Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(HĐ) Nồi đất

Sư Thanh Y trong lòng càng dâng lên vui vẻ, giống như giẫm trên đám mây, xung quanh tràn ngập hương nhãn thơm dường như chỉ cần mùi hương cũng có thể dỗ nàng đến vui vẻ, đến ngay cả ánh sáng đèn đường nhìn qua cũng là nhu hòa như thế.

Cùng tản bộ chung với Lạc Thần, Sư Thanh Y luôn cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói, tựa như là tìm được tri kỷ. Dù cho Lạc Thần tính tình tĩnh mịch, không nói nhiều lời, thế nhưng chỉ cần nhìn bộ dáng lúc Lạc Thần lắng nghe nàng, nàng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Lúc Lạc Thần nghe nàng nói chuyện, ánh mắt sẽ luôn chăm chú nhìn nàng.

Con đường dài mà vắng vẻ, Sư Thanh Y vừa đi vừa tán gẫu, nói: " Thời điểm ngươi ở cổ đại, có hay không cũng sẽ thường xuyên đi ra tản bộ?"

"Ừ ." Lạc Thần nhìn đôi mắt Sư Thanh Y, nói: "Chúng ta sẽ thường xuyên ra ngoài tản bộ."

"Giống như lúc này vậy." Lạc Thần lại bổ sung một câu.

Sư Thanh Y nghe nàng dùng từ "chúng ta", trong lòng nhảy dựng, rất nhanh liền ý thức được Lạc Thần nói chính là nàng cùng vị người thương kia.

Cũng đúng, Lạc Thần ở cổ đại đã thành thân, những việc nhàn nhã giống như tản bộ này, đương nhiên cũng là hai người cùng làm.

Nghĩ vậy, đầu Sư Thanh Y hơi thấp xuống, khẽ cắn môi dưới.

Bước chân của nàng trở nên chậm chạp một chút. Kỳ thật nàng mỗi lần nghe được Lạc Thần nhắc đến vị người thương kia, trong lòng luôn có chút ủ rũ không hiểu được, thế nhưng nàng lại dường như khống chế không được chính mình, muốn biết càng nhiều sự việc có liên quan đến Lạc Thần.

"Vậy thời điểm các ngươi tản bộ ở cổ đại, là cái dạng gì?" Sư Thanh Y nói: "Ngươi xem những khu nhỏ lân cận chúng ta hiện tại, rất nhiều người đều có thói quen tản bộ ban đêm, tất cả mọi người hi vọng thói quen sinh hoạt của mình có thể càng khỏe mạnh, còn có rất nhiều người tụ hợp một chỗ khiêu vũ, ban đêm ra ngoài thậm chí còn thấy nhiều người hơn so với ban ngày. Vậy các ngươi thì sao? "

Lạc Thần nói: "Thời xưa người ít, tất nhiên không thể so sánh với sự nhộn nhịp như ngày nay. Thường ngày khi ra ngoài ban đêm, trên đường dài người đi đường cũng không nhiều, chỉ nhìn thấy ánh đèn từ bên trong những ngôi nhà ở hai bên, nhưng mà lại vẫn có chợ đêm. Lại đến đêm khuya một chút, thì chỉ còn lại bóng dáng người điểm canh. Vào thời điểm ngày lễ hội đèn lồng , ngược lại rất náo nhiệt, mọi người trong thành đều sẽ đổ ra đường. Có khi chúng ta sẽ thừa dịp lúc đêm khuya vắng người, mới ra ngoài tản bộ."

"Đêm khuya mới ra ngoài?" Sư Thanh Y có chút kỳ quái: "Vậy không phải là bên ngoài không có ai? Muộn như vậy còn muốn tản bộ sao?"

Lạc Thần nói: "Phải, có khi chỉ có thể thừa dịp đêm khuya tản bộ."

Sư Thanh Y đã nhận ra bên trong có gì đó bất đắc dĩ, càng hiếu kỳ, nói: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì chúng ta nuôi hai con động vật có diện mạo khiến người ngoài cảm thấy kỳ quái. Trong đó một con vẫn còn tạm, đợi ở bên trong cửa hàng đồ cổ, hàng xóm bên cạnh thấy nhiều cũng thành quen. Một con khác thân hình quá lớn, nếu như mang theo ra ngoài, sẽ dọa sợ mọi người, chỉ phải thừa dịp đêm khuya vắng người lại cùng nó tản bộ, nếu không nó sẽ bị đè nén."

Sư Thanh Y cười khúc khích, hóa ra là nuôi sủng vật, có lẽ loại sủng vật này rất lớn nên chỉ có thể nửa đêm mới có thể mang đi ra ngoài.

Sau khi cười qua, Sư Thanh Y rồi lại có chút hâm mộ cuộc sống tốt đẹp trước kia của Lạc Thần.

Trước kia nàng cùng người trong lòng của nàng ở cùng một chỗ, khẳng định vô cùng ngọt ngào đi. Sư Thanh Y thở dài, trong lòng nhàn nhạt bao phủ chút ghen tuông, rồi lại thay Lạc Thần cảm thấy vui vẻ, bất kể như thế nào, nàng luôn luôn hi vọng Lạc Thần có thể vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Lạc Thần một mực nhìn nàng, đương nhiên cũng đem những thay đổi trong biểu cảm trên mặt nàng nhìn vào trong mắt.

"Đúng rồi, vậy các ngươi tản bộ sẽ đi đến chợ đêm bên kia sao, nơi đó bán những thứ gì?" Sư Thanh Y không khỏi hiếu kì: "Ta ở trong sách thấy qua cái loại kia chợ đêm ngươi nói, đều là nói ban đêm sẽ có người ra bày sạp, bán chút mì sợi mì hoành thánh các loại, chính là cùng quán ăn khuya của chúng ta ở hiện tại không khác biệt lắm, là như thế sao?"

"Sẽ tản bộ đến chợ đêm. Ngươi nói như vậy cũng có, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Lạc Thần lần lượt trả lời: "Trong chợ đêm, còn có thể mua được rất nhiều vật hiếm lạ, ban ngày là không lộ diện."

"Ví dụ như vật hiếm lạ gì cơ?"

"Ví dụ như một loại nồi đất." Lạc Thần nói.

"Nồi đất?" Ánh mắt Sư Thanh Y như phát sáng lên, sao trời đều rơi vào trong mắt nàng: "Cái gì nồi đất, có phải hay không đồ cổ từ dưới đất lấy ra ư, khẳng định có chỗ nào đó đặc biệt đi?"

"Đúng là rất thú vị." Lạc Thần nghiêng mắt liếc nàng một cái: "Loại này nồi đất, nếu ngươi mua về, ngươi đem cái nồi đất này hướng dưới đất đập bể, nồi đất vỡ, bỗng nhiên từ đáy nồi sẽ lộ ra rất nhiều câu hỏi, đặt câu hỏi cho ngươi."

Sư Thanh Y: .......

"...... Giả sao?" Nàng suy nghĩ tinh tế, kỳ thật đã cảm thấy được đặc biệt không thích hợp, thế nhưng nàng luôn rất tin tưởng Lạc Thần, nên cuối cùng vẫn muốn xác định một chút.

"Ừ." Lạc Thần nói: "Ta lừa ngươi."

Sư Thanh Y: .......

Lúc này nàng mới chắc như đinh đóng cột mà xác nhận suy đoán trong lòng, Lạc Thần quả nhiên là đang nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc, rõ ràng chính là lấy "khúc cuối đập vỡ nồi đất hỏi " cho đến rất nhiều câu hỏi để trêu đùa nàng.

"Ngươi như thế nào lại nói hươu nói vượn?" Sư Thanh Y vô ý thức tiến đến bên người Lạc Thần, đưa tay kéo xuống góc áo Lạc Thần, hừ nhẹ một tiếng: "Gạt ta chơi vui sao?"

Ánh mắt Lạc Thần ngẩn ra, đầu tiên là nhìn tay nàng dắt góc áo, ánh mắt lại chậm rãi đi lên, rơi xuống trên mặt Sư Thanh Y.

Môi Sư Thanh Y bởi vì bất mãn mà cắn khe khẽ ra một chút hồng, khóe mắt chân mày đều mang như có như không chút quở trách, nhìn qua xinh đẹp cực kỳ.

Bất quá rất nhanh, nàng bị Lạc Thần nhìn chăm chú, hai má dần dần nổi lên đỏ ửng, rồi lại trắng bệch.

Nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình tựa như là đang hướng Lạc Thần làm nũng?

Điên rồi, nàng khẳng định là điên rồi.

Nhưng mà những tiểu động tác cùng dáng vẻ này của nàng hoàn toàn đều là tự nhiên bộc lộ, vào lúc nàng không ý thức được, nàng liền đã làm như vậy. Tựa như là vẫn luôn khắc ghi vào chỗ sâu nhất bên trong xương cốt, chỉ cần được kích một chút, liền phá vỡ niêm phong tràn ra ngoài.

Trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y làm nũng. Chính nàng còn bị bản thân hù dọa, mình vậy mà còn có thể làm nũng sao?

Nàng giống như là phát hiện một mặt đặc biệt xấu hổ của mình, muốn giấu cũng giấu không được, bảy hoảng tám vội mà rút tay về, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Lạc Thần lại tiếp tục câu hỏi trước đó của nàng, mặt không gợn sóng mà đáp: "Chơi vui."

Sư Thanh Y: .......

(KTT tập 15   13-11-2021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop