Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43- 44

       Nàng đi thang cuốn lên tầng hai. Đi được nửa đường, mùi lô hội càng nồng nặc hơn. Đến lúc bước chân lên tầng hai, mùi nồng đến mức hơi ngạt thở. May mà nàng đeo khẩu trang trước khi xuống thang cuốn và nín thở một lúc nên cũng không đến nỗi quá khó chịu.

  Hàng rào ở tầng hai được làm bằng kính, khu vực đồng hồ chỉ cách hàng rào vài bước chân. Vừa điều tra, họ vừa có thể theo dõi tình trạng của chiếc xe RV ở tầng một, điều này cũng làm họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

  Quầy hàng phủ một lớp bụi dày, không thể nhìn rõ bên trong bày bán thứ gì. Cách duy nhất để nhận ra đây là quầy bán đồng hồ là tấm poster đồng hồ lớn treo phía sau quầy.

  Ngày bùng phát dịch bệnh zombie là ngày thường. Dù số lượng người có ít hơn nhiều so với cuối tuần, một siêu thị lớn như vậy cũng không thể để tất cả nhân viên thu ngân về nhà nghỉ. Chắc chắn phải có người trong siêu thị vào ngày tận thế.

  Nhưng điều kỳ lạ là từ lúc họ vào cho đến giờ, họ chưa hề nhìn thấy một con zombie nào, dù là đã ngã xuống hay vẫn còn cử động được, họ đều không nhìn thấy.

        Giờ nghĩ lại, con đường rất sạch sẽ chỉ có cây cối xung quanh, rất khác thường.

  Làm thế nào mà thành phố Fuxue sầm uất, nhộn nhịp lại trở nên yên tĩnh đến vậy?

  Rõ ràng là không thể.

  Đường Vân Noãn thở dài, tạm thời gác lại những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tập trung vào hiện tại, cô thì thầm với Lưu Trí Tường: "Siêu thị này đã bị quét sạch rồi. Chỉ là không biết là do người sống sót hay... thực vật biến dị gây ra."

  Lưu Trí Tường nhìn về phía quầy, tìm kiếm mục tiêu. Nghe cô nói vậy, lông mày nàng nhíu lại như một ngọn đồi. Nàng không quay lại mà thì thầm: "Hy vọng là người sống sót làm..."

  Họ chưa từng đọc về loài thực vật nào có thể  làm việc này trong bất kỳ tài liệu khoa học phổ thông nào. Nếu thực sự là một loài thực vật đột biến làm được điều đó, mà bọn họ không hề biết gì về nó, thì bọn họ sẽ bị thất thế . Ngược lại, nếu người làm điều đó là con người sống, họ sẽ đối đầu với họ bằng vũ khí trên người, và cơ hội chiến thắng của họ chắc chắn sẽ cao hơn.

  "Ở đó." Lưu Trí Tường nhìn chằm chằm vào quầy mục tiêu, bật đèn pin trên điện thoại di động và đi vào tủ đồ bên trong quầy để tìm kiếm.

        Đường Vân Noãn không đi cùng họ, mà đứng giữa hàng rào kính và quầy hàng nơi Lưu Trí Tường đang đứng. Cô có thể nhìn thấy động tĩnh của Lưu Trí Tường, đồng thời cũng chú ý đến tình hình xung quanh chiếc RV bên dưới.

  "Tôi ngửi thấy mùi lô hội, nhưng tại sao lại không thấy dấu vết của lô hội đâu cả..." Đường Vân Noãn lẩm bẩm. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một mê cung khổng lồ. Cô biết trước mặt mình đang có mối nguy hiểm rình rập họ, nhưng hiện giờ cô lại không nhìn thấy gì cả. Thật sự rất đáng lo ngại.

  Lưu Trí Tường nghe thấy cô lẩm bẩm, nhưng vẫn không dừng tay, nói: "Chị có nghỉ chúng có thể di chuyển và đang trốn đâu đó để quan sát chúng ta không ?"

     Nếu là trước đây, Đường Vân Noãn sẽ cho rằng những lời Lưu Trí Tường nói thật buồn cười, nhưng bây giờ, đối với thực vật bị biến dị thì không gì là không thể.

        Sau một hồi im lặng, Lưu Trí Tường đã tìm thấy đồ vật. Tuy nhiên, vì nó quá nhỏ nên nàng vô tình làm rơi nó xuống sàn. Nàng vội vàng chiếu đèn pin xuống sàn, tìm kiếm vị trí của chiếc tua vít nhỏ. Sau khi nhìn thấy nó, nàng ngồi xổm xuống và nhặt nó lên.

  Việc ngồi xổm này khiến Lưu Trí Tường phát hiện ra một điều kì lạ.

         Nhìn phần gạch lát sàn khác trước đây. Toàn bộ sàn nhà là màu trắng sữa, nhưng mạch vữa lại là màu xanh ngọc lục bảo. Sự kết hợp này thực sự hiếm có. Nàng không hề có ấn tượng về việc siêu thị của nhà nàng đã sử dụng thiết kế này.

  Và nhiệt độ của những viên gạch này... không lạnh, mà khá ấm...

  Khi hít vào một mùi hương nồng nàn của lô hội sẽ xộc thẳng vào mũi .

  Sắc mặt Lưu Trí Tường đột nhiên biến đổi. Nàng lập tức đứng dậy, đi đến bên Đường Vân Noãn, giật lấy chiếc đèn pin lớn trong tay cô, chiếu sáng xung quanh, tập trung vào chỗ đất mà họ không mấy để ý.

  Kết quả là cảnh tượng nàng không mong muốn nhất.

  Nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng kỳ lạ lúc nãy khắp nền nhà.

       Thấy nàng có biểu hiện bất thường, Đường Vân Noãn vội vàng hỏi nàng phát hiện ra điều gì. Lưu Trí Tường chỉ xuống sàn nhà, nghiêm nghị nói: "Cây biến dị nằm ngay dưới chân chúng ta. Cả tầng hai đều phủ đầy chúng."

  Đường Vân Noãn mở to mắt, nhìn chằm chằm xuống đất với vẻ không thể tin nổi. Sau hai giây im lặng, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Nó hiện đang bất động, có lẻ đang ngủ. Chúng ta tìm thấy tua vít, mau trở về trước khi chúng tỉnh lại."

  Nói xong, Đường Vân Noãn tiến lên trước, Lưu Trí Tường đi theo phía sau cô.

  Chỉ cách thang cuốn vài bước chân, cây độ biến đang ngủ đông dường như đã tỉnh táo lại và đột nhiên bắt đầu di chuyển.

  Mặt đất đột nhiên chuyển động không đều. Lưu Trí Tường và Đường Vân Noãn đang đứng trên mặt đất không thể đứng vững được nữa. Cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội của mặt đất, họ ngã mạnh xuống nền đất trắng đục.

  Đường Vân Noãn nhanh nhẹn, kịp thời kéo Lưu Trí Tường vào lòng khi nàng sắp ngã, bảo vệ trong vòng tay mình.

  'a...'

  Đường Vân Noãn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn khe khẽ từ người phụ nữ trong lòng mình. Cô muốn kéo nàng ra xem bị thương ở đâu, nhưng sợ chạm vào chổ bị thương. Cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể lớn tiếng hỏi: "Sao vậy? Có bị thương không?"

       Lưu Trí Tường nhìn vết thương nhỏ trên lòng bàn tay, lắc đầu đáp: " không sao, chỉ là vết xước thôi, không có gì nghiêm trọng."

  Chỉ là vết thương nhỏ, cô không muốn Đường Vân Noãn lo lắng, sợ sẽ làm cô mất tập trung. Nhưng lúc nãy quá đột ngột nên không kịp chuẩn bị tinh thần nên mới vậy

  Đường Vân Noãn biết nàng đang nói dối, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi thăm sức khỏe. Cô tạm thời đè nén lo lắng, nhìn quanh tìm kiếm manh mối.

  Điều đáng thất vọng là chuyển động của cây lô hội không hề có cái gọi là quy luật. Nó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, muốn làm gì thì làm mà không có căn cứ.

  Cuối cùng, nó không chỉ rung lắc mà còn lăn tròn, hai người phía trên cũng bị ép lăn tròn theo. Một bức tường xanh cao ngất được dựng lên bốn phía, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, đẩy họ đến một nơi không xác định.

  Một lúc lâu sau, khi Lưu Trí Tường cảm thấy sắp nôn, nó mới từ từ dừng lại, rào chắn gần như bao trùm lấy họ từ từ hạ xuống.

  Không thèm nhìn xung quanh, vừa ổn định lại tinh thần, Lưu Trí Tường lập tức rời khỏi vòng tay Đường Vân Noãn, xoay người, khom người nôn khan mấy lần nhưng vẫn không nôn ra được gì.

        Tiếng nôn khan vẫn tiếp tục, bờ vai gầy gò và lưng nàng run lên vì đau đớn. Đường Vân Noãn vô cùng đau khổ, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng. Cô đặt tay lên cánh tay, đỡ lấy thân thể đau đớn của nàng, môi mím chặt. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, một luồng ấm áp bất giác dâng lên trong mắt nàng.

  Khi Lưu Trí Tường ngừng nôn và ngã vào lòng cô, Đường Vân Noãn hỏi: "Cô ổn chứ?"

  Lưu Trí Tường gật đầu yếu ớt, cố gắng nói dối: "...Không sao."

  "Đừng cố chấp như vậy, hãy nghỉ ngơi đi."

  "……Ừm."

       Tuy nàng không nói gì nhiều về tình trạng của mình, nhưng nhìn vào có thể thấy nàng không ổn xíu nào.
 
    Sau một lúc im lặng, Lưu Trí Tường lên tiếng."Em ổn rồi...."

  Đường Vân Noãn không tin, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của nàng: "Cô không hề thấy khó chịu nữa sao?"

  Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, Lưu Trí Tường lắp bắp mấy lần nhưng vẫn không nói dối được. Một lúc sau, nàng mới thôi không cố gắng che giấu nữa mà thú nhận nỗi lo lắng của mình: "Em chỉ lo hai đứa nhỏ ở một mình..."

       Đường Vân Noãn tất nhiên cũng lo lắng cho bọn trẻ, nhưng cô lo lắng cho Lưu Trí Tường hơn: "Cô ngồi một lát, tôi đi xem xung quanh thế nào."

  Lưu Trí Tường từ chối: "Hai người thì nhanh hơn."

  Đường Vân Noãn không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Vậy cô đi bên trái, tôi đi bên phải. Cẩn thận."

  "Được."

  Điều chỉnh đèn pin ở mức cao nhất, không gian ngay lập tức trở nên sáng hơn rất nhiều.

  Không giống như tầng hai với sàn nhà màu trắng sữa, phía trên, bên trái và bên phải đều có màu xanh lá cây đậm, ngoại trừ sàn nhà trong suốt, hơi dính. Không có cửa ra vào, đây là một không gian khép kín.

  Trong không gian không còn gì khác ngoài hai người họ và cây đột biến.

  Đường Vân Noãn nghĩ rằng họ bị mắc kẹt trong một căn phòng bí mật do cây đột biến tạo ra.

  Đột nhiên, cô nhớ đến tiếng rít của Lưu Trí Tường vừa rồi. Sau khi tìm kiếm vô ích, cô bước đến chỗ Lưu Trí Tường và hỏi: "Vừa rồi bị thương ở đâu? Trên đất có một lớp chất lỏng dính dính, vết thương của ngươi có phải bị dính thứ chất lỏng không rõ kia không?"

         Lưu Trí Tường vô thức giơ tay phải lên, chỉ cho Đường Vân Noãn xem vết xước nhỏ trên mu bàn tay. Không ngờ, khi nàng nhìn kỹ, mu bàn tay phải lại sạch sẽ, ngoại trừ chất nhầy trong suốt dính trên mặt đất, hoàn toàn không có vết thương nào.

  Lưu Trí Tường không thể tin được, dùng tay trái vuốt ve từng chút một làn da mu bàn tay phải, vô cùng mịn màng, không hề có dấu vết tổn thương.

  Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của nàng, lại thấy nàng kỳ lạ xoa mu bàn tay không bị thương của mình, Đường Vân Noãn vô cùng khó hiểu: "Lưu Trí Tường, cô bị làm sao vậy?"

  Nàng vừa bị đập đầu à? Hay là do hít quá nhiều lô hội nên bị ảo giác?

        Đủ loại khả năng hiện lên trong đầu, mỗi khả năng đều khiến lòng Đường Vân Noãn thắt lại. Cô nắm tay Lưu Trí Tường, giọng điệu ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

  Lưu Trí Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của Đường Vân Noãn.

  "Lưu Trí Tường." Đường Vân Noãn bỗng nhiên kêu lên.

  "Em ở đây." Lưu Trí Tường đáp.

  Đường Vân Noãn vẫn nghiêm túc: "Tôi là ai?"

  "hả?" Lưu Trí Tường sửng sốt.

  Đường Vân Noãn lặp lại từng chữ một: "Tôi là ai?"

  Lưu Trí Tường nhìn Đường Vân Noãn với ánh mắt kỳ lạ, như muốn hỏi: "Chị làm sao vậy?", nhưng nàng vẫn thành thật đáp lại cô: "Chị là Đường Vân Noãn."

  May mắn thay, nàng vẫn tỉnh táo.

  Đường Vân Noãn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lưu Trí Tường đã đưa tay sờ trán cô, lo lắng nhìn đầu cô: "Sao chị lại hỏi em câu này? chị bị đập đầu vào đâu không?"

  Đường Vân Noãn: ...

  Khỏi phải nói, họ hiểu nhau rất rõ. Khi thấy đối phương hành động kỳ lạ, điều đầu tiên họ nghĩ đến là liệu người kia có bị đập đầu không.

       Sau khi được hỏi về vết thương một lần nữa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Lưu Trí Tường đã quyết định che giấu sự việc kỳ lạ xảy ra với mình, nói rằng nàng chỉ bị đập vào đầu gối và không có gì nghiêm trọng.

  Đường Vân Noãn vẫn lo lắng cho nàng, nên sau khi tận mắt chứng kiến, cô mới tin lời nàng nói.

  Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lấy ra một quả thuốc nổ nhỏ mang theo, chĩa vào góc tường định dùng làm một lối thoát bằng vụ nổ lớn: "Không gian hoàn toàn bị bịt kín, không có một khe hở nào, chỉ còn cách này mới có thể ra ngoài được."

  Lưu Trí Tường cầm lấy thuốc nổ từ tay Đường Vân Noãn, trước khi cô kịp nói ra lời khiển trách nàng lại nói: "Em đã từng tham gia một dự án nghiên cứu và đã tiếp xúc với nó. Em biết nó có sức tàn phá lớn đến mức nào và cách bố trí tốt nhất là gì."

  " Em có thể sử dụng nó nên việc này cứ để em làm."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro