùng.

Phác Thái Anh về nhà ngủ trưa nên đến trường sớm hơn hôm qua một chút. Khi vào cửa, nàng thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi đọc sách.

Hôm nay trời mát, Lạp Lệ Sa mặc áo sơ mi xanh lam nhạt mềm mại hiệu Mạc Lan Địch, cổ áo mở hai cúc, để lộ sợi dây chuyền bạc mảnh mai trên làn da trắng mịn. Mặt dây hình lưỡi liềm đung đưa trên xương quai xanh thẳng tắp. Ánh nắng chiều lười biếng chiếu vào văn phòng, những ngón tay cô đặt nhẹ trên mép trang sách, móng tay cắt ngắn, đều đặn mượt mà, để lộ màu hồng nhạt khỏe khoắn.

Mái tóc nâu đậm dài được buộc gọn sau tai, không đeo hoa tai, trông sạch sẽ lại thanh lịch. Dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, toát lên khí chất dịu dàng.

Phác Thái Anh không lên tiếng, nhẹ nhàng đi vòng qua bàn làm việc, mở máy tính trước mặt.

Tiếng khởi động máy vẫn là kinh động đến Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu khỏi trang sách, đôi mắt màu trà toát lên vẻ ngạc nhiên: "Phác lão sư?" Rồi cô mỉm cười nói, "Chào buổi trưa."

"Lạp lão sư, chào buổi trưa." Phác Thái Anh lịch sự gật đầu nhẹ, nhập mật khẩu vào màn hình máy tính.

"Sao hôm nay đến sớm vậy?"

"Ngủ dậy nên đến thôi."

"Nhà Phác lão sư ở gần đây sao?"

"Ừ."

"Thật đáng mơ ước." Lạp Lệ Sa chống cằm nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ừ."

"Cô làm việc đi, tôi đọc sách tiếp." Lạp Lệ Sa dừng đúng lúc.

Phác Thái Anh mở một trang web liên quan đến dạy học, vừa xem vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Lạp Lệ Sa đang chăm chú đọc sách, cảm thấy dáng vẻ im lặng của cô... có hơi đẹp mắt.

Lạp Lệ Sa lật sang trang mới, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Phác Thái Anh.

"Phác lão sư."

Bàn tay Phác Thái Anh cầm chuột run lên không thấy rõ, may mắn là ánh mắt liếc nhìn vừa rồi đã kịp thu hồi không bị phát hiện. Nàng điềm tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

"Nam sinh sáng nay học lớp mấy?"

"Lớp 10 ban 10."

"Lão sư chủ nhiệm của cậu ấy biết chuyện này chưa?"

"Biết rồi, Phùng chủ nhiệm, chính là lão sư chủ nhiệm khối, đã nói chuyện với cậu ấy."

Lạp Lệ Sa ngập ngừng nói: "Tôi hơi lo cho nam sinh đó, cảm giác tình trạng tinh thần của mẹ cậu ấy không tốt."

"Đó là chuyện gia đình của họ, nói xa hơn, là việc của lớp 10 ban 10, không liên quan gì đến chúng ta." Phác Thái Anh đáp không chút gợn cảm xúc.

"Tôi biết." Lạp Lệ Sa chậm rãi gục xuống bàn, khóe mắt cụp xuống, trông hơi giống như đưa đám.

Phác Thái Anh thầm chế giễu trong lòng: Cô ấy nghĩ mình là đấng cứu thế sao? Có thể cứu được mọi người bất hạnh?

Lạp Lệ Sa còn nói: "Liệu chủ nhiệm lớp 10 ban 10 có biết rõ tình hình gia đình cậu ấy không? Học sinh mới lên lớp 10, hiểu biết chưa kịp thời. Nếu chủ nhiệm quan tâm nhiều hơn, trò chuyện nhiều với phụ huynh, có lẽ sẽ khác chăng? Tôi muốn đi tìm lão sư chủ nhiệm lớp 10 ban 10 nói chuyện, cô thấy có thích hợp không?"

Phác Thái Anh định nói với cô đừng coi vai trò lão sư quá nặng nề, cũng đừng xen vào chuyện người khác, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào, lãnh đạm đáp: "Cô muốn đi thì cứ đi."

Đôi mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, hỏi: "Văn phòng lão sư chủ nhiệm lớp 10 ban 10 ở đâu? Họ tên lão sư ấy là gì?"

"Ra cửa rẽ trái ngay sát tường, họ Tiễn."

"Cảm ơn Phác lão sư." Lạp Lệ Sa như làm ảo thuật, biến ra một viên kẹo trái cây từ lòng bàn tay, mỉm cười nói, "Mời cô ăn kẹo."

Nói xong không đợi Phác Thái Anh từ chối, cô đứng dậy đi ra cửa hướng về văn phòng bên cạnh.

Phác Thái Anh giật mình nhìn viên kẹo được nhét vào lòng bàn tay mình, bọc giấy màu xanh lá, vị táo hay vị đào xanh?

Một lúc lâu sau, nàng cụp mắt xuống, ném viên kẹo vào thùng rác bên cạnh.

Lạp Lệ Sa đi rất lâu, các lão sư trong văn phòng đến rồi đi, chỉ còn lại Phác Thái Anh, Ôn Tri Hàn và một lão sư Sinh học.

Tiếng chuông báo hiệu vào tiết thứ hai vang lên, Lạp Lệ Sa đẩy cửa bước vào.

Phác Thái Anh làm như không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt, giả vờ vẫn đang nhìn máy tính trước mặt. Mãi đến khi Lạp Lệ Sa gọi nàng mới ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Nói xong rồi?"

Lạp Lệ Sa đáp: "Nói xong rồi, Tiễn lão sư bảo sẽ trao đổi với phụ huynh."

Thần sắc cô rõ ràng đã trầm tĩnh hơn, nói tiếp: " Tiễn lão sư bảo đã tìm nam sinh kia nói chuyện riêng, đã hiểu cơ bản về tình hình gia đình cậu ấy, và cũng sẽ quan tâm nhiều hơn đến cậu ấy sau này, cảm ơn lời nhắc nhở của tôi. Tôi nghe các lão sư kỳ cựu ở văn phòng bên cạnh nói Tiễn lão sư có nhiều năm kinh nghiệm làm chủ nhiệm, ừm, tin rằng thầy ấy chắc chắn có thể xử lý tốt."

Phác Thái Anh ậm ừ đáp: "Soạn bài đi."

"Sao cô biết chiều nay tôi lại có tiết?" Lạp Lệ Sa hỏi, vẻ ngạc nhiên vui sướng.

"Lần trước không phải đã xem qua thời khóa biểu của cô sao?" Phác Thái Anh nhấp chuột trên trang web tạo ra tiếng động, lạnh nhạt trả lời.

Nàng thầm nghĩ: Lạp lão sư còn trẻ mà sao trí nhớ kém thế?

Lạp Lệ Sa tự tin nghĩ: Trí nhớ cô kém vậy mà chỉ xem thời khóa biểu của tôi một lần đã nhớ hết các tiết, chẳng phải vì thích tôi sao? Khẩu thị tâm phi, tiểu khả ái a!

Thực ra trí nhớ Phác Thái Anh không kém, nàng chỉ khó khăn trong việc nhớ mặt người và tên tuổi. Mấy năm trước, bác sĩ tâm lý từng nói với nàng đó có thể là cơ chế tự vệ do sang chấn tuổi thơ gây ra. Chỉ cần không nhớ mặt người, không nhớ tên, không có ký ức cụ thể về những điều này trong đầu, sẽ giảm bớt rất nhiều nỗi đau của nàng, giống như nàng từng "bị buộc" làm người câm suốt tám năm.

Dĩ nhiên, bác sĩ tâm lý chỉ đưa ra một khả năng, chứng không nhận mặt (mù mặt) có thể là bẩm sinh, khác với nguyên nhân khiến nàng "câm điếc" ngày nào. Nhưng Phác Thái Anh không cảm thấy việc không nhận mặt ảnh hưởng đến cuộc sống, ngược lại còn mang lại cho nàng nhiều thanh thản, nên nàng chẳng có ý định điều chỉnh. Chỉ là giờ làm lão sư, nàng cần thời gian để làm quen với việc nhận diện.

Lạp Lệ Sa mỗi thứ Năm có một tiết, một ngày nghỉ, còn lại bốn ngày mỗi ngày dạy một tiết, ba ngày đều vào buổi chiều. Nếu ngay cả điều này cô cũng không nhớ nổi, thì phải nghi ngờ mình có phải đã bị lão hóa não sớm không.

Ôn Tri Hàn nghe hai người nói chuyện qua lại, lòng kinh ngạc suýt hiện lên mặt.

Mới có hai ngày, giữa họ đã có bí mật riêng rồi sao? Tại sao nói chuyện cô ấy đều nghe không hiểu?

Tiễn lão sư là ai? Sao lại có chuyện liên quan đến Tiễn lão sư?

Giờ ra chơi giữa tiết thứ hai, Lạp Lệ Sa lại gọi Phác Thái Anh: "Phác lão sư, cô có dây buộc tóc không? Để buộc tóc ấy."

Phác Thái Anh không hỏi cần để làm gì, trực tiếp lấy từ ngăn kéo cho cô một sợi màu đen, giống như nàng vẫn thường dùng, loại mua sỉ ở cửa hàng giá rẻ, mười cái năm tệ.

Lạp Lệ Sa dùng dây thun buộc tóc dài phía sau, để vài sợi tóc mái rũ xuống bên tai, tạo nên vẻ đẹp thư thái, lười biếng mà độc đáo.

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một tay chống xuống bàn Phác Thái Anh, thân trên hơi nghiêng, mỉm cười nói: "Phác lão sư, tôi đi dạy thể dục đây."

Phác Thái Anh lười hỏi tại sao cô phải báo cáo với mình, chỉ lịch sự gật đầu.

"Phác lão sư, tạm biệt."

"Ừ."

Lạp Lệ Sa lui ra ngoài, mỉm cười chào tạm biệt các lão sư khác trong văn phòng.

"Ôn lão sư, Liễu lão sư, Dương lão sư, Hồ lão sư... chào quý vị, hẹn gặp lại sau." Cô đứng thẳng bên cửa, mái tóc dài được ánh nắng sau lưng chiếu thành màu hồng vàng, như một nhà ảo thuật đang long trọng cúi chào cảm ơn.

Ôn Tri Hàn: "..."

Trong văn phòng ngoài ba lão sư mới đến như họ, những người còn lại đều là lão sư có thâm niên. Sau khi Lạp Lệ Sa đi, lão sư Hóa học hơn 50 tuổi cười nói: "Từ khi Tiểu Lạp đến, văn phòng chúng ta náo nhiệt hẳn lên."

Lão sư Sinh học đang chấm bài, ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, Tiểu Lạp tính cách tốt, suốt ngày cười tít mắt, nói chuyện dịu dàng lại khéo léo. Nếu tôi có đứa con gái như vậy, nằm mơ cũng cười đến tỉnh."

Lão sư hóa học nói: "Này, cô không phải có con gái rồi sao? Bây giờ đồng giới có thể kết hôn mà, hay là giới thiệu con gái cô cho Tiểu Lạp?"

Lão sư Sinh học chưa kịp đáp, lão sư Vật lý đẩy kính, nghiêm túc nói: "Đừng tranh với tôi nhé, Tiểu Lạp tôi đã đặt gạch cho con trai tôi rồi đấy."

Lão sư hóa học phì cười: "Thôi đi ông ơi, con trai ông còn đang học cấp hai mà."

Mấy lão sư kỳ cựu cười nói rôm rả, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có vài câu lọt vào tai Phác Thái Anh, nàng vẫn mười ngón đánh trên bàn phím máy tính.

Tuần đầu tiên nhậm chức của Lạp Lệ Sa kết thúc hoàn hảo vào tiếng chuông tan học chiều thứ Sáu. Dụ Kiến Tinh hẹn cô ăn tối để chúc mừng "kiến trúc sư tâm hồn nhân loại" Lạp Lệ Sa làm việc vất vả.

Phác Thái Anh không ở lại trường đợi đến hết giờ tự học buổi tối, mà đi xe buýt đến khu phố cổ cách xa nửa thành phố.

Hiện nay đô thị phát triển thay đổi từng ngày, Tứ Thành cũng vậy. Dòng sông uốn lượn chia cắt khu mới và cũ, bên trái là đô thị hiện đại, bên phải là những bức tường xanh ngói cong, mang vẻ cổ kính của vùng sông nước Giang Nam. Tứ Thành có một phố cổ khá nổi tiếng, kiến trúc cổ được bảo tồn tốt, mang lại sự thịnh vượng nhờ du khách đến tham quan.

Ông bà ngoại của Phác Thái Anh sống phía sau phố cổ.

Mùa hè đã qua, đến mùa vắng khách du lịch. Phác Thái Anh xuống xe buýt, thuê xe đạp ven đường, đạp xe qua những con đường lát đá xanh của phố cổ, tiến sâu vào nơi yên tĩnh hơn.

Tiếng chuông xe đạp kêu lanh canh, trong trẻo vang vọng.

Người đi đường nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ trẻ gương mặt thanh tú đang đạp chiếc xe đạp màu xanh, tai đeo tai nghe trắng không dây, mặc áo sơ mi đen cùng quần dài đồng màu, tay áo xắn đến khớp khuỷu tay, để lộ đoạn cánh tay trắng mảnh mai. Khớp cổ tay vì nắm tay lái mà hơi lộ xương, gầy gò nhưng toát lên vẻ gợi cảm kín đáo.

Nàng đạp xe xuyên qua phố cổ trong ánh chiều mờ ảo như sương, giống như tiếng chuông, vang vọng rồi tan dần xa.

Tựa như một giấc mộng ảo.

Người đi đường mãi đến khi chủ quán lên tiếng hỏi cần gì mới hoàn hồn.

Phác Thái Anh khóa xe đạp ở khu vực quy định, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hai tầng có sân trước. Cửa chính mở toang, Phác Thái Anh cau mày, lấy túi từ giỏ xe, bước vào.

"Bà ngoại?"

Không có tiếng trả lời.

Phác Thái Anh tìm thấy bà ngoại trong bếp, đến gần, nâng giọng nói bên tai: "Bà ngoại!"

Phương Văn Giảo quay đầu, lau tay lên tạp dề, hiền hậu mỉm cười: "Mặc Mặc về rồi."

Người già tuổi cao, thính lực ngày càng kém.

Phác Thái Anh nhìn nguyên liệu trên thớt gỗ, hỏi: "Thu a di đâu? Sao bà lại nấu cơm?"

Thu a di là người giúp việc nàng thuê cho gia đình.

Ông ngoại Phác Thái Anh năm nay bị ngã, người già chịu va chạm không bằng người trẻ, dù thoát khỏi cửa tử nhưng cơ thể không còn cứng cáp như trước, giờ phải ngồi xe lăn. Bà ngoại Phác Thái Anh uống thuốc thường xuyên, vốn hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sau sự cố này, quá vất vả nên Phác Thái Anh đã thuê một người giúp việc.

Phương Văn Giảo đáp: "Thu a di ra ngoài mua thức ăn."

Phác Thái Anh nhìn giờ trên điện thoại, vẻ mặt không vui: "Giờ gần đến bữa tối rồi mà chưa thấy bà ấy về?"

"Có lẽ bị chậm trễ trên đường thôi." Phương Văn Giảo biện hộ cho Thu a di.

"Con hiểu." Phác Thái Anh dịu giọng, tháo tạp dề của Phương Văn Giảo, dìu bà ra phòng khách ngồi: "Để con nấu cơm."

Phương Văn Giảo ngập ngừng định đứng dậy: "Bà mua tôm con thích ăn đấy, trong tủ lạnh."

"Lần sau nấu cũng không muộn."

Phác Thái Anh giữ vai bà, kiên quyết không cho phép thảo luận.

"Vậy bà đi xem ông ngoại con nhé."

"Ông ngoại ở trong phòng ạ?"

"Ừ, con có muốn vào thăm ông không?"

Phác Thái Anh khẽ cắn môi mỏng: "Ăn cơm gặp sau cũng được, con nấu nhanh thôi."

Nàng quay người vào bếp, đi được nửa đường bỗng quay lại nhắc nhở: "Sau này nhớ khóa cửa chính kỹ, dù có người ở nhà cũng đừng mở."

Phương Văn Giảo xoa ngón tay, có chút mê mang nói: "Bà... đã khóa mà."

Sắc mặt Phác Thái Anh trầm xuống, nhưng không để bà ngoại nhận ra: "Chắc là Thu a di mở mà không khóa lại. Bà đi thăm ông ngoại đi, con nấu cơm."

Khoảng 7 giờ tối, Thu a di ung dung trở về, mang theo một con cá và một túi rau, vẻ mặt nhẹ nhõm vui vẻ.

"Phác tiểu thư?" Bà ta giật mình khi thấy Phác Thái Anh đang bận rộn trong bếp.

Phác Thái Anh hai tuần trước vừa nhậm chức, trường học bận rộn với nhiều việc, hai cuối tuần không về nhà, chỉ liên lạc qua điện thoại. Mỗi lần hỏi thăm, Phương Văn Giảo đều nói mọi thứ tốt đẹp. Nếu không tận mắt chứng kiến, Phác Thái Anh đã không biết chỉ sau nửa tháng không về, Thu a di nhìn có vẻ đàng hoàng liền bắt đầu trộm gian dùng mánh lới.

"Bao nhiêu tiền?" Phác Thái Anh lau tay hỏi.

Thu a di nhìn nàng, cân nhắc: "Ba mươi tệ." Đối mặt với Phác Thái Anh khó đoán, bà ta đã kiềm chế nhiều, chỉ báo giá cao hơn thực tế năm tệ.

"Hóa đơn đâu?"

"Không có hóa đơn." Ánh mắt Thu a di lấp lánh, gượng cười: "Chợ thực phẩm đâu có ai lấy hóa đơn."

"Cá bao nhiêu một cân?"

"Mười lăm tệ."

"Cá gì mà đắt thế?"

"Cá trích, vốn đắt mà, có khi lên đến hai mươi tệ một cân." Thu a di đảo mắt, định lừa vị tiểu thư trông có vẻ không dính khói lửa trần gian.

Nếu bà biết từ năm tiểu học, Phác Thái Anh đã bắt đầu đi chợ nấu ăn, thông thuộc giá cả từng món hàng như lòng bàn tay, chắc hẳn sẽ hối hận vì đã thốt ra những lời đó.

Phác Thái Anh hắng giọng từ chối bình luận, nhận lấy con cá, giọng điệu bình thản: "Tôi chỉ trả cho bà nửa tháng lương thôi, còn tiền đồ ăn bà lấy từ bà ngoại tôi, tôi cũng không truy cứu nữa."

"Phác tiểu thư có ý gì?" Thu a di cười không nổi.

Phác Thái Anh quay sang nhìn bà ta.

"Không có ý gì cả, bà không cần làm việc ở đây nữa."

Phương Văn Giảo đẩy xe lăn của ông ngoại Phác Thái Anh ra, đúng lúc chứng kiến cảnh Phác Thái Anh tiễn Thu a di. Thu a di vốn muốn nhờ Phương Văn Giảo cầu tình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phác Thái Anh, bà ta đành nuốt lời vào trong.

Trên bàn ăn, Phác Thái Anh lạnh nhạt kể về chuyện của Thu a di, nhẹ nhàng dặn dò Phương Văn Giảo không nên nuông chiều người giúp việc. Phương Văn Giảo gật đầu đồng ý.

Phác Thái Anh lại gắp thêm rau xanh cho ông ngoại.

Ba người già trẻ ngồi cùng một bàn ăn, nhưng không có nhiều sự ấm áp.

Ông ngoại ăn gần xong, đặt đũa xuống rồi hỏi: "Chuyện hôn sự ba con sắp xếp thế nào rồi?"

Phác Thái Anh giật mình khi nghe xưng hô xa lạ đó, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự nhiên đáp: "Nghe nói người ấy bị bệnh, muốn kết hôn sau một thời gian nữa."

Phương Văn Giảo hỏi thêm: "Đối phương nhân phẩm thế nào? Dáng vẻ ra sao?"

"Con chưa từng gặp, nghe nói rất tốt."

Vẻ mặt Phương Văn Giảo như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Ông ngoại nói giọng trầm trọng: "Ba con tìm người cho con, chắc không tệ đâu. Con thành gia rồi, ông và bà ngoại con cũng có thể an tâm."

Phương Văn Giảo khóe mắt hơi ướt, phụ họa: "Đúng vậy."

Phác Thái Anh nén lại nụ cười mỉa mai, khẽ đáp: "Con biết rồi ạ."

Mặc dù Vệ Đình Ngọc chẳng mấy quan tâm đến Phác Thái Anh, nhưng ông ta không hề bạc đãi cha mẹ vợ quá cố, ngược lại còn đối xử vô cùng ưu đãi. Tục ngữ nói "con rể như nửa người con", nhưng Vệ Đình Ngọc gần như đảm nhận vai trò con ruột, không chỉ về vật chất mà còn giúp đỡ em trai vợ quá cố tìm công việc tốt, nhờ người thân của mình trong nhà họ Phác giúp đỡ từng người. Khi Phác Từ đột ngột qua đời, ông bà ngoại của Phác Thái Anh vô cùng đau buồn, nhưng nỗi đau lớn đến mấy cũng sẽ bị thời gian hòa tan. Một người đã qua đời hơn hai mươi năm, làm sao so được với người đang sống?

Ông bà ngoại Phác Thái Anh hoàn toàn thông cảm với thái độ của Vệ Đình Ngọc đối với nàng. Năm đó, chính Vệ Đình Ngọc đã cho người đưa nàng về Tứ Thành cho ông bà ngoại nuôi dưỡng. Ông bà luôn tin tưởng vào tình máu mủ, "thiên hạ không cha mẹ nào không thương con", Vệ Đình Ngọc một ngày nào đó sẽ nghĩ thông. Ông bà nghĩ nàng nên học cách thông cảm với ba mình, tìm cơ hội tốt để quay về.

Nhà họ Vệ muốn nàng kết hôn, thậm chí không hỏi ý kiến nàng một tiếng, họ vẫn tin rằng Vệ Đình Ngọc nhất định sẽ tìm cho nàng một người chồng như ý. Hai ông bà đã cao tuổi, không biết ngày nào sẽ buông tay khỏi cõi đời, họ mong được thấy Phác Thái Anh kết hôn sinh con, đây là tâm nguyện của hầu hết người già, không có gì đáng trách. Phác Thái Anh chưa bao giờ trách móc họ.

Nếu có thể làm cho họ vui lòng, nàng sẵn sàng làm theo, để đền đáp ân tình nuôi dưỡng bao năm qua.

Đây có phải là giá trị duy nhất trong cuộc đời nàng? Nàng không biết.

Sau khi ăn xong, Phác Thái Anh dọn dẹp nhà bếp, theo thường lệ ngồi trong phòng khách xem tivi cùng hai ông bà đến 9 giờ tối, rồi trở về phòng đi ngủ.

Thứ bảy, nhiệt độ cao hơn thứ sáu một chút, nhưng không nóng như những ngày trước.

Phác Thái Anh thay một chiếc váy dài màu nhạt, đi xe buýt đến trường giáo dục đặc biệt. Từ trung học, chỉ cần có thời gian là nàng đến đây làm tình nguyện viên.

Mọi người ở đây đều biết nàng, người gác cổng chào hỏi nhiệt tình. Phác Thái Anh khẽ gật đầu, thuần thục đi tìm Vương lão sư, người từng là lão sư của nàng.

Nàng chơi trò chơi cùng những đứa trẻ khuyết tật đặc biệt, gương mặt vốn lạnh lùng hiếm hoi nở một nụ cười rạng rỡ chân thành.

Bọn trẻ không nghe được, nhưng có thể nhìn thấy. Chúng cũng đang cười, im lặng không âm thanh, nhưng đẹp đẽ vô cùng.

Chúng là những thiên thần của thế giới vô thanh.

Vương lão sư đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt vui mừng.

Phác Thái Anh đến trường giáo dục đặc biệt Tứ Thành khi mới 6,7 tuổi, lúc đó bị chẩn đoán khuyết tật thính giác và ngôn ngữ, theo cách nói thông tục là "câm điếc". Sau một tháng nhập học, Vương lão sư nghi ngờ nàng thực ra có khả năng nghe, qua nhiều lần kiểm tra với bác sĩ chuyên khoa, họ phát hiện thính giác của đứa trẻ này hoàn toàn bình thường.

Nhưng tại sao nàng lại giả vờ điếc, nguyên nhân vẫn chưa thể biết được.

Đồng thời, nàng rất bài xích việc trở thành người bình thường. Vương lão sư đã mất cả năm trời mới khiến nàng mở miệng nói chuyện. Trong khi những đứa trẻ khác câu đầu tiên là gọi "ba ba, mẹ mẹ", từ đầu tiên nàng học được là "Lão sư".

Khi Phác Thái Anh 8 tuổi, nàng được ông bà ngoại đón về, rồi bắt đầu học tại trường tiểu học bình thường.

Thời gian vui vẻ buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Phác Thái Anh đưa bọn trẻ về lớp học, ăn trưa cùng Vương lão sư tại trường, rồi rời khỏi trường giáo dục đặc biệt.

2 giờ chiều.

Một chiếc Ducati màu trắng dừng lại bên đường.

"Trường giáo dục đặc biệt Tứ Thành..." Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn biển hiệu cổ kính của trường, rồi bước vào.

Cô hỏi thăm và tìm đến phòng hành chính, khẽ gõ cửa.

Người bên trong ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

Lạp Lệ Sa lễ phép mỉm cười: "Xin chào, tôi là người đã gọi điện liên hệ với các bạn trước đây, tôi muốn làm tình nguyện viên."

Cơ hội tìm thấy Mặc Mặc có lẽ gần như bằng không, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.

...

Lạp Lệ Sa rời khỏi trường giáo dục đặc biệt khi ánh chiều tà đã le lói, đường phố như dòng nước chảy.

Cô lái xe máy, đội mũ bảo hiểm, điện thoại trong túi rung lên.

Là Dụ Kiến Tinh.

Lạp Lệ Sa cởi mũ bảo hiểm, nheo mắt nói: "Cậu tốt nhất là có chuyện khẩn cấp."

Dụ Kiến Tinh: "Khẩn cấp lắm! Người trong lòng cậu lại đến quán bar kìa!"

"Quán bar nào?"

"Cái lần trước đó, Không Độ!" Dụ Kiến Tinh nói, "Mình nghe ông chủ nói có nhiều người đang tìm cách làm quen với cô ấy! Nếu cậu không đến, cô ấy sẽ bị người khác dẫn đi mất!"

Chưa dứt lời, cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Chiếc xe máy trắng bạc lao như điện xẹt qua dòng xe cộ, giữa đường Lạp Lệ Sa thực hiện một cú đánh lái đẹp mắt, phanh gấp, rồi về nhà lấy thứ gì đó, lại như cơn lốc phóng về quán bar Không Độ.

Cuối tuần quán bar náo nhiệt hơn ngày thường, chưa đến tối đã ồn ào tiếng người.

Khi Lạp Lệ Sa đẩy đám đông chen chúc tìm đến chỗ hẻo lánh nơi Phác Thái Anh ngồi, trước mặt nàng không có ai. Lạp Lệ Sa mới nhận ra hai chân mình như nhũn ra, suýt đứng không vững. Cô thở dài nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống đối diện Phác Thái Anh.

"Muốn đến khách sạn không?" Lạp Lệ Sa lấy từ trong túi ra một thứ, "Báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi."

-----o0o-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro