Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Khơi bài


Bạch Y Lam không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu dọn hộp cơm gọn gàng.

Cố Hân Nhiên cảm thấy có chút bất an. Cô trộm liếc nhìn Y Lam, đúng lúc chạm phải ánh mắt của chị ấy. Đôi mắt thanh lãnh mang theo vẻ dò xét, như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.

"Đi với tôi đến một nơi."

"Bây giờ sao?"

"Ừm."

Giọng của Bạch Y Lam hơi cứng rắn, không cho cô cơ hội phản bác.

Cố Hân Nhiên do dự một chút, trong lòng bất giác cảm thấy lo lắng. Trực giác mách bảo rằng chuyện này không lành.

"Được, để em thay đồ trước." Cô đành gượng gạo đồng ý, cố giữ bình tĩnh.

.....

Trên xe, không khí có chút căng thẳng. Bạch Y Lam tập trung nhìn về phía trước, chăm chú lái xe. Cố Hân Nhiên ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn chị.

Dù ánh sáng trong xe khá mờ, cô vẫn nhận ra đường nét sườn mặt tinh xảo của Y Lam. Gương mặt chị lạnh nhạt, mang theo một vẻ bình thản khó nắm bắt.

Cố Hân Nhiên khẽ mỉm cười, trong lòng thoáng nhớ lại Y Lam ở kiếp trước. Khi đó, Y Lam luôn dịu dàng, điềm tĩnh, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn trước mặt cô, mềm mại và dễ chịu. Nhưng hiện tại, Y Lam lại toát ra khí chất mạnh mẽ, cứng rắn đến mức khiến cô không thể chống đỡ. Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong phòng bệnh, ánh mắt sắc bén của Y Lam đã khiến cô không tự giác mà muốn né tránh.

Chưa bao giờ cô từng thấy một Y Lam như vậy, thật sự quá ngoài sức tưởng tượng.

"Đừng nhìn tôi."

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Cố Hân Nhiên đột nhiên bị Y Lam bắt quả tang. Cô lập tức giật mình, chột dạ quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Xinh đẹp như thế mà không cho nhìn, thật là keo kiệt.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc quen thuộc đập vào mắt khiến cô ngẩn người. Con đường này dường như không cách nhà cô bao xa. Cô đang mải mê suy nghĩ thì chiếc xe từ từ dừng lại bên lề đường.

Y Lam tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, động tác dứt khoát mà lưu loát. Cố Hân Nhiên cũng vội vàng theo sau.

Hai người cùng bước vào một công viên nhỏ gần đó. Thời gian đã khuya, công viên vắng tanh, không một bóng người. Họ dừng lại bên cạnh một hồ nước. Y Lam nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Cố Hân Nhiên.

"Còn nhớ nơi này không?"

Cố Hân Nhiên giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đang hỗn loạn không thôi.

Cô nhìn quanh quất cảnh vật xung quanh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không hề có chút ký ức nào liên quan đến nơi này!

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đứng ở đây, còn em đứng ở bờ bên kia. Chúng ta cách một con hồ mà nhìn nhau." Y Lam lẳng lặng kể lại, giọng điệu mang theo một chút hoài niệm.

Cố Hân Nhiên nghe xong, cố gắng tưởng tượng cảnh tượng ấy trong đầu. Hồ nước phẳng lặng, hai người cách nhau một khoảng cách, ánh mắt giao nhau qua mặt nước... Nghe qua thật đẹp đẽ.

"Ừm." Cô nhẹ đáp, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Quay đầu nhìn Y Lam, cô chờ đợi chị tiếp tục kể thêm. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô chợt nhận ra nụ cười của Y Lam đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lùng, xa lạ đến kinh ngạc.

"Cô là ai?" Y Lam bất ngờ hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến tim Cố Hân Nhiên như ngừng đập.

"Chị... chị nói gì?" Cô lắp bắp, không tin vào tai mình.

"Tôi và cô ấy... chưa từng đến nơi này."

!!

Cố Hân Nhiên choáng váng, câu nói đó như một tia sét đánh thẳng vào đầu cô!

Tiêu rồi, bị lừa rồi!

"Cô là ai!?"

Bạch Y Lam gằn giọng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người đối diện. "Dù cô ấy có thế nào đi nữa, cũng không thể nào quên cảnh lần đầu chúng tôi gặp nhau. Cô không phải cô ấy. Cô rốt cuộc là ai?"

Ánh mắt của Y Lam lạnh lẽo, khí chất toát ra uy nghiêm đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Cố Hân Nhiên khẽ nhắm mắt, trong lòng thầm than. Quả nhiên, Y Lam không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở bệnh viện. Những hành động trước đó đều cho thấy, chị ấy đang nghi ngờ mình.

"Nàng đâu?" Y Lam tiếp tục, giọng nói nhắc đến từ "nàng" thoáng mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra.

Cố Hân Nhiên mở mắt, đối diện ánh nhìn đầy áp lực của Y Lam. Sau vài giây im lặng, cô lắc đầu, giọng nói nặng nề:

"Em không biết."

"Cô nói gì?"

"Em... em bảo rằng em bị mất trí nhớ, chị có tin không?"

Y Lam không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt không đổi.

"Được rồi." Cố Hân Nhiên khẽ thở dài, biết rằng không thể giấu được nữa. Lừa dối Y Lam, từ đầu đã là một việc không thể.

"Em... có thể là, xuyên không." Cô buột miệng, nhưng ngay sau đó muốn tự vả vào mặt mình. Nghe như một câu chuyện hoang đường. Mất trí nhớ có khi còn đáng tin hơn! Nhưng đó lại là sự thật.

"Ở thế giới của em, em đã chết. Nhưng bằng cách nào đó, một người đã chết như em lại có thể mở mắt ra lần nữa. Khi tỉnh dậy, em đã ở đây, trong phòng bệnh, và trở thành cô ấy." Cô giơ tay lên, chỉ vào chính mình, ánh mắt đầy nghiêm túc.

Bạch Y Lam nhìn thẳng vào mắt Cố Hân Nhiên. Trong đôi mắt ấy, cô thấy được sự chân thành, tập trung, và cả một chút thâm tình. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu của trốn tránh hay lừa gạt.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Khi nào chuyện này xảy ra?"

"Ngày 8 tháng 5, hôm em và Lạc Băng xảy ra xô xát."

"Chuyện này... có vẻ quá mức huyền hoặc, khó mà lý giải, nhưng... đây là sự thật..."

"Ý cô muốn nói, người đang đứng trước mặt tôi bây giờ là cơ thể của Cố Hân Nhiên, nhưng linh hồn lại là một ai đó khác?"

Cố Hân Nhiên suy nghĩ một lúc, gật đầu. "Có thể hiểu như vậy, nhưng thật ra vẫn không hoàn toàn chính xác. Bởi vì em..."

"Kia, nàng đâu?" Y Lam cắt ngang lời cô, giọng nói mang theo chút run rẩy.

Cố Hân Nhiên lặng người, không biết trả lời thế nào. Vấn đề này ngay cả bản thân cô cũng không rõ. Nếu đây chỉ là một sự hoán đổi linh hồn, vậy linh hồn nguyên chủ có thể đã theo thân thể cũ của cô mà chết. Nhưng nếu không phải, vậy nguyên chủ đang ở đâu? Cô không thể nào biết được.

"Thật xin lỗi... chuyện này, em thật sự..." Cô còn chưa nói hết, đã thấy thân hình Y Lam đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã xuống.

"Y Lam? Y Lam?"

"Y Lam!"

.....

Trong phòng ngủ, Cố Hân Nhiên cẩn thận đặt Bạch Y Lam xuống giường. Cô tháo giày giúp Y Lam, rồi đắp lên người chị một chiếc chăn mỏng.

Sau khi làm xong mọi việc, cô cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lưng áo, bàn tay đau đến mức không còn chút sức lực. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Y Lam khi ngủ.

Cố Hân Nhiên suy nghĩ, có phải mình đã sai lầm khi thành thật với Y Lam? Có lẽ cô nên tiếp tục giả vờ, cắn răng đóng vai nguyên chủ. Dù Y Lam có phát hiện chút sơ hở, cô vẫn có thể tìm cách lấp liếm, vẫn tốt hơn là nói sự thật.

Bởi vì bây giờ, cô đã nói ra rồi, điều đó đồng nghĩa với việc: Người trước mặt Y Lam không còn là người chị ấy từng yêu sâu đậm nữa. Còn người chị ấy yêu, rất có thể... đã không còn.

Buộc chị ấy chấp nhận sự thật này, liệu có quá tàn nhẫn không?

Nhưng... Cố Hân Nhiên thật sự không thể khoác lên mình danh phận của nguyên chủ, tiếp tục lừa dối Y Lam. Như thế là không công bằng với chị.

Cô thở dài nặng nề, trong lòng như bị phủ một tầng mây đen u ám.

Ánh mắt vô tình liếc đến cổ tay trái của Y Lam, nơi quấn một dải lụa màu bạc. Cố Hân Nhiên cảm thấy hiếu kỳ, tim khẽ đập nhanh. Dưới lớp dải lụa đó... rốt cuộc là gì?

Cô từ từ đưa tay, ngón tay gần như đã chạm đến mép dải lụa. Nhưng đúng lúc đó, cô khựng lại, lòng dâng lên sự giằng co mãnh liệt.

Mình không có tư cách nhìn trộm bí mật của chị ấy. Không phải bây giờ.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô lặng lẽ rút tay lại.

Cố Hân Nhiên nhìn Y Lam thêm một lúc, rồi cuối cùng đứng dậy, bước ra khỏi phòng, để lại một không gian yên tĩnh trong bóng tối.

.....

Bạch Y Lam mở mắt, nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Đầu óc trống rỗng, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Khi nhận ra nơi mình đang ở, cô đưa tay lên che trán, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước khi cô ngất đi. Những lời Cố Hân Nhiên nói vang lên trong đầu, khiến trái tim cô như thắt lại, suýt nữa ngất thêm lần nữa.

Cô ngồi dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dừng trên căn phòng ngủ. Một không gian chứa đầy kỷ niệm của họ—ngọt ngào có, chua xót có. Đây từng là nơi ấm áp nhất, là cảng tránh gió của hai người. Nhưng giờ đây, nó lạnh lẽo và xa lạ.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.

Cố Hân Nhiên ngồi ngoài cửa, nghe tiếng nức nở truyền ra từ trong phòng. Lòng cô đau nhói, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra. Cố Hân Nhiên ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, cả hai đều vội vã né tránh ánh nhìn của đối phương.

Bạch Y Lam liếc nhìn phòng khách trống rỗng, hỏi:
"Đồ đạc đâu rồi?"

"Em không biết. Tất cả mọi thứ ở đây, em chưa từng động vào. Khi em tới, nó đã như thế này."

Bạch Y Lam bước đến một bức tường trắng. Trên bức tường đó, từng có những hình vẽ nguệch ngoạc, kỷ niệm những lần họ cùng nhau trêu đùa, vẽ vời. Nhưng bây giờ, nó trống rỗng, sạch sẽ đến mức đau lòng.

"Cô... tên là gì?" Bạch Y Lam cất lời, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run nhẹ.

"Cố Hân Nhiên."

Bạch Y Lam hơi sững sờ, từ từ quay đầu lại, ánh mắt khó tin nhìn cô.

"Ở thế giới của em, em cũng tên là Cố Hân Nhiên. Em có cùng gương mặt, cùng nghề nghiệp, và cùng thân phận như cô ấy."

Bạch Y Lam im lặng thật lâu. Cuối cùng, cô hỏi, giọng khàn khàn:
"Vậy... ở thế giới của cô, có Bạch Y Lam không?"

Cố Hân Nhiên nuốt khan, khó khăn đáp:
"Có. Chị ấy có gương mặt giống chị, và chị ấy... là người em yêu. Là vợ của em. Chúng em còn có một cô con gái đáng yêu, tên là..."

"Tôi không phải cô ấy."

Câu nói của Bạch Y Lam cắt ngang, giọng nói không cao, nhưng lại như một nhát dao sắc bén chém vào không khí.

Cố Hân Nhiên cứng người, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu:
"Em biết."

Bạch Y Lam lặng lẽ đứng ở trung tâm phòng khách, ánh mắt dừng trên bức tường trắng tinh trước mặt. Hai tay cô vòng lấy cánh tay, nhẹ nhàng xoa bả vai, dáng người nhỏ bé phảng phất sự cô đơn và mỏng manh đến đáng thương.

Cố Hân Nhiên đứng phía sau, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng của chị. Nhìn thân hình gầy guộc ấy, trái tim cô đau đớn như bị bóp nghẹt. Cô xoay người, lấy một chiếc áo khoác, chậm rãi bước đến phía sau Y Lam, nhẹ nhàng khoác lên vai chị.

Đây là tất cả những gì cô có thể làm. Một chút ấm áp nhỏ nhoi, một sự an ủi duy nhất mà cô có thể dành cho người trước mặt.

"Cảm ơn."

Giọng nói của Y Lam vang lên, nhưng mang theo một sự xa cách lạnh lẽo khiến Cố Hân Nhiên cảm giác như có một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người.

Y Lam đứng đó thêm một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì đó. Sau một hồi im lặng, chị xoay người đi về phía cửa. Tay đặt lên tay nắm cửa, chị dừng lại, quay đầu nhìn Cố Hân Nhiên.

"Về sau, coi nhau như người xa lạ đi."

Lời nói ấy nhẹ nhàng nhưng như một con dao sắc bén cứa sâu vào lòng Cố Hân Nhiên.

.....

Trong xe, Bạch Y Lam ngồi thất thần, đầu óc rối bời, hoàn toàn không thể tập trung lái xe. May mắn là đường phố vắng vẻ, nên cô lái xe với tốc độ rất chậm, gần như chỉ lăn bánh.

Cô vẫn chưa thể chấp nhận được những gì vừa nghe. Nhưng khi nghĩ lại những thay đổi ngắn ngủi của Cố Hân Nhiên trong mấy ngày qua, cộng với những hành động kỳ lạ, thậm chí là cả những thử nghiệm mà cô không thể hiểu nổi, Y Lam buộc phải tin vào câu chuyện hoang đường ấy – chuyện "xuyên không".

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới tinh thần của cô như sụp đổ. Cô không biết bản thân nên làm gì, cũng không biết sau này phải đối mặt với Cố Hân Nhiên như thế nào. Nếu vụ ly hôn đã từng làm cô mất đi niềm tin vào cuộc sống, thì lần này, sự thật vừa rồi đã dập tắt hoàn toàn ánh sáng duy nhất trong lòng cô.

Khi ánh mắt lơ đãng nhìn vào gương chiếu hậu, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang bước theo chiếc xe của mình từ xa – là Cố Hân Nhiên.

Hình bóng ấy, cái dáng vẻ vừa thân thuộc vừa xa lạ ấy, khiến nước mắt cô không kìm được mà tuôn trào.

Y Lam nhìn cô thật lâu qua gương chiếu hậu, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Sau đó, cô cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát đạp ga, để chiếc xe tăng tốc, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Cố Hân Nhiên đứng nhìn theo chiếc xe đang rời xa, bóng dáng ngày càng nhỏ lại. Đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chậm rãi dừng bước, cảm giác trong lòng nặng nề như đeo chì.

Cùng lúc đó, Khúc Kỳ đang ngủ say bỗng bị tiếng thông báo liên tục trên điện thoại đánh thức. Cô lơ mơ ngồi dậy, định bụng oán giận, nhưng khi mở điện thoại ra xem, đôi mắt suýt nữa trợn tròn đến rơi ra ngoài. Buồn ngủ cũng tan biến ngay lập tức!

Một bài viết mang tựa đề "Cố Hân Nhiên ngoại tình có chứng cứ" đã leo thẳng lên vị trí đầu tiên trên hot search!

Là người đại diện của Cố Hân Nhiên, Khúc Kỳ lập tức bị vô số tài khoản truyền thông bát quái tag vào bài viết. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện mới chỉ 4 giờ 30 sáng!

Thời điểm này, làm sao có nhiều bài viết và tài khoản tag mình đến vậy? Cộng thêm hơn một ngàn lượt bình luận và chia sẻ! Rõ ràng đây là kế hoạch được sắp xếp từ trước, cố ý tạo scandal để bôi nhọ!

Khúc Kỳ tức đến nghiến răng. Mẹ nó, Hân Nhiên vừa mới có chút khởi sắc, lại bị đập thêm một cú chí mạng thế này? Là ai mà ghét cô ấy đến vậy!?

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Y Lam: Từ giờ, coi nhau như người xa lạ.

Cố Hân Nhiên: Thế cũng tốt, em có thể làm quen với chị lại từ đầu.

Lưu ý từ tác giả:

Đừng nhìn câu chuyện từ góc nhìn của thượng đế. Hãy nhớ rằng Cố Hân Nhiên là người xuyên không, đang chiếm giữ thân thể của nguyên chủ. Việc cô ấy lựa chọn nói thật với Y Lam không chỉ vì không muốn tiếp tục giả danh nguyên chủ, mà còn vì cho dù hai người có làm lành, tình cảm của Y Lam khả năng cao vẫn chỉ dành cho nguyên chủ.

Một màn "vả mặt" mới đang được chuẩn bị!

Ngoài lề:

Phương Di: Hôm qua tôi online, thế mà không ai chú ý đến tôi? Đối xử với tôi như vậy, liệu có sợ ngày tôi chính thức xuất hiện sẽ khiến các người phải quỳ lạy? Cả về thể xác lẫn tâm lý!

Nhắc nhở: Bình tĩnh lại đi, Phương Di, chị chỉ được phép lấy mạng của vợ chị thôi! [icon troll]

------

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt