
Chương 123
"Lạp nữ sĩ chào ngài, nhẫn kim cương theo yêu cầu của ngài đã hoàn thành, ngài có thể đến lấy khi nào ạ?" Giọng nữ ngọt ngào từng từ lọt vào tai.
Lạp Lệ Sa kìm nén không nổi niềm vui, bật thốt lên: "Hôm nay."
Nhân viên bên kia đáp: "Được, tôi sẽ đăng ký giúp ngài, chiều nay phải không ạ?"
Buổi sáng đã trôi qua, hôm nay chỉ còn lại buổi chiều. Buổi chiều này, Lạp Lệ Sa vốn an bài sẽ dẫn Phác Thái Anh đi dạo hành lang trưng bày tranh, sau đó đưa nàng đi gặp một người sưu tầm, coi như đưa nàng ra ngoài làm quen.
Cô thật sự không rảnh vào buổi chiều.
Vui quá nên đầu óc mê muội mất rồi.
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, sửa lời: "Ngày mai đi, tôi sẽ đến lấy vào ngày mai."
Giọng nhân viên không thay đổi, vẫn ngọt ngào chuyên nghiệp: "Vâng, Lạp nữ sĩ, vậy tôi sẽ đăng ký cho ngài vào ngày mai."
Có tiếng gõ bàn phím từ bên kia, tích tích tích.
Giọng nữ lại nói: "Lạp nữ sĩ, đã đăng ký xong, muộn nhất là trước 5 giờ chiều, ngài có thể đến cửa hàng bất cứ lúc nào trong ngày mai."
Lạp Lệ Sa đột nhiên nói: "Khoan đã."
Nhân viên đáp: "Vâng, ngài cần gì ạ?"
Lạp Lệ Sa ngón tay bấu vào tường hành lang, mấp máy môi, nói: "Vẫn là hôm nay đi."
Nhân viên ngừng một chút, xác nhận lại lần nữa: "Ngài chắc chắn là chiều nay chứ ạ?"
Lạp Lệ Sa nắm chặt điện thoại: "Đúng vậy, tôi sẽ đến trước 5 giờ."
Tiếng bàn phím lại vang lên tích tích tích.
Nhân viên nói: "Vâng, Lạp nữ sĩ, vậy là chiều nay."
Lạp Lệ Sa: "Ừ."
Nhân viên chờ thêm một lúc, thấy vị Lạp nữ sĩ thay đổi xoành xoạch không còn do dự nữa mới gửi lời chúc tốt lành, sau đó cúp máy.
Lạp Lệ Sa đứng trong hành lang tỉnh táo lại một chút, vỗ vỗ mặt mình rồi quay lại phòng ăn.
Đồ ăn đã được mang lên đầy bàn, bát đũa ngay ngắn chỉnh tề, các đồng nghiệp ngồi thẳng tắp như đang dự họp.
Ngay cả trong cuộc họp cũng chưa từng thấy họ nghiêm túc đến vậy.
Lạp Lệ Sa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phác Thái Anh, cười hỏi: "Sao không động đũa, đợi tôi sao?"
Hiểu Tuyết ghé tai cô thì thầm: "Phác tiểu thư trông quá lạnh lùng, bọn họ không dám."
"Vậy sao?" Lạp Lệ Sa vừa nói vừa choàng tay qua vai Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đưa mắt nhìn cô, lập tức nở nụ cười.
Toàn bộ nhân viên trợn tròn mắt.
Lạp lão sư vừa dùng phép thuật gì vậy?
Lạp Lệ Sa nói: "Ăn cơm đi."
Có tiếng cạch cạch từ dưới bàn, mọi người lập tức cầm đũa lên, với tay về phía những món ăn tinh tế phong phú.
Bàn tay Lạp Lệ Sa trượt xuống, từ vai chuyển thành vòng qua eo Phác Thái Anh. Nhờ có khăn trải bàn che, trừ nhân viên ngồi cực gần, những người khác đều không nhìn thấy.
Phác Thái Anh cũng liếc xuống, khẽ nói: "Đang ăn cơm mà."
Lạp Lệ Sa đáp lại bằng âm lượng tương tự, giọng mềm mại nũng nịu: "Mười phút không gặp chị rồi, để em ôm một chút đi."
Hiểu Tuyết: "..."
Nhân viên 8 ngồi bên cạnh Phác Thái Anh: "..."
Thu tay lại đi Lạp lão sư, đừng thả thính nữa, bọn trẻ bị ăn cẩu lương đến sắp chết rồi.
Thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cố chấp giữ tư thế chán ngán méo mó đó, một tay ôm eo Phác Thái Anh, tay kia gắp thức ăn cho nàng. Chỉ để không buông ra, cô tình nguyện lặp đi lặp lại cả quy trình: "Đặt đũa xuống —— xoay bàn —— cầm đũa —— gắp thức ăn", chứ không chịu gỡ tay ra.
Phác Thái Anh thấy vậy, cảm thấy cô quá mệt, bèn chủ động đưa tay xoay bàn pha lê.
Một người xoay bàn, một người gắp thức ăn, phối hợp ăn ý.
Ánh mắt hai người chỉ dừng lại nơi đối phương, nụ cười sáng rực như sao.
Tất cả mọi người đang ngồi, không hẹn mà cùng dừng đũa lại, ợ một tiếng: "Nấc."
Sau khi tung "cẩu lương" khắp thiên hạ. Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh về văn phòng nghỉ ngơi. Phòng làm việc của cô chật hẹp, khác xa trong tiểu thuyết tổng tài có phòng nghỉ chuyên dụng. Chủ yếu do cô ít khi thật sự ngồi làm việc ở đây, bị Hiểu Tuyết bắt đến xử lý công việc đã là chuyện hiếm thấy, quả thực giày vò.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn gấp lại, đề phòng lúc nào đó cần dùng.
Lạp Lệ Sa thường ngủ trên ghế sofa, thậm chí không cần đến giường đơn.
Phác Thái Anh đến, cô liền đem cái giường đơn cùng ghế sofa kéo lại sát nhau, tuy có cao thấp chênh lệch, nhưng bốn bỏ năm lên cũng xem như một cái giường.
Phác Thái Anh nằm trên ghế sofa, Lạp Lệ Sa nằm trên giường đơn, chung một tấm chăn, tay nắm tay ngủ trưa.
Hiểu Tuyết giữa trưa có việc tìm Lạp Lệ Sa, gõ cửa tiến vào, trông thấy Lạp Lệ Sa từ trên giường đơn ngồi dậy, một tay còn nắm chặt lấy bạn gái không chịu buông, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ cảm giác tội ác.
Cô ấy ngày ngày đều bắt Lạp Lệ Sa làm việc, nhìn xem người ta vốn là thần tiên quyến lữ, bị mình bức thành bộ dáng gì rồi.
Hiểu Tuyết chỉ nói ngắn gọn, xử lý sự tình đâu ra đấy, sau đó rời đi, để văn phòng trở lại yên tĩnh.
Lạp Lệ Sa để Phác Thái Anh gối lên cánh tay, cùng nàng thêm vài phút đồng hồ ướt át hôn môi, trán khẽ chạm trán, rồi để nàng nằm lại ghế sofa, bản thân thì nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một giờ rưỡi chiều, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm.
Trong văn phòng mở máy điều hòa, đồng nghiệp không về nhà mà nằm sấp trên bàn, có người nằm trên ghế gối đầu lên gối hình chữ U, có người cuộn mình trong chăn trên giường xếp, ngủ đủ kiểu.
Nhân viên 3 vuốt vuốt cái gáy sắp bị sái cổ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, trong tầm mắt mông lung thấp thoáng một bóng người đi qua, vô thanh vô tức.
Nhân viên 3 mở miệng định gọi, bóng người vội đưa tay lên ra hiệu suỵt.
Trong ánh sáng u ám của văn phòng, nhân viên 3 thấy rõ khuôn mặt dịu dàng tự mang ánh sáng của Lạp Lệ Sa, lập tức che lại cái miệng vừa mở ra của mình.
Lạp Lệ Sa thả ngón tay xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô đi lấy chiếc nhẫn.
Vốn định chiều nay tìm cớ đi một mình, nhưng Lạp Lệ Sa thực sự không thể chờ đợi thêm. Cô lái xe đến cửa hàng, báo tên mình, xác minh thông tin cá nhân, và nhân viên hai tay đưa cho cô một hộp nhỏ được gói cẩn thận: "Lạp nữ sĩ, đây là nhẫn kim cương của ngài."
Lạp Lệ Sa nhận lấy, mở ra nhìn, nói: "Cảm ơn."
Cô cực kỳ tỉnh táo, cực kỳ lễ phép, lại hết sức khắc chế.
Quay người ra khỏi cửa hàng, cô nhịn không được khẽ nhảy một bước, rồi lại lập tức lấy lại lý trí, thản nhiên đi thang máy xuống bãi đỗ xe. Ngồi vào ghế lái, Lạp Lệ Sa nắm chặt nhẫn kim cương, miệng cong cong, nở nụ cười suốt năm phút đồng hồ.
Lái xe trở về văn phòng, cô vừa đi vừa cười, lúc chờ đèn đỏ còn cắn lên đầu ngón tay, khóe mắt cong như trăng non.
Cô đem túi đựng nhẫn kim cương vào cốp xe, giấu hộp đựng dưới đệm, chất đầy đồ chắn xung quanh.
Lạp Lệ Sa phủi tay, đóng cốp xe lại, rồi đi lên lầu.
Rửa tay, rửa mặt, điều chỉnh lại vẻ mặt, rồi bước vào văn phòng.
Phác Thái Anh vẫn chưa tỉnh, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa rộng rãi, trông nhỏ bé và mềm mại. Cô sợ nàng lạnh nên đắp chăn kín mít, chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay trắng mịn.
Lạp Lệ Sa cúi người xuống, hôn tỉnh người đẹp đang ngủ.
Người đẹp đang ngủ đầu óc choáng váng, nhưng cơ thể rất tự giác đón nhận cô, thậm chí đón nhận quá mức. Không biết gen khắc chế đi đâu rồi, quên mất đây là văn phòng, cứ ngỡ đang ở nhà.
Hai người quấn lấy nhau, quần áo trên người cũng trở nên không thích hợp.
Nhưng Lạp Lệ Sa không quên họ đang ở đâu, thở dốc đẩy cơ thể đang dính sát ra, đỡ lấy hai vai Phác Thái Anh, ôn nhu nói: "Dậy thôi bảo bối."
Phác Thái Anh lùi lại rồi gối đầu lên vai Lạp Lệ Sa, than không dậy nổi.
"Phải ra ngoài rồi, mở mắt ra nào." Lạp Lệ Sa dịu dàng nói.
Cô càng dịu dàng, Phác Thái Anh càng buồn ngủ.
"Vậy chị ngủ thêm chút nữa nhé, em đi một mình?" Lạp Lệ Sa làm bộ đứng dậy.
Phác Thái Anh nắm lấy góc áo cô, đôi mắt nhìn lên cô đã hoàn toàn tỉnh táo trong trẻo có thần, nói: "Chị tỉnh rồi!" Nàng không nhịn được ngáp một cái, khóe mắt ướt đẫm, hỏi, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Lạp Lệ Sa dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, sửa lại son môi, nắm tay nàng đứng dậy.
"Giữa trưa em có chút việc phải ra ngoài." Lạp Lệ Sa báo trước khi rời khỏi phòng làm việc.
"Ừ."
Dù Phác Thái Anh không hoàn toàn tỉnh táo, Lạp Lệ Sa vẫn cần phải nói cho nàng biết. Những mâu thuẫn nhỏ giữa người yêu thường do những chuyện vụn vặt không nói ra gây nên. Nói thêm một câu có thể tránh được nhiều rắc rối, tại sao không làm?
Phòng trưng bày tranh Di Thanh ngay gần bên, Lạp Lệ Sa không lái xe, hai người cùng nhau đi bộ sang.
Phòng trưng bày tranh Di Thanh chủ yếu là nghệ thuật hiện đại, cho nên bảng hiệu cùng kiểu chữ đều mang mười phần cảm giác thiết kế. Trước kia Phác Thái Anh không hiểu "Di Thanh" nghĩa là gì, đến khi quen biết ba mẹ của Lạp Lệ Sa mới biết, đó là hai chữ trong tên bọn họ ghép lại. Người nhà Lạp Lệ Sa rất yêu thương cô, Lạp Lệ Sa cũng hết mực thích người nhà của mình, loại tình cảm thâm tình ấy thể hiện mọi lúc mọi nơi.
Trưởng thành trong một gia đình tràn ngập yêu thương như vậy, thật sự rất khó sinh ra lo lắng bất an.
Phác Thái Anh đi dọc theo hành lang trưng bày tranh bên trong phòng trưng bày tranh Di Thanh. Những bức họa đủ loại kiểu dáng được treo dọc hai bên tường trắng như tuyết, không khí yên tĩnh đến lạ. Bất chợt, nàng nghĩ một điều kỳ lạ: Nếu nàng và Lạp Lệ Sa có con, tương lai họ mở một phòng triển lãm thì sẽ đặt tên như thế nào? "Sa Anh"? Hay là "Lạp Phác"?
Mặt Phác Thái Anh chậm rãi đỏ lên.
Liệu nàng có đang nghĩ quá xa không?
Đúng lúc ấy, Lạp Lệ Sa gặp một bằng hữu họa sĩ, đến xem tình hình triển lãm của mình. Họ từ xa gật đầu chào, vốn định dẫn Phác Thái Anh qua chào hỏi, liền nghiêng đầu nhìn nàng.
Lạp Lệ Sa: "???"
Lạp Lệ Sa gọi: "Tiểu Anh."
Phác Thái Anh như chợt tỉnh: "Hửm?"
Lạp Lệ Sa hỏi: "Chị rất nóng sao?"
Phác Thái Anh nói: "Không có a."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng lo lắng: "Nhưng mặt chị đỏ lắm."
Phác Thái Anh xấu hổ, không biết trốn đi đâu.
Phía sau, Hiểu Tuyết cúi đầu nín cười.
Lạp Lệ Sa: "Hiểu Tuyết."
Hiểu Tuyết tiến lên một bước: "Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa hất cằm về phía trước, dặn dò: "Cô đi nói với Ngô lão sư rằng tôi sẽ đến gặp cô ấy sau."
Hiểu Tuyết nói: "Được rồi."
Cô ấy đi lên phía trước .
Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đến chỗ vắng người. Cô vuốt khuôn mặt đang nóng bừng của Phác Thái Anh, trêu chọc: "Chị đang nghĩ gì vậy? Hửm?"
Phác Thái Anh đỏ mặt, không chịu nói.
"Có liên quan đến em phải không?"
Phác Thái Anh khẽ gật đầu.
Lạp Lệ Sa ôn hòa nói: "Vậy em có thể thương lượng với chị một chuyện được không?"
Phác Thái Anh ngước mắt lên nhìn.
Lạp Lệ Sa nói: "Trước mặt người ngoài thì đừng nghĩ lung tung, chỉ khi nào có hai chúng ta, chị muốn nghĩ thế nào cũng được, muốn làm gì thì làm đó."
Phác Thái Anh trợn tròn mắt.
Làm? Làm gì cơ?
Chẳng lẽ... sinh con với cô sao?
Lạp Lệ Sa hiểu nhầm ánh mắt của nàng giống như đang nghi hoặc, nên giải thích rõ: "Nếu người khác thấy chị như vậy, em sẽ ghen đấy."
Phác Thái Anh nhẹ gật đầu.
Lạp Lệ Sa đưa tay chạm vào gương mặt nàng, đợi đến khi nhiệt độ cơ bản ổn định mới dẫn nàng đi gặp Ngô Mạc Hàm.
"Đại hoạ sĩ, Ngô Mạc Hàm." Lạp Lệ Sa trịnh trọng giới thiệu.
Ngô Mạc Hàm vội khoát tay, cười nói: "Cô đang chế giễu tôi đấy à?"
Ngô Mạc Hàm mặc một chiếc váy dài màu sẫm, dung mạo không quá nổi bật, nhưng khí chất lại vô cùng nghệ sĩ. Mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trong trẻo nhìn qua còn trẻ trung hơn số tuổi rất nhiều. Phác Thái Anh thầm ước lượng, cô ấy hẳn phải... hơn bốn mươi tuổi.
Phác Thái Anh thầm đoán chừng.
Không phải hoạ sĩ nào cũng giống như Lạp Lệ Sa còn trẻ đã có thành tựu, khóe môi Phác Thái Anh hơi cong lên, trong lòng dấy lên cảm giác tự hào.
Lạp Lệ Sa giới thiệu tiếp người phụ nữ bên cạnh mình: "Đây là Phác Thái Anh, bạn gái tôi."
Phác Thái Anh lễ phép nói: "Xin chào."
Ngô Mạc Hàm gật đầu, thân thiện đáp: "Xin chào."
Phác Thái Anh không nói nhiều, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện. Ngô Mạc Hàm vừa xem tranh của người khác vừa trò chuyện trao đổi.
Lạp Lệ Sa không cố gắng kéo Phác Thái Anh vào những chủ đề nàng không hiểu, nhưng ánh mắt cô vẫn thường xuyên dừng lại trên người nàng, không để nàng cảm thấy bị bỏ rơi. Điều này khiến Phác Thái Anh cảm thấy thoải mái tự nhiên. Sự quan tâm của Lạp Lệ Sa không chỉ thể hiện bề ngoài mà còn là sự ôn nhu và tỉ mỉ từ tận đáy lòng.
Phác Thái Anh dù không hiểu lắm, nhưng thích nghe những người chuyên môn trò chuyện. Nàng chăm chú lắng nghe, như một học sinh ngoan theo lão sư.
Ngược lại, Ngô Mạc Hàm lại cảm thấy nàng có chút quá im lặng. Sau khi cùng Lạp Lệ Sa thảo luận xong một bức tranh, liền chủ động hỏi: "Phác tiểu thư làm nghề gì vậy?"
Môi mỏng của Phác Thái Anh khẽ mím lại.
Ngô Mạc Hàm nhìn về phía Lạp Lệ Sa, ánh mắt dò hỏi xem mình có nói gì sai không.
Lạp Lệ Sa lắc đầu.
Lạp Lệ Sa không lên tiếng thay Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cắn nhẹ môi dưới, giọng nhỏ nhẹ có chút thiếu tự tin: "Tôi là lão sư."
Sự tự ti đã ăn sâu vào tận xương tủy Phác Thái Anh. Vốn nghề nghiệp không phân cao thấp, mà "lão sư nhân dân" trong quan niệm đại chúng cũng là một công việc có thể diện. Nhưng trước mặt những nghề "cao cấp" như nghệ sĩ thế này, nàng lại thấy công việc của mình quá đỗi bình thường, thậm chí không đủ tự tin để nói ra.
Nàng tự ti không phải vì nghề lão sư, mà vì lo liệu với nghề này, nàng có xứng đôi với Lạp Lệ Sa không. Lạp Lệ Sa nói họ rất xứng, nhưng bạn bè, đồng nghiệp của cô sẽ nghĩ gì?
Ngô Mạc Hàm kinh ngạc nhìn nàng, lão sư?
Lần đầu tiên gặp Phác Thái Anh, cô ấy cứ ngỡ đối phương là nhân viên tinh anh nơi công sở, có thể vung tay ký hợp đồng trị giá hàng trăm vạn. Về sau nghe hai người bọn họ trò chuyện, lại nghĩ hẳn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có. Hiện giờ nghe nàng nói mình là lão sư, Ngô Mạc Hàm lại đột nhiên thấy... cũng rất hài hòa.
Quả nhiên, khí chất tốt chính là tuỳ hứng, lại mang theo sức mê hoặc đặc biệt.
Ngô Mạc Hàm cười nói: "Lão sư nhân dân vĩ đại, thất kính." Cô ấy hơi cường điệu quá, nhưng biểu lộ rất chân thành.
"Tôi trước đây cũng muốn làm lão sư, nhưng không phải là vật liệu tốt, thi cử chẳng bao giờ đỗ, đành phải theo nghề bán tranh," Ngô Mạc Hàm nói đùa.
Phác Thái Anh bật cười.
Ngô Mạc Hàm vỗ vai Lạp Lệ Sa, cười nói: "Luôn nghe người ta gọi cô là lão sư, bây giờ trong nhà có một vị lão sư thật sự, cảm giác thế nào?"
Lạp Lệ Sa thản nhiên đáp: "Cảm giác rất hạnh phúc, đời người được một lão sư, còn mong gì hơn."
Ngô Mạc Hàm cười ha ha.
Sau màn đối thoại nhẹ nhàng này, tâm trạng Phác Thái Anh rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi chiều, người cần bái kiến là một vị lão thái thái, vốn quen biết với Lạp Lệ Sa. Lần này đến vừa có phần công việc, vừa mang tính cá nhân. Lạp Lệ Sa đã sớm báo trước với lão thái thái sẽ dẫn bạn gái tới. Kết quả lão thái thái đối với Phác Thái Anh lại hứng thú còn hơn cả Lạp Lệ Sa, một mực trò chuyện cùng nàng, trước khi rời đi còn tặng một món quà nhỏ.
Phác Thái Anh không hiểu giá trị món quà ấy, nhưng Lạp Lệ Sa lại biết rõ: những thứ lão thái thái tuỳ tay lấy ra đều là bảo bối —— tuy đối với kho tàng của lão thái thái mà nói chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.
Trên đường về, hai người âm thầm ăn giấm lẫn nhau.
Lạp Lệ Sa ghen vì Phác Thái Anh gặp ai cũng được yêu thích. Chỉ mới lần đầu gặp, lão thái thái đã hào phóng xuất thủ, bảo vật trong tay nói đưa liền đưa. Nếu không phải lão thái thái đã có chồng, con cháu đầy nhà, Lạp Lệ Sa còn phải đố kị liệu đối phương có thật coi trọng đến Phác Thái Anh không.
Phác Thái Anh ghen vì ánh mắt lão thái thái nhìn nàng khác biệt, nhưng nàng biết rõ đó là bởi vì nàng là bạn gái của Lạp Lệ Sa. Lão thái thái ít nhất đã hơn bảy mươi, nhưng Lạp Lệ Sa thông sát nam nữ, già trẻ gì cũng đều thu phục, không biết dưới mị lực của cô rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị Lạp Lệ Sa mê hoặc. Chỉ trong mấy ngày nàng đến Bắc Kinh, những người nàng đã biết gồm có: Đàm Lăng Phỉ, bằng hữu từng tỏ tình mười năm trước, quản lý trại ngựa, hai người hầu trong Lạp gia thầm ái mộ cô... khoan đã, khoan đã!
Giấm vương của Bắc Kinh đối đầu Giấm vương của Tứ thành, kết quả là Giấm vương Tứ thành chiến thắng.
Lạp Lệ Sa ghen tuông chỉ nói tại chỗ, rất nhanh liền tan, nhiều nhất kéo dài đến buổi tối, dùng một lần yêu là có thể xoa dịu. Nếu chưa đủ, vậy thì thêm một lần nữa.
Còn Phác Thái Anh chẳng nói gì cả, giấu hết vào lòng, càng để lâu càng thấy nhiều.
Trong xe, khi hôn nhau, Phác Thái Anh cắn môi Lạp Lệ Sa một cái, cắn rất thật. Khiến Lạp Lệ Sa đau đến kêu "ưm" một tiếng.
Phác Thái Anh liếm liếm môi Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa mặt mày giãn ra, vừa định hưởng thụ nụ hôn này, thì Phác Thái Anh lại cắn thêm một cái.
Lạp Lệ Sa: "???"
Phác Thái Anh làm sao vậy? Hơn nữa, sao trông nàng lại có chút hưng phấn?
Phác Thái Anh đè cô xuống ghế lái, hôn sâu. Ngón tay lướt qua bên cổ trắng nõn của Lạp Lệ Sa, bụng ngón tay nhẹ nhàng áp lên động mạch của cô. Môi khẽ rời ra, nàng từ trên cao cúi xuống nhìn thẳng cô.
Tim Lạp Lệ Sa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nuốt một ngụm nước bọt cùng với cảm xúc dâng trào.
Quá công rồi!
Cô lập tức... có thể!
Nhưng Phác Thái Anh lại không cho cô cơ hội "có thể". Nàng chỉ cúi xuống khẽ dán môi thêm chút, rồi rút tay khỏi cổ cô, chống lên mép cửa sổ xe, chuẩn bị lùi lại.
Lạp Lệ Sa đưa tay nắm lấy băng rua áo vest của nàng, ánh mắt sâu thẳm.
"Cạch" — cửa xe khoá chặt.
Hai người họ đã về đến nhà, trong gara riêng, không ai quấy rầy. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh khám phá vùng đất mới: Trong xe.
Trong tiểu thuyết vốn chẳng miêu tả được hoàn mỹ như vậy. Thực tế trong xe chật hẹp, Phác Thái Anh nhiều lần đụng đầu vào trần, đôi chân dài cũng không có chỗ duỗi, chỉ có thể miễn cưỡng quỳ sấp, nhưng rồi lại va đầu vào cửa xe. Tóm lại chính là chẳng ra sao cả, hai người gần như lập tức gạch bỏ hạng mục này ra khỏi đời sống sau này.
Về đến nhà, lửa lại bùng lên. Phác Thái Anh vốn eo còn chưa hồi phục hẳn, tối qua vừa lạnh vì tuyết, lại lạnh vì sương. Lạp Lệ Sa chủ động tuyên bố cấm dục ba ngày.
Ngày hôm sau, Phác Thái Anh đã ôm cô phá lệ.
Lạp Lệ Sa: "..."
Muốn cấm cũng cấm không nổi, chỉ có thể giảm tần suất và bớt điên cuồng hơn thôi.
Phác Thái Anh một khi đã nhập trạng thái, lực tự chủ so với Lạp Lệ Sa kém xa, cái gì cũng không màng. Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Lạp Lệ Sa giữ lý trí, vừa rồi còn phải liều mình giữ lấy chiếc eo nhỏ yếu ớt kia, may mà chưa thật sự bị bẻ gãy.
Mang Phác Thái Anh ra ngoài một ngày, Lạp Lệ Sa lại phải vượt qua quãng thời gian làm việc một mình.
Mỗi sáng sớm trước khi ra cửa, cô đều lén lút kiểm tra chiếc nhẫn cất trong cốp sau, ép nó vào ngực một hồi rồi lại cất kỹ trở lại.
Trong đầu cô vẽ ra vô số phương án cầu hôn, nhưng đến lúc thực sự hành động thì từng cái đều tự tay phủ quyết.
Cô vắt óc nghĩ cách cầu hôn đến mất ngủ, đêm nào cũng trằn trọc, ban ngày tinh thần sa sút, phải dựa vào cà phê để chống đỡ.
Sau hai đêm mất ngủ liên tiếp, Lạp Lệ Sa lập một nhóm kín bạn thân, đặt tên là "Đội cố vấn của Lạp Sa Sa".
Lạp Lệ Sa: [Giang hồ cứu mạng!]
Tin nhắn lập tức tràn ngập màn hình.
Cố vấn số 1: [Đến đây, đến đây!]
Cố vấn số 2: [A a a a Sa Sa của mẹ, hôn hôn con gái cưng! Sa Sa dũng cảm lên, XX!]
Cố vấn số 3: [Tuyệt đối không nghĩ tới có ngày mình được gọi là cố vấn [mặt chó]]
Cố vấn số 4: [Ha ha ha, mẹ nó, ai nói không phải đâu? Mình vừa mới ngủ gà ngủ gật, cười tỉnh cả người]
...
Cố vấn số 15: [Mình là người cuối cùng à?]
Cố vấn số 16: [Là mình, đủ người rồi, có thể nói được]
Lạp Lệ Sa: [Cảm ơn các huynh đệ tỷ muội, vậy mình nói vắn tắt nhé]
Lạp Lệ Sa: [Mình muốn cầu hôn]
Cả nhóm: ?????
Cả nhóm: !!!!!
Cố vấn số 1 đã rời nhóm.
...
Cố vấn số 15 đã rời nhóm.
Trong nháy mắt, trong nhóm chỉ còn lại Lạp Lệ Sa và Cận Tư Nguyệt.
Lạp Lệ Sa: [???]
Cận Tư Nguyệt: [Cậu có phải quên điều gì không?]
Lạp Lệ Sa: [Điều gì?]
Cận Tư Nguyệt: [Mọi người chưa từng gặp bạn gái cậu]
Lạp Lệ Sa: "..."
Lạp Lệ Sa lần lượt nhắn tin riêng xin lỗi, kéo mọi người quay lại.
Mười bốn người sau khi trở lại đều xếp hàng hừ hừ.
Lạp Lệ Sa: [Mình sai mình sai mình sai]
Cố vấn số 1: [Xin lỗi có tác dụng gì, trừ phi cậu đưa bạn gái ra cho bọn mình nhìn một chút]
Cả nhóm +1.
Cố vấn số 15: [Cận Tư Nguyệt cậu xem náo nhiệt gì, cậu không phải đã gặp rồi sao?]
Cận Tư Nguyệt: [Tiên nữ ai lại ngại gặp nhiều lần chứ?]
Cố vấn số 2: [Cậu rảnh à? Không phải đang lưu diễn sao?]
Cận Tư Nguyệt: [Mình nhất định phải chạy đến gặp thần tiên tỷ tỷ!]
Lời khen ngợi của Cận Tư Nguyệt dành cho Phác Thái Anh khiến nhóm càng sôi động. Tất cả đều đòi gặp bạn gái của Lạp Lệ Sa, không gặp thì không giúp nghĩ kế, thậm chí đe dọa sẽ kéo cả đoàn đến tận nhà, dù sao họ cũng biết cô sống ở đâu.
Lạp Lệ Sa tạm thời biến mất, gọi điện cho Dụ Kiến Tinh.
Dụ Kiến Tinh không cùng nhóm với những người kia, nên Lạp Lệ Sa không kéo cô ấy vào nhóm, định hỏi riêng.
"Mình muốn cầu hôn, cậu có gợi ý gì không?"
"Nhanh vậy! Đối tượng là cô nào thế?"
"Còn ai nữa?" Giọng Lạp Lệ Sa lộ ra khí tức nguy hiểm.
Dụ Kiến Tinh cười ha ha ha, mở máy tính bảng, nói: "Cậu đợi chút, mình mua vé máy bay chiều nay đến Bắc Kinh."
"Mua vé máy bay làm gì?"
"Đến gặp bạn gái cậu chứ sao. Từ khi hai người chính thức ở bên nhau, mình vẫn chưa gặp mà."
"Mình cầu hôn thôi, không phải kết hôn!"
"Ha ha ha, vậy mình mặc kệ." Dụ Kiến Tinh nói, "Mình vé mua rồi, nếu cậu không dẫn bạn gái ra gặp, mình sẽ đến khóc lóc với cô ấy cậu bội tình bạc nghĩa. Mình còn thuê sẵn một đứa nhỏ, nói nó là con cậu!"
Lạp Lệ Sa: "???"
"Tối gặp nha." Dụ Kiến Tinh cúp máy.
Lạp Lệ Sa nhìn điện thoại, một bên là cuộc gọi đã kết thúc, một bên là nhóm WeChat không ngừng nhảy thông báo tin nhắn mới, cảm thấy bó tay toàn tập.
Cô tìm lời khuyên cầu hôn không có kết quả, ngược lại đưa tới cả đoàn khách đến thăm bạn gái, chuyện gì đây?
Nhưng bọn họ nói cũng có lý. Cô và Phác Thái Anh ở bên nhau lâu như vậy mà chưa cho bạn bè gặp mặt. Hiện giờ Phác Thái Anh đã gặp cả ba mẹ cô, chắc có thể chấp nhận chuyện này đi?
Lạp Lệ Sa: [Mình về hỏi cô ấy một chút]
Lạp Lệ Sa để lại một câu như vậy trong nhóm, kích thích ngàn cơn sóng.
Cố vấn số 1: [Sao Sa Sa của chúng ta 0 thế?]
Cố vấn số 2: [Thật không dám giấu giếm mình cũng thấy vậy, muốn cầu hôn mà do dự, không giống phong cách cậu nha]
Cố vấn số 3: [Đúng là không thể nhìn người qua vẻ ngoài, có người mặt ngoài xinh đẹp mạnh mẽ, thực ra bên trong bị trị đến chết đi sống lại]
Cố vấn số 4: [Lúc này cần người duy nhất đã gặp tiên nữ, Nguyệt tỷ xinh đẹp, giải đáp thắc mắc. Thần tiên tỷ tỷ có công không vậy? @Cận Tư Nguyệt
Cả nhóm vui vẻ.
Lạp Lệ Sa khóa màn hình điện thoại và không quản nhóm nữa. Cô ăn tối xong, đến Lạp gia đón Phác Thái Anh.
Tối nay cô có công việc, không thể phân thân. Dụ Kiến Tinh về nhà cô ấy, hẹn dời kế hoạch sang ngày mai.
Tại ngã tư đường, xe Lạp Lệ Sa dừng ở đèn đỏ. Một tay đặt trên vô lăng, tay kia đưa ra, mở năm ngón. Phác Thái Anh từ dưới đưa tay lên, đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu đọc một bài viết dài trên Weibo về Lạp Mặc.
Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt nghiêng của Phác Thái Anh, muốn nói lại thôi: "Bạn em muốn gặp chị."
Phác Thái Anh không quá bất ngờ, ngẩng đầu hỏi: "Ai vậy?"
Lạp Lệ Sa nói: "Dụ Kiến Tinh."
Phác Thái Anh có ấn tượng, gật đầu: "Nữ trang đại lão đó à." Nàng hỏi, "Khi nào gặp?"
"Cái đó không quan trọng," Lạp Lệ Sa nói, "còn có bạn bè của cô ấy nữa."
Phác Thái Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mang theo nụ cười nhẹ: "Ai vậy?"
Cận Tư Nguyệt sao?
Lạp Lệ Sa liếm liếm môi, cơ hồ có chút không đành lòng nói: "Tất cả."
-----o0o-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro