Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Gần đây nàng bỗng trở nên dịu dàng


Đan điền của Khanh Chu Tuyết đã khô kiệt, nhưng chủ nhân vẫn đang cố gắng đào bới, hô hoán gọi ra linh lực. Dần dần giống như là một màng mỏng bị kéo căng tới cực điểm, lộ ra một vết lõm thật sâu.

Cuối cùng bị bắn ngược ra mạnh mẽ.

Vân Thư Trần vẫn đứng tại đỉnh núi, đếm ngược từng giây trong lòng. Đột nhiên nhiệt độ xung quanh nàng giảm mạnh xuống, sau đó từng tia băng sương trườn lên từ đáy vực, hình dạng như những bông hoa tuyết bung nở.

Đến lúc rồi.

Ánh sáng màu vàng ở ngón tay nàng lay động, chỉ thấy nàng làm ra một thủ thế phức tạp ở không trung. Đây là một trận pháp truyền tống phổ biến, một mặt đặt ở dưới đáy vực. Khi Khanh Chu Tuyết rơi xuống đáy vực liền trực tiếp truyền tống lên thẳng mặt còn lại tại đỉnh núi.

Nàng rơi xuống mặt đất và lăn vài vòng, phun ra một bụm máu liền bất tỉnh nhân sự.

Thân thể nàng mềm nhũn nằm ở đó, nhìn thoáng qua còn tưởng đã chết rồi. Y phục toàn thân bị gió cắt tả tơi không còn hình dạng. Nàng nằm đè lên một mảnh cỏ cây, nơi này rất nhanh liền bị đóng băng lại.

Vân Thư Trần đưa tay nhẹ nhàng xoa má của nàng. Lạnh lẽo còn hơn xác chết. Nhưng có thể cảm nhận được trái tim đang đập bừng bừng sức sống trong lồng ngực.

Đan Băng linh căn*.

(Đan (đơn) Băng linh căn: Băng linh căn độc nhất)

Dung nhan trác tuyệt, nhân gian khó gặp.

Không biết vì lý do gì Băng linh căn thức tỉnh hơi trễ. Nhưng tại khoảnh khắc sinh tử, nó đã kích hoạt toàn bộ tiềm lực.

Hóa ra là một khối ngọc thô.

Nàng vuốt nhẹ tóc và mỉm cười. Mặc dù có hơi dọa sợ đứa trẻ này, nhưng kết quả thật là làm người khác hài lòng.

Quả nhiên nàng sẽ không nhìn lầm.

***

Khanh Chu Tuyết phát sốt vào ban đêm, vẫn chưa tỉnh lại.

Nàng không về lại Hạc Y Phong mà trực tiếp đến Linh Tố Phong dưỡng thương.

"Cũng không có gì đáng ngại cả. Ho ra máu là do đan điền bị tổn thương, phát sốt thì do bị gió thổi nên gây cảm lạnh." Liễu trưởng lão ngay cả phương thuốc còn chẳng muốn kê. Mang nàng giao phó thẳng cho đại đệ tử Bạch Tô.

"Là Đan Băng linh căn đúng không?" Nàng thở ra một làn khói trắng. Một tay chống cằm, một tay xoay xoay tẩu thuốc, "... vẫn còn đang kết băng."

Khanh Chu Tuyết hai mắt nhắm chặt nằm ở đó, một tầng băng mỏng tinh tế kết dưới thân nàng.

Vân Thư Trần dập tắt ngọn lửa đang dùng để đun trà, liếc nhìn cô nương nằm trên giường, "Này là do linh căn của nàng rất mạnh mẽ, chỉ nhất thời chưa khống chế tốt được."

Bàn tay trắng nõn tinh tế nhấc ấm trà lên, hơi nghiêng rót xuống, khéo léo điều khiển nước trong ấm trà thành một dòng mỏng như sợi chỉ. Ngay khi chén trà vừa đầy liền dừng lại.

Vân Thư Trần nói, "Giống như nước trong chén này, đầy quá khắc tràn."

Việc Khanh Chu Tuyết làm đóng băng một nửa Nhất Mộng Nhai tất nhiên không giấu được chưởng môn. Hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đích thân đi đến Linh Tố Phong.

Vừa tới liền nhìn thấy đứa trẻ kia nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Chưởng môn nhìn thêm một lúc, cuốn tay áo cảm thán, "Phương pháp này của ngươi cũng quá cấp tiến rồi."

"Còn phải nói nữa sao." Liễu Tầm Cần nhàn nhạt nói, "Ở chung với nàng cũng không lâu, vậy mà đã tới chỗ của ta tổng cộng hai lần. Nếu còn thấy thêm vài lần nữa, e rằng đứa trẻ này phải định cư ở Linh Tố Phong rồi."

"Kết quả sau đó rất tốt." Vân Thư Trần nhấp một ngụm trà, "Như vậy là được rồi. Ta tự có chừng mực."

Chưởng môn mỉm cười nói, "Sư muội hiếm khi quan tâm tới ai đó như vậy, ngươi muốn thu nhận đồ đệ sao?"

"Đứa nhỏ này là đơn linh căn, rất thích hợp đi theo con đường kiếm tu. Sư muội thì lại tinh thông kỳ môn trận pháp. Như vậy nàng đáng tiếc là không có thiên phú để kế thừa y bát* của ngươi."

(Y bát: ngữ cảnh này thì có nghĩa là truyền thừa)

Những lời chưởng môn đang nói là sự thật. Thân là một kiếm tu lão luyện, hắn đương nhiên là động tâm. Hơn một trăm năm qua, hắn chưa từng thấy một đứa trẻ nào có thiên phú tuyệt vời như vậy.

Trận pháp cần phải có Ngũ Hành phối hợp, thiếu một cái nào cũng đều mất cân bằng.

Mặc dù đơn linh căn khi tu luyện sẽ cực kỳ dễ dàng, nhưng lại không thể đạt được bất cứ thành tựu nào ở bộ môn này.

Vân Thư Trần gõ nhẹ lên mặt bàn, ngước nhìn hắn bĩu môi, "Ta có nghe nói về nội quy của tổ tiên – ai đứng đầu kỳ thi tuyển chọn nội môn đệ tử sẽ được vinh dự tự chọn lấy một trưởng lão làm sư phụ."

"Cho nên là nàng có thể chọn bất cứ ai nàng muốn, ta sao có thể can thiệp?"

Sư muội nói chuyện luôn là tránh nặng tìm nhẹ, một bụng tâm cơ. Chỉ một lát sau hắn liền hiểu ra ý của nàng, đột nhiên thấy có điều gì đó bất ổn, không nhịn được phá ra cười, "Này còn là thi cử gì nữa. Người có phải xác định vị trí đầu tiên sẽ là của nàng ta?"

Vân Thư Trần cười khẽ, "Cũng chẳng có gì khác nhau. Nếu như nàng bị các trưởng lão chọn, mà họ lại phát hiện ra là đơn linh căn, không phải là tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán sao. Cuối cùng không phân thắng thua được cũng phải để nàng tự chọn lựa."

"Ngươi cũng nên hy vọng nàng chiếm được vị trí đầu tiên đi. Nếu không lúc đó trên đại điện tranh đấu, một đám lão già lại mất hết cả mặt mũi sao."

"... Cũng có lý." Chưởng môn nghĩ ngợi.

Trên giường đột nhiên có chuyển động, Khanh Chu Tuyết nhúc nhích đôi chân, nàng vẫn nhắm chặt mắt, miệng mơ hồ lẩm bẩm, "Nước..."

Bạch Tô đứng sát bên liền rót một chén trà, nâng nửa người dậy, cẩn thận giúp nàng uống nước. Đôi mày cau chặt của Khanh Chu Tuyết khẽ thả lỏng ra. Nàng chậm rãi mở mắt ra tay sờ soạng vài cái dưới giường rồi đột ngột rụt lại khi chạm phải một mảnh lạnh lẽo.

Liễu Tầm Cần giơ tay quơ vài cái trước mắt nàng nhưng Khanh Chu Tuyết không phản ứng lại.

"Tạm thời bị mù sau khi rơi xuống từ một độ cao như vậy cũng rất bình thường."

"Tốc độ khôi phục thương tích của nàng hơn xa người thường. Cứ đợi vài ngày là ổn."

Mù!?

Khanh Chu Tuyết nhìn về phía trước, nàng vẫn có thể thấy được ánh sáng, nhưng tổng thể là một mảng u ám mơ hồ. Nàng thoáng cảm nhận được có người đang đi về phía mình, một mùi hương quen thuộc thoảng qua bao bọc lấy nàng.

Tâm trạng bất an vì không nhìn thấy gì liền giảm đi nhiều.

Nữ nhân dịu dàng nói bên tai nàng, "Đã tỉnh lại rồi. Liễu trưởng lão nói là không có gì đáng ngại, theo ta về lại núi thôi."

Khanh Chu Tuyết khàn giọng đồng ý.

Nàng tuy là ít nói nhưng đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù gặp phải chuyện gì cũng đều không náo động khóc lóc.

Chưởng môn thấy đứa trẻ kia vừa trầm mặc lại yếu ớt như vậy. Tấm lòng như mẹ già của hắn liền cảm thấy quặn thắt.

Hắn thở dài, thầm nghĩ đứa trẻ này chắc chắn sẽ chọn ở lại Hạc Y Phong.

Thế là hắn quay sang phía Vân Thư Trần, "Bái ai là sư phụ đều được, dù sao cũng là người của Thái Sơ Cảnh. Về sau nếu nàng muốn học kiếm pháp liền để nàng đi tới Kiếm Các, ta sẽ coi nàng như đệ tử thân truyền mà dốc sức chỉ dạy."

"Tông môn vẫn còn nhiều việc, ta đi trước." Chưởng môn thở dài lần nữa, phất tay áo rời đi.

Khanh Chu Tuyết không biết trong phòng đang có bao nhiêu người, nàng liền nắm lấy một góc ống tay áo của Vân Thư Trần. Chỉ nghe Vân Thư Trần và Liễu Tầm Cần nói với nhau vài câu, sau đó thân thể nàng đột nhiên được nâng lên nhẹ bẫng.

"Thật là quá lạnh nha. Ngươi thử thu bớt linh lực lại xem?"

Nàng liền tĩnh tâm ngưng thần, nhiệt độ trên tay dần nóng lên đến mức khôi phục lại như bình thường. Sau một lúc nàng chợt nhận ra Vân Thư Trần đang bế mình và dường như muốn bước đi.

"Nặng lắm, để ta tự đi." Nàng khẽ nói.

Bây giờ nàng đã mười bốn tuổi, không còn nhỏ cũng không phải rất nhẹ nữa. Vân trưởng lão nhìn dáng người thướt tha yểu điệu, liễu rủ trong gió sao mà đủ sức bế nàng.

"Làm ra chút pháp thuật nhỏ thôi, cũng không tốn sức." Một luồng gió nhẹ vấn vít đem cả thân người nàng nâng lên, Vân Thư Trần đỡ chân và eo nàng rất dễ dàng.

Khanh Chu Tuyết nghe thấy giọng nói vững vàng của nàng thì yên tâm hơn. Thả lỏng người dựa đầu vào vai của Vân trưởng lão, thị giác tạm thời nhường chỗ cho thính giác cùng khướu giác, chúng trở nên đặc biệt nhạy bén hơn.

Chóp mũi không ngừng truyền đến hương thơm thoảng thoảng, thật giống như đang ở trong một thung lũng đầy hoa, có một cơn gió không ngừng thổi bùng từng đóa từng đóa.

Hiện tại mở hay nhắm mắt cũng đều không khác nhau mấy, Khanh Chu Tuyết trầm mình trong mùi hương mê người này, cả người rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Nàng chỉ tỉnh lại khi đã tiến sát lại bên giường.

Lần này là được đặt nằm xuống một cách chắc chắn.

"Vân trưởng lão, ta về sau có thể tu luyện rồi sao?"

Nàng dường như cũng cảm thấy đan điền có biến chuyển, nhưng vẫn chưa xác định rõ là gì. Tuy nhiên không bị rơi thẳng xuống đáy vực nói lên nàng có lẽ đã thành công.

Vân Thư Trần nắm tay nàng và mỉm cười, "Ngươi thành công rồi. Bất quá ngươi đã phải chịu khổ nhiều, có oán giận ta không?"

"Con đường này do ta chọn, không có gì hối tiếc cùng oán hận." Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu.

"Hài tử ngoan." Vân Thư Trần đứng dậy, tựa hồ cảm thấy trong phòng hơi bí bức, mở cửa sổ ra, "Có lạnh không?"

Không có tiếng trả lời, thiếu nữ kia đã nghiêng đầu sang một bên ngủ rất ngon.

Vân Thư Trần trầm mặc một lúc, đem cánh cửa sổ khép lại tránh cho nàng bị cảm lạnh lần nữa. Nàng quay người lại, và lần đầu tiên trong mắt nàng hiện lên sự tán thưởng không hề che giấu khi nhìn vào gương mặt non nớt của đứa trẻ kia.

Cái nàng tán thưởng không chỉ là thiên phú hơn người hay là tâm trí kiên trì khi đối diện với tra tấn giày vò.

Điều làm Vân Thư Trần phải nhìn với cặp mắt khác xưa chính là tại trên đỉnh Nhất Mộng Nhai. Khi ánh mặt trời chiếu xuống sườn núi, bóng hình mảnh mai trong bộ y phục trắng như tuyết xuất hiện đúng giờ. Mặc dù theo bản năng nàng có chút run rẩy, nhưng trong đôi mắt kia là một khoảng thanh tịnh, không chút hối hận khi đã chọn lựa.

Tu đạo không phải là thú vui nhàn nhã cho con em nhà giàu tiêu khiển. Nó yêu cầu ngươi thời khắc nào cũng phải liều mạng để tìm đường sinh tồn, như vậy mới có thể bước đi trên con đường người thường không thể đi, mới có thể đi đến tận cùng.

Tư chất kém cỏi đã có thiên tài địa bảo bù đắp vào, vẫn có thể khắc phục. Duy nhất chỉ có sự dũng cảm và quyết tâm này là phải ẩn sẵn trong máu – không phải ai cũng đều có được những điều này, cá chép và rồng khác nhau là vì như vậy.

Rõ ràng đã không để nàng phải thất vọng.

...

Khanh Chu Tuyết trải qua thêm vài ngày trong bóng tối.

Mấy ngày này Vân trưởng lão dịu dàng lạ thường, tâm trạng cũng có vẻ rất tốt. Thấy nàng không nhìn thấy đường nên yêu chiều chiếu cố đủ đường, thậm chí lúc ăn cơm còn ân cần gỡ thịt cá để vào trong tô của nàng.

Nàng hơi có chút được yêu thương mà lo sợ.

Trong quá khứ thì Vân Thư Trần cũng sẽ không gần gũi như vậy. Nàng vẫn luôn nhẹ nhàng duy trì khoảng cách, ngẫu nhiên có thể đến trêu chọc vài câu, xong xuôi liền phất tay áo rời đi.

Mắt của nàng hồi phục khá tốt, ba ngày đã có thể nhìn rõ hình dáng của vật thể. Vào ngày thứ tư trời đất đột nhiên sáng lên tràn đầy màu sắc, sau một tuần thì khôi phục lại như bình thường.

Một tuần này Khanh Chu Tuyết không có đi ngoại môn nghe giảng. Vốn dĩ nàng sau khi khỏe lại cũng muốn tiếp tục lên lớp, nhưng Vân Thư Trần lại nhắc nàng nên chú ý hơn vào thực chiến. Nàng cần thêm thời gian để thích ứng với linh căn của mình, những lý thuyết kia có thể chậm lại một chút.

Linh căn của nàng hiện tại đã thức tỉnh nên có thể thu nạp được linh khí của trời đất. Trước kia chỉ như cát trôi qua tay, thì nay đã có một nơi để lưu trữ lại.

Ở ngoại môn nàng học qua Thử nói chuyện Ngũ Hành đủ năm quyển, chỉ thấy giới thiệu kỹ càng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Nhưng Băng linh căn của nàng lại chưa từng nghe tới, cũng không tìm thấy bất cứ ghi chép nào đề cập tới phương thức tu luyện.

Nàng chỉ còn cách đem quyển thứ ba – quyển miêu tả về "Thủy" đọc lại một lần nữa.

Băng và Thuỷ luôn có chỗ giống nhau. Khanh Chu Tuyết cũng phát hiện nàng khống chế nước so với bốn nguyên tố còn lại dễ dàng hơn nhiều.

Vân Thư Trần thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút cho nàng, "Trong không khí có độ ẩm cùng hơi nước, hãy thử cảm nhận chúng, giảm nhiệt độ xuống thấp để đóng thành băng. Có thể hữu dụng với ngươi."

Khanh Chu Tuyết chau mày và nhìn chăm chú vào một giọt sương đang đọng trên cỏ. Sau một lúc lâu nó liền chậm rãi ngưng tụ lại, nhưng nàng vẫn không thể khống chế một cách tinh tế hoàn toàn, cây cối xung quanh cũng lập tức đóng băng lại.

"Không cần căng thẳng như vậy."

Một đôi tay trắng ngần vẽ lên vài đường trong không khí, thanh thoát nhẹ nhàng như chim nhạn đạp nước.

Dòng nước bất kham vốn dĩ chảy xiết nơi sông lớn, lại bị nàng từ trong không khí lấy ra và đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Vài tia sáng khúc xạ thành ánh vàng, sóng nước lấp loáng chiếu lên sườn mặt của nàng như một phép nhiệm màu.

Khanh Chu Tuyết nhìn động tác của nàng tự nhiên giống như hít thở, đẹp đẽ tuyệt mỹ.

Không thể rời mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro