
Chương 6: Quan Sát Thầm Lặng
Thời gian trôi qua, Hạ phủ vẫn giữ nguyên nhịp sống uy nghiêm nhưng khắc nghiệt. An Nhiên ngày càng nhận ra rằng, cuộc sống tại đây không chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, mà còn là một trường học khắc nghiệt, nơi mọi hành động, lời nói, và thậm chí là ánh mắt cũng có thể bị đánh giá, hiểu lầm hay lợi dụng.
Cô bắt đầu quan sát Cẩn Du một cách thầm lặng. Ban đầu, chỉ là tò mò, nhưng dần dần, sự quan sát trở thành một thói quen. Mỗi khi hắn bước vào phòng, An Nhiên không chỉ nhìn hình dáng uy nghiêm, mà còn chú ý đến từng cử chỉ, từng nhịp thở, từng ánh mắt thoáng qua.
Cô nhận thấy "phu quân" của mình không giống những nam nhân thường thấy trong kinh thành. Hắn không uống rượu, không gần gũi mỹ nữ, và luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng với tất cả người xung quanh. Cẩn Du sống như một bóng ma giữa Hạ phủ: mọi người kính nể nhưng cũng e sợ, không ai dám đến gần, và hắn cũng chẳng tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai.
Một buổi chiều, khi An Nhiên đi dạo quanh thư viện, cô bắt gặp hình ảnh khó ngờ: Cẩn Du ngồi một mình trong thư phòng, ánh nến hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị, đôi tay vuốt ve một bức tranh cổ. Ánh mắt hắn tràn đầy sự nhớ nhung, cô đơn. Cảnh tượng ấy khiến An Nhiên khẽ thở dài, trái tim nàng xao xuyến lạ thường. Trong phút chốc, nàng tự hỏi: liệu Cẩn Du cũng có một người trong lòng? Liệu những ngày lạnh lùng ấy, liệu hắn có từng mơ về hạnh phúc?
Từ đó, An Nhiên bắt đầu quan sát cẩn thận hơn. Cô nhận ra những thói quen nhỏ: hắn thích ngồi nhìn trăng, ghi chép trong nhật ký, kiểm tra bản đồ vào giờ nhất định. Những thói quen ấy không chỉ tiết lộ tính cách, mà còn mở ra một cánh cửa nhỏ để nàng hiểu về con người thật của Cẩn Du, ẩn sâu bên dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Một hôm, An Nhiên quyết định thử tiếp cận hắn một cách khéo léo. Cô bảo tỳ nữ mang canh hầm đến thư phòng, nói rằng nàng tự tay chuẩn bị, hy vọng "một chút ấm áp" sẽ khiến Cẩn Du chú ý.
Cẩn Du nhận lấy chén canh, nhìn kỹ mùi vị và màu sắc. Hắn nhấp một ngụm, nhưng chỉ đặt xuống ngay, không nói gì. An Nhiên đứng lặng, tim đập nhanh, cảm giác thất vọng nhưng cũng đầy tò mò. Chờ một chút, nàng nhận thấy ánh mắt Cẩn Du lóe lên một tia sáng ấm áp hiếm thấy, như thể hắn bất ngờ trước sự quan tâm nhỏ bé này.
—Ngươi... —Cẩn Du bắt đầu, giọng trầm, nhưng rồi hắn dừng lại, không nói gì thêm, chỉ quay lại làm việc.
Khoảnh khắc ấy khiến An Nhiên vừa vui mừng vừa e dè. Cô nhận ra rằng, muốn chiếm được sự quan tâm của hắn không hề dễ dàng, và mỗi hành động, mỗi lời nói đều cần được cân nhắc kỹ lưỡng.
Ngày tiếp theo, An Nhiên quyết định quan sát Cẩn Du từ xa, để hiểu rõ hơn. Cô theo dõi hắn trong các buổi họp binh, thấy hắn nghiêm khắc, sắc bén, luôn cân nhắc từng kế sách. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cô thấy hắn đi một mình ra sân thượng, ngước mắt nhìn trăng, lặng lẽ, cô đơn đến mức khiến cô muốn bước lại gần và hỏi han.
Những ngày sau đó, An Nhiên bắt đầu học cách kết hợp giữa quan sát và hành động. Nàng không chỉ muốn hiểu Cẩn Du, mà còn muốn học cách thích nghi với Hạ phủ, học cách sống cạnh một người lạnh lùng, uy quyền và khó đoán.
Cô bắt đầu thử tìm hiểu thói quen nhỏ nhặt nhất: giờ ngủ, giờ ăn, cách hắn xem bản đồ, cách hắn kiểm tra binh lính. Mỗi chi tiết đều được cô ghi nhớ, phân tích, và từ đó, tìm cách bước gần hơn mà không khiến hắn phòng bị.
Một buổi chiều mưa nhẹ, An Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn ra sân phủ, thấy Cẩn Du trong mưa, lặng lẽ quan sát binh lính tập luyện. Nàng thở dài, cảm giác vừa tiếc nuối vừa khâm phục. Người đàn ông này, bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, đều toát lên sự trách nhiệm và quan tâm thầm lặng mà không phải ai cũng nhìn thấy.
Để tìm cách tiếp cận, An Nhiên bắt đầu tham gia các buổi tập luyện cùng binh lính, với sự hướng dẫn của Cẩn Du. Ban đầu, cô vụng về, các động tác không chuẩn, nhưng nàng kiên nhẫn học hỏi. Cẩn Du đứng quan sát, thỉnh thoảng chỉnh một động tác, thỉnh thoảng nhíu mày trước một sai sót, nhưng không ngăn cản. Hắn dường như đang quan sát, chờ đợi, và cũng thử thách tiểu thư Lạc gia: nàng có thể thích nghi, hay sẽ gục ngã trước áp lực?
Qua mỗi buổi tập, An Nhiên học được nhiều hơn: cách quan sát binh lính, cách xử lý tình huống bất ngờ, cách kiềm chế cảm xúc trước những lời khiêu khích. Mỗi bước tiến nhỏ đều khiến nàng tự tin hơn, và dần cảm nhận được sự tôn trọng âm thầm từ Cẩn Du.
Một buổi tối, sau khi tập luyện xong, Cẩn Du đứng đối diện An Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm. Hắn không nói lời nào, nhưng hành động đơn giản: trao cho nàng chiếc khăn thấm mồ hôi. Hành động ấy không lớn, không ồn ào, nhưng trong ánh mắt An Nhiên, đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận sự quan tâm thật sự từ người chồng.
Cô cúi đầu nhận khăn, tim đập nhanh. Lần đầu tiên, khoảng cách băng giá giữa hai người dường như được rút ngắn một chút. Nàng nhận ra, để bước vào thế giới của Cẩn Du, nàng cần kiên nhẫn, học cách quan sát, và hành động một cách thận trọng nhưng không ngừng.
Ngày qua ngày, An Nhiên quan sát, học hỏi, và thử thách chính bản thân. Cô nhận ra rằng, sự cô độc trong phủ tướng quân không hoàn toàn là sự trống rỗng: nếu biết cách nhìn, biết cách hiểu, nàng có thể tìm ra những khe hở nhỏ, nơi sự quan tâm và tình cảm ẩn chứa.
Còn Cẩn Du, trong sự cô độc vĩnh viễn của hắn, cũng bắt đầu nhận ra một điều: tiểu thư Lạc gia không giống những người khác. Nàng không chỉ dịu dàng, yếu ớt, mà còn kiên nhẫn, nhạy bén và biết cách quan sát. Dần dần, hắn không còn xem nàng như một phu nhân chỉ cần quản lý hình thức, mà bắt đầu coi nàng như một đối tác, một người mà hắn cần quan sát kỹ càng và thậm chí... một người có thể hiểu hắn theo cách riêng.
Mối quan hệ giữa họ, từ khoảng cách và lạnh lùng, bắt đầu nảy sinh những thay đổi âm thầm. Một cái nhìn thoáng qua, một hành động nhỏ, một cử chỉ tinh tế... tất cả đều khiến trái tim An Nhiên rung động, đồng thời khiến Cẩn Du phải thừa nhận sức mạnh và ý chí tiểu thư Lạc gia.
Dù vẫn còn xa cách, vẫn còn lạnh lùng, nhưng sự quan sát thầm lặng này là bước đầu tiên mở ra một kỷ nguyên mới trong Hạ phủ—nơi quyền lực, mưu trí, và cảm xúc sẽ bị thử thách liên tục. Và từ những khoảng lặng, những cú nhìn, những hành động nhỏ, mối quan hệ giữa hai con người tưởng chừng băng giá này đang dần hé mở, âm thầm nhưng chắc chắn.
An Nhiên tự nhủ: nàng sẽ tiếp tục học cách quan sát, học cách đứng vững, và biết đâu, từ sự thầm lặng này, nàng sẽ tìm ra cách bước vào trái tim người đàn ông lạnh lùng kia.
Còn Cẩn Du, hắn cũng biết: nàng tiểu thư này, dù dịu dàng, nhưng là thử thách không hề đơn giản. Hắn nhận ra rằng, nàng không chỉ là một phu nhân yếu đuối để duy trì hình thức hôn nhân, mà còn là một con người có tư duy, nhạy bén và sức chịu đựng. Hắn bắt đầu thầm quan sát nàng, đoán suy nghĩ, và đôi khi điều chỉnh hành vi của chính mình—một điều chưa từng xảy ra với bất kỳ ai trước đây.
Một buổi sáng, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ phủ chiếu xuống phòng tập, An Nhiên bước vào, tay cầm một chiếc cuốn sổ ghi chép cẩn thận những quan sát và nhận xét về Cẩn Du. Nàng viết về cách hắn nhấc bản đồ, cách hắn xem báo cáo quân sự, thậm chí cả những lúc hắn thở dài, nhíu mày khi đứng một mình. Mỗi chi tiết đều được ghi lại, như một tấm bản đồ dẫn lối vào tâm trí chiến thần.
Cẩn Du xuất hiện từ hành lang, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ trong tay nàng. Hắn không nói gì, chỉ đứng yên, quan sát. An Nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhưng không hề đáng sợ như trước. Hắn chỉ đơn giản là... nhìn, như muốn hiểu nàng hơn qua từng nét chữ, từng nhận xét. Khoảnh khắc ấy kéo dài vài giây, nhưng đủ để hai người cảm nhận rằng, khoảng cách băng giá giữa họ đang dần được nới lỏng.
Những ngày sau, An Nhiên bắt đầu thử thách bản thân nhiều hơn. Nàng chủ động tham gia vào việc sắp xếp phòng ốc, theo dõi binh lính luyện tập, và đôi khi đưa ra những nhận xét nhỏ về chiến lược mà Cẩn Du đang cân nhắc. Hắn không trả lời nhiều, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo, và thỉnh thoảng gật đầu, như một sự công nhận âm thầm.
Một lần, trong lúc luyện tập kiếm, An Nhiên sơ ý trượt chân, suýt ngã. Cẩn Du nhanh chóng nắm lấy tay nàng, kéo cô đứng thẳng, ánh mắt nhìn sâu vào mắt nàng, lạnh lùng nhưng có một chút quan tâm:
—Chú ý hơn đi. Ngươi không thể sơ suất ở Hạ phủ.
An Nhiên đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô biết rằng, dù lời nói sắc bén, nhưng hành động ấy cho thấy hắn quan tâm, dù kín đáo và thầm lặng. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự gần gũi tinh tế, mà không cần lời nói hay nụ cười.
Cứ như vậy, mối quan hệ giữa họ dần chuyển biến: từ khoảng cách, lạnh lùng, trở nên... đầy ẩn ý. An Nhiên học cách quan sát, học cách hiểu những cử chỉ nhỏ, và biết rằng, đôi khi sự thầm lặng cũng có thể chứa đựng tình cảm.
Còn Cẩn Du, hắn bắt đầu thừa nhận một điều: tiểu thư Lạc gia không phải là một đối tượng dễ xem thường. Nàng kiên nhẫn, thông minh và nhạy cảm với những hành vi nhỏ nhất. Hắn nhận ra rằng, để hiểu và quản lý mối quan hệ này, hắn phải quan sát thận trọng, suy tính kỹ lưỡng và thậm chí, phải thay đổi một phần bản thân.
Một buổi tối, khi gió thổi qua sân phủ, An Nhiên ngồi bên cửa sổ phòng tân hôn, ánh trăng chiếu qua rèm. Cô lặng lẽ nhìn ra vườn, nơi Cẩn Du đứng nhìn xa xăm về phía chân trời, đôi tay khoanh lại, lặng yên. Cảnh tượng ấy khiến trái tim nàng xao xuyến. Lần đầu tiên, nàng nhận ra, sự cô độc của hắn không phải là sức mạnh, mà là nỗi đau và trách nhiệm, một nỗi cô đơn mà không ai có thể xâm nhập nếu không được phép.
Khoảnh khắc ấy, An Nhiên tự nhủ: "Nếu muốn bước vào trái tim người này, ta phải kiên nhẫn, phải học cách quan sát và hành động thận trọng. Nhưng ta sẽ không lùi bước. Ta sẽ tìm thấy cách để tồn tại và, có lẽ, để được hiểu."
Còn Cẩn Du, trong bóng tối của phòng sách, lặng lẽ thở dài. Hắn nhận ra rằng, tiểu thư Lạc gia không chỉ là một đối tác trong hôn nhân chính trị, mà còn là người duy nhất khiến hắn phải quan sát và suy nghĩ nhiều hơn. Sự hiện diện của nàng, dù nhỏ bé và dịu dàng, đã phá vỡ phần nào lớp băng lạnh lẽo mà hắn xây dựng quanh mình.
Những ngày tiếp theo, An Nhiên tiếp tục quan sát thầm lặng, học cách hiểu, học cách thích nghi, học cách tồn tại trong Hạ phủ. Cô biết rằng, mối quan hệ này chưa hề đơn giản, nhưng từng hành động nhỏ, từng ánh mắt, từng cử chỉ kín đáo đều là những bước đi đầu tiên để hai con người dần hiểu nhau.
Cẩn Du cũng thay đổi dần. Hắn không mở lòng, không bộc lộ cảm xúc, nhưng sự quan sát thầm lặng của hắn ngày càng tinh tế. Hắn bắt đầu chú ý đến cảm xúc của An Nhiên, nhìn nhận nàng không chỉ là tiểu thư Lạc gia, mà còn là một cá nhân có sức mạnh, sự nhạy bén và ý chí kiên cường.
Và như vậy, trong phủ tướng quân, sự cô độc không còn hoàn toàn băng giá. Khoảng cách vẫn tồn tại, nhưng từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt, từng hành động quan sát thầm lặng đang tạo nên những sợi dây vô hình, kéo hai con người tưởng chừng lạnh lùng lại gần nhau hơn.
An Nhiên và Cẩn Du—hai cá thể xa cách, băng giá, nhưng trong sự thầm lặng, đang bắt đầu học cách hiểu, học cách cảm nhận, và học cách tồn tại cùng nhau. Những ngày quan sát thầm lặng này chính là bước đầu tiên mở ra một chuỗi biến cố, nơi quyền lực, tình cảm và mưu trí sẽ liên tục được thử thách.
Khoảng lặng này, tưởng chừng trống rỗng, nhưng lại đầy ẩn ý. Mỗi ngày, An Nhiên học được một chút, Cẩn Du nhận ra một chút, và sự thầm lặng ấy đang dần chuyển hóa thành một thứ sức mạnh tinh tế—sức mạnh kết nối hai con người, dù họ chưa từng nói ra một lời yêu thương, nhưng đã bắt đầu hiểu nhau theo cách riêng, đầy kín đáo nhưng không kém phần sâu sắc.
Và như vậy, quan sát thầm lặng trở thành nhịp sống mới trong phủ tướng quân: nơi quyền lực, sự cô độc và tình cảm âm thầm giao thoa, mở ra những bước tiến đầu tiên trong mối quan hệ phức tạp nhưng đầy tiềm năng giữa Lạc An Nhiên và Hạ Cẩn Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro