Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: (H) Phượng x Nhi

11h45.

Vũ Tình Nhi vùi đầu vào trong chăn, ôm gối lăn qua lộn lại. Nàng nghĩ muốn nổ cái đầu cũng không biết cách nào để có thể "lành lặn" vượt qua phát tình kỳ.

Nếu nàng không đoán sai, nữ nhân điên kia chút nữa sẽ không dùng cây kim mà xuyên nàng thay vào đó sẽ là...

Nghĩ đến đây, Vũ Tình Nhi thật muốn chết đi cho lành. Cứ nghĩ vào Tiên Nam thì mọi thứ sẽ tốt hơn, ai ngờ thật là "tốt" theo một hướng không ngờ.

Vũ Tình Nhi bật người dậy, sờ tai, vẫn còn đau. Giữa bị xuyên và bị biến thành pháo hoa thịt người, nàng thật là không còn nào khác rồi. Vũ Tình Nhi tự an ủi bản thân, ít ra Huyễn Phượng là một nữ nhân, một nữ nhân tuyệt mỹ, khí chất đó, đôi chân dài đó mà kẹp thì... Vũ Tình Nhi vỗ vỗ mặt, bậy bạ quá!

11h50.

Trong thân thể có sự biến hoá rõ ràng, một ngọn lửa âm ỉ ở bụng dưới dần dần lớn lên. Vũ Tình Nhi biết không thể nằm đây chờ chết được, nàng đi ra khỏi phòng, đi về hướng căn phòng mà nàng chưa từng được đặt chân đến.

Vũ Tình Nhi khuôn mặt nhỏ rối rắm đứng trước cửa phòng Huyễn Phượng,  cuối cùng nàng cũng lấy hết dũng khí gõ cửa phòng. Tiếng gõ cửa chắc cũng chẳng nhanh bằng tiếng tim đập của nàng mất.

Thanh âm thấp thấp từ tính từ trong phòng vang lên: "Vào đi."

Vũ Tình Nhi mở cửa, trước mắt là một căn phòng rộng rãi, mọi thứ cần có đều có. Hiện đại mà không hại điện, đồ vật ở đây đều là vật dùng năng lượng mặt trời, toàn những món hàng xa xỉ giá trên trời.

Nhưng mà cái làm nàng chú ý nhất vẫn là nữ nhân xinh đẹp chết tiệt đang nằm trên giường nhấm rượu kia.

Đối phương nửa nằm trên giường, một tay chống đầu, tay kia cầm ly rượu vang chậm rãi thưởng thức. Huyễn Phượng người mặc một bộ đỏ thẫm hoa lệ váy ngủ, thấp ngực vạt áo, thân thể xinh đẹp đẫy đà, no đủ cao ngất hai tòa tuyết phong giống như muốn từ bên trong nhảy ra, trên ngực một mảnh tuyết trắng làn da vô cùng mịn màng, da trắng nõn nà, vòng eo thon một tay có thể ôm hết. Phía dưới bờ mông cong mà đàn hồi, xinh đẹp thẳng tắp chân ngọc làm người đỏ mặt tía tai.

Và người đỏ mặt không ai khác là Vũ Tình Nhi. Nhận thấy được ánh mắt không mấy vui vẻ của Huyễn Phượng bắn lại đây, Vũ Tình Nhi ấp úng hỏi:

"Tôi... "

"Thôi thôi, ta không có thời gian nghe ngươi lắp ba lắp bắp đâu!" Huyễn Phượng phiền chán vẫy tay, "Lại đây."

Vũ Tình Nhi ngại ngùng đi đến cạnh giường Huyễn Phượng, mùi hương rượu thơm nồng quanh quẩn chóp mũi. Huyễn Phượng đặt ly rượu xuống chiếc bàn cạnh giường, sau đó đứng dậy vây quanh thiếu nữ, thì thầm vào tai nàng:

"Tới rồi chứ?"

Vũ Tình Nhi hiểu ý đối phương là gì, nàng thẹn đến mức muốn chạy trốn. Nhưng mà dường như Huyễn Phượng biết được điều đó, nàng nắm lấy bả vai Vũ Tình Nhi, không cho nàng chạy.

"Nào, nào~ đừng chạy! Cứ coi như ta và ngươi cùng nhau có lợi cho đôi bên đi. Ta cứu mạng ngươi, còn ngươi giúp ta tăng lên tu vi."

Vũ Tình Nhi cắn môi gật đầu, nàng đã bắt đầu có phần mơ hồ, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa. Nghe được nữ nhân chậm rì rì mà nói, nàng cũng không chịu thua đáp trả:

"Tôi biết! Nhưng tôi nói trước với cô, chỉ có tình dục chứ không có tình cảm đâu!"

"Ồ?" Huyễn Phượng thích thú mà xoa đầu Vũ Tình Nhi, một đầu tóc đen mềm mại khiến nàng yêu thích không muốn buông tay, "Được thôi, chỉ có tình dục, không tình cảm."

Vũ Tình Nhi mơ mơ hồ hồ mà ừ một tiếng, Huyễn Phượng ngậm cười nhìn nàng, mùi hương hoa đào ngày càng nồng đậm trong phòng.

Huyễn Phượng rất ít khi say, nhưng lần này, nàng là không uống tự say, thân thể cũng nóng dần lên. Nàng biết Đại Mị Nguyên Thể đang ảnh hưởng tới nàng, nàng mặc kệ. Làm một con người sống vô số năm, nàng hiện tại muốn được thoả thích một lần. Dù gì cũng chẳng mất miếng thịt, trăm lợi mà không một hại.

Huyễn Phượng xoay người Vũ Tình Nhi lại, nhìn nàng bắt đầu há miệng thở dốc, tay nhỏ không an phận mà sờ loạn mình. Mắt đỏ thâm thúy lướt qua vẻ phấn khích, nàng nói:

"Trước hết, ngươi cũng nên làm hài lòng ta một chút. Chút nữa ta sẽ "thưởng" cho ngươi..."

Vũ Tình Nhi nghe lời, ngón tay nắm dây đai váy, đem nó chậm rãi kéo xuống dưới.

Trước mắt là bộ ngực sữa trắng tinh, hai điểm đỏ bừng rất là bắt mắt, bỗng nhiên tiếp xúc khí lạnh, kia hai điểm mềm mại màu đỏ dần dần đứng thẳng, giống hai viên hồng thạch lựu, điểm xuyết trên nền tuyết trắng.

Vũ Tình Nhi cúi đầu.

Nhẹ nhàng ngậm lấy một bên.

"Ừm~~” Núm vú bỗng nhiên bị người ngậm lấy, Huyễn Phượng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Vũ Tình Nhi vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi lúc nhẹ lúc mạnh kích thích Huyễn Phượng ngực phải, đồng thời lại nâng lên tay, xoa Huyễn Phượng ngực trái.

Nàng dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm núm vú bên trái nữ nhân, nghiền chuyển ma sát. Khi thì lôi kéo, khi thì xoa nắn, đùa bỡn đầu vú thành bất đồng hình dạng, chọc đến Huyễn Phượng rên rỉ không ngừng.

Thành thục nữ nhân, giống như một viên trái cây đã chín, hương vị chí mạng nhưng mang ngọt.

“A… Ân… Vũ… Tình Nhi…”

Huyễn Phượng bị Vũ Tình Nhi liếm láp vô cùng thoải mái, không tự chủ mà rên rỉ ra tiếng.

Ngực phải núm vú bởi vì Vũ Tình Nhi kích thích dần dần sung huyết chuyển hồng, mà ngực trái lại bị vắng vẻ.

"Ừm~~, bên kia, bên kia cũng muốn ~ ~”

Huyễn Phượng vươn tay, đẩy đầu Vũ Tình Nhi sang bên còn lại.

Vũ Tình Nhi phát ra tiếng rên rỉ, nàng nóng quá, nàng chỉ biết theo bàn năng mà phục vụ nữ nhân này, để chút nữa có thể được "thưởng" nhiều hơn nữa.


Nàng theo lời buông lỏng ra môi, sau đó dời qua đầu, ngậm lấy đầu vú bên kia bị vắng vẻ, dùng hàm răng mềm nhẹ mà ngậm đầu vú, liếm mút lay động.

“A… A… Thật thoải mái… A~~ Vũ Tình Nhi, ta thật thoải mái…”

Thẳng đến đem hai bên núm vú đều cắn đến sưng đỏ, Vũ Tình Nhi mới di động đôi môi tiếp tục đi xuống, hai tay thưởng thức Huyễn Phượng mảnh khảnh gầy eo, chạm vào nơi mềm mại và yếu ớt nhất của một nữ nhân.

Nàng ngồi xuống đem quần lót kéo xuống, nơi đó cũng dần dần triển lộ trước mắt Vũ Tình Nhi.

Nữ nhân hạ thân giống như mặt khác bộ vị, trắng tinh như tuyết, bóng loáng sạch sẽ, mà ở giữa hai chân cánh rừng  thần bí kia, cũng sắp sửa bị Vũ Tình Nhi vạch trần thần bí khăn che mặt.

“A ~ đừng xem~”

Huyễn Phượng cảm nhận được Vũ Tình Nhi nóng rực, như là muốn đem nàng nhìn thấu tầm mắt, có chút thẹn quá hoá giận vươn tay muốn che đậy phía dưới nơi riêng tư, lại bị Vũ Tình Nhi ngăn lại.

Vũ Tình Nhi giờ phút này cảm thấy chính mình như là trong sa mạc hành tẩu hồi lâu lữ nhân, phát tình kỳ ập tới quá mãnh liệt, nàng thập phần khát khô, bức thiết tìm kiếm một chỗ ốc đảo, muốn chôn ở ao hồ, bức thiết cần được uống nước ngọt.

Mà nàng ốc đảo, liền ở trước mắt.

Vì thế nàng cũng làm như vậy,

Nàng cúi đầu, thuộc về nữ nhân độc đáo mùi thơm cơ thể thần bí quyến rũ chui vào xoang mũi của nàng, mát lạnh, nồng đậm lại mê người.

Nàng vươn đầu lưỡi, khẽ chạm đằng trước nhụy hoa.

Cảm nhận được người phía trước thân thể mềm mại hơi run, tay Vũ Tình Nhi giữ mông Huyễn Phượng lại, đẩy nàng gần sát thêm.

Nàng không hề khắc chế chính mình dục vọng, cái lưỡi thơm tho giống một con cá linh hoạt, chui vào trong nhụy hoa, đẩy ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, xẹt qua từng mảnh nếp nhăn, thẳng đảo hoa tâm.

“A… Ừ… Vũ… Vũ… Không cần… A… Ân ~~…”

Giờ phút này Huyễn Phượng đầu óc trống rỗng, không còn những toan tính hay những mưu kế, nàng xụi lơ xuống giường, đôi chân dài dạng ra, hai tay ôm đầu Vũ Tình Nhi rên rỉ không ngừng.

Vũ Tình Nhi đầu lưỡi ở trong nhụy hoa đấu đá lung tung, hấp thu nhè nhẹ hương thơm, bỗng nhiên, nàng cảm giác được âm đạo dần dần chảy ra ướt át, đôi mắt tức khắc sáng vài phần.

"Huyễn Phượng… Ngươi ra nước…”

Nàng tạm thời rời đi ốc đảo, ngửa đầu nhìn nữ nhân giơ cao cần cổ trắng nõn vì sung sướng. Huyễn Phượng bỗng bị ngắt quãng, nàng tức giận mà kêu: "Câm miệng!"

Huyễn Phượng mạnh tay ấn đầu Vũ Tình Nhi xuống, khàn giọng ra lệnh: "Tiếp tục đi!"

Vũ Tình Nhi tiếp tục "công tác", lúc này đây, nàng chôn đến càng sâu, đầu lưỡi khều nhẹ Huyễn Phượng, sau đó từng ngụm từng ngụm liếm mút. Điềm mỹ dâm thủy từ âm đạo chảy ra, róc rách rơi xuống, tẩm ướt đôi môi Vũ Tình Nhi.

“Thật ngọt…”

Đầu Vũ Tình Nhi chôn trong một cặp chân dài, lẩm bẩm nói. ( Cho ké miếng 🥺)

Huyễn Phượng cũng không biết chính mình nhạy cảm như thế, chỉ là liếm một chút, chính mình phía dưới liền lan tràn, hơn nữa, hơn nữa, còn bị người ăn!

Nàng đỏ mặt, nỗ lực xem nhẹ dưới thân truyền đến ướt ngứa, nghĩ thầm chính mình cần phải cho con mèo nhỏ này biết thế nào là lễ độ.

Đúng lúc này, Vũ Tình Nhi đầu lưỡi gia tốc liếm mút hạt le, Huyễn Phượng thấp thấp rên rỉ chuyển thành cao giọng, một dòng nước từ nơi bí ẩn trào ra, bị Vũ Tình Nhi uống hết không chừa một giọt.


Huyễn Phượng thở dốc liên tục, nỗ lực khởi động chính mình mềm mại thân thể, đem hạ thân lông xù xù đầu đẩy đẩy ra.

"Được.. được rồi..." Huyễn Phượng kéo Vũ Tình Nhi lên, chân dài kẹp lại hai chân thiếu nữ, thở hổn hển. Nhìn đôi môi hồng mang theo tí tí dâm thủy, Huyễn Phượng tà tứ cười, bộ ngực sữa phập phồng liên tục.

"Đến lượt ta!"

======

Thèm thế nhở =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro