Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Bắt đầu và kết thúc

Chương 50

Ánh nắng bao phủ khu rừng già, tiếng gió rít trong lá cây. Viên Vĩ Anh đứng vững, mắt nhìn chằm vào hai bóng người đối diện. Cô cố gắng nhớ lại kỹ năng võ công, nhưng trí nhớ mờ nhạt làm cô cảm thấy bối rối. Hai kẻ thù, Tần Tường và Ngụy Trác, cười nhạt. Tần Tường bước về phía trước, tay nắm đấm. "Ngươi đừng mơ tưởng đến Thánh Nữ nữa, hôm nay ngươi phải chết!"

Viên Vĩ Anh cố gắng nhớ lại các động tác võ công, nhưng chỉ có thể phản ứng theo quán tính. Cô nhảy lùi, tránh đòn tấn công của Tần Tường.

Ngụy Trác tiếp tục tấn công, đòn đá nhanh như chớp. Viên Vĩ Anh phản ứng chậm, chỉ kịp đỡ được một phần đòn tấn công. Cô cảm thấy đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.

Tần Tường và Ngụy Trác tiếp tục tấn công, đòn đập liên tiếp. Viên Vĩ Anh cố gắng chống đỡ, nhưng sức mạnh và tốc độ của hai kẻ thù quá vượt trội. Viên Vĩ Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm nhìn mờ dần. Cô cố gắng đứng vững, nhưng sức mạnh cơ thể không đủ. Đòn tấn công cuối cùng của Tần Tường khiến cô ngã xuống đất, bất tỉnh.

Viên Vĩ Anh cảm thấy mình đang lơ lửng trong không gian, xung quanh là màn sương mù trắng. Cô cố gắng nhìn rõ, và một bóng người xuất hiện trước mặt.

Người đó có khuôn mặt giống hệt Viên Vĩ Anh, đôi mắt sáng rực.

"Ta là kí ức của ngươi." Người đó nói với giọng nói ồm ồm: "Đã đến lúc ngươi nhớ lại mọi thứ rồi, đừng để bản thân bỏ lỡ những điều quan trọng nhất của ngươi."

Viên Vĩ Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, những kí ức tưởng chừng như lãng quên, bị khoá lại ở một góc trong tiềm thức dần dần trở lại với cô. Cô nhớ lại cuộc sống trong hai năm qua: cuộc gặp gỡ với Như Tiên, mối tình cấm kị bị cấm đoán. Sự phũ phàng với Nhược Ỷ Mộng, và những năm tháng hạnh phúc bên cạnh Tế Nguyệt.

Viên Vĩ Anh cảm thấy cảm xúc dâng trào, hỗn độn. Cô nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc, đau khổ và những quyết định quan trọng. Những kí ức mới và cũ xen vào trong đầu khiến cô đau đớn, thì ra không phải mới xuyên đến đây, mà đã đến đây từ lâu rồi.

Bản thân ảo ảnh nói: "Ngươi đã quên quá lâu. Đã đến lúc ngươi phải nhớ và tiếp tục cuộc sống của mình."

Màn sương mù tan biến, Viên Vĩ Anh cảm thấy mình đang nằm trên đất, vết thương đau đớn. Cô mở mắt, nhìn lên bầu trời và thầm nghĩ: "Ta đã nhớ lại mọi thứ, chờ ta được không? Tế Nguyệt."

Viên Vĩ Anh chậm rãi mở mắt, ánh sáng yếu ớt từ môi trường xung quanh làm cô cảm thấy đau đớn. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ vết thương trên đầu và cơ thể làm cô phải nhíu mày.

Cô ngồi im lặng, cố gắng sắp xếp lại kí ức lộn xộn của mình. Những hình ảnh về Vân Hi, Như Tiên, Nhược Ỷ Mộng và Tế Nguyệt xuất hiện trong tâm trí cô.

Khi nghĩ đến Vân Hi, trái tim Viên Vĩ Anh như bị xé rách, từng nhát đập đau đớn. Cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề, khó thở. Cô nhớ lại tiếng cười ấm áp, ánh mắt sâu sắc và những lời hứa hẹn của Vân Hi. Mỗi ký ức như một mũi dao nhọn, đâm sâu vào lòng cô. Viên Vĩ Anh cảm thấy mình đang chìm trong biển đau khổ, không thể thoát ra. Viễn Vĩ Anh cũng nhận ra Vân Hi chính là nữ nhân mà cô từng giao đấu trong rừng, và chiếc bông tai còn lưu giữ như một ký ức không thể phai mờ.

Cô nghĩ về chiếc bông tai, nó như một biểu tượng của mối quan hệ phức tạp giữa hai người.

Nhắm mắt thật chặt, Viên Vĩ Anh biết mình cần bình tĩnh lại, việc bây giờ không phải chỉ biết đau buồn. Cô cố gắng dằn lại cảm xúc, biết rằng mình cần phải mạnh mẽ để đối mặt với tương lai. Cô lại nghĩ về Tế Nguyệt và quyết định quay về Ác Nhân Cốc càng sớm càng tốt, nếu không nàng ấy nhất định sẽ rất lo lắng. Viên Vĩ Anh cảm thấy nặng nề trong lòng, gánh chịu gánh nặng của sự tự trách và áy náy. Cô nghĩ về Tế Nguyệt, người đã luôn ở bên cạnh, lo lắng và chăm sóc mình. Nhưng trong thời gian đó, cô đã quên đi tình cảm của nàng, vô tư vui vẻ bên Vân Hi.

"Làm sao mà ta lại có thể quên đi nàng được chứ,Tế Nguyệt à?"

Với sự quyết tâm, Viên Vĩ Anh đứng dậy, bất chấp cơn đau đớn từ vết thương.

Viên Vĩ Anh ngồi lên trên giường, mắt nhắm chặt, cố gắng nhớ lại kỹ thuật vận dụng công lực. Cô tập trung vào hơi thở, cảm nhận năng lượng trong cơ thể.

Ký ức về công lực và kỹ thuật chiến đấu bắt đầu trở lại. Cô nhớ lại những bài tập, những trận đấu và những lời khuyên của Tế Nguyệt trong quá khứ khi hướng dẫn cô luyện công.

Đột nhiên, hình ảnh Nhược Ỷ Mộng xuất hiện trong tâm trí Viên Vĩ Anh. Cô nhớ lại cách Nhược Ỷ Mộng lén tấn công Vân Hi, và cảm giác nghi ngờ xen lẫn không thể tin được.

"Tại sao lại là nàng? Nàng ấy biết võ công sao? Hơn nữa, nụ hôn khi đó.."

Sau khi quay về Ác Nhân Cốc gặp Tế Nguyệt, cô nghĩ mình cần phải lén về hoàng cung một chuyến, gặp Nhược Ỷ Mộng.

Vân Hi ngồi một mình trên thuyền, sóng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Nàng nhìn ra xa, mắt sâu sắc suy tư. Ký ức về Viên Vĩ Anh ùa về, mỗi khoảnh khắc, mỗi nụ cười, mỗi lời nói. Nàng cảm thấy trái tim mình đau đớn, như bị xé rách.

"Tình cảm này... không chỉ là bằng hữu," Vân Hi tự nhủ, giọng nói nhỏ nhẹ. "Có phải là quá muộn rồi không?"

Cảm giác chia lìa, mất mát và nhớ nhung bao vây nàng. Vân Hi cảm thấy mình đang chìm trong đại dương sâu thẳm, không thể tìm thấy bờ bến.

Nàng tự nói với chính mình: "Chúng ta có lẽ, chỉ đến đây mà thôi."

Trải qua ba ngày dưỡng thương, Viên Vĩ Anh bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống. Cô lần mò qua những con đường nhỏ, hỏi người dân trên đảo về lịch trình tàu thuyền.

"Lão bà bà, có biết tàu thuyền nào về Trung Nguyên không?" Viên Vĩ Anh hỏi một người phụ nữ già.

Người phụ nữ nhìn cô với sự quan tâm. "Có một thuyền buôn chuẩn bị xuất phát ngày mai. Hãy đến bến cảng trước bình minh."

Viên Vĩ Anh lên thuyền buôn, rời đảo giữa biển rộng. Những ngày tháng trên biển, cô đối mặt với sóng gió gập ghềnh, nhớ nhung da diết. Ánh trăng chiếu sáng mặt nước, làm cho trái tim cô thêm xao xuyến. Sau khi cập bờ, Viên Vĩ Anh tiếp tục hành trình bằng đường bộ. Cô đi qua những con đường nhỏ, làng mạc yên ả. Gặp gỡ người dân địa phương, hỏi đường và tìm kiếm thông tin về con đường phía trước.

Cô vượt qua rừng sâu, sông rộng, chặng đường gập ghềnh. Bóng cây che khuất ánh nắng, tiếng chim hót vang vọng. Cô cảm thấy tự do và quyết tâm. Viên Vĩ Anh tìm thấy lối vào bí mật của Ác Nhân Cốc, chỉ có cấp cao biết. Cô sử dụng kỹ năng và kinh nghiệm để tránh phát hiện. Đi qua các hành lang tối, tránh người bảo vệ.

Viên Vĩ Anh tiếp cận gian phòng của Tế Nguyệt, nhưng tiếng trò chuyện của hai người nô tì khiến cô dừng lại:

"Ta nghe nói Cung chủ đã có tân sủng?"

"Thật à? Người đó là ai? Chẳng phải Vĩ Anh đại nhân.."

"Ngươi điên à, tổng quản đã dặn dò không được nhắc đến tên người đó mà."

Viên Vĩ Anh cảm thấy như bị đấm thẳng vào tim. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm, nỗi đau và ghen tuông dâng trào. Bình tĩnh lại, Viên Vĩ Anh nở nụ cười tự giễu, chẳng phải chính bản thân mình và Tế Nguyệt cũng như vậy mà đến với nhau sao?

Viên Vĩ Anh bước vào gian phòng quen thuộc, ánh nến mờ ảo chiếu sáng. Cô tìm kiếm chiếc bông tai của Vân Hi mà mình đã cất đi. Nếu đã không còn tình cảm gì, Viên Vĩ Anh cũng không có ý định làm phiền đến Tế Nguyệt, chỉ muốn lặng lẽ rời đi.

Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi, Viên Vĩ Anh cảm nhận được sự hiện diện. Cô quay đầu, thấy Tế Nguyệt đứng đó, nhìn mình thật lâu.

Tế Nguyệt mắt sâu sắc, không nói một lời. Không khí im lặng, chỉ có tiếng thở dìu dịu.

Viên Vĩ Anh cảm thấy tim đập nhanh, hỗn loạn cảm xúc. Cô không biết phải làm gì.

Hết chương 50


Sau rất nhiều ngày rồi, mình đã quay lại, rất hạnh phúc nếu mọi người vẫn còn ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro