Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đại hội thể thao (p2)

Diệp Tri Hạ đứng lặng trong không khí náo nhiệt của đại hội thể thao, ánh mắt nàng chăm chú dõi theo bóng dáng Lục Quân giữa đám đông. Dù đã nhiều năm trôi qua, cảm xúc mà Lục Quân gợi lên trong lòng nàng vẫn không thay đổi. Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt ấy, đến nụ cười tươi rạng ngời của Lục Quân, trái tim Diệp Tri Hạ vẫn rung lên như thuở ban đầu. Một cảm xúc phức tạp, vừa ấm áp vừa đau nhói, cứ thế bám lấy nàng không buông. Hôm nay, giữa không gian sôi động, Diệp Tri Hạ tự hỏi liệu nàng có đủ can đảm để đối diện với Lục Quân thêm một lần nữa hay không.

Trận chung kết bóng rổ sắp bắt đầu. Trên khán đài, tiếng reo hò cổ vũ không ngừng nghỉ, sự phấn khích tràn ngập khắp nơi. Đây là trận đấu quyết định, và cả hai đội đều không dễ dàng để vuột mất cơ hội giành chiếc cúp vô địch. Lục Quân vốn không có tên trong đội hình xuất phát, nhưng khi đội trưởng của đội gặp chấn thương không thể thi đấu, cô lập tức được kêu vào thay thế.

Lục Quân lặng lẽ bước vào phòng thay đồ, đôi mắt sắc bén nhưng sâu thẳm không giấu được chút băn khoăn. Chiếc túi xách quen thuộc của cô nằm trên ghế, cô tìm trong đó chiếc băng bảo vệ cổ tay trái đã lâu không còn dùng đến, một chữ Lục tinh xảo được thêu trên chiếc băng bảo vệ cổ tay, đây là do chính tay Diệp Tri Hạ đã thêu lên và tặng cho cô. Ánh mắt Lục Quân thoáng qua chút do dự khi chạm vào nó, rồi cô chậm chạp tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra. Chiếc đồng hồ màu bạc quen thuộc, vật cô luôn đeo bên mình, giờ đây nằm yên trên mặt bàn. Nhưng khi lớp dây đeo đồng hồ được tháo ra, hàng loạt những vết cắt chằng chịt ẩn sau đó bại lộ trước ánh sáng. Vết thương đã cũ, có những vết chỉ còn là dấu mờ lồi lên. Những vết cắt dữ tợn ấy hiện rõ trên làn da trắng ngần của cô. Lục Quân nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của mình, nơi mà không ai khác có thể nhìn thấy ngoài cô. Mỗi lần tháo đồng hồ, cảm giác trống rỗng lại ùa về. Nó không chỉ là một chiếc đồng hồ đơn thuần, mà còn là thứ che giấu phần sâu thẳm nhất của cô, những vết sẹo không chỉ trên da thịt mà còn trong tâm hồn.

***

Ngay từ những phút đầu tiên, trận đấu diễn ra căng thẳng và kịch tính. Đội 2 có lợi thế về thể lực và chiều cao, liên tục tấn công mạnh mẽ, ép sân đối thủ. Nhưng dưới sự chỉ huy tài tình của Lục Quân, đội 1 cũng không hề nao núng, bình tĩnh phòng thủ và phản công sắc bén. Lục Quân không chỉ xuất sắc ở vai trò đội trưởng mà còn là người ghi điểm chủ chốt của đội. Khi thời gian trận đấu dần trôi qua, điểm số giữa hai đội luôn bám sát nhau, không ai chịu nhường ai. Lục Quân liên tục thực hiện những cú ném bóng chuẩn xác từ giữa sân, mang về những điểm số quan trọng cho đội mình. Tuy nhiên, đội 2 cũng không kém cạnh, họ dùng chiến thuật ép sát, không ngừng gây áp lực và kèm chặt Lục Quân.

Đến cuối hiệp ba, khi điểm số giữa hai đội đang hòa 50-50, sự căng thẳng trên sân đấu đạt đỉnh điểm. Tiếng hô hoán từ khán đài vang lên khắp sân đấu khi Lục Quân ngã xuống. Đó là một cú đẩy thô bạo từ phía đối phương. Đội 2 đã quyết định chơi quyết liệt hơn để vô hiệu hóa Lục Quân, cầu thủ quan trọng nhất của đội 1. Cú ngã không tác động trực tiếp đến đầu gối của Lục Quân, nhưng cổ tay trái của cô lại hứng trọn cú va chạm mạnh. Cơn đau bất chợt khiến Lục Quân cau mày, bàn tay không thể cử động như ý muốn. Mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán cô. Ngay lập tức, đồng đội của Lục Quân chạy tới, trong khi phía đội 2 vẫn đứng đó với vẻ mặt không mấy thiện chí. Không khí trên sân bắt đầu nóng lên, hai bên cầu thủ bước đến gần nhau, tiếng tranh cãi vang lên gay gắt.

"Con mẹ nó, mày làm cái gì vậy? Đó là cách tụi mày vào chung kết à?" Một cầu thủ đội 1 giận dữ hét lên, chỉ tay về phía cầu thủ vừa va chạm với Lục Quân.

Đội 2, thay vì thừa nhận hành vi thô bạo, lại lạnh lùng đáp trả:

"Chơi thể thao mà, va chạm là chuyện bình thường. Đừng có làm quá!"

Sự giận dữ dâng cao giữa hai đội, và chỉ trong chốc lát, xô đẩy đã xảy ra. Các trọng tài ngay lập tức thổi còi yêu cầu tạm dừng trận đấu, nhưng tình hình trên sân đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Những cái đẩy, những lời la ó không ngừng vang lên từ cả hai bên. Đội 1 đang phản ứng mạnh mẽ vì cho rằng đối phương cố tình gây chấn thương cho Lục Quân. Lục Quân, dù đang đau đớn, vẫn cố gắng gượng dậy, giơ tay ra hiệu cho đồng đội bình tĩnh lại. Cô không muốn đại hội thể thao mà mọi người vất vả chuẩn bị bấy lâu nay lại kết thúc bằng một màn ẩu đả, còn ra thể thống gì nữa.

"Được rồi, dừng lại!" Lục Quân lên tiếng, giọng mạnh mẽ nhưng cũng không giấu nổi cơn đau trong từng từ. "Chúng ta không cần thắng kiểu này!"

Cơn đau nhói lên ngay lập tức, nhưng Lục Quân chỉ cắn chặt răng, không để lộ ra bất kỳ biểu cảm đau đớn nào. Cô khẽ xoa cổ tay, ánh mắt kiên định nhìn về phía huấn luyện viên. "Tôi không sao, tiếp tục trận đấu," cô nói, giọng đầy cương quyết.

Huấn luyện viên do dự, nhưng Lục Quân đã sớm đứng dậy, dù gương mặt lộ rõ sự đau đớn. Đội 1 nghe lời cô, dần lùi lại, nhưng ánh mắt họ vẫn tràn đầy sự tức giận và cảnh giác về phía đội 2. Các trọng tài can thiệp, giữ trật tự trên sân, yêu cầu cầu thủ cả hai bên kiềm chế.

***

Trên khán đài, không khí căng thẳng chẳng kém gì dưới sân. Hạ Chi Sơ, vốn vui vẻ và dễ tính, giờ đây đang mắng ầm lên cùng những người cổ vũ khác của đội 1, tiếng la ó dậy sóng như muốn át đi sự bất công mà đội 1 phải chịu. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì phẫn nộ, hai tay nắm chặt lấy lan can. Thậm chí, người luôn trầm tĩnh như Tống Hân Nhiễm cũng không thể kiềm chế nổi mà buột miệng chửi vài câu, đôi mắt cô lạnh lẽo hẳn khi nhìn xuống đội 2. Nhưng giữa sự hỗn loạn đó, Diệp Tri Hạ lại là người duy nhất ngồi bất động. Ánh mắt nàng dán chặt lên người Lục Quân từ khoảnh khắc cô ngã xuống. Cả thế giới xung quanh như bị bỏ qua, trong tâm trí Diệp Tri Hạ chỉ có hình ảnh Lục Quân - mạnh mẽ đứng dậy, cắn răng chịu đựng để tiếp tục trận đấu. Từng cái nhíu mày khắc chế, từng động tác gượng gạo nhưng cố tỏ ra bình thường của Lục Quân đều không thể qua khỏi mắt nàng. Diệp Tri Hạ biết rất rõ tình trạng của Lục Quân. Nàng có thể nhận ra những dấu hiệu mà người khác không nhìn thấy: đôi vai hơi run, cách Lục Quân cử động cổ tay trái một cách kín đáo để không ai phát hiện ra. Diệp Tri Hạ cắn chặt môi, lòng nàng nhói đau từng cơn.

"A Quân..."

***

Hiệp đấu cuối cùng bắt đầu với sự căng thẳng tột độ. Lục Quân dù bị đau ở cổ tay, vẫn di chuyển khéo léo, sử dụng sự thông minh và kinh nghiệm để né tránh những pha va chạm từ đội đối thủ. Những cơn đau thỉnh thoảng nhói lên khiến Lục Quân khẽ nhíu mày, nhưng cô không cho phép mình dừng lại. Cô hiểu, chỉ cần có một chút chậm trễ hay sai sót, đội 1 sẽ mất đi cơ hội giành chiến thắng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, cả hai đội đều dốc hết sức lực. Với tỷ số 60-58 nghiêng về đội 2, áp lực đè nặng lên vai từng thành viên của đội 1. Từng ánh mắt hướng về Lục Quân, biết rõ rằng trận đấu chỉ còn lại hai phút cuối cùng, và đây là cơ hội duy nhất để họ lật ngược tình thế.

Đội 2 tiếp tục tấn công mạnh mẽ, cố gắng kéo giãn khoảng cách điểm số, nhưng đội 1 đã phản ứng ngay lập tức với một phòng thủ kiên cường. Những cú va chạm trên sân mỗi lúc một quyết liệt, nhưng đội 1 không hề nao núng. Lục Quân vẫn giữ bình tĩnh, đọc tình huống nhanh nhẹn. Và rồi, thời khắc mà cả đội 1 chờ đợi đã đến. Trong một pha phản công nhanh, bóng được chuyền về phía Lục Quân. Đứng ngoài vạch ba điểm, cô nhìn lướt qua bảng điểm, đồng đội và đối thủ, rồi quyết định ném bóng từ khoảng cách xa. Khán đài đột ngột im lặng, tất cả như nín thở theo dõi từng chuyển động của cô. Cảm nhận cơn đau ở cổ tay trái càng rõ rệt, nhưng Lục Quân vẫn nhấc chân, dùng sức lực còn lại, nhắm vào rổ.

Quả bóng xoay tròn trong không trung, ánh mắt của mọi người dõi theo nó không rời. Một giây, hai giây... Bóng chạm vào vành rổ, lắc lư một chút. Khán giả như muốn đứng bật dậy, cả sân đấu như đóng băng trong khoảnh khắc đó. Và rồi—bóng rơi xuống rổ, hoàn hảo!

"Ba điểm!"

Tiếng reo hò bùng nổ từ khắp khán đài. Đội 1 đã vượt lên dẫn trước 61-60. Đám đông không thể kiềm chế nổi sự phấn khích, tiếng hò reo và vỗ tay vang dội khắp nơi. Đội 2 bàng hoàng nhìn bảng điểm, thời gian chỉ còn vài giây, không đủ để họ tổ chức một pha phản công nào nữa. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, đội 1 lập tức ùa vào sân. Các đồng đội lao đến, ôm chầm lấy Lục Quân, tất cả hòa vào những tiếng hò hét đầy phấn khích. Cô chỉ cười, dù cơn đau đang gặm nhấm cổ tay trái. Lục Quân nhìn về phía khán đài, nơi những người thân quen đang reo hò nở 1 nụ cười xán lạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro