
Chương 39-40
Sau khi ra khỏi đường cao tốc và đi qua trạm thu phí thành phố Fuxue, toàn bộ khung cảnh xung quanh ngay lập tức thay đổi.
Ven đường tràn ngập hoa cỏ, xanh biếc như ngọc, tươi sáng tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với cảnh hoang tàn của thị trấn Đông Tuyết. Nhìn quanh bốn phía, đủ loại hoa cỏ cây cối, không một bóng dáng thây ma.
Đường Vân Noãn không có ý định thưởng thức cảnh đẹp, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng nề. Cô mím chặt môi, giảm tốc độ xe, cố gắng tránh những cành cây kỳ lạ mọc ngang đường.
Cô né sang trái rồi lại phải, nhưng điều cô không muốn xảy ra nhất vẫn xảy ra.
Tốc độ bình thường của xe đột nhiên bị thứ gì đó cản trở, chậm lại như rùa bò. Ngay khi cảm nhận được tốc độ xe bị ép xuống, Đường Vân Noãn đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đạp ga, hy vọng có thể thoát ra. Nhưng dù đã đạp ga sát sàn, vẫn không thể thoát ra, cuối cùng đành phải dừng lại.
Đường Vân Noãn thở dài, từ bỏ nỗ lực vô ích, cài số xe và kéo phanh tay, sau đó nhìn Lưu Trí Tường đã ổn định chỗ ngồi cho bọn trẻ và đang chờ sẵn để bàn biện pháp đối phó.
Họ đã nhìn thấy loài thực vật đột biến này trong thông tin khoa học phổ thông. Các nhà khoa học đã đặt tên cho chúng là "cây hổ giấy"
Sau khi đột biến, cành cây thường xuân xanh mọc um tùm, gần như che phủ toàn bộ đường phố. Khi ngủ đông chúng không hề di chuyển. Khi thức dậy, nó sẽ siết chặt xe cộ và các sinh vật khác ngã ra.
Tuy có hơi khó chịu, nhưng may mắn là nó không quá hung dữ. Chỉ cần bị thương và cảm thấy bị đe dọa, dây leo sẽ cắt đứt những nhánh cây vướng vào vật thể hoặc người, để bảo vệ thân cây chính.
Đây cũng là lý do tại sao nó được có tên là "hổ giấy"
"Tôi sẽ đi xử lý. Cô đợi trong xe, đừng xuống xe." Đường Vân Noãn vừa nói vừa nhét súng vào bao da bên hông, cầm lấy một lưỡi dao sắc bén, định xuống xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại, ấn vai Lưu Trí Tường, bảo cô ngồi vào ghế lái.
Lưu Trí Tường hiểu ra mục đích của hành động này, hoảng hốt nắm lấy tay Đường Vân Noãn, lo lắng hỏi: "Ý chị là sao?"
"Nghe tôi nói này." Đường Vân Noãn vội vàng an ủi nàng, vẻ mặt nghiêm túc: " Ý tôi là nếu chẳng may con quái vật biến dị kia không phải là con "hổ giấy" được ghi lại trong thông tin, tôi sẽ gọi em, em lập tức khởi động xe, trong lúc tôi xử lý, em hãy nhân cơ hội này mà chạy thoát..."
"Còn chị thì sao!?" Lưu Trí Tường hỏi lại, giọng nói sắc bén đến mức có chút chói tai.
Đường Vân Noãn thả lỏng vẻ mặt, thậm chí còn mỉm cười. Cô vỗ vai nàng, nói: "Đương nhiên là tôi cũng sẽ lên lại xe rồi. Lát nữa tôi sẽ xuống xe dọn sạch nhành cây bám chặt xe. Đừng đóng cửa tôi xẽ nhảy lên xe."
Lưu Trí Tường vẫn còn lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, đành phải nhìn Đường Vân Noãn xuống xe. Thần kinh nàng căng thẳng, nàng chú ý từng cử động của cô và mọi chi tiết của cô. Nàng thầm cầu nguyện trong lòng rằng những gì thông tin ghi lại là sự thật, không có gì sai sót.
Mùi thường xuân rất sảng khoái. Vừa mở cửa xe, hương thơm len lỏi khắp không khí vào trong xe với tốc độ cực nhanh.
Trong hương thơm ngào ngạt, Đường Vân Noãn rón rén tìm một mảnh đất sạch sẽ không có cây thường xuân dặt chân lên, rút dao sắc ra, nửa ngồi xổm xuống, khom người, cẩn thận dùng mũi dao móc vào cành cây, nín thở, nhẹ nhàng dùng sức. Mũi dao sắc bén lập tức cắt đứt cành cây mảnh khảnh, lá non rơi xuống đất.
Trong một thời gian dài, không có động tĩnh gì.
Nó không tấn công cô, cũng không mọc lại và quấn quanh chiếc xe thêm.
Đường Vân Noãn thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, báo cáo với Lưu Trí Tường: "Đừng lo không có gì trở ngại."
Nói xong, cô ta tăng tốc cắt đứt toàn bộ cành cây ở khu vực này. Cuối cùng, cô nhặc hết những cành cây quấn quanh gầm xe, ném mạnh xuống đường bên cạnh.
Sau khi nhìn quanh xe một lược để chắc chắn không có gì, Đường Vân Noãn quay lại xe. Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lưu Trí Tường đang đứng trước mặt cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhanh tay ấn nút đóng cửa xe.
Cánh cửa đóng lại với tiếng kétt, những cành cây to tiến vào trong cửa xe rơi xuống.
Đường Vân Noãn quay đầu im lặng nhìn cành cây rậm rạp rơi trên bậc thềm xe, suýt chút nữa thì những cành cây này đã lấy mạng cô.
Lưu Trí Tường vẫn còn lo lắng, sợ cành cây vẫn còn vướng vào xe nên lập tức ngồi lại vào ghế lái, khởi động xe, nhân cơ hội đạp ga chạy trốn.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một siêu thị lớn cách đó không xa, húc đổ rào chắn được dựng ở lối vào siêu thị, rồi lao thẳng vào tầng hầm của siêu thị, nơi sàn nhà sạch bong kin kít và không hề có dấu vết của thường xuân xanh.
Nàng vội đạp phanh dừng lại.
Siêu thị không có điện, cửa sổ trong suốt bị che kín bởi tấm rèm đen dày cộp. Bên trong tối đen như mực.
Lưu Trí Tường không quen với chế độ cài đặt của xe, tìm mãi vẫn không thấy chỗ nào bật đèn pha. Nàng bối rối, vô thức cầu cứu: "Noãn Noãn, em không biết bật đèn pha ở đâu..."
"Chờ một chút." Đường Vân Noãn bị cái đạp phanh của nàng ném lăn về phía sau còn chưa kịp túm lấy lan can, nghe thấy tiếng gọi liền lập tức đứng dậy. Nhờ thị lực ban đêm tốt, cô dễ dàng đi vòng qua đống đồ đạc vương vãi trên mặt đất trong xe, bước tới, bật đèn pha lên.
Chiếc xe tối đen như mực được chiếu sáng bởi đèn pha. Lưu Trí Tường thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng.
Đường Vân Noãn nghĩ đến hai đứa trẻ trên giường vội vàng đi tới, vén rèm lên. Cô cứ tưởng hai đứa trẻ sẽ sợ lắm, nhưng lại thấy Tiểu Dương dựa vào thành xe ngủ ngon lành, còn Nam Nam thì đang bận đắp chăn cho Tiểu Dương.
Nhìn thấy cô, Nam Nam mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Dì Đường, tay nghề lái xe của mẹ cháu thế nào rồi?"
Đường Vân Noãn: ...
"Tốt lắm, ta còn sống." Đường Vân Noãn nói xong bất đắc dĩ cười nói: "Cũng mừng là hai đứa không hoảng sợ."
"Con quen rồi." :)) Nam Nam đáp, giọng thì thầm: "Mẹ thường phanh gấp. Cô giáo dạy xe bế con trong tay, cô ấy hay mắng, thậm chí hoảng loạn và la hét lên . Thậm chí khi láy xong cô ấy còn hay bàn bạc với mẹ về việc hoàn lại tiền và yêu cầu mẹ đừng thi nữa."
"Nhưng thật may cuối cùng mẹ cũng đậu rồi. Con nhớ ngày mẹ lãnh bằng láy, cô giáo còn rơi cả nước mắt. Nhưng giờ chắc tại...ừm.... có lẽ là do lâu rồi bà ấy không lái xe nên chưa quen lắm. Dì Đường ơi, dì giúp mẹ luyện tập đi. Thêm vài lần nữa con nghĩ là mẹ sẽ ổn thôi."
Đường Vân Noãn nghẹn ngào, sờ đầu Nam Nam, trong mắt hiện lên vẻ thương hại, không biết đứa trẻ này đã trãi qua những gì : "Từ giờ trở đi con không cần phải sợ ngồi xe nữa."
"Như vậy là tốt rồi ." Nam Nam cười khúc khích.
------------------
Lưu Trí Tường đang lo lắng suy nghĩ không biết làm cách nào để lấy được mẫu vật mà không bị phát hiện, nhưng nàng không ngờ là Đường Vân Noãn lại tự mình đi phía sau xe RV để trò chuyện với Nam Nam, hoàn toàn tạo cơ hội cho nàng hành động.
Nàng liếc nhìn bóng người quay lưng về phía mình, lặng lẽ cúi xuống, nhặt cành thường xuân xanh, bẻ một mảnh nhỏ, cho vào túi đựng mẫu cô hay đem bên mình, gấp lại thành mảnh nhỏ, nhét vào túi áo, rồi sẵn lấy miếng vải bông dính máu của Đường Vân Noãn, để xem tình trạng của cô.
Sau khi làm xong, nàng giải vờ giấu mẫu máu của cô đi, chỉ hỏi ý kiến Đường Vân Noãn xem mẫu cây thường xuân nên xử lý ra sao.
Đường Vân Noãn xem rồi trả lại cho Lưu Trí Tường, quyết định: "Cô là chuyên gia nghiên cứu, nếu thấy có giá trị nghiên cứu thì cứ giữ lại. Không thì cứ việc vứt ra ngoài cửa sổ."
Lưu Trí Tường đồng ý ngay: "Em nghĩ cây đột biến này là một mẫu vật nghiên cứu rất lý tưởng. Khi đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Đường, nàng muốn nghiên cứu xem đột biến này có gây độc không, hoặc liệu dược tính của nó có thể tăng cường hay không."
Đường Vân Noãn không phản đối, tìm một chiếc túi niêm phong cất đi.
Khi tất cả đèn trong xe được bật lên, cảnh tượng hỗn độn hiện ra trước mắt thực sự khiến người ta đau đầu.
Lưu Trí Tường vừa bật đèn lên thì bắt đầu dọn dẹp. Đường Vân Noãn nhìn quanh, không ngồi xổm xuống dọn dẹp như nàng. Cô nói gì đó với Lưu Trí Tường, rồi một mình xuống xe, cầm đèn pin và vũ khí, đi khám phá siêu thị trông rất sạch sẽ.
Cô nói rằng họ sẽ đi khám phá, nhưng thực ra cô chỉ đang tìm xung quanh chiếc RV và không dám đi quá xa.
Nếu cô ấy đi xa thì đột nhiên nguy hiểm bất ngờ ập đến thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu chuyện đó xảy ra thì chỉ có quay ngược thời gian mới có thể giúp cô thôi, nhưng làm gì có chuyện hoang đường này, và khi cô quay lại, cô sẽ chứng kiến một cảnh tượng mà cô không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình.
Tầng trệt là một cửa hàng bách hóa. Cách chiếc RV không xa là năm chiếc máy tính tiền phủ một lớp bụi dày. Bên trong, hàng dãy kệ thực phẩm đã được dọn sạch, chỉ còn lại những món đồ lớn vô dụng.
Kỳ lạ trong không khí không có mùi ẩm mốc, mà là mùi cây cỏ nồng nặc quen thuộc. Đường Vân Noãn không nhớ nổi đó là loại cây gì, cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ loài cây nào trước mắt.
Trở lại xe, Đường Vân Noãn kể lại cho Lưu Trí Tường mọi chuyện cô đã thấy lúc vào trong siêu thị.
Họ đứng rất gần nhau, và Lưu Trí Tường hít hít, cố gắng ngửi mùi hương của một loại cây nào đó mà cô ấy vừa nhắc đến.
"Lát nữa ra ngoài ngửi thử xem, biết đâu cô sẽ biết đó là mùi gì." Đường Vân Noãn còn đang nói thì người trước mặt đột nhiên đẩy chiếc ghế đỏ về phía trước, đến gần cô, cả người cô đột nhiên cứng đờ.
Lưu Trí Tường quá mải mê giải câu đố đến nỗi không nhận ra có điều gì không ổn giữa cô và Đường Vân Noãn, cũng không nhận ra khoảng cách giữa họ gần như chạm nhau.
Nàng áp mũi vào vai Đường Vân Noãn, hít hà thật mạnh, hấp thụ chút hương thơm còn sót lại. Vốn định giữ khoảng cách hẵn hai centimet, nhưng vì mùi hương quá thoang thoảng, Lưu Trí Tường đành phải tiến lại gần, cho đến khi khoảng cách bằng không, chóp mũi thỉnh thoảng bị vải vải cọ xát nhẹ nhàng, mới dừng lại.
"Mùi này quả thực rất quen..." Lưu Trí Tường khẽ lẩm bẩm: "Nhưng mà mùi này hơi nhạt. Rất nhiều loại thực vật đều có mùi này. Nó giống với mùi gì ..... Có chút giống..."
Trong khi tự nói chuyện, mũi của nàng ta liên tục giật giật, giống như một chú chó nghiệp vụ.
Đường Vân Noãn cảm thấy thân thể cứng ngắc của cô rất khó chịu, muốn nhắc nhở nàng rằng cô có thể thẩy nàng xuống lầu ngửi thử, không cần phải leo lên người cô làm cái trò này.
"Nè cô có th..."
"À biết rồi"
Đường Vân Noãn chưa kịp nói hết lời đã bị Lưu Trí Tường ngắt lời.
Lưu Trí Tường mới ý thức được điều gì đó, ánh mắt sáng lên, sắc mặt tươi tắn như hoa, giọng nói tràn đầy sự kích động không thể kiềm chế: "Là nha đam! Đây là mùi nha đam!"
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ giọng nói của Lưu Trí Tường, và nhìn vào đôi mắt quyến rũ ở rất gần mình, má cô ửng hồng.
Một lát sau, Đường Vân Noãn cố gắng giữ bình tĩnh, nhếch khóe miệng: "Lưu Trí Tường, cô không thấy chúng ta quá thân thiết sao?"
Nói xong, Đường Vân Noãn cố ý nhích lại gần thêm một chút.
Lưu Trí Tường lúc này mới nhận ra khoảng cách gần đến thế nào. Đồng tử nàng giật giật, nàng đột nhiên lùi lại, vô tình vấp phải chiếc ghế đẩu phía sau, ngồi phịch xuống sàn.
Quá nhanh nên Đường Vân Noãn chưa kịp phản ứng, nàng đã nằm phẹt dưới đất :..............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro