chương 1
Đêm tối, mê loạn mà vắng vẻ.
Ánh trăng chậm rãi trút xuống, cảnh vật sơn dã giống như được ôn nhu bao phủ trong ngực.
Một gian nhà cỏ tranh* đơn độc, nó lẳng lặng đứng ở chỗ kia, không người hỏi thăm.
Gian nhà cỏ tranh phá lệ giản lược, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu, chiếu vào bóng người đứng ở trước song cửa sổ.
Cửa sổ nửa mở nửa đóng, gió nhẹ mang theo mùi hoa cỏ thơm ngát bay vào phòng, tạo nên cảm giác yên lặng tường hoà.
Trong phòng, trên bàn chỉ đặt một ấm trà và một chén trà, địa phương nghỉ ngơi chỉ là một bụi cỏ cô tịch.
Hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, cũng dưỡng ra tính cách tuỳ ý không câu nệ của người nọ.
Trường sam trắng vây lấy dáng người tiêm gầy của nàng, một trận gió thổi đến, có thể mang nàng đi xa.
"Ẩn cư nơi này, đã lâu rồi đi." Một tiếng thở dài như có như không truyền đến, kể ra một ít chuyện cũ khó nói.
Thật sự tĩnh tâm được sao, vì sao tay cầm Phật châu nhưng lại vô tâm hướng Phật?
Cảnh giới của Phật chính là trần tục quay về bổn nguyên, bản thân làm được sao?
Nữ tử đứng ở song cửa, xuất thần nhìn ánh trăng hằng cổ bất biến kia, trường sam trắng bị gió xuy phất có chút mất trật tự, nhưng nàng không thèm để ý, tuỳ nó theo gió tung bay.
Tóc dài nhu thuận sáng bóng, dài đến thắt lưng, dưới ánh trăng nhu hoà tản ra vẻ kỳ dị thần bí, vô câu vô thúc bay lượn trong gió.
Tư thái u tĩnh trang nhã, như một vị tiên nhân siêu phàm thoát tục, rơi xuống phàm trần.
Trong chốc lát, gió thổi cuồng loạn cả lên.
Tàn lá rụng trên mặt đất như có căn cơ, mềm mại lay động theo gió, không hẹn mà cùng hỗn loạn nhắm đến một phương hướng.
Nữ tử thu hồi tầm mắt, Phật châu đỏ sẫm quấn quanh cổ tay, một bộ phận khoát lên lòng bàn tay, kẹp giữa những ngón tay.
Nữ tử niệp động Phật châu, thân thể vẫn dựa vào cửa sổ, bên môi chẳng biết bao giờ lại lộ ra ý cười nhạt nhẽo: "Còn không ra sao? Ẩn núp ở đó là có ý gì?"
Giọng nói của nữ tử vừa dứt, bốn phía nhà tranh xuất hiện động tĩnh, vài người rốt cuộc không hề ẩn nấp, mà là quang minh chính đại đi ra.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên trở nên hư huyễn, hoa cỏ lẫn cây cối biến mất. Một mảnh sương mù loé ra, bốn người phía sau Huyền Ấn đã tiêu thất.
Trận gió hỗn loạn băng lãnh chậm rãi tập kích, xoay quanh nữ tử dưới tàng cây liễu.
Trường sam trắng bị thổi lộn xộn, dáng người yểu điệu lộ ra mỹ cảm kinh tâm động phách.
Trận gió càng ngày càng đến gần, bốn phương tám hướng giống như dựng lên những bức tường, hướng nữ tử đè ép.
Ánh mắt Huyền Ấn toát ra một tia đắc ý, giống như rất thoả mãn với tình huống hiện tại: "Lão sư, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi là cùng ta trở lại, hay là... Chết ở đây?"
Không chiếm được nàng, thì phá hủy
nàng. Đây chính là nguyên tắc đối đãi của hắn, người có giá trị nên vì hắn sở dụng, nếu không, thà rằng giết chết.
Nữ tử nở nụ cười, phảng phất đang nghênh đón bốn luồng khí thể liên miên không dứt, nàng thậm chí cảm thấy gương mặt bắt đầu có chút đau đớn.
Sát nghiệt. Nàng nguyên bản không muốn đụng chạm đến hai chữ này.
Nàng ở hiện tại, không phải tiên nhân siêu phàm thoát tục, cũng không phải ma quỷ thích giết chóc.
Nàng chỉ là một người phàm, một người phàm có hỉ nộ ái ố, một người phàm có thể cảm thụ được sự đau đớn.
Lá liễu trong tay giống như có sinh mệnh, quanh thân uốn lượn một tia thanh sắc nhàn nhạt, hình thái tung bay mông lung trang nhã, nhưng lại có lực sát thương cực đại.
Mây đen che khuất tinh không.
"Bụp bụp..." Bốn hắc y nhân liên tiếp ngã xuống, trận gió mãnh liệt có chứa tường khí từ lâu tiêu tan thành mây khói, không khí dơ bẩn dần dần phiêu tán theo gió, chỉ để lại mùi cây cỏ thơm ngát đạm nhiên.
"Cái gì? Không có khả năng! Như thế nào người chết sẽ là bọn họ, như thế nào sẽ là bọn họ chứ?" Huyền Ấn hai mắt huyết hồng, không thể tin tưởng rống lên, sắc mặt dữ tợn như cự thú hung mãnh.
Nữ tử vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, dáng người chẳng hề động mảy may, lập vu bất bại.
"Ngươi đi đi, xem ở chỗ ngươi từng là đệ tử của ta, ta hôm nay không giết ngươi, ngươi cũng đừng đến làm phiền ta nữa." Nữ tử ngữ khí nhạt thếch, không hề có nửa điểm lưu tình nào.
Động tác hôm nay của nàng thật sự nhanh lắm, giết bốn người.
Nữ tử dùng ngón tay thon dài vân vê Phật châu, chầm chậm tiêu sái trở về gian nhà cỏ tranh.
Lúc đóng cửa, Huyền Ấn phục hồi tinh thần, khiếp sợ nơi đáy mắt từ từ tiêu tán.
Hoá ra võ công của nàng cao thâm như vậy...
Bốn người này là hắn bỏ ra một số tiền lớn tìm đến, từ tổ chức sát thủ lừng lẫy giang hồ, tứ đại sát thủ tối cao của Huyết Vân Lâu!
Nàng cư nhiên không cần tốn nhiều sức liền giết chết bọn họ? Bọn họ chết, nhưng cũng không hề giãy giụa dưới chân nàng?
Huyền Ấn trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trong đầu một trận suy tư, cuối cùng cũng không thể không rời đi.
Hắn sẽ không bỏ qua nàng, chờ đến khi đoạt được giang sơn rồi, nàng cũng phải tả hữu bên cạnh hắn thôi!
Cung đình xanh vàng rực rỡ, khí phái xa hoa.
Một nam tử áo vàng lẳng lặng ngồi ở chỗ cao, mặt mày mơ hồ có một tia tang thương nhưng không thể che giấu được đế vương oai hùng nhiếp người.
Nam tử dựa vào lưng ghế, tay vuốt ve Thương Long ám kim ở chỗ vịn.
Bốn phía Long Ngâm Điện an tĩnh đến đáng sợ, bầu không khí cũng âm u đến đáng sợ.
Nam tử nheo mắt thành một cái khe nhìn ba thủ hạ đứng thẳng, cười nói: "Thế nào? Tra được sao?"
Một niên thiếu áo đen dung mạo tuấn dật tiến lên, chắp tay nói: "Bẩm Hoàng thượng, tạm thời vẫn chưa tra ra tung tích của nàng. Bất quá, thần tra được một ít tin tức có liên quan. Vận Kiếm Sơn Trang danh xưng là giang hồ đệ nhất kiếm gần đây hình như đang có chuyện vui. Cường giả giang hồ tập hợp, Thánh Chi Chiến cũng sắp được cử hành long trọng, thật sự có chút đúng dịp. Hai sự kiện tựa hồ đều phát sinh trong một tháng, phần thưởng của Thánh chủ vừa lúc là chí bảo của Vận Kiếm Sơn Trang, Mặc Vân Kiếm."
Mặc dù không có tin tức của nàng, nhưng đó cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Tâm thần vừa chuyển, Mạc Bách Xuyên!
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, bàn tay siết chặt: "Mạc Bách Xuyên lão quỷ kia đang âm mưu giở trò gì, tưởng trẫm không biết sao? Ngươi nói bọn họ có chuyện vui? Vui từ đâu đến?"
Niên thiếu áo đen bẩm cáo: "Là hỉ yến đính hôn của Đại nữ nhi Mạc Bách Xuyên, Mạc Chi Nghiêu, phu gia chưa tra được tên, chỉ biết hắn trên giang hồ rất có địa vị, nhân xưng Ngọc Phiến công tử."
"Nha? Ngọc Phiến công tử?" Hoàng đế nghe xong hai chữ Ngọc Phiến, tựa hồ trầm mặc đăm chiêu.
Niên thiếu áo đen hỏi: "Hoàng thượng, bước tiếp theo của chúng ta?"
"Thánh Chi Chiến có vẻ sẽ rất thú vị, đáng tiếc trẫm cửu toạ triều đình, cũng mất đi tâm tình nhàn trí. Gọi Hề nhi đến đó xem thử, ngươi hãy bảo hộ nàng/hắn cho tốt." Hoàng đế bình thản nói xong, thoái triều đi vào hậu điện.
"Tuân chỉ." Niên thiếu áo đen đáp lời, nhìn theo bóng lưng Hoàng đế rời khỏi, mới cùng hai người kia lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro