Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Khí phách.

Đêm đầu tiên Hạ Linh Doanh ở Tiêu gia nàng không hề yên ổn ngủ, một là sợ Tiêu Mạc Ngôn làm ra điều gì không hay, hai là nàng còn rất nhiều tâm sự trong lòng mà không thể nói ra, trằn trọc đến khi bình minh lên nàng vẫn chưa ngủ. Hạ Linh Doanh mang theo đôi mắt quầng thâm vẻ mặt ấm ức  đi xuống dưới nhà, vừa tới đầu cầu thang, đã nhìn thấy cái người làm cho mình hận đến nghiến răng nghiến lợi  đang ngồi hai chân tréo nguẩy  ở trên ghế, cầm trong tay   tờ báo, thoải mái ăn bữa sáng Từ Nãi làm.

Nhưng Hạ Linh Doanh hết lần này tới lần khác đã bị bộ dáng   đẹp đẻ này của nàng  hấp dẫn , Tiêu Mạc Ngôn một thân sáng lạng với  xài váy, nồng đậm ,  trông rất xinh đẹp, mang theo vài phần dày khí chất, tinh sảo bọt khí tay áo, cao thắt lưng tuyến thiết kế, tỏa  ra mùi vị  nữ nhân đầy mê người  , như  đóa hoa xinh đẹp to lớn  cướp đi Hạ Linh Doanh tất cả tầm mắt.

Tiêu Mạc Ngôn    tay phải tính tế cầm lấy một chén đầy hương cà phê, thỉnh thoảng đặt ở khóe miệng  uống, nhìn thấy Hạ Linh Doanh tới, Tiêu Mạc Ngôn   lướt mắt nhìn qua, cũng không nói lời nào, tiếp tục ăn  bữa  sáng. Trong lòng nhưng đã sớm mắng  nở cả hoa,  nữ nhân đáng chết, nhất định là cho là ta có âm mưu bất chính,nên  không có nghỉ ngơi tốt, vì vậy thành "gấu mèo kungfu" đi! ( ý bảo mắt thâm như Gấu Panda )

Từ Nãi cười đem bát đũa đưa cho Hạ Linh Doanh, thể thiếp vì nàng kéo ra cái ghế

“Hạ Hạ, ăn nhiều một chút, nếm thử Từ Nãi  tay nghề.”

Hạ Linh Doanh gật đầu, nhận lấy bát đũa, lôi hạ mép váy thục nữ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hương sắc thức ăn trên bàn . Món ăn mặc dù không nhiều lắm, nhưng rất tinh sảo, mấy màu bạc trong đĩa nhỏ chứa khéo léo phác thảo người muốn ăn kim xán xán điểm tâm, bên cạnh là kỷ bàn dưa muối, bên phải nhất còn có tản ra mùi hương cà phê, sửa tươi, cháo, Hạ Linh Doanh nhìn, không tự chủ  lòng có chút chua xót, kể từ khi mẫu thân được mang đi sau, mình  lâu lắm rồi không ăn  đến  nóng hổi bữa ăn sáng như vầy . Thở dài, Hạ Linh Doanh cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một chút thức ăn đặt ở trong miệng tinh tế thưởng thức.

Tiêu Mạc Ngôn đem báo chí để xuống, híp mắt  thấy Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh một thân thước màu trắng lá sen tay áo quần, thật to lá sen tay áo phiêu dật không câu chấp, đời trước thụ cầm nếp uốn cùng vạt áo nếp uốn rất khác biệt ôn nhu, thoạt nhìn trang nhã mà nữ nhân vị mười phần, bất luận tư thế ngồi hay là ăn cơm tư thế cũng cực kỳ thục nữ, không hề giống mình loại người  không có chút nào quy củ, vừa nhìn chính là nuôi dạy tốt đẹp lại là đại gia khuê tú. Không tự chủ, Tiêu Mạc Ngôn khóe miệng khẽ nhếch, cứ như vậy vẫn nhìn, cho đến Hạ Linh Doanh ăn gần xong, mới ho nhẹ một tiếng, mở miệng

“Tiểu —— Doanh Doanh (nhẹ nhàng), hôm nay ngươi  đi với ta đến công ty, đi gặp 《 chẳng phân biệt được 》 đạo diễn Lâm minh.”

Không biết tại sao, Tiêu Mạc Ngôn chính là hi vọng mình ở Hạ Linh Doanh vậy cũng lấy có điều bất đồng, coi như là Không muốn giống với những người khác. Hạ Linh Doanh cũng không có để tâm cái tên nghe kì quái kia, yên lặng nghe lời của Tiêu Mạc Ngôn  , thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu.

Về phần diễn chuyện Tiêu Mạc Ngôn nói đơn giản  mấy câu, lúc này mới trở về Chủ đề chính,đó là....... làm trò trước mặt Từ Nãi . Tiêu Mạc Ngôn đưa tay, khí phách mười phần nắm lắy càm của  Hạ Linh Doanh , bắt buộc nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng cặp mắt của mình. Hạ Linh Doanh khó hiểu lăn tăn hai tròng mắt cùng với vẻ mặt nhu nhược  càng gia tăng  Tiêu Mạc Ngôn khí thế, Tiêu Mạc Ngôn trợn to đôi mắt đẹp,loại nữ vương  cao ngạo nhìn nàng

“Còn có một chút, ta muốn ngươi, Nữ nhân của  Tiêu Mạc Ngôn ta  bất kể ở bất cứ bộ phim hay bất cứ đâu đều không cho ngươi cùng người khác động chạm, ta sẽ nói cho đạo diễn lược qua một số cảnh thân mật , về phần những đoạn "máu chó kích tình" kia, tối đa cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay hay không có càng tốt. Ngươi phải nhớ kĩ cho ta!”

Hạ Linh Doanh nháy mắt nhìn vẻ mặt hung khí Tiêu Mạc Ngôn, nhìn nàng trừng tròn trịa ánh mắt tức giận bộ dáng, đột nhiên cảm giác nàng giống như loại hài tử   đáng yêu, không tự chủ, khóe miệng khẽ nhếch, cũng không cùng nàng không chấp nhặt, như từ mẫu nhẹ nhàng  gật đầu.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh vẽ mặt rõ ràng cười nhạo , thu hồi hai tay, vừa co quắp nhìn một chút  một bên đang che miệng nín cười Từ Nãi, ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, làm bộ xem báo, khóe mắt nhưng khẽ co quắp.

Cơm nước xong, hai người một trước một sau đi ra cửa. Lên xe, Hạ Linh Doanh vừa theo thói quen không cần suy nghĩ ngồi ở vị trí tay lái phụ,  đang lúc mông lung hương bạc hà quen thuộc  lao qua, Hạ Linh Doanh mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn gần trong gang tấc  khuôn mặt lớn cỡ gần bàn tay.

Tiêu Mạc Ngôn đôi mắt đẹp híp lại, không chớp mắt ngó chừng Hạ Linh Doanh. Ở Hạ Linh Doanh nhìn soi mói,  đầu ngón tay thon dài trắng nõn đã tại trên mặt của nàng từ trên xuống dưới chậm rãi lướt qua, cho đến đôi môi đầy đặn kia mới dừng lại, chỉ bụng đụng vào, mềm mại môi đỏ mọng bởi vì đụng vào mà khẽ vùi lấp xuống. Tiêu Mạc Ngôn đầu ngón tay quyến luyến  mềm mại xúc cảm này, từ từ vuốt phẳng, tê dại cảm giác khác thường để cho Hạ Linh Doanh thân thể mềm mại không thể ức chế nhẹ nhàng run rẩy, không  nhìn Tiêu Mạc Ngôn, sương mù mưa lất phất nước trong mắt Tiêu Mạc Ngôn bóng dáng rõ ràng có thể thấy được. Nhìn Hạ Linh Doanh luống cuống khuôn mặt, Tiêu Mạc Ngôn tà ác cười cười, ấm áp mùi thơm vừa phả ở nàng bên tai, vẫn như hôm qua trời xế chiều giống nhau, nàng ngậm kia yêu  kiều tiểu vành tai nhẹ nhàng mút liếm thỏa thích, thậm chí xen lẫn cắn nhẹ, nhiệt khí từ trong cơ thể tràn ra, đang ở Hạ Linh Doanh cơ hồ không nhịn được  khó nhịn hành hạ kêu ra tiếng hết sức, Tiêu Mạc Ngôn nhưng nhẹ nhàng lui về phía sau, tay vẫn như cũ ở Hạ Linh Doanh trên mặt có kỷ xảo khẽ vuốt. Hạ Linh Doanh mặt đỏ lên, đè nén tim đập kịch liệt , không dám nhìn nàng tóc dài rối loạn , mị nhãn như tơ bộ dáng. Nhỏ hẹp buồng xe, nhiệt độ từ từ bay lên, Hạ Linh Doanh dồn dập tiếng thở dốc cùng Tiêu Mạc Ngôn cười khẽ thanh âm hỗn loạn ở chung một chỗ.

“Như thế nào, bây giờ còn có muốn hay không lập tức đi tắm?”

Hạ Linh Doanh nghe, từ trong ngượng ngùng tỉnh lại, bất khả tư nghị  ngẩng đầu, dùng sức nhìn chằm Tiêu Mạc Ngôn như Yêu Cơ loại mê người trước mặt , chống lại nàng màu hổ phách con ngươi, muốn tìm tòi đến tột cùng. Nhưng loại như hồ nước  sâu   tròng mắt lại làm cho nàng nhìn không ra một tia dấu vết, ngược lại càng thêm trêu chọc nhìn nàng, Hạ Linh Doanh lắc đầu, quay mặt qua chỗ khác.

Tiêu Mạc Ngôn trên mặt rốt cục vung lên mỉm cười đắc ý, như thế nào? Không chê rồi? Ta liền nói Tiêu Mạc Ngôn mị lực không người nào có thể chối từ a~~~!

Có kết quả, cũng là không hề nữa đi lãng phí quý giá thời gian, Tiêu Mạc Ngôn cười híp mắt xe khởi động , nữa giờ trôi qua hừ, đứng đắn tám giờ lên đường.

Mười phút đồng hồ sau, Hạ Linh Doanh mới dám ngẩng đầu len lén liếc về phía phản quang kính, nhưng đang nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn mở to đôi mắt to sáng ngời đắc ý nhìn nàng, Tiêu Mạc Ngôn biết mình đang bị nhìn lén, vẫn không quên   nháy mắt phải, để lại cái mị nhãn nàng vừa "phóng " qua. Hạ Linh Doanh lập tức ngồi thẳng người, nhưng cũng có chút buồn cười, tại sao có thể có người  tính tình trẻ con vừa hay mang thù nữ nhân?

Đến Thiên hoàng, Lâm đạo diễn đang ngồi ở phòng khách quý  cùng bí thư tán gẫu, nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn tiến vào, bận rộn đứng lên nghênh đón

“Tiêu tổng —— “

Tiêu Mạc Ngôn cười nhộn nhạo ở trên mặt, chút nào không keo kiệt, tiến lên cho Lâm đạo diễn một cái ôm ấm áp đầy hữu nghị.

“Lâm đại đạo diễn, khó được ngươi đại giá quang lâm a.”

“Ngươi a, vẫn là như vậy bướng bỉnh —— “

Lâm đạo diễn trên mặt mặc dù treo vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra hắn hưng phấn điệu.

Lâm đạo cùng Tiêu Mạc Ngôn một năm trước từng hợp tác quá, hắn đối với vị này kiều mỵ vô cùng vừa làm việc giỏi giang Tiêu tổng nhưng vẫn luôn là nhớ mãi không quên. Phải biết rằng chỉ cần là nam nhân tựu cũng sẽ thích xinh đẹp nữ nhân, huống chi là như vậy một vị bề ngoài âm nhu trong xương nhưng lộ ra vẻ ngông nghênh đại tổng tài, bao nhiêu cũng kích khởi vị này  đạo diễn chinh phục dục, nhưng dùng hết chiêu này tới chiêu khác, Lâm đạo tất nhiên......... bại  trận, Tiêu Mạc Ngôn tiếu lý  thẳng thừng cự tuyệt để cho hắn không nguyên nhân trong lòng sinh ý sợ hãi, dần dần hắn cũng thăm dò  Tiêu Mạc Ngôn tính tình, biết  người này cao quí tính tình quật cường khộng phải ai cũng có thể động vào, nên cũng  vì vậy nên từ bỏ ý định "cua" nàng. Làm cho này, Lâm đạo thường xuyên làm trò diễn viên trước mặt khích lệ Tiêu Mạc Ngôn.

Các ngươi những thứ này diễn viên a, cũng muốn cùng người ta Tiêu tổng học một ít, người ta kia mới gọi hình dạng thần cụ bị, tinh khiết thực lực phái diễn viên!

Hạ Linh Doanh ở một bên yên lặng nhìn hai người “Thân mật” cử động, nàng trên mặt mũi mặc dù bất động thanh sắc, đối với Tiêu Mạc Ngôn lòng khinh thường nhưng bao nhiêu thu hồi chút ít. Nàng cùng Lâm đạo quan hệ, chỉ cần là hữu tâm nhân bao nhiêu có thể nhìn ra chút ít môn đạo, Tiêu Mạc Ngôn có thể như thế dễ dàng hóa giải hai người quan hệ trong đó, biến chiến tranh thành mềm mỏng , đây là Hạ Linh Doanh theo không kịp.

Lâm đạo cùng Tiêu Mạc Ngôn hàn huyên một hồi, này mới phát hiện bên người nàng còn đứng tuyệt mỹ thiếu nữ, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lại, đưa mắt nhìn một lát sau, trong mắt lộ ra tán dương thần thái. Ở mỹ nữ Như Vân giới văn nghệ đây , Hạ Linh Doanh tướng mạo không tính là xuất chúng nhất, nhưng ở lúc nàng kia không lịch sự tu sức hồn nhiên thiên thành khí chất thượng, ở Lâm đạo trong mắt, Hạ Linh Doanh cực kỳ giống Kim Dung tiên sinh dưới ngòi bút Tiểu Long Nữ, hoàn toàn thuần khiết không bị tạp khí trần tục vấy bẩn, mà, vừa vặn đúng là loại hắn cần tìm.

Lâm đạo vừa chủ động hỏi mấy câu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu. Hạ Linh Doanh tiến thối hữu lễ thái độ cùng bất ti bất kháng khí chất đúng cùng 《 chẳng phân biệt được 》  nữ chĩnh của Lâm nếu đọng lại đúng là có mấy phần tương tự. Lâm tổng hài lòng gật đầu, tại chỗ viết bản chọn người. Vì bảo đảm vạn nhất, Tiêu Mạc Ngôn cùng Lâm đạo thương lượng, quyết định để cho Hạ Linh Doanh ở một người khí đang lên nam minh tinh MV  cùng quay, trước tích lũy chút ít người hâm mộ rồi hẵng tính.

Bởi vì muốn ở trao giải buổi lễ khách mời khách quý, thỏa đàm sau, Lâm đạo cùng Tiêu Mạc Ngôn cười đùa mấy câu liền vội vã rời đi.

Lớn như thế phòng khách quý trong lúc nhất thời chỉ còn lại có hai người, Hạ Linh Doanh cánh không tự kìm hãm được có chút khẩn trương.

Tiêu Mạc Ngôn theo thường lệ duỗi lưng một cái, xem một chút bề ngoài, cau mày lầm bầm mấy câu, đi tới   cái bàn gỗ bên cạnh, cầm lên  điện thoại nội tuyến.

“Tiểu Lâm, hãy mau đem buổi trưa cơm đưa tới cho ta.”

“…”

“Ừ, vẫn là như cũ, đúng rồi, lần này là phần hai người .”

“…”

Cúp điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn vừa lười Dương Dương (dương dương tự đắc) nằm ở lão bản trên ghế, hai chân tréo nguẩy mắt liếc thấy Hạ Linh Doanh

“Như thế nào, đường đường Thiên hoàng tổng tài lại vì lăng xê  người mới tự mình  ra trận, mặt mũi khá lớn đi?”

Hạ Linh Doanh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, bất trí khả phủ, thậm chí ngay cả cười cũng không cười .

Tiêu Mạc Ngôn nhìn cau mày, đang muốn nói gì, cửa bị xao hưởng liễu, bí thư Tiểu Lâm đẩy xe đẩy chậm rãi đi đến. Tiêu Mạc Ngôn chỉ có thể nuốt xuống một bụng lửa giận, nhìn Tiểu Lâm tiểu tâm dực dực đem thức ăn dọn xong sau, không nhịn được phất tay

“Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài đi!”

Tiểu Lâm đóng cửa lại sau một mực cung kính lui ra ngoài.

Tiêu Mạc Ngôn có chút tức giận nhìn Hạ Linh Doanh, người này, còn cho là mình là năm đó cái kia hô phong hoán vũ Đại tiểu thư sao? Lại ngay cả một tiếng cám ơn cũng sẽ không nói? Nghĩ được như vậy, Tiêu Mạc Ngôn để xuống hai chân, ngồi thẳng lên, vẻ mặt tối tăm ngó chừng Hạ Linh Doanh

“Tới đây!”

Hạ Linh Doanh nghe vậy, nhếch miệng, do dự chốc lát, hay là đi từ từ tới. Tiêu Mạc Ngôn  không nháy mắt nhìn chằm Hạ Linh Doanh, nàng không tình nguyện càng gia tăng   lửa giận trong lòng mình, ở hai người còn cách như vậy mấy centi mét , Tiêu Mạc Ngôn đưa tay ôm eo Hạ Linh Doanh , không để ý sự kinh ngạc của  nàng thở nhẹ, chợt khấu trừ hướng phương hướng của mình, đặt ở trên đùi phải. Ngồi ở Tiêu Mạc Ngôn trắng mịn mãnh khảnh trên đùi, Hạ Linh Doanh căng thẳng  thân thể nhưng cũng không  giãy dụa. Mặc dù như thế, Tiêu Mạc Ngôn như cũ mặt âm trầm, hồi lâu, chỉ vào trên bàn ngon miệng thức ăn, phun ra hai chữ

"đút  ta ăn!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mùa thu ở nơi đâu a, mùa thu ở nơi đâu, mùa thu ở tiểu bằng hữu đóa hoa dặm , thu xài xài ~~o (≧v≦ )o~~ ( mùa hè rồi tác giả Diệp a~~~~)
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Để  m.n đợi lâu. :| mấy tuần nay tớ xui xẻo quá nên mới giờ này post được cho mọi người đây. Quốc tế thiếu nhi vui vẽ nhé. :| tớ thăng dưỡng bệnh đây. :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bách#hợp