
Chương 57. Khu Vui Chơi Vạn Vật (15)
Mộ An Thất vội vàng ngăn lại những suy nghĩ ngày càng táo bạo của mình, cô đưa tay xoa xoa mặt.
Ngay lúc đó, cô thấy con quỷ phụ trách Vòng quay khi trông thấy Quý tướng quân thì lộ ra vẻ mặt kinh hãi, khó tin, hoài nghi hết cả quỷ.
Không biết hắn tự mình não bổ cái gì, nhưng khi cố gắng ép buộc bản thân giữ bình tĩnh, Quý Hoài Sơ đã bước tới nói gì đó với hắn.
Con quỷ phụ trách kia lại lần nữa rơi vào cảnh hoài nghi quỷ sinh, song ngoài vẻ chấn động, thân thể hắn lập tức đứng thẳng tắp, nét mặt nghiêm trang, giống hệt như quay về thời huấn luyện quân sự.
Hắn vô cùng cung kính nói gì đó với Quý Hoài Sơ, sau đó còn cúi chào một cái, rồi xoay người, như thể vừa tiếp nhận một nhiệm vụ trọng đại, bắt đầu điều chỉnh lại các thiết bị trong công viên giải trí.
Mộ An Thất: "......" Vừa rồi con quỷ phụ trách Đu quay ngựa gỗ biểu hiện thế nào nhỉ? Cô căng thẳng quá, lại chẳng nhìn kỹ.
Cô chợt phát hiện: Nếu dựa theo kiểu chơi trong các ải trước mà cùng Quý tướng quân chơi Khu Vui Chơi, hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.
Đặc biệt là trò Nhà ma.
Mộ An Thất thật sự rất muốn thấy Quý tướng quân một tay hạ gục đám bệnh nhân điên cuồng và mấy bác sĩ cầm toàn vũ khí quái đản kia!
Quý Hoài Sơ liếc nhìn Mộ An Thất, không quá hiểu tại sao chỉ trong chốc lát, cây rụng tiền rung rinh nhỏ lại trở nên hưng phấn như vậy. Nàng liếc Vòng quay một cái, chẳng lẽ là vì sắp chơi trò này?
Tâm tư của người chơi, thật khó nắm bắt quá.
Ngồi lên Vòng quay, Mộ An Thất len lén nhìn Quý Hoài Sơ vài lần, trong đầu không kìm được mà hiện lên đủ loại truyền thuyết về Vòng quay.
Ờm, tất nhiên, chắc đều là giả, mà cũng chẳng hợp với tình cảnh giữa cô và Quý tướng quân.
"... Tướng quân có xem ải của tôi không á?"
"Có chú ý đôi chút." Quý Hoài Sơ đáp, "Biểu hiện rất tốt."
Thấy Mộ An Thất không nói gì, Quý Hoài Sơ nghĩ một chút rồi lại nói: "Có thứ gì thích không? Đợi lần sau cô đạt hạng S, tôi sẽ tìm cho."
"Hạng S mới có thưởng sao?" Mộ An Thất nghiêng đầu, vẻ ngây thơ thử thăm dò giới hạn của Quý Hoài Sơ, "Nhưng dị năng lắm tiền của tôi đâu có mạnh mẽ, lần này cũng chỉ nhờ may mắn thôi. Lần sau đạt S... chẳng biết bao giờ mới được."
"Hạng A cũng tính." Quý Hoài Sơ nói, "Cô muốn gì?"
Muốn gì ư... Đạo cụ? Vũ khí? Nhưng mấy thứ đó đều thuộc Không gian Tái Sinh. Còn Lục địa Gương Vỡ thì có vật gì đặc sắc không, Mộ An Thất không rõ.
Cô vốn chẳng hiểu nhiều về Lục địa Gương Vỡ, nhưng nếu là điểm hay Hồn Tệ thì cô không chê bao nhiêu, chỉ là mấy thứ đó rõ ràng khó mà mở miệng xin tướng quân.
Mộ An Thất suy nghĩ chốc lát, rồi ngượng ngùng cười, khẽ nói: "Tôi nghĩ rồi, hình như cũng chẳng có thứ gì đặc biệt muốn. Nhưng nếu tính là phần thưởng... đến lúc đó tướng quân cười nhiều với tôi một chút là được."
Mộ An Thất cảm thấy mình quả thật quá thông minh, đây mới là nhân viên ưu tú! Làm việc hoàn hảo không cần thăng chức tăng lương, chỉ cầu sếp nở nụ cười. Cô nghĩ chắc chắn lần này mình đã quét được một lượt hảo cảm lớn của Quý tướng quân.
Quý Hoài Sơ nhìn sâu vào mắt Mộ An Thất, thật không ngờ cây rụng tiền nhỏ lại có thể nói ra những lời như thế. Cũng đúng, dù sao cô ấy cũng là người chơi có bối cảnh hiện đại mà.
Quý Hoài Sơ mím nhẹ đôi môi mỏng, rồi bất chợt mỉm cười, đường nét sắc bén trên gương mặt trở nên dịu lại, nàng nghiêng người đến gần: "Như thế này sao?"
Mộ An Thất ngây ngẩn nhìn Quý Hoài Sơ tiến sát lại, gương mặt cô bỗng đỏ bừng, giống như vừa kịp phản ứng liền bật người ra sau, dán chặt vào góc khoang Vòng quay, ánh mắt chẳng biết nên đặt vào đâu.
Điều đáng chết là trong đầu cô lại nảy ra suy nghĩ: Dáng vẻ Quý tướng quân khi không mặc chiến bào cũng thật khiến người ta rung động.
"Tướng quân... cười lên đẹp lắm." Mộ An Thất lắp bắp khen, "Rất đẹp."
"Cảm ơn." Quý Hoài Sơ thu lại nụ cười, đôi mắt cụp xuống, ngón tay vô thức chạm vào lớp chai mỏng trên đầu ngón, càng cảm thấy cây rụng tiền nhỏ này thú vị.
Không biết những người chơi khác có ai cũng vừa nhẹ dạ, đơn thuần, ngượng ngùng lại vừa táo bạo như cô hay không.
Bất giác, Vòng quay đã đến đỉnh.
Mộ An Thất nhìn những hạng mục trong Khu Vui Chơi bị thu nhỏ lại phía dưới, rồi liếc sang chiếc Tàu lượn siêu tốc cao 80 mét bên cạnh: "Tướng quân ơi, lát nữa chúng ta đi chơi Xe điện đụng nhé." Ở trò đó, cô chẳng lái được lần nào, toàn coi như trò bắn súng mà chơi.
"Chỗ Xe điện đụng đó, có thể biến thành dáng vẻ bình thường không ạ?"
"Có thể chỉnh được." Quý Hoài Sơ nói.
Thế là sau khi xuống khỏi Vòng quay, hai người liền đi thẳng đến khu Xe điện đụng.
Con quỷ phụ trách xe đụng vốn đang ngáp dài, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy cô người chơi hung tàn mấy hôm trước lại đi cùng vị Quý tướng quân còn hung tàn hơn.
Quỷ phụ trách: Không phải chứ, không phải chứ? Tôi đâu có bắt nạt ngài mà!
Trong lòng vừa run vừa sợ, hắn thấy Quý tướng quân với vẻ khá ôn hòa đi tới, hỏi hắn có thể sửa lại xe đụng thành loại dùng để vui chơi bình thường được không.
Quỷ phụ trách lau một vệt mồ hôi lạnh: "Được được được! Xin ngài chờ một chút, tôi lập tức sửa cho xong! Xin hỏi còn điều gì cần tôi phục vụ không?"
"Không cần." Quý Hoài Sơ nói xong, phía sau Mộ An Thất còn vẫy tay với con quỷ đó, cười bảo: "Lại gặp nhau rồi~"
Quỷ phụ trách gượng gạo kéo ra một nụ cười, trông còn khó coi hơn khóc: "Vâng! Lại gặp rồi."
Hắn cũng chẳng hiểu đời trước mình đã tạo nghiệp gì, làm quỷ rồi mà hết lần này đến lần khác đụng phải Mộ An Thất.
Hắn vội vàng gọi nhân viên khác tới, mong họ nhanh chóng chỉnh sửa xe đụng xong, tiện thể tiễn luôn hai "vị Đại Phật" này đi.
Mộ An Thất như ý nguyện được chơi Xe điện đụng bình thường. Chỉ tiếc một điều là bọn quỷ lái xe dường như không dám chơi thoải mái, từng tên đều bị ép buộc ra sân, chẳng kẻ nào dám tông vào cô, càng không dám động đến Quý tướng quân.
Nhưng điều này cũng chẳng hề gì, chỉ một mình Mộ An Thất đã húc cho 18 chiếc xe đụng bay lên loạn xạ, trải nghiệm cực kỳ sảng khoái.
Chơi xong trò đó, cô lại đi thử thêm một lượt Đua xe kart. Có Quý tướng quân ở đó, xe kart tất nhiên cũng được chỉnh sửa, loại bỏ "lá chắn" và "tên lửa", đạo cụ chỉ có thể xuất ra "tăng tốc". Thật ra ban đầu Mộ An Thất chỉ định bỏ mỗi tên lửa, nhưng nghĩ lại, cô vận khí hơi xui, lỡ cả ván chẳng được cái tăng tốc nào, toàn nổ ra lá chắn thì đúng là phi lý, nên dứt khoát loại luôn cả lá chắn. Nhờ vậy mà cô mới được trải nghiệm cảm giác đua xe siêu tốc, tăng tốc đến bay vút.
Hoàn thành đường đua với tốc độ cực nhanh, khi xuống xe Mộ An Thất còn hưng phấn đến mức choáng váng, Quý Hoài Sơ liếc nhìn cô một cái hỏi có muốn chơi thêm lượt nữa không.
Mộ An Thất lập tức gật đầu liên hồi, rồi lại lao ngay vào trải nghiệm thêm một trận xe kart toàn "tên lửa đẩy", đến khi thỏa mãn mới chịu rời đi.
Sau đó, hai người lại đến khu "Xạ thủ" vừa lái xe vừa bắn các loại bia di động. Lúc này Mộ An Thất mới thấy hơi mệt, liền cùng Quý tướng quân đến nhà hàng ăn một bữa.
Quay đầu lại, cô liền thấy Hạ Phùng Hoa bọn hon từ Tàu lượn siêu tốc bước ra, vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn.
"Bọn em định đi chơi trò tàu bay xoay vòng trên không cao tám mươi mét, tướng quân có muốn đi cùng không?" Hạ Phùng Hoa trông cực kỳ phấn khích, hiển nhiên đã chơi vào gu.
Quý Hoài Sơ liếc nhìn Mộ An Thất một cái: "Mấy người đi đi."
"Được, vậy bọn em đi đây!" Hạ Phùng Hoa kéo tay Mục Tiểu Bạch, vẫy vẫy tay, hai người nhanh như chớp chui vào dòng người, chạy đi xếp hàng chơi.
Mộ An Thất gần như đã chơi hết tất cả những trò không quá mạo hiểm trong công viên giải trí, cuối cùng cô nghĩ ngợi một chút, vẫn không đi vào Nhà ma. Dù sao lần trước nhân viên ở đó đã bị cô dọa một lần rồi, không cần thiết phải làm họ tổn thương thêm lần nữa.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Mộ An Thất ngồi trên băng ghế dài trong công viên, nhìn du khách quỷ qua lại cùng ráng chiều nơi chân trời, mới thở dài cảm khái: "Đã lâu rồi chưa được thả lỏng như thế này."
Đã lâu rồi không được trải qua cuộc sống bình thường giản dị thế này.
Ngoại trừ trong đám đông có vài con quỷ hơi đáng sợ, có lúc Mộ An Thất thậm chí thoáng ngỡ mình đã trở lại thế giới hiện thực.
"Lục địa Gương Vỡ có rất nhiều thắng cảnh không tệ." Quý Hoài Sơ khẽ nói, "Cô sẽ được trải nghiệm."
"......" Mộ An Thất bất đắc dĩ liếc Quý tướng quân một cái. Cô sẽ không bao giờ coi trò chơi ở Lục địa Gương Vỡ là du lịch tham quan đâu.
Giống như Khu Vui Chơi này vậy, chơi sau khi trò chơi kết thúc, hoặc có Quý tướng quân đi cùng thì có thể rất thư thái, nhưng trong lúc thực sự làm nhiệm vụ trò chơi... thì vẫn nguy hiểm lắm.
"Tướng quân, những người chơi được cường giả ở Lục địa Gương Vỡ chiêu mộ, có ai cuối cùng thoát khỏi Không gian Tái Sinh chưa?"
"Có lẽ là có."
Có lẽ sao? Cũng phải, nếu người chơi thực sự đạt đến trình độ có thể thoát khỏi Không gian Tái Sinh, thì lúc ấy hẳn họ đã vô cùng mạnh mẽ, có tích lũy điểm số, kỹ năng và vô số đạo cụ. Mà đến khi đó, cho dù nhận được cơ hội hồi sinh trở về thế giới hiện thực làm một người bình thường... e rằng cũng sẽ có kẻ lựa chọn từ bỏ.
Quý Hoài Sơ dẫn Mộ An Thất đi ăn thêm một bữa tối, sau đó cùng cô yên lặng dạo quanh công viên, lại chơi thêm một lượt Đua xe kart. Đến khi màn đêm buông xuống, mới chờ được Hạ Phùng Hoa tung tăng kéo Mục Tiểu Bạch đi ra.
Mộ An Thất bước tới ôm lấy Mục Tiểu Bạch, hôm nay chơi rất vui vẻ.
"Vậy, tôi về trước nhé?" Mộ An Thất gãi gãi đầu, ngước nhìn Quý Hoài Sơ, "Hôm nay cảm ơn tướng quân đã chăm sóc ~"
Tạm biệt mọi người xong, Mộ An Thất dịch chuyển trở về Không gian Tái Sinh.
Cô quen thuộc mà ngả mình xuống ghế nằm, trong đầu lờ mờ hiện lên suy nghĩ: "Tướng quân thật sự vừa đáng yêu vừa tốt bụng."
Không biết lúc sinh thời, tướng quân là một người như thế nào? Cô ấy đã trải qua điều gì mà lại đến Lục địa Gương Vỡ...
Thật muốn biết quá.
Nếu cô tặng thêm cho Hạ Phùng Hoa vài con búp bê hoặc váy nhỏ, không biết có thể moi được chút tin tức về tướng quân từ chỗ Tiểu Hoa không.
Ờm, nhưng ngay cả quá khứ của Hạ Phùng Hoa cô cũng chưa rõ.
Mộ An Thất nằm dài trên ghế, toàn thân thả lỏng mà nghĩ: Sao cô lại cảm thấy cái này hơi giống trò chơi thông qua tặng quà để tăng hảo cảm, rồi từ đó biết được quá khứ của nhân vật gì đó.
......
"Tướng quân~ giờ chúng ta về chưa?" Hạ Phùng Hoa mặt mày đầy phấn khích, nhìn ra được hôm nay cô bé chơi rất vui.
Quý Hoài Sơ liếc một cái: "Hai giờ trước, tại thị trấn Vân Hải Thái Âm xuất hiện một Vòng Xoáy Gương Đen nhỏ, mức ô nhiễm không lớn."
Nụ cười trên mặt cô bé Hạ Phùng Hoa cứng đờ, ngẩng nhìn bầu trời đã tối sẫm, không ngờ mình còn phải tăng ca! "Vâng, em đi ngay đây!"
"Không cần, tôi đã phái người rồi." Quý Hoài Sơ nói, đưa tay đặt lên vai Mộ Tiểu Bạch, "Ngày mai báo cáo lại cho tôi." Nói xong, nàng đặt tay kia lên vai Hạ Phùng Hoa, dịch chuyển về thành.
Trở về chủ thành, mãi cho đến khi tướng quân đã đi xa, Hạ Phùng Hoa vẫn còn ngẩn ngơ nhìn Mộ Tiểu Bạch ngây ngô không biết gì: Tướng quân... hôm nay tâm trạng rất tốt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro