Chương 1: Gặp nhau ...
Hạ Linh Doanh dành thời gian cả một ngày để chọn trang phục , Nhìn trong gương mặt, bôi một lớp
dày phấn trang điểm, lộ ra một tia cười khổ.
Hạ Linh Doanh, ngươi, rốt cục cũng đi vào trần tục* (Nói sự thường tình, không thanh nhã của cuộc đời) không phải sao?
Người trong gương vẻ mặt tuy không thay đổi , nhưng bất quá thần thái trên gương mặt tỏa ra một
vầng sáng sương mờ làm say mê lòng người , váy dài màu trắng đầy nổi bật vừa không mấy phô
trương, thân mình nhẹ nhàng chuyển động làm váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió Phật
Dương liễu loại thướt tha mềm mại (cành Dương Liễu thuận theo gió bay phất phới : loại cây mà
phật dương liễu hay cầm để trong cái bình hoa trắng ) , da thịt trắng tuyết như tơ lụa bóng loáng
.Tuyến Gương mặt điều mềm mại, đen nhánh tóc phập phồng gợn sóng đầy tự nhiên,xoã xuống
dưới, làm người khác muốn tưởng tượng đến cảm giác khi chạm đến những sợi tóc kia. Hạ Linh
Doanh đôi mắt hẹp dài híp lại , trong mắt là một mãnh lạnh như băng làm người khác nhìn vào
không khỏi cảm thấy sợ hãi, toàn thân tạo ra càm giác khó gần.
Nhìn hồi lâu, Hạ LInh Doanh lắc đầu, thở dài, cầm lấy túi xách trên bàn , đi ra ngoài cửa, hôm nay
là ngày tập đoàn Thiên Hoàng tuyển chọn diễn viên phù hợp với tạo hình vai nữ chính cho bộ phim
truyền hình được đầu tư hơn một tỷ , vì mẹ , vì ước mơ của chính mình, Hạ Linh Doanh dù là không
cam lòng ,nhưng vẫn tiếp tục đi theo bước chân của những người kia.
Lên xe taxi , Hạ Linh Doang ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại là đi làm giờ cao điểm , xe qua
xe lại tạo thành âm thanh ầm ĩ chóng mặt,thỉnh thoảng trong mũi hít vào những mùi khí khó chịu,
trong lòng không ngừng kêu lên khổ sở, đối với ba càng nhớ da diết hơn.Tài xế taxi thỉnh thoảng
nhìn trộm qua thiếu nữ xinh đẹp đầy lạnh lùng đang ngồi vị trí kế bên mình, phá lệ cẩn thận lái xe .
Hạ Linh Doanh hờ hững, từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen loại này " Tò mò" nhìn chăm chú mình ,
từng, có ba của nàng vì yêu thương nàng mà hộ tống bảo hộ nàng , mà hôm nay .....
Đường đi đầy chen chút bổng xuất hiện một chiếc xe Ferrari màu đỏ đầy nổi bật , thấy được nó ,
không chỉ vì đó là một chiếc xe đầy xa hoa , mà còn vì người lái xe đồng dạng là một vị mỹ nữ, so
với hạ linh doanh, mang theo một hương vị khác .
Tóc dài nhuộm màu nâu cà phê tùy ý xõa hai bên vai , bàn tay lớn nhỏ giữ kính râm đen , da thịt
trắng nõn , váy dài đỏ đầy nổi bật ôm lây thân hình đầy mê người của nàng kia . Người nọ khẽ
ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà cao nằm trung tâm thành phố , đôi mắt đẹp chau lại, lầm bầm điều gì
trong miệng, cầm lấy điện thoại.
Hạ Linh Doanh ngơ ngác nhìn , chẳng bao lâu sau, nàng cũng như thế tiêu sái đi. Ba của Hạ Linh
Doanh là người ăn nên làm ra tự tay lập nghiệp , từ thành lập ra công ty, hết thảy đều thuận buồm
xuôi gió, thừa thắng xông lên , kế tiếp ăn uống , trang phục lại làm cho hắn ở thương trường có
chỗ đứng vững vàng, đưa đẩy hắn vào đỉnh cao sự nghiệp chính là hắn một tay tạo dưng công ty
giải trí Thiên Hoàng, Ba Hạ Linh Doanh là người cha hiền hòa , đối với hắn này đứa con gái duy
nhất lại càng yêu thương bảo bọc, chấp nhận, Sau khi Hạ Linh Doanh tốt nghiệp học viện điện ảnh
sẽ giao quyền điều khiển công ty cho nàng . Lúc ấy Hạ Linh Doanh này ý nghĩa là gì ,bởi vì tính tình
lạnh nhạt nên nàng cũng không đem những việc này để trong lòng. Đó là bởi vì nàng không biết
chính mình có thể hoàn thành tốt những gì mà ba trao lại cho nàng hay không, cho đến một
ngày,giấc mông đẹp bị đánh vỡ, công ty của ba bị thuộc hạ " trung thành" dễ dàng cướp lấy , vì tránh
né chủ nợ, hắn một mình một người trốn sang Mỹ , để lại đứa bé là nàng cùng với mẹ , từ đó
không có bất kì tin tức nào.
Hạ Linh Doanh lúc này mới hiểu được, mới hiểu được........, nàng rốt cuộc không còn là cô công
chúa được nghìn vạn người thổi phồng nâng niu trong tay, bạn tốt của ba ngày xưa nháy mắt biến
thành chủ nợ,từng là nụ cười hòa thiện hoàn toàn biến thành đòi nợ vẻ mặt đầy dữ tợn ghê tởm ,
nàng hiện tại, chẳng qua là cái không ai coi trọng nữa thôi.
Một đạo ánh mắt lợi hại bay tới, cắt đứt Hạ Linh Doanh mơ màng,nữ nhân ngồi trong xe đang
chắm chú nhìn nàng. Tháo xuống màu đen kính râm ,lộ ra xinh đẹp đôi mắt,đầy đặn môi đỏ mọng
khẽ vung lên, Hạ Linh Doanh không tự chủ lúc lắc đầu, né tránh ánh nhìn chắm chú của nàng, cái
loại này giống như có thể thấy được hết thảy nhìn trộm , làm đáy lòng nàng dâng lên một loại cảm
giác không thoải mái.
Đến địa phương, Hạ Linh Doanh từ trên xe đi xuống, còn chưa tới hiện trường, chợt nghe thấy từng
tiếng gọi. Hạ Linh Loanh nhíu mày, ngẩng đầu xem người kia đang kêu từ phía kia , thở dài ,
chậm rãi đi vào bên trong .
" Ngươi là con gái của Hạ Nhiên?"
Hạ Linh Doanh hướng tới nơi phát ra giọng nói mãnh mẽ quay đầu lại, Nhìn thấy vẫn là vừa rồi cái
kia xinh đẹp , cao ngạo đích nữ nhân, người kia vẫn nhìn bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Nàng, mặc dù không nhận bất kỳ câu trả lời nào từ Hạ Linh Doanh , một lúc sau, vẫn như cũ khẳng
định gật đầu.
" Giống, thật sự rất giống."
Nói xong, nữ nhân lắc đầu, chậm rãi đến gần công ty, người qua lại nhìn nàng , tất cả rất cung kình
né sang một bên tạo thành đường đi cho nàng. Mà nàng cũng giống như loại thói quen , yên tâm
thoải mái hưởng thụ đãi ngộ dành cho nữ vương.
Hạ Linh Doanh không biết, bởi vì nữ nhân kia một câu, làm cho toàn công ty phỏng vấn người,
thành chính mình đích bồi khảo.
Chờ đợi một ngày tại chỗ tuyển chọn diễn viên, không giống với những thí sinh khác, Hạ Linh
Doanh không có chút bất mãn,chẳng qua là lẳng lặng đứng trong đội ngũ.
Chờ đợi. Đến phiên Hạ Linh Doanh ra sân khấu một khắc kia, đối mặt giám khảo, nàng không có
khẩn trương, ngược lại là một loại trước nay chưa có buông lõng.
Sân khấu, là nàng quen thuộc đích sân khấu.
Biểu diễn, là nàng phát ra từ nội tâm thuyết minh.
Tiêu Niên, mất đi , ta chắc chắn đoạt lại.
Băng thanh ngọc khiết mỹ nhân, thịnh khí lăng nhân đích biểu diễn, loại khí chất cao quý như nữ
vương , vì nàng biễu diễn xong một màn kia .. giám khảo nhất trí khen ngợi ,cho đến giờ phút này ,
Hạ Linh Doanh mới bằng lòng ngẩng đầu lên, nhìn đối diện mấy vị giám khảo, chỉ trong nháy
mắt,nhanh ánh mắt.
Lại là nàng?
Giống như trước nụ cười này , giống như trước biểu tình này , vạn người bình thẩm màn biểu diễn,
nàng cư nhiên ngạo mạn nửa gục xuống bàn, dùng mảnh khảnh tay phải đang cầm ly rượu đỏ nhẹ
nhàng uống rượu, như con mèo nhỏ mang dày mùi vị. Cảm thấy Hạ Linh Doanh nhìn chăm chú,
nữ nhân ngẩng đầu, dùng nàng kia hồ ly mị nhãn ( ánh mắt yêu mị rù quyến) có chút đăm chiêu
quét qua gương mặt Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng cười một tiếng , như yêu cơ nhìn ra tiếng lòng của
người khác.
Ngoài cửa một nam tử trẻ tuổi đang chờ chực nhìn, tuổi trẻ trên mặt tất cả đều lộ ra tước dược, vẻ
mặt chờ mong, ma quyền sát chưởng cùng đợi nữ vương tiếp kiến. Hạ Linh Doanh bất động vẻ
mặt, sau khi nàng quét mắt về phía bên kia bàn, vội quay đầu đi chỗ khác.
Tiêu Mạc Ngôn, người điều khiển Thiên Hoàng, phó tổng tài.
Hạ Linh Doanh nhìn trong lòng run lên , sau khi cúi người chào , bước nhanh đi ra ngoài.
Là nàng, con gái của Tiêu Niên, con gái của kẻ ác độc hãm hại ba mình lâm vào vực sâu khốn khổ.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm theo phương hướng Hạ Linh Doanh rời đi, khóe miệng lộ rả vẻ
cười đầy quỉ dị, đưa tay, vẽ ở tên của nàng "rồng bay phượng múa" gì đó, uy quyền tuyên bố
" Chính là cô ta ."
Bên cạnh mấy người thở dài một hơi, cử động bả vai đau nhức , trên mặt lộ ra vẻ mặt thoải mái ,
mệt mỏi quá, rốt cục chấm dứt cuộc tuyển chọn vô nghĩa này. Trong đó một nữ nhân ngẩng
đầu, lắc đầu nhìn Hạ Linh Doanh ly khai phương hướng, đáng tiếc, lại một đóa hoa xinh đẹp sắp
bị suy tàn.
Vào giới giải trí to lớn đầy lộn xộn này , còn ai có thể giữ được bản thân thanh thiết mà không bị vấy
bẩn? Tiêu tổng chuyên tìm kiếm những nữ minh tinh , "bí mật" ở bên trong mọi người ai nấy cũng
điều biết rõ , dù vậy, vì gặp may , vì tiền tài, quyền thế, vẫn có vô số cô gái xinh đẹp chủ động sà vào
lòng nàng , thế giới này vốn là như vậy, có thể trách ai? Mà "khẩu vị" của Tiêu Mạc Ngôn có vẻ như
tương đối đặc biệt ,nghiêm túc mà nói, những cô gái lọt vào tầm mắt của nàng chỉ đếm trên đầu
ngón tay , vì vậy từ đầu đến cuối vẫn không gây ra bất cứ việc gì quá to lớn, ba của nàng Tiêu Niên
vì biết con gái chịu rất nhiều thiệt thòi với thiếu thốn tình càm gia đình , cũng liền mắt nhắm mắt
mở nhìn theo con gái đang sống cuộc sống đầy hư hỏng , đưa ra một số tiền lớn, vì nàng dấu
đi những thói hư tật xấu với những cô gái trẻ trên mặt báo. Mà Tiêu Mạc Ngôn, càng thêm phóng
túng.
Sau khi chấm dứt buổi tuyển chon diễn viên , một mình Hạ Linh Doanh bị giữ lại, nàng vẫn như cũ
một thân trang phục màu trắng ngồi ngay ngắn trên bộ ghế sa lon đen trong phòng phó tổng , đang
đợi Tiêu Mạc Ngôn đến.
" Để ngươi đợi lâu."
Tiêu Mạc Ngôn đẩy cửa ra, cười đi đến, trôi qua một khoảng thời gian, nàng liền thay đổi một bộ
quần áo.Tây phục màu đen bó sát người, đẹp trai (suất khí ) không mất đi vẻ phong độ, lộ ra cả
người thon dài , gượng mặt trắng nõn của nàng càng nổi bật hơn bởi bộ trang phục màu đen này,
trên cổ đeo một sợ mỏng dây chuyền vàng bạch kim , cao quý trang nhã, phảng phất như biết Hạ
Linh Doanh đang chăm chú nhìn mình , Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười chống lại ánh mắt
của Hạ Linh Doanh, sửng sốt khi thấy ánh mắt nàng đầy lạnh lùng, đôi mắt đẹp hiện lên một tia
kinh ngạc, bất quá, rất nhanh biến mất .
Ngồi trân ghế lão bản ( sếp lớn ), Tiêu Mạc Ngôn hai chân tréo nguẩy ngó chừng Hạ Linh Doanh
" Biết ta tìm ngươi là vì cái gì không?"
Hạ Linh Doanh lắc đầu, nói thật, nàng thật sự không biết nguyên nhân tại sao Tiêu Mạc Ngôn tìm
nàng, thậm chí đối với chính mình hôm nay " Trung học đệ nhị cấp" (cấp 3 ) Cũng tràn đầy nghi ngờ.
Nàng phát huy chính là không tồi, nhưng so với hàng vạn người tài năng chưa xuất hiện kia, Hạ
Linh Doanh nàng tuyệt đối không phải người xuất sắc nhất.
Hạ Linh Doanh vẻ mặt đều bị Tiêu Mạc Ngôn thu hết vào mắt, nụ cười trên mặt Tiêu Mạc Ngôn
càng rõ hơn , đung đưa ghế dựa, cười quyến rũ.
" Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, ta cũng không phải là người xấu nha."
Hạ Linh Doanh vẻ mặt vẫn như cũ hờ hững nhìn nàng, từ đáy lòng sinh ra bực bội,loại người bất
cần đời này, làm sao có thể ngồi lên ghế phó tổng của Thiên Hoàng.
Tiêu Mạc Ngôn đem Hạ Linh Doanh chán ghét vẻ mặt thu vào trong mắt, vẫn như cũ cười rực rỡ.
" Ta biết ngươi hiện tại nhất định rất xem thường ta, cũng định cho rằng ta không xứng có được vi
trị này , vốn phải nên thuộc về của ngươi ."
Hạ Linh Doanh nghe xong, đôi mắt đẹp đột nhiên trợn tròn, không hề chớp mắt nhìn Tiêu Mạc
Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn tựa hồ biết lời nói của mình rất có tác dụng khẽ hài lòng, để bút trong tay
xuống, thân thể khẽ dựa vào phía sau, mười ngón tay đan xen , đăm chiêu nhìn Hạ Linh Doanh.
" Chỉ cần thứ ngươi muốn ta đều có thể cho ngươi, Tiền bạc , vật chất, danh vọng, kể cả vị trí nữ
diễn viên chính ——"
" ý ngươi là thế nào? ?"
Ngoài dự kiến của nàng , Hạ Linh Doanh không cho Tiêu Mạc Ngôn tiếp tục nói, mà cắt đứt lời nói
của nàng .
Nàng không còn là cái thiên kim tiểu thư không hiểu sự đời khi xưa, Hạ Linh Doanh hiểu được ,
muốn nhận tất phải có trả .
Không khí vốn là vui tươi trong chốc lát biến mất hoàn toàn , Tiêu Mạc Ngôn Không vui nhíu mày,
dừng một chút, nhìn Hạ Linh Doanh ánh mắt đột nhiên sắc bén.
" ý ta như thế nào?"
Hạ Linh Doanh có chút không thích ứng nàng đột nhiên chuyển biến , theo bản năng đem thân thể
hơi lui ra phía sau hai bước.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn ra Hạ Linh Doanh có chút khẩn trương, thần thái chậm dần , trên mặt lại hiện
ra cái mỉm cười, đứng lên, tay phải đẩy ra ghế dựa dành cho lão bản , chân dài bước nhẹ, vòng qua
cái bàn đi đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, hai tay chống nàng hai bên ghế sô pha, đem Hạ Linh
Doanh khóa ở trong đó, sáng ngời ánh mắt nhìn nàng không chớp mắt .
"Quy tắc ngầm của giới giải trí ta nghĩ là ngươi hiểu được , ta muốn như thế nào , ngươi lại không
biết? "
Người kia trông như đang cười khẽ, mùi thơm bạc hà bay đến mũi, Đối diện với đôi mắt màu hổ
phách kia của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh trong nháy mắt không khỏi thất thần. Một lúc sau, lập
tức ngồi thẳng lưng đem thân thể ngửa ra sau , dùng sức lắc lắc đầu, Hạ Linh Doanh có chút bối
rối vội cầm lấy túi xách tại sô pha , giống như đang trốn đi nhanh ra khỏi phòng của phó Tổng giám
đốc."
Cửa phòng bị đóng thật mạnh, nữ nhân ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt trông không có chút nào là
tức giận, như cũ là híp mắt cười nhìn thân ảnh Hạ Linh Doanh rời đi, khóe miệng khẽ vung lên.
Một lát sau,Tiêu Mạc Ngôn lấy điện thoại gọi đi ra ngoài
" Tiểu lâm, là ta, Tiêu Mạc Ngôn."
"......"
" Nói cho các công ty giải trí khác , Phàm là người Tiêu Mạc Ngôn ta để mắt , không được nhận Hạ
Linh Doanh."
.
.
.
.
.
.
end chương 1
==" hảo mỏi lưng a~, mọi người đọc truyện vui vẽ :))
ta edit có gì sai sót mong bỏ qua hoặc góp ý cho ta ^^ ta đã dùng hết toàn bộ tinh lục để edit ^^ khả năng có hạn mong m.n thông cảm ^^ . *bái bai* ngáy khác tái kiến =]]]] *kéo rèm* *xách dép chạy*
Editor : Dolly_hate
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro