Chương 114: Ngoại truyện 9
Sau ngày hôm đó, Phác Thái Anh đường hoàng ngủ trong phòng của Lạp Lệ Sa. Cảm tình của hai người rất ổn định, cùng Lạp Thanh Chu tạo thành một nhà ba người rất hạnh phúc. Lạp Lệ Sa dần thoát ly nạng, ánh mắt của Phác Thái Anh cũng dần có nhiệt độ.
Hai người cùng nhau đi dạo phố, đi ra ngoài chơi, tay trong tay, không đeo khẩu trang, không kiêng kị mà đi dưới ánh mặt trời.
Lạp Lệ Sa còn có chút xoắn xuýt, lo lắng nói, "Anh Anh, không phải nói chúng ta từng là người của công chúng, không cần đeo khẩu trang sao?"
Phác Thái Anh dừng lại, khe khẽ thở dài, trong giọng điệu có chút hoài niệm cùng thất vọng: "Trước kia em cũng nói, vòng tròn này đổi mới nhanh như vậy, sẽ không ai đặc biệt nhớ tới chúng ta."
"Tôi đã... đã lâu không bị nhận ra."
Nghe như có chút mất mát.
Lạp Lệ Sa nghĩ lại liền hiểu rõ, Phác Thái Anh từng vì một hành động vô tình của nàng liền yêu nàng 20 năm, người hâm mộ cô là những người cho cô ánh sáng cùng tình yêu, nhưng bọn họ đều triệt để thay lòng đổi dạ, làm sao cô có thể dễ dàng tiêu tán đây?
Nàng siết chặt tay cô, con ngươi ôn nhu nhìn cô, thân thiết cùng an ủi.
Phác Thái Anh nhìn thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi nở nụ cười, oán giận nhìn nàng: "Được rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi như vậy, cũng không phải vấn đề gì to tát."
Nói xong, liền nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi bước đi.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng thu hết dũng khí, nắm lấy tay Phác Thái Anh, đứng yên tại chỗ.
"Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn vào mắt Phác Thái Anh, con ngươi màu hổ phách tràn đầy nghiêm túc, mím mím môi, hồi lâu mới mở miệng: "Bất luận người khác như thế nào, em vĩnh viễn sẽ không đổi tâm."
"Anh Anh, em vẫn sẽ yêu chị, đời này, còn có đời sau."
Thiếu niên hứa hẹn quá mức dễ dàng, liền luôn dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy "Vĩnh viễn cùng một chỗ." một đề tài nặng nề nhưng lại ấu trĩ, Phác Thái Anh biết mình không nên tin tưởng.
Nhưng mà, người này là Lạp Lệ Sa a...
Tâm cô như bị một thứ gì đó làm kích động, như hóa thành dòng suối chảy róc rách, dòng người qua lại như hóa thành không khí, trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ, cô cúi đầu, lông mi như cánh quạt rung lên, cắn cắn môi.
"Em lại hống tôi." Cô cười nhẹ.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hoàn toàn tin tưởng.
Phác Thái Anh đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc cô phát hiện mình yêu Lạp Lệ Sa, loại xấu hổ kia, cảm giác tuyệt vọng gần như khiến cô phát điên, lúc đó cô tự hỏi bản thân, cô yêu cái gì của Lạp Lệ Sa?
Tâm trí cô lập tức tự đưa ra câu trả lời, cô yêu tất cả mọi thứ của Lạp Lệ Sa, yêu sự chân thành của nàng, yêu sự tùy hứng của nàng, còn yêu cả chân tình của nàng.
Nàng có thể chấp nhất hơn mười năm với người không yêu nàng là Phương Huyên Dao, nếu đổi lại là chính mình thì sao? Phác Thái Anh không khỏi xoa xoa cổ tay.
Như Lạp Lệ Sa đã nói, hai người sẽ cùng một chỗ cả đời.
Cô đã từng ước nguyện trước mộ của Lạp Lệ Sa, hy vọng đời sau sẽ không gặp lại nàng. Nhưng hiện tại, Phác Thái Anh lại hy vọng cuộc sống của cô vĩnh viễn có Lạp Lệ Sa, cho dù Lạp Lệ Sa có yêu sai người lần nữa cũng không quan trọng lắm.
Cô vẫn sẽ đứng tại chỗ chờ thời khắc Lạp Lệ Sa hồi tâm chuyển ý.
...
Điều khiến Phác Thái Anh không ngờ chính là hai người mới ra ngoài năm phút liền bị người chụp ảnh tung lên mạng, về đến nhà thì phát hiện đã lên hot search.
Ngữ khí của người kia vô cùng kích động.
"Tuy rằng đã sớm biết Sa Sa nhà chúng ta đã tỉnh lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi liền không kìm được nước mắt. Trải qua nửa cuộc đời, cô ấy vẫn còn là thiếu niên. Có lẽ sẽ không còn ai nhớ đến cô ấy nữa, nhưng tôi vĩnh viễn không quên. Tôi sẽ không quên người con gái tôi thích, cô gái bá đạo lại ôn nhu.
Dáng vẻ của cô ấy vẫn như trước, là dáng dấp mà tôi yêu thích, nhưng là cô ấy có vẻ như vui vẻ hơn, trên môi vẫn mang theo nụ cười, khi nhìn nữ nhân bên cạnh, đôi mắt cô ấy như có ánh sao.
Tôi đã chờ đợi trong siêu thoại mười một năm, tương lai cũng sẽ tiếp tục chờ đợi.
Thỉnh cầu duy nhất của tôi là, Lạp Lệ Sa, hãy hạnh phúc. ( Hôm nay tôi chỉ muốn báo cho mọi người một tin bình an, bị vi phạm sẽ xóa)
Vốn dĩ chỉ là một Weibo đơn giản, như một cọng cỏ đăng lên trong siêu thoại, siêu thoại đã sớm không còn bao nhiêu người, chỉ còn lại ba hai chú mèo con, nhưng cũng không biết có phải là để tuyên truyền công nghệ đông lạnh bằng nitơ lỏng hay không, số lượng bài đọc tăng mạnh, đột nhiên trở thành hot search.
[# Lạp Lệ Sa, hãy hạnh phúc# Nước mắt vẫn đảo quanh. Sau khi Sa Sa bị tai nạn qua đời, tôi liền gỡ Weibo. Trước đó, là con gái tôi đã nói cho tôi nghe chuyện chị ấy tỉnh lại, hôm nay nhìn thấy chị ấy mọi thứ đều ổn, giấc mộng thời niên thiếu của tôi thật giống như đã viên mãn rồi]
[ Đây là tiểu khả ái tuyệt thế gì đây, cười quá liêu nhân rồi, tại sao mẹ tôi lại không sinh tôi ra sớm hơn mười năm]
Không thể không nói, không biết bức ảnh này đã được chỉnh sửa bao lâu, trong bức ảnh là Lạp Lệ Sa môi hồng răng trắng, đội một chiếc mũ lưỡi trai, dáng dấp thực sự giống như mười chín tuổi.
Lại có người lật lại những bức ảnh và video của nàng khi tham gia <Ngẫu Thời> hơn 20 năm trước, lượng người theo dõi trên Weibo của Lạp Lệ Sa nhanh chóng tăng vọt.
Như fan kia nói, cô ấy chỉ báo bình an với mọi người, cho nên mặt hư nhược của Phác Thái Anh vẫn sớm bị fan nhận ra.
[Mạnh dạn nói một câu, mọi người có cảm thấy cô gái bên cạnh Lạp Lệ Sa rất giống Phác Thái Anh không?]
[+1]
[+2]
[+10086]
[ĐM, hai người đó đang nắm tay, cố sự của Lạp Lệ Sa, hầu như khi đó thiên hạ đều biết, cho nên, hai người cùng một chỗ sao? Tôi có thể nói, khi Lạp Lệ Sa chưa tuyên bố kết hôn, tôi còn cuồng cp hai người này]
[Ô ô ô, tâm trí tôi thật khó nhịn kích động, Sa Anh CP, hoặc gọi là Đông Cung CP]
[Lúc Sa Sa tuyên bố kết hôn, hai người còn cùng nhau nhận giải. Đây là tác phẩm đầu tiên của Sa Sa, ánh mắt của Thái Anh ngày đó thật khiến người ta đau lòng muốn chết]
[Tôi nhớ lúc đó chị ấy đã khóc, cũng không tính là khóc, kia chính là loại yên tĩnh mà rơi lệ, có người hỏi tại sao chị ấy lại khóc, chị ấy nói là do đoạt được giải nên chị ấy quá hạnh phúc... Lúc đó tâm tôi đều nát, nhưng lúc đó rất nhiều fan nhìn ra là tôi đang diễn quá mức, tôi chỉ là khái CP quá điên dại mà thôi]
Xem tới đây, Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc: "Hóa ra trước đây chúng ta có nhiều Fan CP như vậy sao?"
"Đúng vậy." Phác Thái Anh cười nói: "Vẫn còn rất nhiều." Cô nhớ lại: "Đoạn thời gian đó, đại khái là đứng ở vị trí thứ hai, ba mươi trong siêu thoại."
"Ồ?" Lạp Lệ Sa nhướng mày cười xấu xa, tiến lên một bước, ôm lấy eo Phác Thái Anh, thật lâu sau, nàng hít một hơi thật sâu, hôn lên vành tai thanh tú của cô.
"Sao chị lại biết rõ như vậy?"
Tai Phác Thái Anh có chút đỏ lên, quay đầu không cho nàng hôn, cánh tay cũng đặt giữa hai người, đỏ mặt nói: "... em buông tôi ra."
"Không buông." Lạp Lệ Sa không chịu buông tha, lại bắt đầu làm nũng: "Chị nói đi mà."
Phác Thái Anh cảm thấy buồn cười, không giãy dụa nữa: "Không phải em đã đoán được rồi sao?"
"Nhưng em vẫn muốn trực tiếp nghe chị nói." Lạp Lệ Sa ôm lấy cô, sau đó khẽ thở dài: "Em không nhịn được muốn biết tâm tình của chị lúc đó."
"Lại muốn biết đến tột cùng em đã bỏ lỡ cái gì."
"Chị không nhớ." Phác Thái Anh sờ sờ vành tai nàng, mềm mại, mát lạnh, khẽ cười một tiếng: "Không phải chúng ta đã cùng một chỗ rồi sao?"
"Nhưng em đã để chị chờ lâu như vậy." Lạp Lệ Sa mím môi, ủy ủy khuất khuất nói.
Thuận tiện cúi đầu, đem đầu tiến trong vòng tay của Phác Thái Anh, giống như tiểu hài tử làm nũng.
Phác Thái Anh bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc của nàng, ánh mắt ẩn chứa ánh sao nhỏ vụn: "Sao em lại làm nũng như vậy a."
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa càng thêm ủy khuất: "Ô ô ô, chị ghét bỏ em."
"Tôi thích em làm nũng như vậy." Phác Thái Anh vội vàng sửa lại, cô có chút không chịu nổi: "Được rồi, tôi nói tôi nói."
"Trước đây tôi từng tập trung vào phương diện này."
Đôi mắt Lạp Lệ Sa lập tức sáng lên, ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, nghe cô tiếp tục nói: "Nhưng tôi không quá cuồng, bởi vì lúc tôi phát hiện tôi thích em, em đã nói với tôi là em đã kết hôn rồi."
Cô nghĩ đến Lạp Lệ Sa nói muốn biết tâm tình của chính mình, cho nên nhớ lại một lát, sau đó nói: "Tâm tình của tôi lúc đó, hẳn là xấu hổ còn mang theo thoải mái đi."
"Kỳ thực, tôi cũng đã từng ảo tưởng, liệu có thể như bọn họ đã nói là em thích tôi hay không, việc kết hôn với Phương Huyên Dao chỉ là loại vô tri vô giác của thời niên thiếu mà thôi."
Cô cười hỏi: "Có phải tôi rất xấu xa không?"
"Không có" Lạp Lệ Sa hầu như bật thốt lên: "Em thích như vậy."
Nàng đột nhiên bóp chặt điện thoại: "Cái kia, Anh Anh."
"Hửm?"
"Em có thể đăng lên Weibo chuyện chúng ta cùng một chỗ không? Em cảm thấy bọn họ đều rất quan tâm."
"Chị xem, còn có mấy người nhắn tin riêng hỏi em, người bên cạnh em là ai, còn có người đoán là Phương Huyên Dao a."
Lạp Lệ Sa đảo mắt, lại cười nói: "Đương nhiên, vẫn đoán là chị nhiều nhất."
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, Lạp Lệ Sa nguyện ý chia sẻ, cô cũng biết lúc trước vì chuyện này mà cô đã bỏ Weibo, đưa ra lời giải thích là: Chuyên tâm đóng phim.
Khi đó, cô còn rất đố kị với Phương Huyên Dao.
Cô cong môi lên khó mà nhận ra, đáp ứng nói: "Được"
Như vậy, Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, dựa vào cánh tay dài chụp một bức ảnh đẹp, sau đó đăng lên Weibo mà nàng đã mười năm không đăng.
Lạp Lệ Sa V: Đó là Phác Thái Anh.
[Bảo bối a]
[Chúc hạnh phúc a]
[ Lần này chắc chắn chị đã chọn đúng người rồi!]
Mặc dù ít bình luận hơn so với thời kỳ hoàng kim, nhưng hầu hết đều là những lời chúc phúc, đó chính xác là cảm thụ mà Lạp Lệ Sa muốn có, nhất thời cười đến híp cả mắt.
Nàng trả lời từng người chúc phúc, như đang đối mặt với người bạn cũ mà nàng đã nhiều năm không gặp.
Nàng đáp lại: "Cảm ơn, mọi người cũng vậy."
Cũng có một số người hỏi việc hồi phục của nàng, nàng đều thành thật trả lời.
Sau đó lên Weibo mỗi ngày tựa như đã trở thành thói quen cùng sở thích của nàng, nàng và Phác Thái Anh hiện tại lại có chút Phật tử, cho nên Weibo phát ra ngoài mạc danh có loại an nhàn trầm tĩnh, bởi vậy mà thu hút rất nhiều fan.
Sau đó, có người còn đến tìm nàng để quảng cáo.
Sau khi dùng thử, Lạp Lệ Sa thấy thích sẽ đăng lên, nếu không đáng tin thì dù phí quảng cáo là có bao nhiêu tiền cũng cho qua.
Dù sao nàng cũng không muốn dựa vào loại tiền này để sống.
Lạp Thanh Chu cũng vô cùng thỏa mãn với loại cuộc sống này, lo lắng duy nhất chính là...
Nếu hắn với Phác Thái Anh chết rồi, em gái hắn phải làm thế nào.
Thân thể của hai người trong những năm này đã kém đi. Mặc dù sau khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại, cũng đã ý thức tập thể dục nhưng chung quy vẫn là tổn hại đến nền tảng. Hắn 47 tuổi, Phác Thái Anh 43 tuổi, em gái hắn chỉ mới 29 tuổi mà thôi.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn đề xuất với hai người bọn họ có muốn sinh con hay không.
Chờ khi hắn với Phác Thái Anh không còn nữa, em gái hắn cũng coi như được con cái phụng dưỡng.
Nhưng sau khi nghe những gì hắn nói, Lạp Lệ Sa lập tức từ chối đề nghị của hắn.
Kỳ thực, những lo lắng của Lạp Thanh Chu hoàn toàn không cần thiết, hắn cảm thấy bọn họ sẽ không sống được bao nhiêu năm, nhưng Lạp Lệ Sa cũng có linh cảm mình cũng có thể không sống được bao lâu.
Nhiều nội tạng trong cơ thể nàng đều là nhân tạo, bởi vì lý do này, nàng thường không dám vận động quá mạnh, chỉ có thể đi bộ, thể lực cũng không được như trước.
Khi cùng Phác Thái Anh làm loại chuyện kia, lúc nào cũng mệt mỏi thở không ra hơi, việc này khiến Phác Thái Anh không dám làm nàng quá mức, số lần cũng giảm dần.
Phác Thái Anh sợ nàng mệt.
Nếu như hiện tại muốn có một đứa con, vậy khi đứa trẻ đang ở độ tuổi đôi mươi, nó sẽ phải chịu đả kích vì ba người họ lần lượt qua đời, như vậy quá tàn nhẫn, vẫn là quên đi.
Nhưng Lạp Lệ Sa vẫn hy vọng mình có thể sống lâu hơn một chút. Khi hai người cùng một chỗ, người thống khổ nhất sẽ luôn là người ở lại.
Phác Thái Anh đã chờ nàng mười một năm, nàng không muốn làm cô phải khổ sở thêm nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba người cứ cùng nhau đi qua mười năm, hai mươi năm...
Năm thứ 23, Lạp Thanh Chu lần đầu tiên ngã xuống, bị xuất huyết não, hưởng thọ 70 tuổi.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy một thống kê nói rằng những nam nhân chưa kết hôn luôn chết sớm hơn những nam nhân đã có gia đình, cho nên nàng bắt đầu oán giận tại sao anh trai nàng lúc còn trẻ không tìm được một chị dâu cho nàng.
Sau đó là Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa sống trong căn biệt thự không có người ở, đột nhiên hiểu được cảm giác của anh trai và Phác Thái Anh khi đó.
Sau khi sắp xếp hỏa táng Phác Thái Anh, nàng bình tĩnh ôm tro cốt của Phác Thái Anh vào bệnh viện, dần dần cũng không tiếng động mà mất đi.
Nàng để lại một bức thư tuyệt mệnh, quyên tặng tất cả tài sản của mình cho tổ chức từ thiện, sau đó nhờ người tìm thấy thi thể nàng đưa đi hỏa táng, sau đó chôn cùng với tro cốt của Phác Thái Anh.
Quá khứ lần lượt vụt qua như ẩn như hiện, nàng chợt nhớ ra mình đến từ không gian khác đến thế giới này gặp Phác Thái Anh, nàng là thiếu niên mười chín tuổi Lạp Lệ Sa.
Nhưng nàng không hối hận chút nào, bởi vì nàng có thể gặp Phác Thái Anh trên thế giới này, đem tuổi đời tốt nhất giao cho Phác Thái Anh.
Một giây trước khi mất đi ý thức, nàng nghĩ, lần này, cuối cùng nàng cũng thực hiện được lời hứa.
Chờ đến khi nhìn thấy người yêu của nàng, nàng nhất định sẽ cố gắng hỏi thật kỹ, người Lạp Lệ Sa yêu, đó là người nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro