Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24.1: Interesting


Interesting: Thú vị *bản QT giữ luôn từ tiếng Anh nên mình cũng sẽ giữ luôn từ tiếng Anh ^^*

【 A a a a, nụ cười của Bạch lão sư thật sự quá ấm áp!! 】

【 Tôi muốn nhận thầu nụ cười này! 】

【 Tuy rằng Bạch lão sư trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng cô ấy luôn mang đến cảm giác ấm áp, tôi bắt đầu thích người phụ nữ này mất rồi. 】

【 Cảm ơn Cố Hân Nhiên, nhờ cô mà tôi lại được nhìn thấy khoảnh khắc này! 】

【 Người trên lầu, rút đao ra đi, Bạch lão sư là của tôi! 】

【 Người mới, vừa đến, xin hỏi, vì sao người này phải mang mặt nạ? 】

【 Đúng thế, mang mặt nạ tham gia chương trình, lại là loại chương trình biểu diễn, đây là cái kiểu thao tác gì vậy?? 】

【 Trả lời bạn trên, có thể lên Weibo xem thử, bởi vì cái "tiểu tiên nữ" này và kiểu thao tác của cô ấy, độ thảo luận về chương trình đã tăng gấp ba lần liên tục, cảm giác đây là sắp xếp cố ý của tổ chương trình, dù sao chương trình này rất giỏi tạo đề tài. 】

【 Mang mặt nạ tham gia chương trình biểu diễn, có thể biểu diễn được gì? Dựa vào giao lưu ánh mắt chắc? Vô lý quá, nếu cô ấy mà đạt thứ hạng cao, thì chắc chắn là có gian lận. 】

【 Các chị em, ai nói mang mặt nạ thì không thể diễn xuất? Có ai nhớ vai Phó Linh Nguyệt không? 】

【 A a a, tôi cũng định nói! Kỳ lão sư đóng vai Phó Linh Nguyệt mà toàn bộ quá trình chỉ lộ mỗi đôi mắt, thậm chí thoại còn rất ít, nhưng ai dám nói cô ấy diễn không tốt? Diễn viên giỏi thì đôi mắt cũng đủ kể chuyện! 】

【 Linh tỷ mãi mãi là ánh trăng sáng trong lòng tôi!!! 】

【 Đừng nói về Linh tỷ nữa, tôi không chịu nổi cảm xúc dâng trào! 】

【 Tôi lại cảm thấy thế này khá thú vị, hiện tại ngày nào tôi cũng bật livestream chỉ để xem tiểu tiên nữ này rốt cuộc là ai. Nhưng đồng thời cũng lo nếu cô ấy tháo mặt nạ mà không giống với tưởng tượng, sẽ bị hụt hẫng. Dù sao cũng rất tò mò, nhất là khi thấy trên Weibo các đại thần ghép ảnh đoán diện mạo của cô ấy, thật sự rất thú vị. 】

【 Đồng ý với bạn trên, tôi thích kiểu thần bí này, trong số vô số gameshow hiện tại, hiếm có cái nào khiến tôi háo hức thế này. Hy vọng tiểu tiên nữ tiếp tục mang đến nhiều bất ngờ hơn! 】

Cố Hân Nhiên trở lại biệt thự, mọi người đã phân tổ xong.

"Tiểu Tiên Nữ, tới đây! Chúng ta bốn người một tổ." Lâm Quả kéo cô qua, chỉ vào Tần Quỳnh và Đặng Gia.

"Được."

Cố Hân Nhiên mở kịch bản ra xem, đó là một bộ phim cung đình cổ trang, lấy đoạn kinh điển nổi tiếng làm nội dung. Các nhân vật gồm: một quốc chủ ngu ngốc, không màng chính sự, chỉ thích mỹ nhân mà không thích giang sơn; một phi tử thông minh, giỏi mưu kế, đầy tham vọng quyền lực; một nhị tiểu thư của phủ tướng quân luôn bảo vệ người yêu; và một nội thị luôn cúc cung tận tụy.

"Đây là bộ phim duy nhất tôi xem đến một nửa rồi bỏ, vì nữ phụ chết," Lâm Quả lật kịch bản, lắc đầu nói.

"Hả?"

"Cô chưa xem qua sao? Để tôi kể. Bộ phim này kể về một công chúa tiền triều, vì mối thù gia tộc mà vào cung trở thành ái phi của quốc chủ. Cô ta mê hoặc quốc chủ đến mức hắn ngoan ngoãn nghe lời, cả Triệu quốc gần như bị cô ta phá hủy. Đó chính là Liên phi, nhân vật nữ chính, cuối cùng thống nhất thiên hạ, trở thành người chiến thắng lớn nhất."

"Triệu quốc Phó gia nhiều thế hệ trấn thủ biên quan, là trụ cột hộ quốc của Triệu quốc, địa vị cực cao trong nước, cũng là gia tộc từng đứng đầu trong việc tiêu diệt mẫu quốc của Liên phi. Vì vậy, Liên phi căm thù Phó gia đến tận xương tủy, quyết tâm tiêu diệt!" Lâm Quả cầm điều khiển từ xa, gõ mạnh lên bàn, mở ra phong cách kể chuyện đầy nhiệt huyết.

"Phó gia có một tiểu thư tên Phó Linh Nguyệt, được trời ban tài sắc vẹn toàn, trí tuệ vượt trội. Từ nhỏ đã được chọn làm thư đồng cho quốc chủ, cùng quốc chủ sớm tối gần gũi, dần nảy sinh tình cảm."

"Nào ngờ, Liên phi xen vào gây khó dễ. Ở trong cung, cô ta bôi nhọ danh dự của Phó gia, ở ngoài thì châm ngòi quan hệ với nước láng giềng, vu khống Phó gia có ý đồ tạo phản."

"Tưởng rằng Phó gia, một gia tộc trung liệt, suốt đời cống hiến cho Triệu quốc, không dám kể công, không dám xuất hiện trước triều đình, nhưng tên quốc chủ ngu ngốc lại tin vào những lời xảo trá của Liên phi. Đúng lúc đó, nước láng giềng gây sự, Phó gia dốc sức kháng địch, nhưng lại bị Liên phi bán đứng, khiến cho gia tộc liên tục thất bại. Cuối cùng, cha mẹ chết thảm trên chiến trường, thi thể không còn lại gì!" Lâm Quả ngừng lại, thở dài đầy bi thương, tay đặt lên ngực, thể hiện nỗi đau khôn cùng.

"......"

Lộ Tình vốn chỉ định ghé qua xem các cô thảo luận thế nào, lại thấy cảnh này, không nhịn được suýt phun một ngụm nước đang uống dở.

"Này, này, các cô đã phân vai xong chưa? Phòng bên kia người ta đã bắt đầu tập diễn, còn các cô ngồi đây kể chuyện cái gì thế?"

"À, Lộ lão sư, Tiểu Tiên Nữ chưa xem qua kịch này, tôi chỉ đang kể cho cô ấy nghe thôi!"

"Nhưng cô kể một đống dài dòng như thế có ích gì?"

"Đâu, tôi đang kể đến đoạn cao trào đây! Phó gia thất thủ, nước láng giềng đưa ra một loạt hiệp ước bất bình đẳng. Trong đó có điều kiện, chính là phải dâng Phó Linh Nguyệt lên. Không biết xấu hổ thay, Triệu vương lại đồng ý, còn ra vẻ hào phóng, nói muốn đổi nàng lấy mười năm hòa bình giữa hai nước."

"Cô thử tưởng tượng xem, mất đi toàn bộ gia đình, từ một tiểu công chúa được yêu chiều, một đêm rơi xuống đáy vực, trở thành kẻ bị căm ghét, rồi bị coi như vật hy sinh để giao dịch. Trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào, đúng không?" Lâm Quả nói mà không kìm được sự xúc động.

Cố Hân Nhiên hít một hơi, trong đầu hiện ra cảnh tượng mà Lâm Quả miêu tả.

"Rồi sau đó thì sao?"

Lâm Quả bĩu môi, "Vừa bị đưa đến biên cảnh, nàng đã bị tên quốc chủ nước láng giềng tàn nhẫn quăng ra để chiêu đãi ba quân. Nàng cương liệt, không chịu khuất phục, đâm đầu tự sát. Hết chuyện."

"......"

Cố Hân Nhiên vỗ trán, liếc nhìn Lâm Quả đang uể oải, tinh thần rệu rã, cả người như rơi vào trạng thái hoàn toàn suy sụp.

"Được rồi, mau chóng phân vai đi. Tôi thật sự rất mong đợi xem các cô biểu diễn," Lộ Tình thúc giục.

"Tôi thì chắc chắn không diễn Phó Linh Nguyệt đâu, nhân vật đó quá bi kịch. Còn Liên phi thì quá ác, hoàn toàn hợp với Tần Quỳnh tỷ."

"??? Cô đùa gì thế? Tôi muốn đóng vai người tốt cơ!" Tần Quỳnh phản bác.

"Vậy thì cô đóng quốc chủ?"

Tần Quỳnh định gật đầu đồng ý, nhưng rồi khựng lại, "Đợi đã, nhân vật này chẳng phải cũng là người xấu sao??"

"......"

"À này, tôi đề xuất để tiểu tiên nữ đóng vai Phó Linh Nguyệt. Vừa khéo cô ấy đang mang mặt nạ, nếu không nhìn thấy mặt nạ, tôi còn ngại không nhập vai được nữa."

"Đồng ý!" Hai người còn lại lập tức đồng thanh, cầu trời khẩn phật. Nhân vật không lời thoại, không thể lộ mặt, chỉ có thể dùng ánh mắt để diễn tả cảm xúc và kỹ năng diễn xuất – quả là một thử thách quá lớn!

Cố Hân Nhiên vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cảm thấy vai này rất hợp ý mình, "Được, tôi sẽ thử xem."

【 A a a a cái gì! Muốn diễn Phó Linh Nguyệt sao!! 】

【 Trời ạ, thần tiên đoán trước đây à? Thật sự muốn diễn Phó Linh Nguyệt rồi! 】

【 Này, đừng mà! Một tân binh không có kinh nghiệm diễn xuất đi diễn Phó Linh Nguyệt? Đừng hủy hoại bạch nguyệt quang của tôi được không? 】

【 Trời đất, lá gan quá lớn! Nhân vật gốc Phó Linh Nguyệt còn đang ngồi cách vách xem các cô diễn đấy! 】

【 Lộ lão sư tổ nghĩ gì mà chọn bộ này? Không thể đổi sang vở nào dễ thở hơn được sao? 】

【 Chờ mong kỹ thuật diễn của tiểu tiên nữ. 】

Tại biệt thự của các diễn viên gạo cội, Kỳ Thu Ngôn cũng rất tò mò về việc có người dám thử thách nhân vật Phó Linh Nguyệt.

"Thu Ngôn tỷ, nhân vật này trước kia là chị diễn phải không?"

"Đúng vậy, nhân vật này thực sự rất khó diễn. Cái mặt nạ đã là một thách thức lớn rồi. Đôi mắt bị che khuất hoàn toàn, cảm xúc phải dùng ánh mắt để truyền tải, cực kỳ khó khăn. Nếu không cẩn thận, sẽ diễn thành một nhân vật không có linh hồn. Tôi rất mong chờ màn trình diễn của họ."

Còn tại biệt thự của Lộ Tình, ba nhóm nhỏ đang khẩn trương luyện tập.

Cố Hân Nhiên khép kịch bản, cẩn thận cảm nhận tâm trạng của nhân vật.

Những người khác cũng gần như đã chuẩn bị xong. Một người quay đầu lại, thấy Cố Hân Nhiên đang nhắm mắt xoay quanh tại chỗ. Cô xoay khoảng ba vòng rồi mới mở mắt ra.

"Ba... Blah blah... Tiểu ma tiên... Biến thân?" Lâm Quả ngơ ngác nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.

"..." Tôi có xuẩn như vậy sao? Cố Hân Nhiên thầm nghĩ.

Một người trong nhóm lên tiếng: "Lộ lão sư, có thể cho chúng tôi diễn thử một lần để ngài xem và chỉ dẫn không?"

"Được thôi, vậy các cô bắt đầu đi," Lộ Tình gật đầu, ra hiệu cho các nhóm khác giữ trật tự.

Cố Hân Nhiên và nhóm của mình ngoan ngoãn ngồi xuống quan sát nhóm đầu tiên biểu diễn.

Mười phút sau...

【 Trời ơi, mắt tôi sắp mù rồi. Đây mà là Phó Linh Nguyệt sao? Ngoài khóc ra thì biết làm gì nữa? Phó Linh Nguyệt nhà mấy người khóc lóc thảm thương vậy à? Không thể nghiên cứu kịch bản gốc đàng hoàng sao? 】

【 Thật đấy, nhóm này diễn quá tệ. Ông quốc chủ kia là kiểu gì vậy? Biểu cảm thì quá đà, chẳng có tí khí chất nào của một vị vua cả. 】

【 Liên phi thì cười gian từ đầu đến cuối... Cười tới mức tôi muốn lao vào tát cho một cái. Quá đáng ghét. 】

【 Nhóm này chỉ được mỗi liên phi, đúng kiểu xấu xa. 】

Lộ Tình ho nhẹ một tiếng, bỏ qua phần nhận xét chi tiết: "Nhóm tiếp theo sẵn sàng chưa?"

Mười phút sau...

【 Phải nói thật, nhóm này đỡ hơn nhóm trước một chút, nhưng cái cô Phó Linh Nguyệt này tôi nuốt không trôi. Hai người kia còn tạm ổn. 】

【 Đúng thế. Phó Linh Nguyệt của nhóm này hoàn toàn vô cảm. Hai người còn lại diễn như đang đối thoại với người gỗ, chẳng có chút phản hồi hay tương tác nào. Nhìn rõ mệt mỏi. 】

【 Hahaha, tôi cảm giác Lộ lão sư sắp không chịu nổi rồi. Cô ấy đã đập trán bốn lần rồi. Hahaha. 】

【 Phải nói thật, kịch này quả thật hơi khó. Ngươi nhìn bên kia Bạch lão sư chọn kịch đi, tuy không có xung đột cảm xúc mạnh mẽ nhưng lại khá phù hợp cho tân nhân diễn. Yêu cầu của Lộ lão sư có hơi cao. 】

Lộ Tình nhấc mí mắt lên, vẻ mặt như đang chịu đựng cực hạn: "Nhóm tiếp theo."

Khi nhóm Cố Hân Nhiên vừa bước ra chuẩn bị biểu diễn, Lộ Tình giơ tay lên, nghiêm giọng: "Nếu là kiểu diễn trừng mắt hoặc mặt vô cảm, các cô tốt nhất nên chuẩn bị lại. Tôi sẽ mắng thẳng đấy."

"Ách..." Mấy người nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt quay sang nhìn Cố Hân Nhiên. Trong nhóm, ai cũng có ít nhiều kinh nghiệm diễn xuất, chỉ có cô là không có.

Cố Hân Nhiên gật đầu: "Nhân vật này tôi chưa thực sự nắm rõ, nhưng có thể thử một lần. Dù sao cũng cần làm quen."

"Được, thử xem đi," Lâm Quả đáp, sau đó nhìn về phía Lộ Tình.

"Được rồi, bắt đầu đi."

Lộ Tình lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú quan sát nhóm của họ.

Nhóm diễn viên lần lượt đứng vào vị trí đã phân chia. Tần Quỳnh đóng vai quốc chủ, đứng giữa trung tâm, Lâm Quả trong vai Liên phi đứng cạnh bên nàng, Đặng Gia đóng vai nội thị, đứng chếch phía sau quốc chủ ba bước, cúi đầu, khẽ khom người. Cố Hân Nhiên đóng vai Phó Linh Nguyệt, đứng đối diện quốc chủ, cách khoảng ba mét.

Cố Hân Nhiên đặt hai tay giao nhau trước người, mắt cụp xuống, nhìn chăm chú xuống mặt đất trước chân quốc chủ.

Liên phi kín đáo liếc mắt ra hiệu cho nội thị. Nội thị thoáng lộ vẻ khó xử, khẽ ngẩng đầu nhìn trộm quốc chủ, sau đó cẩn thận bước những bước nhỏ tiến tới trước mặt Phó Linh Nguyệt.

"Phó... Phó tiểu thư, ngài hãy mau nhận chỉ đi. Những ngày qua bệ hạ vì chuyện của ngài mà ăn không ngon, ngủ không yên. Xin ngài đừng tiếp tục..."

"LĂN!" Quốc chủ sắc mặt sa sầm, lớn tiếng quát.

Nội thị bị tiếng quát làm giật mình, cả người run rẩy, vội vàng lùi lại phía sau, cúi đầu lui xuống.

.....

【 Có vẻ thú vị đây, vai nội thị diễn khá ổn! 】

【 Gì đây? Cái gọi là mặt vô cảm của Phó Linh Nguyệt sao? 】

【 Ha ha ha! Tôi không nhịn được khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Quỳnh. Trên mặt cô ấy viết rõ ràng: Ta là người xấu! Biểu cảm thực sự phá không khí diễn. 】

【 Ai, dàn diễn viên thời nay đúng là trình độ quá kém. Thật sự thất vọng. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt