Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Lời Nói Trong Bóng Đêm


Đêm ấy, An Nhiên không tài nào ngủ được. Tiếng gió ngoài vườn vi vu len qua khe cửa sổ, mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng. Nàng nằm nghiêng trên giường, đôi mắt mở to, nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày qua.

Từ khi về phủ Cẩn Du, thiếp luôn cảm thấy có một bóng dáng vô hình theo sát. Không ồn ào, không phô trương, nhưng lại cho thiếp cảm giác an toàn. Đặc biệt là lần tấm ngói rơi xuống, chỉ cách đầu thiếp một sợi tóc, nếu không có bàn tay vô hình kia đỡ lấy... có lẽ thiếp đã không còn ngồi đây để thở dài nữa.

An Nhiên khẽ trở mình, lòng dấy lên một nỗi tò mò xen lẫn ấm áp. Cuối cùng, thiếp khẽ gọi:

— Cẩn Du... chàng có ở đó không?

Trong căn phòng tĩnh mịch, tưởng chừng chẳng có ai đáp lại. Nhưng chỉ sau một khắc, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ góc tối:

— Ta ở đây.

An Nhiên hơi giật mình, ngồi bật dậy. Ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu lên bóng dáng cao lớn của hắn, đang đứng yên lặng nơi một góc phòng, như thể hắn vốn dĩ đã chờ sẵn từ lâu.

— Chàng... quả thật luôn ở bên thiếp sao? — giọng nàng run nhẹ, nhưng ánh mắt lại sáng lên một tia ấm áp.

Cẩn Du bước ra khỏi bóng tối, dáng điềm tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng không chớp.

— Đúng vậy. Từ ngày nàng bước vào phủ này, ta chưa từng để nàng rời khỏi tầm mắt.

An Nhiên thoáng nghẹn ngào, tim đập nhanh.

— Vì sao chàng lại làm vậy? Thiếp chỉ là một nữ tử vô tình bị cuốn vào cuộc hôn nhân này, vốn chẳng liên quan đến những ân oán hay kẻ thù của chàng.

Cẩn Du khẽ cười, nụ cười mơ hồ như gió thoảng.

— Bởi vì nàng là thê tử của ta. Ta không để bất cứ ai động đến nàng.

Hai má An Nhiên nóng bừng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Nàng nhìn hắn, ánh mắt long lanh như có sóng nước:

— Chàng thật sự xem thiếp... là thê tử sao? Hay chỉ là một trách nhiệm nhất thời?

Cẩn Du im lặng một thoáng, sau đó bước đến gần, ngồi xuống cạnh giường. Hơi thở hắn trầm ổn, mang theo mùi mực tàu thoang thoảng. Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, giọng nói chậm rãi mà chắc nịch:

— Nàng là thê tử của ta. Không phải giả, cũng chẳng phải trách nhiệm.

Tim An Nhiên run lên, trong lồng ngực như có một nhành hoa chớm nở. Nhưng cùng lúc, nỗi lo lắng lại dấy lên.

— Nhưng... kẻ thù của chàng đã bắt đầu nhằm vào thiếp. Nếu thiếp chỉ là gánh nặng, chi bằng... để thiếp rời khỏi phủ này.

Cẩn Du thoáng cau mày, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng kiên định:

— Đừng bao giờ nói vậy nữa. Chỉ cần nàng còn ở bên ta, ta sẽ không để bất cứ ai chạm đến nàng. Nàng không phải gánh nặng, mà chính là điểm yếu duy nhất khiến ta phải mạnh mẽ hơn.

Đôi mắt An Nhiên mở to, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Nàng chưa từng nghe hắn thốt ra lời nào dịu dàng đến thế. Trái tim nàng thắt lại, khẽ run rẩy thì thầm:

— Cẩn Du... thiếp không biết từ khi nào, nhưng... thiếp đã không còn sợ hãi khi ở bên chàng nữa. Trái lại... thiếp thấy bình yên.

Trong ánh trăng, đôi mắt hắn bỗng dịu lại, lộ ra sự chân thành hiếm thấy. Hắn khẽ nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với ánh nhìn của hắn.

— An Nhiên... nàng có tin ta không?

— Thiếp... tin. — nàng đáp, giọng run nhưng chắc chắn.

Khoảnh khắc ấy, gió ngoài sân như cũng ngừng thổi, chỉ còn lại nhịp tim vang vọng trong căn phòng.

Cẩn Du khẽ buông nàng ra, đứng dậy:

— Nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau, nàng không cần lo lắng gì nữa. Chỉ cần nhớ, bên cạnh nàng luôn có ta.

An Nhiên khẽ gật đầu, đôi mắt long lanh, dõi theo bóng dáng hắn hòa vào màn đêm. Trước khi biến mất, hắn để lại một câu nói khiến nàng không ngủ được cả đêm:

— Nàng là của ta. Mãi mãi.

Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, nhưng lòng An Nhiên lại ấm áp lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro