Chương 101
Sau đó, Phác Thái Anh mấy ngày không để ý tới Lạp Lệ Sa, nhìn người kia da mặt dày cười với cô, tức giận đến nỗi khi nhìn thấy người kia liền muốn giẫm lên chân một cước.
Trong một sự kiện của nhóm, bọn họ biểu diễn ca khúc chủ đề trên sân khấu, Lạp Lệ Sa tình cờ đi ngang qua cô, cười với cô mềm mại như kẹo bông.
Vừa ngọt vừa ngoan.
Phác Thái Anh đã từng trải liền không dễ bị lừa như vậy, nâng mũi tinh xảo, giả vờ hung ác trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, sau đó hơi nâng cằm lên, cũng không để ý đến nàng tiến về phía trước.
Đuôi mày của Lạp Lệ Sa nhuộm đầy vui sướng, đẹp đến mức cả người như bay lên, lỡ nhảy sai động tác liền nhanh chóng sửa lại.
Đáy mắt đại khái là giả vờ bất đắc dĩ vui mừng, mơ hồ nhảy lên đắc ý.
A... vợ của nàng làm nũng với nàng, thật sự là không chịu nổi.
Sau khi biểu diễn xong, bảy người đi xuống sân khấu, Lạp Lệ Sa hai ba bước chạy đến chỗ Phác Thái Anh, muốn nắm tay cô, nhưng Phác Thái Anh cố tình tránh nàng, tăng tốc độ.
Lạp Lệ Sa: "? ? ?" Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?
Nàng cụp mắt xuống đăm chiêu, nhớ lại cảnh tượng trên sân khấu vừa rồi, khẳng định chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Phác Thái Anh, không có nháy mắt với người khác, dưới sân khấu cũng không có bạn gái cũ của nàng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lớn mật một chút: "Anh Anh!"
Nghe vậy, Phác Thái Anh liền đi nhanh hơn một chút, cô không muốn nói chuyện với người này, nghĩ đến liền thấy tức giận, buổi tối hôm đó, nàng, nàng đã nói cái gì?
Cái gì mà, tiểu khóc bao?
Phác Thái Anh khẽ nhíu mày, xấu hổ cắn chặt môi, vô thức đưa tay nhéo nhéo dái tai, quả thực có chút nóng.
Lúc đó cô không có tiền đồ còn bị nàng mê hoặc, mang theo tiếng nức nở van xin nàng khoan dung.
Dục vọng như thủy triều nhấn chìm cô, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là dựa theo bản năng mở miệng.
Cô bị người này dằn vặt đến cả người vô lực, giống như cây kim châm hoàn toàn dính chặt vào người nàng, lông mày cau lại: "Sa Sa, không muốn..."
Đó là thời khắc xin tha hiếm hoi nhất trong nhân sinh của cô, nhưng người này giống như đã bị tiêm thuốc kích thích vào tĩnh mạch, không những không tiết chế mà còn trầm trọng hơn, các loại lời nói vô liêm sỉ đều văng vẳng bên tai cô.
Phác Thái Anh càng nghĩ càng tức giận, có chút xấu hổ cùng một chút vui sướng truyền đến con nai nhỏ trong ngực, càng là tùy ý vui chơi. Không muốn thừa nhận điều đó, liền quy tất cả tức giận cho Lạp Lệ Sa, kiêu ngạo bước đi.
Kết quả là khi đi ngang qua Đào Kính Hàn, lại nghe được nàng bất đắc dĩ thở dài, phát ra thanh âm cực nhỏ nói: "Lại diễn rồi."
Phác Thái Anh dừng lại: "..." Cô không có!
Con người lãnh đạm cũng cao quý nhíu mày mím môi đều lộ ra cỗ rụt rè.
Lạp Lệ Sa nhân cơ hội này đi tới bên cạnh cô, không có người ngoài ở đây, nàng không muốn khắc chế bản thân nữa, tò mò chọc vào mặt cô rồi véo tai cô.
Cong cong mặt mày, rất xinh đẹp, da dẻ cũng rất tốt.
Wonders nhìn thấy đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, mặt nhìn thẳng tán gẫu với người bên cạnh.
"Anh Anh sao vậy?"
"Hừ." Phác Thái Anh hất đầu.
"Đừng chạm vào chị, xú đệ đệ." Giẫm lên đôi ủng Martin đã mang trên sân khấu.
Lạp Lệ Sa: "? ? ?"
Đào Kính Hàn ở cách đó không xa cũng cảm thấy tâm mệt mỏi, nàng đã nói cái gì, hai người này chỉ đang diễn thôi! Nàng vừa nghe thấy trên sân khấu, tựa hồ có fan Sa Anh CP không kiềm chế nổi kích động nhảy lên: "Hai nhóc con nhà chúng ta làm sao cãi nhau cũng đều ngọt như vậy a!"
"Ô ô ô Sa Sa quá ngốc, nhìn kìa..." Những lời sau đó đều quá rõ ràng, khiến tiểu fan lấp đầy trong lòng, nhìn thấy Anh Anh lộ ra hàm răng trắng nhỏ với Sa Sa, Sa Sa liền bị mê hoặc.
Người bạn đồng hành liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý ngầm từ fan cp tràn vào trong lòng ngay lập tức hiểu ý đối phương, hai người họ nắm tay nhau, cố nén kích động nhảy nhót.
"Động tác đều sai rồi, Anh Anh quá ngọt a!"
Lúc đó Đào Kính Hàn liền âm thầm khinh thường, hai người kia lại tiền công nói chuyện yêu đương! Hừ!
Mặc dù Lạp Lệ Sa có chút không sờ tới đầu óc nhưng nàng luôn tuân thủ nguyên tắc của vợ chính là ta sai rồi, mặt dày đi câu tay nhỏ, bị hất ra mấy lần cũng kiên trì như cũ. Cuối cùng, Phác Thái Anh dùng dư quang thoáng thấy ánh mắt nàng ủy ủy khuất khuất, vẫn là nhẹ dạ, liền ậm ờ đi theo nàng.
Lại giống như mỗi buổi tối.
Lạp Lệ Sa nở nụ cười khó nhìn ra, kéo cô lại gần, áp hô hấp nóng ẩm vào tai cô: "Sao vậy, Anh Anh? Em lại làm chị tức giận sao?"
"Hừ" Phác Thái Anh phát ra tiếng thở từ mũi, nhưng không có nửa điểm muốn thả tay Lạp Lệ Sa ra.
Ngón tay có chút lạnh, đặt nhẹ lên mu bàn tay nàng, dùng sức một chút, ngoan ngoãn nghe lời.
Thật đáng yêu, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi ôn nhu muốn chảy ra nước. Nàng rất muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô thuộc về mình, như vậy sẽ không còn thêm những cp lung tung nữa! Có trời mới biết khi nàng nhìn thấy Thái Anh All Siêu Thoại đã tức giận như thế nào, biển giấm gần như nhấn chìm cả người nàng.
Nàng mím mím môi, con ngươi màu hổ phách tràn ngập bất mãn: "Anh Anh..."
Phác Thái Anh nghi hoặc nhấc mắt, dừng động tác, người kia cũng dừng lại, vẻ xấu hổ vừa rồi biến mất, hai mắt mở to, chân thành quan tâm hỏi "Làm sao vậy?"
Lạp Lệ Sa cúi đầu, cọ cọ cổ cô, phiền muộn nói: "Em muốn công khai."
Lại là câu nói này... Phác Thái Anh bất lực thở dài. Cô không biết nàng đã nói bao nhiêu lần trong tháng này, cô đã nguyện ý, đồng thời nói với nàng một câu không chỉ một lần: Vậy thì công khai đi. Nhưng người này lại lắc đầu, tựa như chỉ càu nhàu đôi ba câu.
Kỳ thực, Phác Thái Anh biết nàng đang lo lắng cái gì, nhưng mà... những chuyện Lạp Lệ Sa lưu ý, cô thực sự cũng không lưu ý tới. Cô chỉ muốn lặng lẽ hát những bài hát của riêng mình, diễn vở kịch của riêng mình.
Cô hơi suy nghĩ lung tung, không phải Sa Sa muốn làm phim sao? Nếu sau này có đất diễn tốt, cô sẽ chỉ nhận đóng phim của Sa Sa, vai chính cũng được, vai phụ cũng được. Như vậy hai người vẫn luôn cùng một chỗ...
Vẫn luôn cùng một chỗ? Phác Thái Anh bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, nàng thật sự có ý nghĩ vô độ như vậy từ khi nào, trong mắt lộ ra ý tứ hàm xúc, thật sự là người này đối với chính mình quá tốt rồi sao?
Đầu của Phác Thái Anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ như lông vũ, chỉ lưu lại trong chốc lát liền bay tới chỗ khác: "Vậy thì công khai đi."
Cô trầm thấp cười, thanh âm như nói với chính mình, đôi mắt thành khẩn nói: "Kỳ thực chị không thực sự quan tâm đến... những thứ như thoát phấn."
"Em với chị đều hiểu, hiện tại danh vọng đều là hư nhược, chờ nhiệt độ <Ngẫu Thời> đi qua, hoặc là đến <Ngẫu Thời 4> có thể còn lại bao nhiêu fan?"
Phác Thái Anh hơi mím môi, có một cỗ dục vọng không thể kiềm chế hầu như muốn xuyên thủng lồng ngực, dục vọng này đã cố thủ trong ngực cô đã lâu, cô vẫn khắc chế rất tốt, nhưng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Trong mắt cô lóe lên tia cấp thiết, nhưng tốc độ nói vừa phải, cô chậm rãi nói: "Việc thoát phấn là chuyện sớm muộn, hơn nữa chúng ta không thể trốn cả đời, phải không? Hay em muốn trốn bao lâu? Như Tề lão sư? Đến bốn mươi mới công khai? Hay là ba mươi, ba mươi lăm?"
Lạp Lệ Sa nhíu mày, nàng thật sự... không chịu được lâu như vậy. Nàng có chút ý động, nhưng vẫn nhất quyết phải có trách nhiệm với sự nghiệp của Phác Thái Anh.
Cuối cùng, nàng do dự lắc đầu, ngữ khí có chút không chắc chắn: "Lại, chờ một chút đi."
Ngọn lửa trong ngực Phác Thái Anh lập tức bị dập tắt, như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không trên không dưới, có chút thất vọng, nhưng cũng biết việc Lạp Lệ Sa không công khai chắc chắn không phải vì lợi ích của bản thân nàng.
Nàng thở dài, suy nghĩ một hồi: "Không phải Khê tỷ vừa nhận phim truyền hình cho chị sao? Sau khi phát sóng xem phản hồi rồi lại nói được không? Nếu như tốt, có nghĩa là chuyển biến có hi vọng, chúng ta sẽ công khai."
"Được không?"
Nàng sượt sượt cái đầu nhỏ, đầu ngón tay thon dài từ từ di chuyển mái tóc của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đối với bảo bối quý giá nhất của nàng.
Giống như ở trên giường, tuyệt nhiên không giống loại hình của Lạp Lệ Sa. Cũng chính vì ngoài lạnh trong mềm của đối phương mà Lạp Lệ Sa có thể chiếm thế thượng phong ở phương diện này.
Kỳ thực, nói là để Phác Thái Anh tùy hứng với nàng, vậy cô làm sao không triển? Lúc đầu vẫn còn cân nhắc, giống như đi nhầm vào lãnh địa của tiểu sư tử, chỉ dám chậm rãi duỗi chân ra thăm dò, thăm dò điểm mấu chốt chủ nhân của lãnh địa này.
Nhưng với dung túng của đối phương ngày này qua ngày khác, cô không còn sợ hãi, thị sủng mà kiêu, thậm chí còn lười nhác định cư ở đây, ngáy khò khò.
Bởi vì biết đối phương yêu cô nên cô mới dám lỗ mãng như vậy, muốn dùng hết biện pháp vui chơi trong vòng tay của nàng. Nàng tùy hứng thể hiện những mặt tốt và xấu của mình trước mặt Phác Thái Anh, nhưng người kia lại cố gắng thỏa mãn nàng...
Tâm mềm thành một mảnh, một lúc lâu, Lạp Lệ Sa mới thấp giọng nói: "Anh Anh, chị như vậy..."
"Hửm?"
"Sẽ làm hư em."
Phác Thái Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó yên lặng nở nụ cười, đến cùng là ai làm hư ai a.
"Vậy cứ làm hư đi." Cô nhẹ giọng nói, cố ý trêu chọc nàng: "Tốt nhất em nên hung hăng hơn một chút, tùy hứng hơn một chút, như vậy sẽ không để người khác yêu thích em, chị muốn một mình độc chiếm em."
Lạp Lệ Sa trợn mắt há mồm, được tiện nghi còn ra vẻ: "Ồ, hóa ra là chị cố ý!"
"Chẳng trách, chẳng trách..." Lạp Lệ Sa khẽ cười, bờ môi nhu động, con người u ám lên án: "Chẳng trách buổi tối em muốn ngừng mà ngừng không được, hóa ra, hóa ra là chị dùng thân thể câu dẫn em! Để em không thể rời bỏ chị!"
Cuối cùng còn không quên hung hăng "Hừ!" một tiếng.
Phác Thái Anh: Nụ cười từ từ biến mất. jpg
Mặt cô đen như đáy nồi, cả đốt xương nhỏ trong cổ họng cũng khẽ run, cô nghiến răng nói: "Lạp Lệ Sa, em có giỏi lặp lại lần nữa xem!"
Thanh âm không lớn, nhưng mạc danh có một cơn gió lạnh buốt.
Lạp Lệ Sa rùng mình một cái, nhận ra mình đùa quá trớn, trong lòng không khỏi có chút hối hận, vừa rồi rõ ràng hai người không có tán gẫu về phương diện này, cười gượng hai tiếng: "Ha, ha ha."
"Anh Anh, chị nói gì vậy a?" Lạp Lệ Sa sải bước về phía trước, đuổi theo nhóm người Wonders, giả ngu nhìn bầu trời ở góc 45 độ, nâng decibel: "Chị nói cái gì? Gió lớn quá em nghe không rõ."
Quỷ lừa gạt!
Phác Thái Anh tức điên, hai má đỏ bừng không biết là xấu hổ hay là tức giận: "Lạp Lệ Sa, em đứng lại đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro