Chương 63
Thái dương Lạp Lệ Sa đột nhiên nhảy lên, hiếu kỳ vừa mới trỗi dậy liền rơi xuống đất, ngã chỏng vó lên trời, oán hận đến ngứa răng, vừa định nói cúp máy.
"Chị nhớ rồi!" Hai mắt Đào Kính Hàn sáng lên, đáy mắt thoáng hiện tia kích động: "Em đã xem <Hành trình kỳ tích> mới phát sóng gần đây chưa?"
Khi nói câu này, khóe mắt nàng lóe lên tia trêu chọc, như là đã nhìn thấu bí mật của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Đào Kính Hàn.
Nàng muốn biết việc này cũng không khó, mấy ngày nay nàng bận rộn như vậy, Lâm Khê chỉ cho nàng ăn cỏ, mỗi ngày về ký túc xá chỉ muốn ngủ, muốn trải qua một ngày vừa đói vừa mệt sớm nhất có thể.
Hôm đó nàng đang ngủ mê man, điện thoại dưới gối nổ lên như sấm, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Đó là Lâm Khê.
Nàng hoà hoãn tâm tình, động viên không khí rời giường, thuận miệng trả lời điện thoại, sau đó đầu dây bên kia kêu nàng xem <Hành trình kỳ tích>.
Cũng nhìn thấy một màn làm lòng người tan nát như vậy.
Nhất thời tâm liền lạnh.
Đào Kính Hàn vừa nhìn liền cảm thấy vui vẻ, biết nàng nhất định đã xem rồi, không khỏi cười haha, nghe có chút hả hê.
"Chị chỉ nói tại sao lại trùng hợp như vậy? Chú Đồng, con có thể đi cửa sau không?" Đào Kính Hàn học ngữ khí của Lạp Lệ Sa.
Sau đó chậc chậc hai tiếng cười nhạo nàng: "Đường đường là Tiểu Lạp tổng, làm sao có thể làm như vậy."
"Con tình nguyện!" Lạp Lệ Sa xấu hổ nói, nghĩ đến đây, tâm nàng muốn giết chết đạo diễn Đồng, nghĩ thầm chờ một ngày nào đó sẽ được rảnh rỗi, nhất định phải kêu Giang Chiếu Niên gọi vài võ sinh đến, đem đạo diễn Đồng nhét vào trong bao tải, để cho hắn kêu trời không biết đất không hay.
Đương nhiên, Lạp Lệ Sa chỉ nghĩ trong lòng thôi.
Nhưng nhớ lại mấy ngày nay bên trong siêu thoại cp vui như tết, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, mấy cái video nho nhỏ do fan biên tập chính là món ăn tinh thần của nàng bây giờ.
Sa Anh là chân ái! Nàng nhướng mày nghĩ, cho dù hiện tại không phải là chân ái, nàng nhất định phải để sau này trở thành chân ái.
Ít nhất nàng không thể phụ lòng kỳ vọng của fan, Lạp Lệ Sa tự động lọc ra những fan only không muốn nàng yêu.
Sau khi huyên thuyên với Đào Kính Hàn một lúc, nàng liền cúp máy.
Sau đó không lâu, Phác Thái Anh login, lập tức kết nối với cuộc gọi video, cả hai vui vẻ nói chuyện một lúc, không ai muốn kết thúc video.
Đào Kính Hàn không có ở đó đồng thời chịu khổ: ? ? ?
Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng nhìn thấy sương nước trong mắt Phác Thái Anh, hiển nhiên ban ngày cô rất mệt nên mới tự giác kết thúc thời gian tán gẫu hôm nay.
Ánh đèn của khách sạn mờ ảo, sắc mặt của Phác Thái Anh càng yếu ớt hơn.
"Anh Anh." Lạp Lệ Sa không thể không gọi cô trước khi cúp máy. Đồng tử nàng khi nhìn cô liền thoáng qua một chút đau lòng, ánh đèn màu cam đầy dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ: "Phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Nàng đột nhiên nhớ tới Phác Thái Anh của đời trước.
Lãnh mạc, nghiêm túc, không biết mệt mỏi như người máy, giờ khắc nào cũng làm việc, là người có tiếng trong giới giải trí.
Ngày đêm đảo lộn, lúc nào cũng quên ăn, không sinh bệnh cũng khó, thậm chí đã hơn một lần lên hot search vì ngất xỉu trên phim trường.
Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng nhói đau, ánh mắt càng thâm trầm hơn, khẽ cau mày tỏ vẻ rất lo lắng.
Nhưng mà, nàng hiện tại cũng chỉ có thể nhìn đối phương từ xa, làm một miệng thượng tướng quân.
Trong lòng hiện lên một chút thất bại cùng vô lực, nàng lặp lại lần nữa: "Anh Anh, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Phác Thái Anh khẽ chớp mắt, không biết tại sao đối phương lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, đột nhiên từ tiểu sư tử ngốc nghếch trở thành vương sư tử nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lòng chân thành cùng cảm tình của đối phương, ít nhất là giờ phút này, là vì cô mà như vậy.
Cô khẽ mím môi cười vì vui sướng.
"Tôi biết rồi" Cô thì thầm.
Đôi mắt lóe sáng, Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào con ngươi màu hổ phách nghiêm nghị qua màn hình, cắn chặt môi dưới.
Ở nơi Lạp Lệ Sa không nhìn thấy, cô nắm chặt quyền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô lấy hết dũng khí, dùng ngữ khí mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái: "Sa Sa, tôi thật muốn lập tức gặp em."
Trong ngữ khí của cô như biển rộng ẩn chứa một tình yêu mãnh liệt, vô thanh vô tức nhấn chìm người. Không quá nóng, nhưng đủ để đốt cháy trái tim Lạp Lệ Sa.
Nàng ngẩn người, hô hấp cứng lại, rồi tim đập rạo rực.
Thả lỏng một chút, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp: "Em cũng vậy."
Vừa dứt lời, Lạp Lệ Sa thấp giọng cười, tiếng cười vui vẻ truyền đến micro, phảng phất có loại tê dại triền miên.
Trái tim của Phác Thái Anh rung động, nhớ nhung vốn đã mãnh liệt lại một lần nữa trỗi dậy như cỏ dại.
Cảm thấy mình cười có chút vô ý, Lạp Lệ Sa khắc phục nói: "Kính Hàn có chia sẻ một video với em."
Vẫn chưa mở ra liền vui vẻ.
Lạp Lệ Sa muốn đánh cái miệng của mình.
May mà Phác Thái Anh vẫn đang lạc lối trong tiếng tim đập không thể kiềm chế nên không có để ý đến, chỉ gật đầu, chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Lạp Lệ Sa nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà, không ngừng nhớ lại cảnh tượng trước đó.
Sa Sa, tôi thật muốn lập tức gặp em.
Cũng không biết câu này đã lướt qua trong đầu bao nhiêu lần.
Lạp Lệ Sa rốt cuộc không nhịn được trở mình, vùi đầu vào trong gối, nín thở, tim đập nhanh vẫn không kìm được, lén lút lộ ra đôi mắt to sáng ngời, chớp chớp.
Lạp Lệ Sa, có thể!
Đột nhiên nàng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên ý cười, nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Hai ngày trôi qua thật nhanh, Lạp Lệ Sa còn chưa chờ được Phác Thái Anh trở về đã nhận được lịch trình mới nhất, cả người sững sờ, hai mắt trì độn không tin nhìn Lâm Khê.
Các ngón tay tựa như có chút run rẩy.
Đây là một chương trình thực tế về kinh nghiệm kinh doanh. Bằng cách để các minh tinh điều hành lữ quán, có thể thoát khỏi cuộc sống hối hả cùng nhộn nhịp, tìm thấy ý định ban đầu của mình trong nhịp sống chậm rãi.
Tên là <Khách điếm Tề Nhiên>, Tề Nhiên là chủ của chương trình, là một diễn viên hạng nhất, cùng vợ kết hôn nhiều năm, vợ hắn cũng là người trong nghề. Thế là vừa mới tuôn ra, thừa dịp nhiệt độ vẫn còn liền làm một chương trình, hai vợ chồng cùng đảm đương.
Ngoài Lạp Lệ Sa, những vị khách quen thuộc là Sài Húc và Lâm Đạo.
Lâm Khê bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái: "Có vấn đề gì sao?"
Ngữ khí vẫn rất trầm ổn ôn hòa, nhưng Lạp Lệ Sa nghe tới liền cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
Có chút im lặng, khóe môi Lạp Lệ Sa mím lại, thất bại nói: "Không có."
Lâm Khê nở nụ cười hài lòng: "Vậy thu thập đồ đạc đi, hai giờ chiều để Lâm Phàm đưa em ra sân bay."
Lạp Lệ Sa nhìn cô, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Lâm Khê buồn cười nhìn nàng: "Có gì thì nói thẳng đi."
Sau những ngày chung đụng, cô phát hiện Lạp Lệ Sa không khó ở như cô nghĩ, chuyên tâm lại nghe lời, kêu nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó.
Quan trọng hơn là không có tư liệu đen, phương diện tình cảm như tờ giấy trắng, sẽ không có ai tự dưng tung tin trên mạng tự nhận là bạn trai cũ của nàng. Nhiều nhất chỉ nói thời học sinh đã từng làm nhiều chuyện dọa gà giết khỉ kia.
Cho nên khi chung đụng cũng không tự chủ được thả lỏng một chút.
Cũng chỉ là cô gái 19 tuổi, Lâm Khê đã nghĩ như vậy.
Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút rồi khẽ cười: "Trước tiên em có thể chờ Thái Anh ở ký túc xá trước khi rời đi không?"
Trước mặt Lâm Khê, nàng vẫn cảnh giác đổi tên thành Thái Anh.
Trong lòng Lâm Khê cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Lạp Lệ Sa: "Hai người có việc sao?"
Đồng tử của Lạp Lệ Sa lóe lên: "Ừm, em có chuyện muốn nói với chị ấy."
"Chuyện này..." Lâm Khê dừng lại, vỗ vỗ đầu, đột nhiên mỉm cười: "Tôi quên nói với em, Thái Anh sẽ tham gia cùng em."
Lạp Lệ Sa: "! ! !"
Đáy mắt không kiềm chế được tia vui mừng: "Thật không?"
"Tôi lừa em làm gì". Lâm Khê buồn cười nhìn nàng, không khỏi cảm khái: "Quan hệ của hai người thật tốt, chỉ cùng tham gia chương trình thôi mà cũng có thể cao hứng như thế."
Nói như vậy, loại kỳ quái đó vẫn quanh quẩn trong đầu Lâm Khê. Chỉ là con gái thích không tách rời bạn bè là chuyện bình thường, chỉ cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Cho nên cô tiếp tục hiếu kỳ hỏi:
"Trong <Ngẫu Thời> trước đây cũng như vậy sao?"
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa có chút mất tự nhiên, ánh mắt né tránh, sau đó sắc mặt trở lại bình thường, bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
"Đại khái là... vừa gặp đã quen đi." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, tựa hồ có chút hoài niệm.
Nàng hoàn toàn quên mất đời trước mình đã tránh người khác như thế nào.
Lâm Khê gật đầu, rất hâm mộ: "Như vậy là tốt rồi, kết giao với đồng nghiệp như vậy là việc tốt."
Từ "đồng nghiệp" khẽ xuyên qua lông mày của Lạp Lệ Sa. Nàng không thích những người khác xác định mối quan hệ của nàng với Phác Thái Anh như vậy.
Nhưng sau đó lập tức thoải mái, không chút biến sắc nhìn Lâm Khê.
Đây là trở ngại trên con đường truy vợ của nàng.
Đồng nghiệp thì đồng nghiệp đi, luôn nghĩ như vậy cũng tốt.
Chỉ sau đó nàng mới được an bài chung chương trình với Phác Thái Anh.
Chờ khi nàng đuổi kịp, lại nói cho Lâm Khê biết cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa không khỏi thầm nở nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.
Lâm Khê vừa rời đi, Lạp Lệ Sa không khỏi nhấn vào khung chat của Phác Thái Anh mà nàng đã ghim ở trên cùng, tên cũng được chuyển thành Anh Anh.
Nàng không lo lắng cái gì, đây là điện thoại của nàng, tình yêu của nàng luôn nồng nặc, nóng bỏng, cũng không sợ ai dò hỏi.
Lạp Lệ Sa: Anh Anh! Có thể buổi chiều chúng ta gặp nhau. Chị có kinh ngạc hay không?
Trong vòng vài giây, điện thoại run lên.
Anh Anh: Rất kinh ngạc, không ngoài ý muốn.
Một dấu "." luôn theo sau là phong cách của người kia, Lạp Lệ Sa không khỏi mỉm cười, lông mày tràn đầy vui mừng.
Lạp Lệ Sa: Vậy chiều nay hẹn gặp lại.
Tiện thể gửi một nhãn dán Shiba trên xích đu đang cười ngốc.
Anh Anh: Chiều nay gặp lại.
Gửi lại một meme miss you một lần nữa.
Lạp Lệ Sa không chịu nổi che trái tim, mím môi cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, rất mong chiều nay gặp mặt.
...
Chuyến bay đã khởi động, sau một thời gian nỗ lực chờ đợi, máy bay đã cất cánh.
Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế bên cửa sổ, quay đầu sang một bên, nhìn thành phố đang nhanh chóng thu nhỏ lại trước mặt đến khi không còn hình bóng.
Sau ba tiếng đồng hồ, 5 giờ chiều, Lạp Lệ Sa đã đến nơi cần đến, đoàn chương trình đón máy bay tại sân bay.
Lạp Lệ Sa vốn nghĩ lúc này mình là người duy nhất, nhưng Sài Húc đột nhiên nhảy ra từ phía sau, vỗ nhẹ vào vai nàng.
"Sa Sa!"
Sài Húc lộ ra nụ cười thật tươi, vô cùng rạng rỡ, là dáng vẻ mà Lạp Lệ Sa quen thuộc nhất.
Lạp Lệ Sa im lặng, giống như có chút không nói nên lời: "... Sao cậu lại ở đây?"
Sài Húc trì độn chớp mắt, "Sa... Sa Sa, cậu đã quên hai chúng ta từng tham gia một chương trình rồi sao?"
"Ai hỏi cậu cái này?" Trên trán Lạp Lệ Sa hiện lên mấy đường hắc tuyến, tự mình báo số chuyến bay.
Lúc đầu Sài Húc rất ngạc nhiên: "Tớ cũng vậy! Thì ra cậu đang ở thành phố B!"
Sau đó hắn lộ ra vẻ hối hận: "Sao chúng ta lại không lên máy bay cùng lúc."
Trước sau chỉ kém một giây.
Lạp Lệ Sa vỗ vỗ vai hắn: "... Húc Húc, chúng ta còn cơ hội."
Sau đó, nàng thở dài.
"Giống như một đứa nhỏ chậm phát triển trí tuệ... à không, giống như một đứa nhỏ ngốc vậy."
Sài Húc chớp mắt, cảm thấy không đúng.
"Tớ lại không phải bạn gái cậu." Lạp Lệ Sa thuận miệng vừa đi vừa nói.
Sài Húc vừa nói vừa kích động, nháy mắt với Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng nói: "Tớ biết, đương nhiên cậu không phải là bạn gái của tớ."
Sài Húc cảm thấy không an toàn, dừng lại, Lạp Lệ Sa hiếu kỳ nhìn qua.
Liền nhìn thấy tiểu ngựa tre đang khuếch đại khẩu hình với nàng: Phác Thái Anh.
"Bạn gái."
Lạp Lệ Sa nhướng mày, liếc mắt một cái mang theo ý cười, sau đó quay đầu không nói lời nào, cằm hơi nhếch lên ba phần, kiêu ngạo bước đi.
Sài Húc: "! ! !"
Không có phản bác, hai mắt Sài Húc sáng lên, không khỏi kích động.
Như mẹ già xúc động rơi nước mắt, hận không thể lập tức lấy điện thoại ra chia sẻ với đám người Cố Minh Duệ.
Duệ ca!
Sài Húc điên cuồng gào thét trong lòng, nhìn xem ta phát hiện được cái gì này?
Sa Sa, đã thông suốt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro