Chap 55
Sóng gió đã qua
Giường hoa trạm trỗ từng nhánh trúc kiên cường, Huân Nhi vẫn nằm đó, đã tỉnh hơn và có thể nói chuyện một chút với Tô An. Nàng nắm lấy tay Tô An, thều thào:
- Nàng đừng tự cắt tay mình nữa.
Tô An gật đầu, tay nắm lấy tay nàng âu yếm:
- Ta biết rồi.
Việc lấy máu nửa chén một chén hay hai chén chẳng là vấn đề gì với Tô An, chỉ là lấy liên tục bảy ngày, vết thương chưa kịp đóng vảy xong liền phải rạch ra. Nàng rạch xa xa ra một chút, mỗi ngày đều đặn buổi sáng lấy máu, buổi chiều lấy máu. Khi Huân Nhi nắm lấy tay nàng, nàng chỉ vươn tay phải ra nắm lấy tay nàng, sợ nàng ấy thấy bên tay trái vằn vện vết cắt, cũng sợ nàng ấy lo lắng.
- Nàng biết không? Ta đã qua Cảnh quốc, gặp được Điềm Vương xin cho nàng bảy đóa tuyết liên. – Tô An với tay lấy chén thuốc trên bàn, múc từng muỗng bón cho nàng.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Huân Nhi dùng thuốc, sắc mặt nàng ấy cũng tươi tỉnh hơn, đôi môi lại trở nên hồng, làn da đỡ nhợt nhạt. Huân Nhi sặc, nàng che miệng ho khù khụ.
- Ai đang là phu nhân của Điềm Vương? – Cánh tay áo trắng muốt của nàng dính màu vàng đen của thuốc, nàng hạ tay xuống, cơn ho sặc sụa cũng biến mất.
Tô An lại thổi một muỗng thuốc, đút cho nàng: - Nàng ấy tự xưng là Kiều phu nhân.
Huân Nhi lại sặc thuốc, cánh tay áo lau miệng càng đen hơn nữa. Tô An vuốt lưng nàng dỗ dành:
- Uống chậm chậm thôi, xem nàng uống vội sặc hết rồi.
Im lặng uống thuốc, Huân Nhi xem trung y của mình đã bẩn, muốn thay một bộ khác. Tô An lại nói: - Nàng ấy đã gần bốn mươi mà vẫn đang mang thai.
- Vâng- Huân Nhi mỉm cười, nói –Hi vọng là nam hài.
- Ơ, sao nàng biết nhà Điềm Vương luôn muốn có nam hài?
Huân Nhi khóe miệng khẽ kéo thành một vòng cung tuyệt mỹ, chỉ ngón tay vào đầu Tô An, mắng rằng: - Ngốc, ai mà không biết, huống chi ta từng sống trên Thiên Sơn ở Cảnh quốc.
- Nàng khỏe hơn rồi – Tô An nắm lấy ngón tay của Huân Nhi trên trán mình, ôm ấp vào bàn tay- Thật may quá, ta thật sự sợ mất nàng, sau này đừng dọa ta thế nhé.
- Thiếp xin lỗi, làm nàng lo lắng rồi- Huân Nhi yêu thương nhìn Tô An, hơn tháng nay chăm nàng trông Tô An gầy guộc đi hẳn, đầu tóc xơ rối còn không thèm chải. Nàng nhìn mà thương, thấy mình thật có lỗi.
Tô An đứng dậy hôn vào trán nàng, dìu nàng nằm xuống giường: - Đừng xin lỗi ta, ta yêu nàng, không thể sống thiếu nàng.
Người Huân Nhi khẽ cứng lại, ba chữ nhẹ nhàng mà có sức công phá cực lớn, nàng như đồ ngốc nằm xuống giường đợi Tô An, vừa đợi vừa cười mỉm. Tô An ra cửa nhờ hạ nhân mang dùm nàng một thau nước, giúp Huân Nhi thay y phục, tắm rửa.
Những ngày gần đây, đêm nào Tô An cũng ngủ chỗ Huân Nhi. Cũng đã rất lâu rồi Tô An không buông bỏ tất cả mà ngủ một giấc, không đêm nào nàng không thấy ác mộng về việc Huân Nhi sẽ rời xa mình. Gần đây, thậm chí nàng còn mơ thấy một ngày mà nàng muốn quên nhất, ngày cứu Huân Nhi khỏi Minh Lỗi. Chúng dày vò nàng trong giấc mơ, làm nàng luôn chập chờn khó ngủ. Duy đêm nay Tô An lại thấy giấc ngủ dễ chịu vô cùng.
Nửa đêm Huân Nhi thức giấc, kéo cánh tay áo Tô An lên thì thấy tay nàng ấy đã hơn năm đường rạch dao. Nàng ôm miệng để bản thân không la lên, thấy Tô An động nàng liền nằm xuống giả vờ ngủ. Tô An vòng tay ôm lấy eo nàng, lẩm bẩm: - Đừng rời xa ta, Huân Nhi, xin nàng.
- Thiếp sẽ không...- Huân Nhi chạm tay mình vào bàn tay của Tô An trên bụng mình, nói, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống – Cám ơn nàng.
Những ngày sau Huân Nhi đã thấy cơ thể an hảo hơn nhiều, ngày thứ bảy Hoàng Thanh thần y cũng cáo biệt để về lại Cảnh quốc. Tô An gửi cho ông một xấp ngân lượng cảm tạ ông, Hoàng Thanh thần y hài lòng nhận lấy, còn hẹn sau này có việc hãy nhờ ông. Nam Cung Kiện sắp xếp người hộ tống ông về, dù sao ông cũng là thần y giỏi giang, sợ ông mang nhiều ngân lượng quá liền bị cướp, bị giết.
Dù đã khỏe hơn nhưng Huân Nhi vẫn phải nghỉ ngơi, An Trúc gần đây được Tô Huệ chăm, cai hẳn sữa mẹ chuyển sang ăn dặm. Mỗi buổi trưa, Tô Huệ hay ẵm An Trúc qua gặp mẫu thân của mình, để Huân Nhi bế bồng một chút rồi lại bồng về. Nam Cung Uyển làm thế luôn việc của Tô Huệ, còn Tuyết Y thì rảnh rỗi liền tới tán gẫu với Huân Nhi. Trên ai hết Tô Huệ và Tuyết Y nợ Huân Nhi rất nhiều, hai nàng luôn biết điều đó.
Mất một tháng sau Huân Nhi có thể đi lại hoạt động bình thường, Tô An mang về rất nhiều nhân sâm, tổ yến cho các nữ nhân nhà nàng dùng bồi bổ sức khỏe. Một phần mang sang cho Bính Đình, vì nàng sợ sự việc lần trước lại xảy ra nên dược liệu quý nàng thấy được liền trữ về nhà, tránh cho cảnh thiếu thốn xin xỏ.
Trời chậm chạp chuyển sang thu, rồi chớm đông. Tô An nhờ người may y phục cho các nữ nhân nhà nàng, mùa đông đến gần trời càng lạnh hơn. Nàng theo lối quen thuộc đi qua biệt viện chỗ Bính Đình ở, muốn xem qua nàng một lúc.
Bính Đình ở sân sau, ngón tay thanh mảnh gảy đàn. Cuộc sống này chính là cuộc sống mà nàng mong muốn, sáng thì đọc sách, trưa gảy đàn, chiều thêu thùa may vá. Đạm bạc như thế trôi qua ngày, nàng không để tâm đến việc Tô An xem nàng như tiểu tam đặt nơi này, kim ốc tàng kiều. Với các chị em ở Túy Hương lâu, ai cũng có mong muốn một người như Tô An- một người chuộc các nàng ra, dù là tiểu tam cũng là một ơn huệ với các nàng. Bính Đình lướt trên mặt đàn, dây đàn rung phát ra giai điệu mê hoặc lòng người.
Tô An chỉ đứng đó, nghiêng đầu lắng nghe giai điệu của Bính Đình. Nhạc điệu vừa dứt Bính Đình mới mở mắt ra thấy nàng ấy:
- Tô An, nàng đến.- Bính Đình thong thả rảo bước lại chỗ nàng.
Thấy bước chân nhỏ của nàng ấy đi đến chỗ mình, mỗi bước như hoa sẽ nở dưới chân, đẹp đến độ thần tiên cũng cúi đầu. Bóng hình nàng có vẻ cô liêu trong cơn gió lạnh, trang phục mỏng manh này, Tô An nhíu mày:
- Nàng đã đo may y phục chưa? Ta có bảo thợ cả Trần đến đây- Tô An tháo chiếc áo choàng trên vai mình xuống, khoác vào người nàng.
Bính Đình đứng yên đó mặc kệ nàng muốn làm gì, chỉ nói: - Thiếp là người Thạnh Khương, vốn lạnh hơn nơi này rất nhiều cho nên thiếp không thấy lạnh lắm. Thợ cả Trần có qua đây rồi.
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân đi tới, là Kiện, hắn ta mặc y phục tím thẫm, tay phe phẩy quạt vừa đi vừa nói:
- Ta có tin vui cho ngươi đây Tô An.
Tô An nhếch miệng cười trêu hắn: - Toàn chuyện bái quái.
Hắn thu quạt, không hài lòng: - Ta nói, ta tìm thấy Tố Tâm cô nương rồi. Triệu Tố Tâm đúng không? Con của Triệu Bản Khâm. Haha, bát quái không?
- Ngươi thấy nàng? Nàng đang ở đâu? – Tô An gấp gáp hỏi.
- Nàng ở thành Gia Minh, Hiên quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro